Chap 54: Tình yêu là cái gì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi trở về, bệnh viện tư nhân thuộc cấp thương vụ nhận chính sách cắt giảm, liền thành lập tổ nhỏ, bởi vì Phùng Tô Xuyên nằm viện, Tuấn Khải gánh chịu đảm nhiệm chức tổ trưởng, họp xong, bộ phận xếp đặt thiết kế bắt tay vào việc gia tăng thiết kế, bọn cậu thuộc ngành nghiên cứu thương vụ, sau khi tan việc cậu gọi cho Phùng Tô Xuyên, cậu chuẩn bị đi bệnh viện xem Thiên Tỷ.


Thời điểm đi ra, bộ phận thiết kế toàn thể còn đang tăng ca, Tuấn Khải đang cùng nhà thiết kế xem xét bản vẽ, cậu không có quấy rầy anh.


Tại lúc bệnh viện theo chân bọn họ cùng nhau ăn cơm tối, Chí Hoành lôi kéo cậu đi mua đồ uống lạnh.


Cậu biết rõ nó có chuyện muốn hỏi cậu, ra phòng bệnh, cậu liền thành thật khai báo: " hai ngày trước Tuấn Khải hỏi tao có nguyện ý hay không cùng anh một lần nữa bắt đầu hay không, tao cự tuyệt."


Tiểu Hoành có vẻ rất khiếp sợ, " vì sao? tao nghĩ đến 2 người đã làm lành rồi, đoạn thời gian trước không phải rất tốt sao? sao lại tự dưng thành như vậy?"


Cậu mím môi, "Amy đã trở lại, tất cả các ý tưởng không thực tế cũng sẽ không có."


" mày sẽ không cho là Tuấn Khải thích Amy đi?! Vương Nguyên, thực sự chuyện này rất không thực tế, mày nói heo mẹ biết leo cây tao tin, nói Tuấn Khải yêu mày mà ở bên ngoài có những người con gái khác, đây là điều vô nghĩa, tuyệt đối không thể xảy ra!"


Cậu nhướn mi, " tại sao là vô nghĩa, hắn ta là một người đàn ông bình thường, gặp được 1 người ôn nhu, xinh đẹp, thiện lương, thật thâm sâu yêu hắn, tại thời điểm hắn thống khổ nhất lại ở cùng hắn, hắn hoàn toàn hẳn là yêu đi !"


Lưu Chí Hoành trợn mắt nhìn cậu một cái, " mày thật sự cảm thấy Amy là cái loại kia sao? thật sự tin tưởng Tuấn Khải sẽ yêu mến cô ta! liên tiếp mấy tháng này biểu hiện mà nói, tao cảm thấy được Tuấn Khải thật sự rất đạt đến một trình độ nào đó, không phải tao nói mày, cũng không phải không thương, không khác là được rồi, cần phải làm cho tao cùng Thiên Tỷ như vậy mới thỏa mãn sao? cũng không phải là mỗi lần đều may mắn như vậy !"


Cậu trừng mắt, " vậy có thể giống nhau sao? Thiên Tỷ bị mày vứt bỏ bốn năm nhưng có cùng những người con gái khác đi đính hôn sao? có tại trước mặt hơn trăm người kể cả mày trình diễn tiết mục buồn nôn sao? có tại lúc mày lần nữa mở rộng lòng mình, lần lượt mày cảm giác mình chính là đồ ngốc sao? mày gặp được Thiên Tỷ là phúc khí từ thời tổ tiên mày tu thành, tao đụng phải Vương Tuấn Khải đó chính là đời này ông trời muốn tao thừa nhận đau khổ!"


Lưu Chí Hoành bị cậu nói đến sững sờ, nửa ngày không tìm ra lý do phản bác, cuối cùng thở dài một hơi, nói: " thế bây giờ mày muốn hắn phải làm như thế nào?"


Cậu buông tay, " không biết, dù sao chứng kiến Amy cùng hắn ở cùng một chỗ, tao rất khó chịu, phi thường khó chịu!"


" tao cũng khó chịu, nhất là đã gặp cô ta một bộ giả vờ nhu nhược như muốn bị đánh, đã nghĩ nên cho cô ta cái tát, nhưng chúng ta phải đứng ở góc độ Tuấn Khải suy nghĩ một chút, bốn năm kia dù sao cũng là Amy chăm sóc hắn, nhất là lúc ông nội của hắn sau khi qua đời hai năm, chúng ta cũng không biết trong lúc đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể khỏe mạnh trở về, kỳ thật hẳn là điều may mắn không phải sao? tao nghĩ trong chuyện này Amy không thể bỏ qua công lao, hiện tại mày cũng không thể làm hắn đoạn tuyệt quan hệ, hơn nữa, mày suy nghĩ một chút mày đối với Phùng Tô Xuyên có tình cảm sao, đem Amy tưởng tượng thành Phùng Tô Xuyên, kỳ thật cũng thật đáng thương không phải sao? cô ta chỉ là đã yêu Tuấn Khải, mà Tuấn Khải lại không yêu cô ta, cũng không phải là cái loại người xấu gì, hiện tại Tuấn Khải nếu để mày cùng Phùng Tô Xuyên đoạn tuyệt quan hệ, mày có thể tiếp nhận sao?"


Cậu ngừng mân môi, một lát sau nhỏ giọng phản bác: "Amy đâu có đủ tư cách cùng Phùng Tô Xuyên so sánh!"


" nếu là mày mày sẽ cảm thấy hắn rất tốt, mà theo tao việc này người ngoài cuộc nhìn vào, hai người bọn họ đều giống nhau, tao đối với cả hai chưa từng có hảo cảm, tại lúc đối đãi Phùng Tô Xuyên, Tuấn Khải thành thục mà khoan dung nhiều lắm, hắn biết rõ bốn năm nay Phùng Tô Xuyên chăm sóc mày rất tốt, cho nên cho dù lòng không muốn, lại chưa từng có can thiệp qua tình cảm của 2 người, hắn cùng Amy đã từng có qua hôn ước, giống như mày chẳng phải cũng đã từng làm bạn gái của Phùng Tô Xuyên đấy thôi? phải công bằng, cuộc đời con người khổ ngắn, có mấy người phí phạm 4 năm ."


Nói một đống, trong lòng của cậu lại không có bao nhiêu rung động, vẫn cảm thấy nó đem Amy cùng Phùng Tô Xuyên so sánh vẫn là không công bằng.


" dù sao tao hiện tại cũng không muốn nói tốt cho hắn, hắn ưa thích làm đại ca ca ôn nhu, ưa thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, tao đều không can thiệp!"


Lưu Chí Hoành một tay vỗ vào trán cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: " làm sao mày bướng bỉnh như vậy, mày làm bằng sắt à, ngày nào đó Tuấn Khải thực sự không còn nhớ mày, tao xem mày tìm ai để khóc!"


" không cần cũng không bao giờ có, tao sẽ không khổ sở!" nhìn nó thở phì phì hướng phía trước đi, cậu đuổi theo, " ai! mày đi đâu vậy?"


Nó quay đầu lại hung dữ trừng mắt nhìn cậu liếc mắt một cái, " cách tao xa một chút, tao nói không được mày!"


Lúc bọn cậu trở lại phòng bệnh, Tuấn Khải đã đến, đang cùng Thiên Tỷ hút thuốc, tại lúc Lưu Chí Hoành dùng ánh mắt có thể nói hung ác, hai người mới dập tắt đầu mẩu thuốc lá, Tuấn Khải sắc mặc nhìn không tốt, Chí Hoành nhìn cậu liếc mắt một cái, nhẹ giọng hỏi: " lại không ăn cơm chiều a? còn có chút rau cải, để trong lò vi sóng tôi vào coi thử?"


Tuấn Khải lắc đầu, đứng lên, " đừng phiền toái, tôi không có khẩu vị."


Chứng kiến Chí Hoành cùng Thiên Tỷ càng không ngừng hướng cậu nháy mắt, cậu thấp giọng nói: " tôi cùng anh đi ra ngoài ăn một chút gì, không ăn cơm chiều, đối với dạ dày không tốt."


Chí Hoành  mãnh liệt gật đầu, " hắn mấy ngày nay đều nhịn ăn, mày trông nom cho cẩn thận, người còn hình như có chút nóng lên, đúng không, Thiên Tỷ?"


Thiên Tỷ sững sờ, " làm sao em biết? Gần tối anh mới phát hiện ra."


Chí Hoành ho hai tiếng, trợn mắt nhìn thẳng, Thiên Tỷ biết ý đi qua, cười sờ lên cái mũi, nhìn về phía cậu, " anh nhớ lộn, là đêm qua mới nóng rần lên."


Cậu nhìn đôi mắt hằn đầy tơ máu của anh hắn, không nói gì, hướng bọn họ khoát khoát tay đi theo Tuấn Khải ra khỏi phòng bệnh.


Thời điểm trong thang máy, cậu quay đầu, " thật sự sốt sao?"


" không có."


Cậu gật gật đầu, ra thang máy.


Sau khi lên xe, không khí xấu hổ trầm mặc được anh làm dịu đi, " quản lý kinh doanh bọn em có đỡ hơn chút nào không?"


" tinh thần còn chưa phải quá tốt, luôn dễ dàng mệt mỏi."


" vậy nghỉ ngơi thật tốt, công ty để cho anh ra mặt nói chuyện một chút, em xem lúc nào thì được?"


Ngữ khí bình tĩnh không có sóng, cậu lại nhẹ khẽ cắn chặt bờ môi, ngày đó câu nói kia vẫn là kích thích đến anh, nghĩ đến một chút lời của Chí Hoành, cậu len lén dò xét thần sắc của anh, thật là nhìn không ra khổ sở hoặc là khó chịu, nhưng là bên trong trái tim đó thật sự như nét mặt bình tĩnh như vậy sao?


Xem ra, thật sự là anh so với cậu thành thục khoan dung nhiều lắm! cũng hoặc là, yêu tương đối sâu a!


Cậu giọng điệu mềm đi một tí, không đầu không đuôi giải thích: " anh ta ở bên cạnh không có thân nhân, tôi sau khi tan việc cầm văn bản tài liệu để anh ta phê duyệt, thuận tiện cùng anh ta nói chuyện."


Tuấn Khải trên mặt đã ôn hòa đi không ít, xuất hiện tia vui mừng, anh nhẹ nhàng lên tiếng, rồi khởi động xe.


Anh kiên trì không đi ăn cơm, trực tiếp đưa cậu về căn hộ, cậu bất đắc dĩ quay đầu, chứng kiến phần thái dương của anh đã xuất hiện 1 tầng một mồ hôi, mới hiểu được Thiên Tỷ nói là sự thật.


" không thoải mái?"


" không có gì, nhanh lên đi, sớm một chút nghỉ ngơi."


Cậu nhìn anh một cái, xoay người xoa trán của anh, một mảnh nóng rực truyền vào tay.


Mở cửa xe đồng thời, cậu nhẹ nói: " đi lên ngồi một chút a."


Cậu đi vào hành lang không bao lâu, Tuấn Khải cũng tiến đến, hai tay của anh đặt ở trong túi quần cúi thấp đầu, nhìn không ra cảm xúc trên mặt.


Trở lại căn hộ, cậu trực tiếp chuyển hướng phòng bếp, nấu nồi cháo, lại bắt đầu luộc canh gừng, cậu biết rõ cậu không nên cảm thấy tâm lý không thoải mái , là chính cậu cự tuyệt, nhưng khi nhìn anh khó chịu ngay cả cậu cũng phát hoảng.


Bưng canh gừng từ phòng bếp đi ra, đúng lúc Tuấn Khải đang rút ra một tờ giấy lau, hẳn là muốn lau mồ hôi, nhìn thấy cậu, anh chuyển thành xoa xoa lòng bàn tay, đem vụn giấy ném vào thùng rác phía sau, đứng lên, tiếp nhận chén canh, nói câu: " cảm ơn!"


" có chút nóng, uống chậm một chút."


Anh gật đầu, từ từ uống canh gừng, cậu đứng ở bên cạnh anh, nhìn sắc mặt của anh, vẻ nhợt nhạt mới đỡ hơn phần nào.


Chờ anh uống xong, cậu xoay người hướng buồng vệ sinh cầm một cái khăn lông ướt, thời điểm đưa cho anh, đụng phải đầu ngón tay trước sau như một lạnh như băng không chút ấm áp, vẫn truyền tới trong lòng của cậu đau đớn lan tràn.


Anh nhận lấy khăn mặt nhè nhẹ lau sạch trán, hô hấp hơi có chút trầm trọng.


" tiểu Hoành nói anh mấy ngày nay đều không có muốn ăn, chuyện gì xảy ra? đau dạ dày sao?"


Anh không cần nghĩ ngợi phun ra hai chữ: " không có." sau khi nói xong, rũ mí mắt, bổ sung: " không có đau dạ dày, chỉ là có chút nóng lên."


" vậy là tốt rồi, tôi nấu ít cháo, anh ăn một chút."


Cậu đứng dậy, đồng thời người bên cạnh cũng đứng lên, tại thời điểm không có bất kỳ dấu hiệu, từ phía sau ôm lấy eo của cậu.


Vương Nguyên lập tức liền cầm cánh tay của anh, nhưng vẫn là không có lực đẩy ra, căn bản bất động, cảm nhận được ở cổ tiếp xúc với khí nóng, cậu cảm thấy bất đắc dĩ, " không nên như vậy!"


" anh thu hồi lời nói lúc trước." mặt của anh chôn ở phần gáy của cậu, nhẹ nói .


" nói cái gì?"


" muốn em làm người yêu cũng không thể sao, chẳng phải thời điểm tại đảo Hải Nam chúng ta còn tốt như vậy sao? anh sẽ không hỏi, không bao giờ ... hỏi nữa, cứ như vậy ở chung được không?"


Cậu thở dài, đặt ở trên cánh tay của anh kháng cự, im lặng trong chốc lát, cậu thấp giọng nói: " Tuấn Khải, anh cảm thấy tôi còn yêu anh sao?"


Thân hình dán chặt lấy phần lưng của cậu lộ vẻ cứng lại, anh không nói chuyện, chỉ là cấp bách ôm cậu.


Cậu tiếp tục mở miệng: " Lưu Chí Hoành nói tôi quá làm kiêu, hãy làm lành với anh, Phùng Tô Xuyên cũng nói chỉ cần yêu nhau, có thể một lần nữa bắt đầu, nhưng tôi cũng không thể xác minh xác lòng mình để trả lời bọn họ rốt cuộc là yêu hay đã không còn, tôi có thể cảm nhận được tôi đã động tâm với anh một lần nữa, nhưng là lòng dạ lại trở nên hẹp hòi, sẽ bởi vì một chút gió thổi cỏ lay liền trở nên dao động, không thể một lần nữa, tôi đã không còn hiểu được anh, thông cảm anh, như vậy, vẫn là tình yêu sao?"


Người đứng phía sau trầm mặc một hồi, cậu từ từ cúi đầu, đưa tay đặt ở mu bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, kỳ thật cậu biết rõ anh căn bản không cách nào trả lời vấn đề này, cũng biết nói ra ý nghĩ trong lòng như vậy, đối với anh có nhiều tàn nhẫn.


Bao nhiêu năm như vậy, động lực duy nhất khiến anh kiên trì chống đỡ được đến giờ chính là phải vững tin cậu vẫn như cũ yêu anh, mà tại thời điểm này cậu lại như vậy thẳng thắn nói ra nội tâm rối rắm của mình, nếu như để anh phát hiện động lực này ngay từ đầu chính là ảo ảnh sẽ có ngày tan thành bọt biển, có lẽ thật có thể giải thoát rồi!


Về sau Tuấn Khải không có ăn chút cháo nào mà rời đi, đối với vấn đề kia, anh cho cậu câu trả lời là: " anh không cần!"


Lúc anh nói những lời này thanh âm đều đang phát run, cậu đứng ở trên ban công nhìn theo bóng dáng anh đi không có một tí dừng lại rồi lái xe rời đi, trong lòng như khoét một lỗ sâu, đau đớn chảy khắp toàn thân không ngừng.


Anh làm sao có thể không cần, nếu như là Phùng Tô Xuyên nói ra những lời này, cậu tin tưởng, chỉ có nội tâm vô cùng mạnh mẽ mới có thể làm được.


Mà Tuấn Khải, bất luận hiện tại trở nên kiên cường như thế nào, nội tâm của anh cuối cùng vẫn là yếu ớt, anh so với bất luận kẻ nào đều khát vọng yêu thương, khát vọng được yêu.


Hiện tại, Vương Nguyên rốt cục có thể giải thích, lúc anh nói ra cái câu chất vấn kia: " đã như vậy, ban đầu tại sao phải đối với anh tốt như vậy!"


Nếu như biết rõ sẽ là kết quả như bây giờ, cậu nghĩ cậu sẽ không đối với anh tốt như vậy, sẽ không để cho anh bị vây trong ảo tưởng thoát ra không được.


Tình yêu, rốt cuộc là cái gì?

Tra từ điển Anh - Việt ngay trên website, chỉ cần click đúp chuột vào từ cần tra!

End chap 54

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro