Chap 1 Yêu và Hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng cô HongHo890

Tem tiếp theo sẽ thuộc về ai?




Sẽ có những lúc ta chẳng nhận ra nhau
Sẽ có những lúc như giấc mơ phai mau
Nếu biết trước thế sao không vờ như chưa quen biết nhau, để mãi ôm nỗi đau
Nước mắt vẫn thế luôn rơi cùng khi yêu thương đắm say
Bạch Hiền mơ màng cảm thấy một vật mềm mại ươn ướt lướt từ xương quai xanh xuống nền ngực trắng ngần. Khuôn miệng nhỏ nhắn vô thức bật ra tiếng rên khe khẽ đầy mị hoặc. Hai rèm mi rung rung nhè nhẹ rồi mở ra. Mờ mờ hiện ra trước mắt Bạch Hiền một nam nhân mái đầu vàng đang say sưa gặm nhấm làn da bạch ngọc của mình. Cảm giác ướt át khó chịu khiến Bạch Hiền khẽ cựa quậy thân người gầy xương mỏng manh.
Gian phòng ngập tràn mùi phong tình bỗng chốc vang lên một giọng nam nhân trầm ấm. Nghe qua thực khiến người khác cảm giác yên bình.
_Bảo bối...Em đã tỉnh rồi....
Bạch Hiền chớp chớp mắt. Ánh đèn điện nhức nhối đánh ngang đầu Bạch Hiền một cơn đau nhói. Ý thức được nam nhân đang làm gì với mình, Bạch Hiền cả người run sợ, đáy mắt ánh lên thập phần hoảng hốt.
_A~~~~ Dừng lại đi...
Một tiếng rên rỉ lại cất lên. Bạch Hiền theo bản năng giẫy giụa một cơn. Nhưng từ tay truyền tớ một cơn đau đớn, lạnh gắt. Hai cánh tay thon dài bị cột vào đầu giường. Thân thể lõa lồ ánh lên làn da trắng sứ. Hai đầu ngực bị cắn mút điên cuồng. Nam nhân đưa chiếc lưỡi càn quét khắp khuôn ngực của Bạch Hiền Cả thân người bé nhỏ run lên từng đợt.
_Anh ....A~~~ Bỏ ra ...A~
Nam nhân mang mái đầu vàng ngẩng lên. Bạch Hiền thấy trong đôi mắt của nam nhân nhuốm một màu dục vọng. Mồ hôi từ hai bên thái dương chảy xuống. Khóe miệng từ từ nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị:

_Bảo bối!
Bạch Hiền hoảng hốt giằng người ra. Chiếc còng tay lại thít chặt hơn nữa. Cậu đau đớn cảm nhận dòng chảy ấm nóng tanh nồng. Máu chảy xuống những ngón tay thon dài. Bạch Hiền cắn chặt môi tới trắng bệch. Đáy mắt hiện lên ngàn tia căm thù.
_Bỏ tôi ra. PHÁC XÁN LIỆT! Con mẹ nó đồ khốn. Đồ khốn!
_Đừng bạo miệng bảo bối. Tôi yêu em. Nhưng em không bao giờ hiểu được...Em quên hết rồi...
Ánh mắt kiên định của hắn ánh lên vài phần mất mát. Phác Xán Liệt liếm lên gương mặt xinh đẹp, mút hai cánh môi hồng tới sưng lên. Hắn không kiềm chế được bản thân mà cắn mạnh. Máu tanh nồng rực một màu đỏ lan ra khắp khóe miệng Bạch Hiền. Xán Liệt bật cười khe khẽ, liếm sạch chỗ máu chảy ra trên môi cậu, nuốt trọn tiếng thét đau đớn. Hắn đê mê thưởng thức hương vị ngọt ngào từ hai cánh môi hồng nhuận. Cho tới khi cảm nhận được Biện Bạch Hiền thực thực thiếu không khí mới nuối tiếc buông ra. Biện Bạch Hiền ngửa mặt lên, cố hít thở chút không khí nghèn nghẹn nới cổ họng.
_Hiểu cái quái gì? Anh giết chết cha mẹ tôi, giờ anh muốn tôi hiểu cái gì? Anh giam cầm tôi như vậy là anh yêu tôi? Tôi nói cho anh biết, tôi không phải là Bạch Bạch của anh. Mặc kệ cái kí ức khốn nạn của anh!
" Chát"
Bạch Hiền cảm thấy má mình đau điếng, nóng dần lên. Năm ngón tay của Xán Liệt hằn rõ trên làn da trắng ngọc. Hắn ghé xuống bên tai cậu, gặm nhấm như một thứ mĩ vị, khẽ thủ thỉ. Bạch Hiền chỉ hận không thể giết hắn lúc này:
_Tôi yêu em...Biện Bạch Hiền! Em là của tôi! Một mình tôi!
Hắn lao vào người Bạch Hiền, dùng cánh tay mạnh mẽ mở rộng đôi chân thon dài của Bạch Hiền. Tất cả hiện ra trước mắt làm Phác Xán Liệt cuồng dại tới phát điên. Hậu huyệt hồng hồng hé mở, phập phồng theo từng nhịp thở của Bạch Hiền. Thứ mĩ vị trước mắt làm Xán Liệt không kiềm chế bản thân.
_BỎ TÔI RA! Đồ khốn!
Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt thanh tú, vương vấn trên gò má hồng nhạt. Biện Bạch Hiền yếu ớt không thể chống lại sức mạnh của Phác Xán Liệt. Hắn không nói nhiều, một lực trực tiếp đem cả kim thương của hắn cắm vào người Bạch Hiền. Biện Bạch Hiền hai mắt mở lớn, hơi thở nghẹn lại, đau đớn che mờ mắt. Không mở rộng, khôg keo bôi trơn. Phác Xán Liệt cường bạo thân thể bé nhỏ của Bạch Hiền, đau tới chết đi sống lại. Nước mắt lăn dài. Cánh môi hồng nhuận giờ trở nên trắng bệch. Cách hành thân nỳa, một năm qua, không ngày nào là cậu không phải trải qua.
Không chú ý tới biểu tình của Bạch Hiền, Xán Liệt lập tức luân động nơi bên trong cơ thể người bên dưới.Mỗi cú thúc của Xán Liệt lại làm Bạch Hiền cảm thấy ghê tởm hắn, và ghê tởm chính bản thân mình. Mỗi cú thúc của Xán Liệt lại làm Bạch Hiền nhớ tới cái đêm đầy máu và nước mắt, cái đêm mà cha mẹ cậu bị Xán Liệt giết chết. Cớ gì mà hắn tự nhiên xuất hiện trong đời cậu, nói cậu là hôn thê của hắn, là Bạch Bạch của hắn. Bạch Hiền hận hắn. Cậu sẽ sẵn sang giết hắn, nếu như trái tim cậu không đập loạn nhịp khi nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt quen thuộc tới lạ kì.
Phác Xán Liệt rút ra, rồi lại đâm vào, dục cảm càng dâng cao khi nghe thấy tiếng rên từ Biện Bạch Hiền. Mỗi lần rút ra, lại đem theo một dòng máu nóng hầm hập như thiêu đốt. Hậu huyệt của Bạch Hiền chật khít và ấm nóng tới mê người. Nơi này, Phác Xán Liệt đã dạo chơi không biết bao nhiêu lần, vẫn là không thể kiềm chế bản thân mà đè con người này xuống, thao tới chết đi sống lại. Cơ thể hau nguời hòa quyện tới nhịp nhàng, ẩn hiện dưới ánh trăng vàng rực. Phác Xán Liệt tới lúc đỉnh điểm, rên nhẹ rồi bắn tất cả vòa trong cơ thể Bạch Hiền. Máu hòa cũng chất lỏng ấm nóng thấm mộtPhác Xán Liệt cũng gục xuống bên cạnh, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại bết dính mồ hôi của Bạch Hiền, khẽ xoa lên cổ tay sưng đỏ vì bị trói, ánh mắt Xán Liệt ánh lên vài phần xót xa. Gương mặt ấy, đôi môi ấy...Xán Liệt từ từ vuốt dọc gương mặt thon dài, xoa phần má của Bạch Hiền bị đánh.
_Xán Xán, Bạch Bạch thích Xán Xán
_Bạch Bạch cho Xán Xán chocolate của Bạch Bạch
_Xán Xán, sau này lớn lên, Bạch Bạch sẽ nhất nhất làm vợ Xán Xán ...
_Xán Xán....
"Tách"
Một giọt nước trong suốt rơi xuống mu bàn tay. " Bạch Bạch, vẫn là em chẳng thể nhớ anh, chẳng thể hiểu anh..."
Phác Xán Liệt bế Bạch Hiền vào phòng tắm, tự mình tẩy rửa cho cả hai, tự mình nhìn những vết thương trên cơ thể Bạch Hiền, tự muốn một dao đâm chết chính mình. Ánh mặt trời từ từ lóe lên. Mi mắt của Xán Liệt dần cụp xuống. Vòng tay ôm thật chặt con người bé nhỏ. Như thể chỉ cần nới lỏng tay ra, con người bé nhỏ trước mắt sẽ biến mất như 10 năm về trước. Hắn cố với láy chiếc điện thoại, bấm một dãy số quen thuộc.
_Tuấn Khải! Em nói giờ anh phải làm sao? Anh lại vừa làm tổn thương Bạch Hiền nữa rồi. Vẫn là em ấy chẳng nhớ anh, chẳng thể yêu anh! Anh làm sao bây giờ?
Phía bên đầu dây kia, vang lên âm giọng của một nam nhân trầm ấm.
_Anh...Anh buông tha cho Bạch Hiền đi. Để anh ấy quên anh đi...
_Không! Anh không thể. Mười năm qua, anh điên cuồng tìm kiếm em ấy. Mười năm qua, anh điên cuồng trong thưưong nhớ. Sao giờ đây có thể nói một chữ bỏ là xong?
Phác Xán Liệt cúp máy, khẽ thở dài, vốn là không muốn nghe Vương Tuấn Khải nói một lời nào nữa, chỉ lẳng lặng đem Bạch Hiền mà siết chặt vào lòng. Bạch Hiền đã gầy đi không ít. Gần một năm hắn giam lỏng Bạch Hiền. Cún con của hắn hư lắm, ba lần bảy lượt tìm cách trốn thoát nhưng đều bị hắn bắt lại. Mỗi lần như thế, Phác Xán Liệt không kìm lòng được mà tát vào đôi má trắng ngần của Bạch Hiền rồi lại bắt đầu một đêm tràn đầy nhục dục.Chỉ là Phác Xán Liệt muốn Bạch Hiền biết cậu là của hắn,thuộc về một mình hắn.
**********************************************************************************************
Vương Tuấn Khải tức giận ném điện thoại xuống bàn.
Vừa lúc từ trong phòng tắm, một nam nhân bước ra. Trên người chỉ quấn một tấm khăn mỏng, đưa mắt nhìn hắn.
Vương Tuấn Khải chán nản quay mặt đi, lạnh khốc không mang một chút cảm xúc.
_Đi Đi!
Thiên Tỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹn, mạch máu ngưng đọng như muốn vỡ tan ra

Ủng hộ ta nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack