Chương 9 Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thiên Tỉ thân thể run rẩy, mắt nai to tròn dần khép lại, mọt dòng nước ấm nóng tuôn từ hai khoé mi cong cong. Nỗi đau choáng ngợp tâm trí, chèn ngang ngực tới khó thở. Cậu mắt trân trân nhìn vào chiếc đĩa CD trong tay. Trái tim nhói lên từng cơn buốt giá. Cậu bất giác ném chiếc đĩa CD vào góc phòng, tay vòng qua ôm chặt lấy chính bản thân mình, thét lên tên Vương Tuấn Khải. Hình ảnh hắn choáng ngợp tâm trí cậu. Giọng nói trầm ấm của hắn văng vẳng khắp tâm trí cậu. Nỗi nhớ hắn bóp chặt lấy con tim bé nhỏ. Vỡ nát. Từng mảnh sắc nhọn găm vào da thịt, đau đến nhói buốt tâm can. Vẫn là điên cuồng yêu thương hắn, bất chấp tất cả đi theo hắn, những tưởng hắn vì tình yêu của cậu mà có thể động lòng. Nhưng đâu biết trái tim Vương Tuấn Khải chỉ tro cho một người, tâm trí hắn chỉ ngập tràn hình bóng của một người. Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ chính là người với bóng, dù có cố sức bao nhiêu, cũng không thể rung hòa làm một. Đêm lạnh tịch mịch, tối tăm một mình, Thiên Tỉ bơ vơ trơ trọi, không có ai bên cạnh, phải độc bước một mình. Chính là không đủ ấm áp để vượt qua đêm tối mịt mờ.
Nước mắt ngày một tuôn nhiều, yêu hắn làm cậu đau tới chết. Hạnh phúc này, cả đời Thiên Tỉ cũng không có được hắn, thà rằng buông tha, để hắn sống hạnh phúc. Buông tha hắn ra, có lẽ sẽ đem lại hạnh phúc cho cả Thiên Tỉ nữa.
Ngày mai, khi chiếc đĩa ấy được đưa cho Bạch Hiền, em trai cậu sẽ được sống hạnh phúc. Thiên Tỉ nhớ, cậu đã từng đau đớn muốn chết đi khi nhìn thấy Bạch Hiền căm ghét Phác Xán Liệt. Lời yêu thương muốn nói ra, lại bị sợ dây hận thù ngăn cản. Rồi ngày mai thôi, Bạch Hiền và Xán Liệt sẽ sống hạnh phúc, ngay cả Thiên Tỉ cũng thanh thản. Lỗi lầm ngay chính từ đầu đã thuộc về Thiên Tỉ, ích kỉ vì hạnh phúc của bản thân mà đánh đổi lấy nỗi đau của em trai mình. Thực, đó chính là quả báo của Thiên Tỉ, hại cậu cả đời này vẫn không thể đến với Vương Tuấn Khải. Nhưng, nếu như Bạch Hiền biết sự thật, cậu bé có giận cậu không? Nếu như Bạch Hiền thập phần căm ghét, thì Thiên Tỉ trên đời này, sẽ là một mình cô đơn.
Nực cười, không phải đã cô đơn từ rất lâu rồi hay sao?
Thiên Tỉ với lấy chiếc điện thoại, cắn chặt lấy hai cánh môi, nhấn vào số gọi cho Bạch Hiền.
Không đợi lâu, Bạch Hiền đã bắt điện thoại. Giọng nói lanh lảnh đáng yêu vọng lại từ bên kia, khiến trái tim Thiên Tỉ đau thắt.
_ Thiên Ca~ Em thực nhớ Ca.
Thiên Tỉ dùng tay bịt chặt điện thoại, không để tiếng nức nở vọng vào.
_Bạch Hiền...Ca…ca cũng rất nhớ em. Mai, em có thể gặp huyng không?
Biện Bạch Hiền liền đồng ý. Đứa trẻ ấy vẫn thực ngây thơ trong sáng, vẫn là cần một người bảo bọc chở che. Thiên Tỉ không tránh khỏi ghen tị. Đứa trẻ ấy trong sáng như thiên thần, khiến ai ai cũng nảy sinh yêu mến, dù có làm gì cũng không thể ghét bỏ. Thiên thần có sức hút, được Phác Xán Liệt nhất nhất yêu thương, nhất nhất bảo bọc, được Vương Tuấn Khải một mực nhớ thương. Còn Thiên Tỉ, trong mắt Vương Tuấn Khải là ác quỷ, là màu đen mịt mù, bất kể giây nào cũng có thể làm bẩn thiên thần trong tim hắn. Vậy nên, có thể hay không, Bạch Hiền sẽ sống thay phần của cậu, hạnh phúc thay phần của cậu?
==================
Biện Bạch Hiền sau khi nghe điện thoại từ Thiên Tỉ, liền thoải mái nằm xuống giường, ngay bên cạnh Phác Xán Liệt, nói khẽ cho hắn biết.
_Mai Thiên Ca muốn đi gặp tôi.
Phác Xán Liệt thấy Biện Bạch Hiền đột nhiên ngoan ngoãn, có thể do quá vui sướng khi mai đi chơi với Thiên Tỉ, không quan tâm thật lòng hay bộc phát, vẫn cưng chiều vuốt tóc cậu.
_Được. Để mai anh đưa em đi.
Nói rồi lập tức quay sang ôm lấy thân thể bé nhỏ của cậu vào lòng, siết nhẹ. Biện Bạch Hiền đối với lồng ngực này, có thập phần quen thuộc. Hương lavender thơm nhẹ vương vất nơi cánh mũi. Cậu đã buồn ngủ, thấy lồng ngực ấm áp, nương theo mà ngáp một cơn, đôi mắt một mí đang yêu khép lại. Không muốn bài xích hắn, hay do quá mệt mỏi, chính là cảm thấy không đủ sức, đã quen có người bảo bọc cưng chiều. Vẫn là cần hắn. Vẫn là thực tâm yêu hắn đi. Chỉ là, không đủ can đảm để vượt qua danh giới hận thù.
========================
Như lời đã hẹn với Thiên Tỉ, sáng hôm sau, đúng 8h Bạch Hiền đã tới nơi. Thiên Tỉ đang ngồi một mình. Cái dáng nhỏ bé cô độc, đôi bàn tay thon gầy đan chặt vào nhau.
Thoáng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hiền, tim Thiên Tỉ đập nhanh một nhịp. Bạch Hiền đang mang thai, được Phác Xán Liệt săn sóc, có chút mập mạp lên, lại bé nhỏ nên nhìn thập phần đáng yêu tinh nghịch.
_Ca!
Bạch Hiền nhận thấy Thiên Tỉ, tươi cười gọi lớn. Thiên Tỉ nhìn cậu trân trân, đáy mắt mờ mờ một hàng nước mỏng. Đợi Bạch Hiền ngồi an ổn, cắn chặt răng, mới nói:
_Anh có chuyện muốn nói với em.
Biểu tình nghiêm túc từ Thiên Tỉ làm Bạch Hiền đôi chút lo lắng, liền không làm rộn, mà chân thành nhìn anh trai, đáy mắt thập tia bối rối.
_Bạch Hiền, nghe anh hỏi, em có yêu Phác Xán Liệt không?
Bạch Hiền bất ngờ mở lớn hai mắt. Chuyện này, thực không thể chối từ. Đó là sự thực, là  càm xúc nhất mực chân thành. Dù  Phác Xán Liệt có là kẻ đã cướp đi mạng sống của cha mẹ cậu, thì trái tim của cậu, cũng đang vì hắn mà rung động, lồng ngực vì hắn mà ấm áp. Cậu nhìn Thiên Tỉ, mím nhẹ môi, rồi khẽ gật đầu.
Thiên Tỉ như cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn, mỉm cười nhẹ.
_Vậy nghe anh nói. Và tin anh…
Bạch Hiền đột nhiên cảm thấy Thiên Tỉ hôm nay thật lạ. Thiên Tỉ của cậu vốn là người sống nội tâm, cảm xúc rất ít khi bộc lộ ra bên ngoài. Chỉ khi nào thực vui sướng hay đau khổ, đáy mắt mới xao động như thế. Lần này, là vui hay buồn?
_Thực ra, Phác Xán Liệt không hề giết cha mẹ chúng ta, à không, là cha mẹ anh.  Là cha anh có người phụ nữ khác…Là thư kí của ông ấy. Và ông quyết định ly dị với mẹ . Lúc đó, mẹ  anh do quá tực giận mà cầm con dao đâm vào cha , rồi tự kết liễu đời mình….- Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống hai bên gò má. – Và em, cũng không phải là em ruột anh. Là cha mẹ nhận nuôi em năm em 18 tuổi. Em bị tai nạn và mất đi kí ức của mình.
Bạch Hiền mở lớn hai mắt, nhìn Lộc Hàm ngây ngốc. Hai cánh môi run rẩy hé mở, cố gắng bật ra một câu:
_Thôi Ca. Em không muốn lấy điều này làm trò đùa.
Thâm tâm Bạch Hiền biết, Thiên Tỉ không nói đùa. Hơn nữa điều này đã từng nghe Phác Xán Liệt nói qua, cũng có chút hoài nghi, nay lại nghe chính miệng Thiên Tỉ nói, quả thật không thể đùa giỡn.
_Anh không nói đùa. Đây….đây chính là chiếc đĩa CD từ chiếc máy quay trong phòng làm việc của ba. Và, giấy tờ ba mẹ nhận nuôi em cách đây hơn hai năm… Bạch Hiền, anh xin lỗi…
Bạch Hiền run rẩy cầm tập hồ sơ màu vàng nhạt, mở ra xem.
Đôi mắt như nhòe đi, không gian như vỡ òa. Thì ra, từ trước tới nay, người cậu xem là thân gần nhất, người cậu coi là điểm nương tựa cuối cùng trên đời này, lại lừa dối cậu. Thì ra trước giờ chôn giấu tình yêu của mình với Phác Xán Liệt một cách vô cơ như thế. Chịu bao thống khổ như thế, lại thiếu chút nữa vì hiểu lầm mà giết chết con của chính mình, tất cả vì những thứ không nguyên do như vậy?
_Tại sao? Sao anh lừa dối em?
Bạch Hiền không kiềm chế được dòng nước trong suốt tuôn ra, tay nắm chặt lại tới trắng bệch. Thiên Tỉ nhận ra biểu tình hoảng hốt từ Bạch Hiền, vội vàng gạt đi nước mắt, nắm lấy tay Bạch Hiền.
_Anh xin lỗi. Là do anh quá yêu Vương Tuấn Khải. Là anh ích kỉ, anh không muốn Vương Tuấn Khải….yêu em, nên anh và Vương Tuấn Khải đã trao đổi. Anh đã lấy chiếc đĩa, giấu đi sự thực về cái chết của cha mẹ, để em cứ căm hận Phác Xán Liệt, để Vương Tuấn Khải có cơ hội với em, và đánh đổi lấy…lấy cuộc hôn nhân của bọn anh. Nhưng Bạch Hiền à…Vương Tuấn Khải, hắn không có một chút tình cảm nào với anh, một chút cũng không. Anh…

Au : Tội cho cục Chiên của ta 😭😭😭

Biện Bạch Hiền khó thở, mở lớn miệng, hớp lấy từng ngụm không khí. Tại sao lại giấu cậu nhiều chuyện như vậy. Cha mẹ cậu là ai? Cậu là ai? Tại sao lại còn liên quan tới Vương Tuấn Khải. Hắn yêu cậu sao? Hắn không phải là em họ của Xán Liệt hay sao? Hắn biết hết mọi chuyện, ai cũng biết. Chỉ Biện Bạch Hiền là đứa ngốc để bị người ta quăng đi quăng lại, mù quáng muốn trả thù chính người mình vô cùng yêu thương. Chính là vẫn luôn xem hắn là kẻ thù, luôn bài xích hắn, để hắn phải chịu đau khổ, oan ức, để hắn vì cậu mà thiếu chút nữa mất mạng.
_Xán Liệt…- Bạch Hiền lấy tay ôm chặt lấy ngực, ngăn cho cơn đau choáng váng tâm can. Nước mắt tuôn ra đầm đìa khắp gương mặt trắng nõn. Đôi mắt mờ mịt chợt quắc lên.
_Thiên Tỉ….Anh thật độc ác!
Lời Bạch Hiền nói ra như con dao cắm thẳng vào tim Thiên Tỉ, đau đến không kịp thét lên. Vì Vương Tuấn Khải , ngay cả đứa em trai trân quý nhất, người thân duy nhất cũng căm hận mình tới tận xương tủy. Yêu thương Vương Tuấn Khải , thực khó như vậy?

Đao đần chết tiệt!!! 😡😡😡

Biện Bạch Hiền cảm xúc lẫn lộn, căm tức nhìn Thiên Tỉ, cảm thấy tổn thương cùng cực, ngay lập tức lúc này muốn nhìn thấy Phác Xán Liệt, muốn lao vào lòng hắn khóc một cơn cho thỏa, muốn nói hắn nghe hết cảm xúc của bản thân. Bạch Hiền điên cuồng không suy nghĩ mà bật dậy, chạy đi. Thiên Tỉ đang ngây ngốc, cũng theo phản xạ mà chạy theo.
Biện Bạch Hiền chạy mải miết, nước mắt nhòe đi, không để ý tới đèn giao thông cho người đi bộ đã chuyển sang màu đỏ.
” Rầm”
_BẠCH HIỀN!
Âm thanh tiếng kêu từ Thiên Tỉ là thứ cuối cùng Bạch Hiền cảm nhận được. Sau đó chính là mùi máu tanh nồng sộc lên khắp khoang mũi.
 ============END CHAP 9=========

Trời ơi!!!! Chương Sau Thiên của ta sẽ thế nào đây.... 😨😨😨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#karjack