[LONGFIC] Khuynh Thế Hoàng Phi [Chap 35], YoonSic, YulSic, TaeNy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 35

YoonA mở cửa xe, đỡ lấy một tay Jessica, YoonA giúp cô ấy xuống xe.

Hôm nay, YoonA đã thuê trọn cả cái bảo tàng này chỉ để cho Jessica vào xem, cô không muốn bất cứ ai làm phiền và quấy nhiễu cô ấy.

Cả hai chậm rãi bước vào phía trong bảo tàng rộng lớn, YoonA mỉm cười với Jessica:

- Em có nhớ nơi này không Sica? Trước đây em rất thích đến đây.

Jessica nhìn khắp bảo tàng, ánh mắt cô hướng về một nơi xác định nào đấy, cô từ từ bước đi về phía đó.

YoonA không hề ngạc nhiên, cô chỉ bước theo Sica.

Khu trưng bày cổ vật lăng mộ vương triều Xiah.

YoonA có thể cảm nhận từ phía sau những cảm xúc mãnh liệt đang xâm chiếm lấy Jessica, đôi chân cô ấy tiến về phía cỗ quan tài bằng vàng.

YoonA đứng đằng sau Jessica, những ngón tay thon dài của cô ấy lướt nhẹ trên mặt kính.

Bao nhiêu ký ức bỗng chốc ùa về trong Jessica.

Vẫn ôm chặt Jessica vào lòng, cố gắng cảm nhận hơi ấm sót lại từ cơ thể Jessica.

- Jessica….

- ?

- ….Em có nh…nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau……

- Yoong đừng nói nữa, sẽ mất sức…..

- Không….H…Hãy nghe Yoong nói……- YoonA nhỉn sâu vào đôi mắt Jessica, đưa tay lên gắng gượng lau những giọt nước mắt của Sica.

- N….nếu….không…không còn Yoong bên cạnh, em…s…sẽ…vẫn phải sô…sống tốt…..

- Khônggg!! Em sẽ không xa Yoong!!- Jessica khóc, trái tim cô như tan nát, một chút hy vọng thôi, một chút hy vọng mỏng manh, giữ Yoong lại bên cô.

- K….Không…..E…ng…e lời Yoong…..- Yoong run lên, nhìn Jessica, gắng nở một nụ cười.- Em…phải han…hạnh phúc….h..hãy luôn….mỉm cười.

- ……- Jessica khóc một cách tuyệt vọng, cô lắc đầu – Em không thể…không thể thiếu Yoong…

- E….em có thể…..E…em phải tiếp…tục…vì Yoong….

- Jessica....

- Jessica.....- YoonA cất tiếng khi cô cứ nhìn mãi vào gương mặt được tạc trên cỗ quan tài. Nước mắt cô như thấm qua mặt kính, dòng chảy dài cứ tiếp tục.....

- Yoong à....- Lần đầu tiên, sau suốt hơn hai tháng, cô cất tiếng, điều đó vừa khiến YoonA vui mừng, vừa đau đớn, đau vì đó vẫn không phải tên mình.

- Jessica, Yoong, cậu ấy không muốn thấy em như thế này đâu, hiểu không? Nếu biết em tiều tụy và đau khổ như vậy, cậu ấy cũng sẽ đau lắm.

YoonA vẫn tiếp tục nói, trong khi Jessica vẫn đang rối bời, hoảng hốt, cô quay sang nhìn YoonA.

- Yoong...chết rồi, chết rồi.....- Môi cô mấp máy, điều cô không muốn tin vẫn còn đó, là sự thật, rằng Yoong đã chết, chết để cô được sống.

- Phải, cậu ấy đã chết rồi, nhưng em cần tiếp tục sống, em hiểu chứ? Điều mà cậu ấy muốn nhìn thấy là em sống hạnh phúc, luôn luôn nở nụ cười.

Jessica run rẩy, cô khóc nấc lên, gục xuống và cong người như một con tôm chín, khóc như một đứa trẻ. YoonA ôm chầm cô vào lòng.

- Nín đi, đừng khóc nữa, còn Yoon vẫn bên cạnh em, Yoon luôn bên cạnh em. Đừng từ bỏ, đừng rời bỏ cuộc sống này, đừng rời xa Yoon......

- Yoong chết rồi, em mất Yoong thật rồi......- Jessica lẩm bẩm, không ngừng run rẩy.

Và cứ thế, YoonA ngồi ôm Jessica cho đến lúc cô lịm đi giữa những giọt nước mắt.

-------------------------------------@@--------------------------------------

Một tuần nữa trôi qua

Kể từ hôm đến thăm viện bảo tàng, YoonA nhận ra trong Jessica đang có những đấu tranh dữ dội, những cơn sóng dạt dào cảm xúc.

Từ một vị trí nào đấy, YoonA vẫn luôn theo dõi Jessica mỗi khi cô ấy ngồi một mình.

Cô muốn quan sát, quan sát từng biểu hiện nhỏ một của Jessica.

Như mọi ngày, YoonA lại đến, đánh thức Jessica dậy và dắt cô vào phòng tắm, toan giúp cô đánh răng.

Nhìn vào trong gương, ánh mắt YoonA chạm ánh mắt Jessica. Cô cũng đang nhìn YoonA, đôi mắt nâu to tròn, không thể giấu nỗi buồn đã in sâu vào đáy mắt.

Cảm giác kì lạ len lỏi vào YoonA, ánh mắt đó....rất có hồn, không còn ngơ ngác như trước, dù vẫn còn mông lung lắm.

YoonA mỉm cười

- Đánh răng nào.

Một bàn tay gầy guộc, ngón tay thon dài ngăn bàn tay YoonA lại.

Không tin vào mắt mình, YoonA cảm giác nhịp thở của mình loạn lên.

- Em tự đánh.

3 từ

1 câu

YoonA nhe răng ra cười, như một tên ngố nhìn chằm chằm cô. Cô thờ ơ, không cười cũng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc nào. Cô cầm cốc nước và rút bàn chải từ tay YoonA, bắt đầu đánh răng một cách chậm rãi.

Lần đầu tiên, sau hơn hai tháng, Jessica tự đánh răng.

YoonA có thể gọi cảm xúc này là gì? Hạnh phúc? Nó như một thứ chất lỏng đầy sức sống len lỏi vào trái tim cô, xoa dịu những vết thương lâu ngày.

Cô ấy đang dần hồi phục, những lần đưa Jessica ra ngoài đã có tác dụng.

Jessica vẫn không hề quan tâm tới YoonA đang đứng bên cạnh, đánh răng rửa mặt một cách chậm chạp, cô bước vào phòng mình, ngồi xuống giường.

YoonA cũng bước theo, cô quỳ xuống dưới sàn, đặt bàn tay lên má Jessica và ân cần hỏi:

- Em đói chưa? Yoon lấy bữa sáng cho em nhé.

Jessica nhẹ gật đầu.

YoonA xuống nhà và bưng bữa sáng lên cho cô, từ từ xắt miếng thịt và bón cho cô ăn như mọi lần. Chỉ có điều, lần này, YoonA không cần phải nói a như mọi hôm, Jessica chủ động há miệng và ăn.

Hôm nay cô đã ăn hết bữa sáng của mình.

Dấu hiệu này thực sự rất đáng mừng!

Sau khi thu dọn đồ ăn, YoonA quay lại phòng và nhìn thấy Jessica đang bật chiếc máy nghe nhạc lên.

Cô ấy quay sang nhìn cô.

- Em muốn nghe nhạc.- Lời nói hiếm hoi thứ hai trong ngày của Jessica.

YoonA không nói gì, có lẽ vì quá xúc động khiến cô không thể cất nê lời, cô chỉ cười một cách ngớ ngẩn, và ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, mở laptop, tranh thủ giải quyết đống công việc đang ngày một xếp cao như núi.

Những con chữ lại nhảy múa loạn lên trước mắt YoonA, xoa xoa hai thái dương, cô gật gù, thiếp đi lúc nào không hay.

- Cô ấy đang dần hồi phục! Cậu thấy chứ Yoong?

- Tôi biết.....Cậu...thực sự rất tuyệt.....Yoon....Đúng là chỉ có cậu mới có thể.

- Tôi vui lắm.

- Tôi sắp đi rồi.

- Sao? Tại sao chứ?

- Thời hạn 3000 năm sắp hết, điều day dứt lưu luyến duy nhất trong lòng tôi cũng sắp được giải quyết.

- Cậu.....Tôi thực sự không muốn cậu đi....

- Tôi đi, nhưng tôi vẫn hiện hữu trong cậu.

- ........Còn em bé???

-......Là con của cậu.

- Nực cười.

- Cậu là tôi mà, quên sao?

- ..........................

- Nhờ cậu hai việc được chứ?

-..........Việc gì?

- Việc thứ nhất.....hãy ra bờ sông....

- Làm gì chứ? Vớ vẩn vậy.

- Nghe tôi....Hãy ra đó.

- Rồi, còn việc thứ hai?

- Tôi sẽ nói sau

Giật mình, YoonA mở mắt, nhìn đồng hồ ở góc màn hình, đã hơn 10h tối, muộn quá. Cô vội vã đóng laptop lại, đứng lên vươn vai, một chiếc chăn rơi xuống.

YoonA nhặt nó lên.

Một nụ cười nở trên môi.

Là Jessica đã đắp cho cô.

Như một giấc mơ không có hồi kết, Jessica đang dần hồi phục một cách nhanh chóng.

Nhìn xung quanh phòng.

Không thấy Jessica.

Cô nghe thấy có tiếng động dưới bếp.

YoonA có chút lo lắng, Jessica làm gì vậy nhỉ?

Bước vào phòng bếp, YoonA nhìn thấy Jessica đang loay hoay trước cái tủ lạnh.

- Em tìm gì vậy?- YoonA cất tiếng.

- Em đói.- Jessica trả lời, ngẩng lên nhìn YoonA.

- Để Yoon. Em muốn ăn gì?- YoonA tiến về phía chiếc tủ, mỉm cười, cô mèo nhỏ biết xuống bếp tìm đồ ăn rồi.

- ......Gì cũng được.....- Jessica im lặng nghĩ hồi lầu rồi trả lời, đôi mắt vẫn không ngừng dính lấy mắt YoonA.

- Yoon nấu soup cho em nhé? Súp rất tốt cho em và bé.

- Em bé???- Jessica hỏi một cách như ngạc nhiên lắm.

- Phải, em bé......- YoonA khựng lại, có chút chua xót. Cô quên trong thời gian vừa qua, Jessica hoàn toàn mất hết nhận thức với thế giới xung quanh. Có lẽ những lần cô nhắc đến đứa con, cô ấy đều không nhớ.

Nhưng có lẽ cô đã nhầm.

Đôi mắt Jessica ngơ ngác một hồi, cơ mặt cô dần dần giãn ra, ánh mắt cũng như phát sáng. Một nụ cười nở nhẹ trên môi cô ấy.

Một nụ cười.

- Em nhớ rồi.

YoonA sững lại, tay run run. Đã lâu lắm rồi, Jessica mới trò chuyện bình thường với cô.

- Em ngồi đợi Yoon nấu.- Jessica ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt lúc nhìn ra nơi không xác định nào đó, lúc lại nhìn chằm chằm YoonA.

Tấm lưng gầy guộc, mảnh khảnh của YoonA khiến lòng cô không khỏi xót xa, có chút gì đó quặn lại. Một tổng giám đốc của một tập đoàn danh giá, một người thừa kế cao quý của dòng họ Im ngày nào còn ngạo mạn, lạnh lùng nay lại vô cùng dịu dàng, biết nấu nướng, làm việc nhà, và chăm sóc cho cô.

Có thể YoonA không biết, nhưng cô thì có. Trong suốt quãng thời gian cô như một cái xác không hồn, lơ mơ và không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì xung quanh, thì YoonA là điều duy nhất cô biết.

Cô biết YoonA luôn ở cạnh mình, chăm sóc cô từng li từng tí, từ những việc nhỏ nhất như cắt móng tay cho cô đến mọi việc cá nhân mà một con người đáng ra phải tự làm. Dù cô có suy sụp đến đâu, YoonA vẫn không rời xa cô. Như thể nếu cô từ bỏ tất cả để đi theo người ấy, thì YoonA cũng sẽ bỏ lại hết để chết theo cô.

YoonA chính là sợi dây duy nhất níu giữ cô ở lại, mỗi lần cô quyết định bước chân đến địa ngục, YoonA sẽ lại kéo cô trở lại cuộc sống. Cho dù cô có đau đớn đến tột cùng, YoonA cũng vẫn giữ chặt cô lại.

- Xong rồi, em ăn đi này.

Tiếng YoonA vang lên, đánh thức Jessica khỏi những suy nghĩ mông lung trong đầu. Cô gật nhẹ, cúi xuống và bắt đầu ăn.

YoonA nhìn Jessica ăn, trong lòng không khỏi trào lên cảm giác hạnh phúc, niềm hy vọng vào sự hồi phục của cô ấy ngày càng vững mạnh.

Nhưng đi kèm là nỗi đau đớn.

Jessica không yêu cô.

Dù có cao thượng đến mấy, có mạnh mẽ đến mấy, trái tim vẫn rỉ máu, tổn thương.

YoonA sợ một ngày, khi hoàn toàn bình thường, Jessica sẽ rời xa mình.

Khi không còn cần đến sự chăm sóc của cô nữa, Jessica trở về cuộc sống trước kia, và cô sẽ chỉ là một người bình thường như bao người khác.

Còn em bé?

YoonA không phủ nhận, từ lúc nào mà trong tiềm thức cô, em bé, cô đã yêu sinh linh bé nhỏ ấy như con ruột mình. Cô bắt đầu tìm đọc sách về chăm sóc sức khỏe cho hai mẹ con, về những điều cần biết khi có em bé.

Nhưng liệu, Jessica có vì em bé, mà ở bên cô không?

YoonA nhận ra một giọt nước mắt đã lăn trên khóe mi cô, vội vã lau đi, cô đứng dậy và khoác áo vào người, cô gọi quản gia Kim.

- Sau khi Sica ăn xong, bác giúp cô ấy chuẩn bị đi ngủ nhé. Muộn rồi, cháu phải về.- YoonA cố nặn một nụ cười.

- Yoon đi đâu vậy?- Jessica hỏi mà chính cô còn không biết, vì sao cô lại quan tâm YoonA như vậy.

- Yoon phải về rồi, em ngủ ngon nhé. Yoon sẽ lại đến.- YoonA cười với cô, và bước ra ngoài.

Jessica im lặng, một chút cảm giác hụt hẫng dần hình thành trong cô.

---------------------------------@@----------------------------------

YoonA chưa về vội, cô lái xe qua bờ sông, gọi TaeYeon ra ngồi cùng mình. Cả hai mỗi người cầm một chai bia, ngồi duỗi chân trên bờ cát trắng xóa, ngắm nhìn trời đêm và những con sóng gợn nhẹ trên mặt sông, mặc cho gió thổi tung bay hai mái tóc một vàng một nâu.

Cả hai đề đang mải miết với những suy nghĩ riêng của mình, những cảm xúc lẫn lộn trong thâm tâm

- Jessica thế nào rồi?- Tae lên tiếng trước.

- Cô ấy đang hồi phục rất nhanh.- YoonA mỉm cười.

- Thật tốt quá......- Tae quay qua, vui mừng nói.

- Ừm, mình biết.

- Tất cả là nhờ có cậu, YoonA....Mình thực sự rất cảm động với những gì cậu đã làm cho cậu ấy.- Tae nói đều đều những suy nghĩ của mình.

-....................

- Coi bộ cậu không được vui.......

- Mình sợ

- Sợ gì?

- Đến một ngày cô ấy không cần mình nữa, không cần mình bên cạnh làm những chuyện này nữa.

- Ngốc. Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Jessica không phải như vậy.

- Lý trí, ân nghĩa,...tất cả đều không thể khống chế được trái tim....Cô ấy không yêu mình.

- Cậu đâu thể biết trước điều gì. Còn đứa bé, cậu hiểu mà, phải không?- Tae cố gắng khuyên nhủ, động viên YoonA.

- Mình không biết.- YoonA tu một hơi, thở khà khà. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở một điểm nào đó, trán cô nhăn lại.

TaeYeon cũng nhận ra sự khác lạ của YoonA, nhìn theo hướng YoonA, cô hỏi:

- Cậu nhìn cái gì vậy?

- Có cái gì đang trôi ở ngoài kia.- YoonA đáp.

- Nhờ cậu hai việc được không?

- Việc gì?

- Thứ nhất, ra bờ sông.

- Vớ vẩn vậy!

- Nghe tôi, ra đó và tìm.

YoonA đứng bật dậy và chạy về phía bờ sông. TaeYeon thấy thế cũng hớt hải chạy theo cô.

Cô lao ra giữa những con sóng lạnh buốt mùa đông, cố gắng tóm lấy vật bé nhỏ đó.

Mở ra......

Câu hỏi là: Trong cái hộp đó thứ bé bé đấy là cái gì....Phần thưởng thi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro