[LONGFIC] Không Quá Muộn Để Nói Yêu Người [Chap 1], YoonYul, SooRi, TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: hatiff

Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về tác giả, nhưng câu chuyện thuộc về tác giả.

Rating: PG-13

Pairing: YoonYul , SooRi ,TaeNy ^^

Category: Romantic

Note: For my love, hope you'll smile...

Không Quá Muộn Để Nói Yêu Người

Chap 1: Love and Pain

_ Yul…Yul…Yoong…yah…Yul…yêu Yoong!

_ Aigo!!! Sao Yul không nói sớm. Yul không biết Yoong chờ Yul nói câu này lâu lắm rồi à, cục than.

_ Ghét Yoong…ngốc!

_Thôi nào. Yoong yêu Yul mà!

Ôm Kwon Yuri vào lòng, Im Yoona mỉm cười mãn nguyện, cuối cùng cái ngày này cũng đến, thật lòng Yoona chờ từ rất lâu rồi nhưng không thể hiểu được cục than kia nghĩ gì, lúc thì tỏ ra vẻ yếu đuối, cần được bảo vệ, lúc lại tỏ ra vẻ mạnh mẽ và sẵn sàng trả đũa bất cứ trò đùa nào của cô.

_ Sao Yul lại yêu Yoong? – Yoona vẫn ôm chặt lấy Yuri.

_ Kệ Yul! – Yuri le lưỡi tinh nghịch.

_ Ớ…Yul thật là…

Yuri đỏ mặt. Lần đầu tiên trong đời Yuri thấy hạnh phúc như thế, cô biết tính mình rất ngang bướng, nhiều lần làm Yoona không được vui. Nhưng bây giờ, Yuri không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn tả cảm xúc của mình, cô đang yêu, và hơn thế nữa, Yuri muốn trao tất cả cho người đang ôm cô bằng đôi tay vững chắc của mình, người duy nhất làm cô cảm thấy hoàn toàn tin tưởng…

You never looked more beautiful than you look tonight

In your eyes I see all I can be and how you changed my life

Yuri biết mình yêu Yoona đến thế nào, cô hiểu rõ từng cảm xúc và nhịp tim hỗn loạn mỗi khi yoona chạm vào cô, Yuri luôn phải kiềm chế mình với những mong muốn nhỏ nhoi, cô muốn được ôm Yoona, Yuri muốn ngã đầu vào vai Yoona, cô muốn hôn Yoona và hơn bất cứ mong muốn nào trên đời, Yuri muốn có Yoona.

Yuri tự mắng bản thân mình quá tham lam, nhưng làm sao một con người nhỏ nhoi như cô có thể ôm tất cả cảm xúc của mình vào lòng, Yuri đang yêu, cô không thể nào ngăn điều đó được, tình yêu là một cánh cửa không thể khóa.

Gió lùa qua từng cơn, thổi nhẹ vào gáy Yuri, cô chợt rùng mình, Yuri mỉm cười, mặc cho cái khí trời rét buốt, Yuri vẫn thấy ấm áp, cô sẵn sàng đứng mãi ở đây, chỉ cần có Yoona bên cạnh.

Yoona nới lỏng vòng tay, thôi không ôm Yuri nữa, Yoona biết yuri đang khó thở, cô đã ôm Yuri khá lâu. Luồn bàn tay đan xen bàn tay Yuri, Yoona cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Yoona lặng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Yuri, Yoona hiểu nó chứa đựng một nỗi đau vô bờ mà cô không biết mình có thể lắp được nó không.

Cha mẹ Yuri qua đời khi cô chỉ mới 13 tuổi. Họ là những cảnh sát giỏi, Yuri luôn cảm thấy tự hào về cha mẹ mình, nhưng cô đâu ngờ… Yuri tận mắt thấy cha mẹ mình bị sát hại, cô tận mắt thấy nụ cười nhếch mép của hắn, cô vẫn nghe rõ câu nói cuối cùng của hắn: “Đây là cái giá cho việc nhúng tay vào chuyện làm ăn của tao, mày phải hiểu cho tao nhóc à, tao cũng đâu muốn”.

Thời gian qua đi, nỗi đau chỉ vơi dần chứ không hề biến mất. Hiện tại Yuri sống với khoảng tiền trợ cấp nhỏ nhoi của nhà nước, nhưng để có thể tiếp tục việc học, Yuri phải sống bằng tiền mượn của Yoona, dù cô biết Yoona sẽ không bao giờ lấy lại.

Yuri hiểu bản thân mình có thể đứng vững đến bây giờ tất cả là nhờ yoona, Yoona luôn ở bên cô từ ngày đó, cho dù cô khóc hay cười, cho dù cô giận dỗi hay bực dọc, Yoona vẫn luôn cười với Yuri, nụ cười tỏa nắng, nụ cười soi sáng con đường phía trước của Yuri, nụ cười đưa Yoona đến gần cô hơn. Yuri yêu nụ cười ấy, cô yêu Yoona.

Because of loving you…

the wind inside me stops blowing…

Nắm chặt tay Yuri, Yoona hôn nhẹ vào trán Yuri, Yoona mỉm cười:

_ Mình về thôi, trời trở lạnh rồi

_ Ùm, tối nay Yul muốn làm một chuyện… chuyện mà Yul muốn làm từ rất lâu rồi nhưng không dám…

Thấy Yuri đỏ mặt, Yoona cười thầm, nụ cười tinh quái

_ Chuyện gì? Yul nói đi

_ Yul…yul…Yul muốn ngủ ở giường của Yoong, mình đổi giường cho nhau nha

Yoona trợn tròn mắt, Yoona thật sự đã nghĩ quá xa, cô không tin rằng suy nghĩ của cục than này lại đơn giản như thế, mà đúng thật đây chính là lý do Yoona yêu Yuri, Yoona thở dài, rồi quay lại với vẻ mặt nham hiểm thường ngày, Yoona mỉm cười:

_ No…no…never…tối nay hai đứa mình sẽ ngủ chung, không bàn cãi nữa, quyết định như thế, hehe

_ Ơh, Yoong này…

Yuri chưa kịp nói hết câu, cô nhận thấy tim mình đang đập theo cái nhịp hỗn-độn-không-theo-một-trình-tự-nào-hết, nhưng Yuri đủ bình tĩnh để hiểu chuyện gì đang xảy ra, Yuri thở dốc, mắt mở to, cô đang đắm chìm trong nụ hôn bất ngờ của Yoona, yuri nhắm mắt, tay nắm chặt, hòa chung nhịp tim với Yoona…

~~~~~~~~~~~~~~~3 tháng sau~~~~~~~~~~~~~~

Choàng tỉnh sau giấc ngủ đêm dài, mặt trời vươn mình, tỏa ánh nắng đầu tiên len qua cửa phòng. Yuri nheo mắt, nhìn xung quanh: “Vẫn còn sớm mà Yoong đã đi đâu thế nhỉ?”. Yuri ngồi dậy, hít nhẹ cái không khí ngọt ngào của buổi sớm, yuri lê bước ra khỏi phòng, mơ màng nhìn tấm bảng ghi chú mà Yoona đóng lên tường sau bữa ấy, vẫn còn dấu mực mới và nghệch ngoạc của Yoona: “Hôm nay Yoong đi phỏng vấn việc làm, Yul ở nhà ngoan nhé. Xin lỗi vì không thể dành ngày nghỉ hiếm hoi cho Yul. Yêu Yul!

Yuri khẽ thở dài, cô biết Yoona phải làm việc rất cực lực để chăm lo cho cuộc sống của hai người. Yuri vẫn không hiểu tại sao Yoona lại từ chối tiền trợ cấp mà mẹ gửi, rõ ràng nhà Yoona rất khá, cớ gì Yoona phải làm nhiều việc như thế. Yuri thấy thương Yoona, thương cho tình yêu chân thành mà cô ấy dành cho cô. Bước vội vào phòng tắm, mắt Yuri sáng long lanh: “Hôm nay mình sẽ dọn dẹp nhà cửa, mình phải phụ Yoong một tay!”

Chải vội đầu tóc, Yuri xăn tay áo, cô nắm chặt hai bàn tay, nở một nụ cười gượng ghịu, sẽ là một ngày mệt mỏi đây!

Yuri lau lại cửa sổ, tưới nước cho các chậu hoa, dọn dẹp nhà bếp, giặt ra giường, sắp xếp lại giá sách của Yoona. Chống tay vào tường, Yuri thở phào, cô đã thấm mệt, nheo mắt, Yuri nhìn bâng quơ vào cái họp tủ bừa bộn của Yoona, cô nhăn mặt, miệng lẩm bẩm trách móc gì đấy.

Yuri nhìn những thứ linh tinh vứt lộn xộn trong cái tủ ấy, cô chỉ biết cười. Yoona dù có chăm chỉ thế nào thì cũng bừa bộn như những đứa con gái khác. Yuri sắp từng món đồ vào các góc khác nhau, cô nhận thấy Yoona có rất nhiều khung ảnh.

Yuri mỉm cười khi thấy tấm hình cô và Yoona chụp chung lúc tốt nghiệp, nụ cười rạng rỡ vươn trên môi họ. Yuri đặt khung ảnh lên đầu tủ, ngắm nhìn một lần nữa, cô thấy nhớ Yoong…

Cô chớp mắt, nhìn cái hộp nhỏ đặt trong góc tủ, Yuri với tay, tò mò mở nắp hộp. Yuri tròn xoe mắt, cô khẽ lay người. Thì ra Yoona cất những tấm ảnh lúc nhỏ ở đây. Trong mỗi bức ảnh ấy, Yuri luôn tìm thấy nụ cười mà cô yêu, nụ cười đã đánh cắp trái tim cô…Yuri mỉm cười hạnh phúc. Lật vội từng tấm, bất chợt Yuri nhìn thấy một bức hình đã nhòe màu, cô nheo mày, nhìn kĩ người đàn ông đứng kế Yoona.

Yuri mở to mắt, cắn chặt môi, Yuri nghe rõ từng nhịp tim mạnh mẽ của mình, Yuri khuỵu người ngồi bệt xuống sàn, nước mắt cô bất giác chực trào… Gió thổi nhẹ, Yuri vẫn ngồi đấy, không biết chuyện gì đang xảy ra…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

_ Yoong…Yoong nói gì? – Đôi mắt Yuri óng lên như hai ngọn lửa đang chực nuốt lấy mọi vật, cô thở dốc, cố giữ bình tĩnh, nhưng tim cô thì đang nấc rõ từng tiếng

_ Thật sự Yoong đâu muốn chuyện đó…Sao Yul không thể hiểu cho Yoong?

_ Làm sao tôi có thể hiểu cho cô?...Làm sao tôi có thể tha thứ cho người đã giết cha mẹ tôi. Chỉ cần cô là bạn của hắn thì tôi đã muốn giết cô rồi…đừng nói đến việc cô là cháu ruột của hắn.

Yuri thở dốc, cô nói rõ từng từ, mạnh mẽ và dứt khoác, nỗi căm hận ngày nào đang thâu tóm lý trí và tâm hồn Yuri.

_ Nhưng…ông ấy đã chết rồi, ông ấy đã chịu sự trừng phạt của pháp luật... Mà Yoong cũng đâu làm gì sai…làm sao Yoong có thể lựa chọn mình là con của ai…là cháu của ai.

Yoona cắn môi, đôi mắt hoen đỏ, Yoona đã giấu Yuri bấy lâu nay, cô cảm thấy có lỗi với cô ấy, cô luôn ở bên Yuri từ ngày đó, nhưng cô biết động lực lớn nhất của cô là tình yêu đối với Yuri, Yoona cũng không ngờ Yuri lại thấy được tấm hình cô chụp chung với ông ấy. Việc Yoona không nhận trợ cấp của gia đình cũng vì lý do này, Yoona muốn dùng tiền của chính mình để nuôi Yuri, cô muốn tạo lập cuộc sống chỉ có cô với Yuri. Yoona tự trách bản thân mình quá sơ suất, cô biết làm như vậy rất ích kỉ, nhưng vì cô yêu Yuri, cô không muốn Yuri biết sự thật.

I know I love you will bring me more pain

…but why do I still love you?

_ Thì sao chứ? Tôi đã tự hứa với bản thân là sẽ trả thù gia đình của hắn…Nhưng cô biết tôi yêu cô như thế nào mà, làm sao tôi có thể làm hại cô được, nên cô hãy đi đi, đi thật xa, đi khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa. Cô…cô đi đi!!

_ Yoong không đi, tại sao Yul lại ngang ngược như thế…Yul không thế sống vì bản thân mình à…không thể quên đi cái quá khứ u ám đó à. Sao Yul không nhìn thẳng vào Yoong này, sao Yul phải trốn chạy khi hai chúng ta vẫn còn yêu nhau chứ?

Yoona cảm thấy khó chịu, cô không thể kiềm chế mình được nữa, cô nắm tay Yuri, kéo cô ấy sát vào lòng, mặc cho Yuri có vùng vẫy, Yoona cố gắng không cho Yuri nói gì nữa, cô hôn Yuri.

*Chát*

_ Tránh xa tôi ra…Cô không đi thì tôi đi. Tôi không thể nhìn cô thêm một phút giây nào nữa.

_ Được, Yul muốn đi thì đi đi…đi đi…đi cho khuất mắt tôi.

Mặc dù người muốn đi là Yuri, người quyết định chấm dứt là Yuri, nhưng khi nghe Yoona nói như thế, Yuri cảm thấy tim mình thắt lại, nước mắt lăn dài trên đôi má mềm của cô. Yuri gói vội đồ đạc rồi lao đi thật nhanh, để mặc cho Yoona ngồi bệt trên sàn nhà, nấc lên từng tiếng. Cả hai đều đau, nhưng ai cũng có nỗi khổ và lòng tự trọng của riệng mình.

Cuộc sống thật trớ trêu, nó dẫn dắt hai con người đến với nhau, rồi cũng tự tay chia rẽ họ…mặc cho cái giác cảm tê liệt của họ rên khẽ từng tiếng…

Yuri bước chậm lại, cô cảm thấy mỗi bước chân của mình ngày một nặng hơn. Yuri không biết cuộc sống mai đây của mình rồi sẽ ra sao, cô đã quen với cuộc sống mà Yoona là gam màu chủ đạo. Cô không biết làm sao mình có thể sống mà không có giọng nói ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy, bàn tay ấy…Yuri cảm thấy hối tiếc, thấy nhớ Yoona…

Đêm nay khí trời cũng rét buốt như ngày ấy, nhưng Yuri không hề cảm thấy ấm áp, cô run lên, cô bắt đầu cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt của những đêm mùa đông. Gió lùa qua từng cơn, Yuri rơi nước mắt, cô ngước mặt nhìn trời nhưng không tìm thấy một ngôi sao nào để soi sáng những ngày tiếp theo của mình. Yuri co người ôm hai cánh tay, nhìn mông lung về một nơi nào đó không có điểm dừng. Nước mắt cô vẫn rơi…”Yoong à…Yul yêu Yoong nhiều lắm…”

Yoona nhìn mình trong gương, co thấy căm ghét cái con người đang đứng trước mặt mình, cô cảm thấy hận người đó, cô hận bản thân mình. Gồng người, Yoona đấm thẳng vào tấm gương

I wipe my tears while looking at myself in the mirror

...and hope maybe you'll come back ...

*Xoảng*

Tấm gương vỡ tan, từng mảnh vỡ như cứa vào da thịt cô, cứa vào tâm hồn trống vắng đang kêu gào từng tiếng.Yoona nắm chặt bàn tay mình, để mặc cho thứ nước màu đỏ ấy đang loang ra trên nền nhà. Nước mắt và máu của cô hòa chung một dòng chảy, ăn sâu vào trái tim quặn thắt của cô. Yoona tự trách bản thân mình quá yếu đuối, cô không biết cuộc sống của mình rồi sẽ ra sao, cô chưa bao giờ nghĩ đến một cuộc sống mà không có Yuri. Yoona cảm thấy mình đã mất tất cả.

Mặt trăng vô tâm hững hờ ấy vẫn đang tỏa sáng, bằng thứ ánh sáng nhẹ dịu, thứ ánh sáng mang màu sắc của sự bi thương.

End chap 1... TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro