Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trương Nghệ Hưng từ chỗ Lộc Hàm nghe được tin tức, có người nói tối hôm qua Ngô Diệc Phàm uống rượu, ngồi trước cửa công ty suốt một đêm, sáng nay mới được bảo vệ phát hiện, bây giờ đang ở trong bệnh viện truyền nước, nói là bị gió lạnh thổi cả đêm, phát sốt.

"Có muốn đến xem hắn không?" Lộc Hàm cẩn thận lên tiếng đề nghị.

Trương Nghệ Hưng lắc đầu, thì thầm mở miệng nói, "Sẽ có người đến chăm sóc anh ấy!"

Cùng thời khắc đó, Ngô Diệc Phàm ngồi trong bệnh viện, cảm thấy khó chịu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

"Cơn sốt không có gì nghiêm trọng, ước chừng hết chai dịch truyền này sẽ khỏi, nếu có thể, tối nay vẫn nên ở lại bệnh viện theo dõi thêm một đêm!" Bác sĩ kiểm tra kĩ càng tất cả mọi thứ cho Ngô Diệc Phàm, rồi nói ra ý tốt.

"Không cần, tôi muốn xuất viện." Ngô Diệc Phàm đưa tay che mắt, giọng nói có chút khàn khàn.

"Xuất viện cái gì, sức khỏe quan trọng hơn, đêm nay ngoan ngoãn ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt đi." Người quản lý lo lắng, lên tiếng ngăn cản người kia, sau đó đi theo bác sĩ ra ngoài làm thủ tục nhập viện.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Ngô Diệc Phàm, hắn chậm rãi lấy cánh tay đang che mắt ra, thở dài bất lực, lờ mờ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ những gì.

"Diệc Phàm! Tôi đã giúp cậu hủy bỏ hết lịch làm việc, hôm nay cậu cứ yên tâm dưỡng bệnh cho tốt." Người quản lý làm việc chu đáo nhanh nhẹn, bỏ tờ biên lai vào trong túi, nhắn với Ngô Diệc Phàm vài câu rồi vội vàng rời khỏi bệnh viện.

Nhàm chán vượt qua một ngày trong phòng bệnh, nhìn sắc trời dần u ám ngoài cửa sổ, không thể đè nén nỗi nhớ mong người kia. Em ấy biết mình ngã bệnh không? Có lo lắng không? Có muốn nhanh đến thăm mình không?

Tiếng gõ cửa vang lên, chưa đợi Ngô Diệc Phàm trả lời, người bên ngoài đã tự mình đẩy cửa phòng bước vào.

"Nghệ Hưng?" Thói quen thật sự là một thứ vô cùng đáng sợ, biết rõ người kia sẽ không tới, nhưng vẫn hô lên theo bản năng.

"Thật có lỗi, khiến cho anh phải thất vọng rồi." Vẻ mặt Rache không hề thay đổi, đứng yên trước cửa, trên tay còn cầm theo giỏ trái cây.

"Cô đến đây làm gì?" Ngô Diệc Phàm lạnh lùng liếc nhìn nàng, lập tức dời tầm mắt nhìn ra cửa sổ.

"Để đóng vai một người bạn gái chu đáo." Không quan tâm đến thái độ thờ ơ của đối phương, Rache mang theo giỏ quà đi đến bên cạnh giường bệnh, đặt thứ đang cầm trong tay lên tủ đầu giường, "Tốt hơn chút nào không?"

"Tốt hay xấu cũng không liên quan đến cô!" Ngô Diệc Phàm nghiêng người qua, ngay cả nhìn mặt nàng cũng lười biếng.

"Ngô Diệc Phàm, anh nhất định phải dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi sao?" Rache thấy hắn quay đi, đôi môi trở nên trắng bệch, "Chẳng qua tôi chỉ muốn đứng bên cạnh anh mà thôi, không lẽ như vậy cũng không được?"

"Tôi đã nói rõ với cô từ lâu, ngoại trừ bạn bè, những thứ khác tôi đều không thể cho cô." Ngô Diệc Phàm chậm rãi ngồi dậy, kéo chăn đắp lên người, đôi mắt ảm đạm trong phòng bệnh lại càng thêm thâm trầm, hắn chăm chú nhìn Rache, thờ lên lên tiếng, "Thế nhưng nếu cô còn tiếp tục như vậy, tôi sợ... chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được."

Rache né tránh tầm mắt người kia, không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, nàng chưa từng nghĩ rằng, Ngô Diệc Phàm lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Chịu không nổi ánh mắt xa lạ của đối phương, Rache kiên quyết xoay người, bước nhanh ra cửa, thế nhưng trước khi rời đi một giây, nàng đột nhiên dừng lại, "Ngô Diệc Phàm, từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nghĩ... vì làm bạn bè của anh, nên mới ở bên cạnh anh."

Cho dù đến phút cuối cùng trước khi rời khỏi phòng bệnh, nàng vẫn duy trì sự cao ngạo cùng lạnh lùng của trước kia, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng hoàn toàn không hề quan tâm đến bất cứ việc gì, không biết phải dùng đến bao nhiêu sức lực, mới có thể chống đỡ cơ thể đi một mạch ra ngoài xe.

"Trở về ký túc xá sao?" Người quản lý liếc nhìn nàng, thờ ơ lên tiếng.

Rache im lặng rũ mắt xuống, mãi đến lúc tài xế khởi động xe, nàng mới tùy tiện nói ra một địa chỉ. Người quản lý khó hiểu liếc nhìn nàng, nhưng cũng không hỏi gì.

Xe ngừng lại trước cửa quán nướng mà lần trước Ngô Diệc Phàm đến uống rượu, Rache xuống xe, lặng lẽ bước đến vị trí người nọ đã ngồi. Chủ quán thấy nàng tới, vội vàng ra tiếp đón rất nhiệt tình.

"Ôi chao? Cô là người lần trước đến đây với chàng trai trẻ kia phải không? Thế nào, hai người đã làm hòa chưa?"

"Người lần đó, không phải là người yêu của tôi." Rache cầm cốc rượu trước mặt, rót đầy rồi uống một hơi cạn sạch.

"Hả? Không phải sao? Tôi thấy hai người rất xứng đôi mà?" Chủ quán thoáng bối rối, đôi lông mày nhíu chặt lại, dường như không tin những lời nói của nàng.

"Nếu anh ấy cũng nghĩ giống như bác vậy, thì bây giờ tôi đã không ngồi ở đây." Rache cười khổ, nhìn chằm chằm vào cái cốc rỗng, không biết đang suy nghĩ những gì.

"À... không sao đâu! Cô xinh đẹp như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra đối tượng tốt hơn thôi." Chủ quán nhìn nàng, mỉm cười chất phác, rồi rót đầy cốc rượu, "Thôi nào, đêm nay cứ việc uống, cùng lắm thì... rượu này tôi không tính tiền."

Phòng luyện tập công ty YJ.

Mặc dù đã cố gắng không nghĩ đến chuyện Ngô Diệc Phàm phát sốt, nhưng khi Trương Nghệ Hưng nghe thấy tin tức Ngô Diệc Phàm đang nằm viện, thì trong tiềm thức vẫn muốn nhanh chóng đến thăm người kia.

Không thể tránh được cảm giác dằn vặt đau khổ phát sinh từ sâu trong nội tâm, cậu chỉ có thể ra sức liều mạng luyện tập. Các thành viên khác đều có lịch trình phải tham dự, dĩ nhiên Lộc Hàm và Ngô Thế Huân cũng không có ở đây.

Trương Nghệ Hưng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, mới phát hiện đã rất khuya, không muốn quấy rầy Lộc Hàm, cậu quyết định tự mình trở về ký túc xá, dù sao trong hai tháng ở đây, có rất nhiều thứ đáng lẽ phải học xong từ lâu.

Trương Nghệ Hưng ra tới cửa công ty, mới cảm thấy nhiệt độ không khí vào ban đêm thấp hơn ban ngày rất nhiều, cậu cúi xuống thổi hơi vào lòng bàn tay, kéo chiếc mũ áo khoác trùm kín đầu, rồi bước nhanh về hướng ký túc xá.

Công ty không nằm trong khu vực nhộn nhịp, trên đường phố vào đêm khuya vốn không có mấy người, bây giờ chợt nhìn lại, thật sự quá vắng vẻ.

Trương Nghệ Hưng hít một hơi thật sâu, bất giác bước đi càng nhanh hơn, nhưng ở chỗ ngoặc u ám phía trước, vô ý đụng phải người nào đó.

"Thật xin lỗi, bạn không sao..." Còn chưa nói xong đã đột ngột dừng lại, bởi vì nhìn thấy rõ người đối diện, "Rache tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?"

Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Rache đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt có phần tan rã, hai chân đứng không vững, cả người phải dựa vào ngọn đèn đường kia.

"Cô... cô uống rượu sao? Có muốn... tôi gọi điện cho người quản lý của cô không, bảo anh ấy đưa cô trở về?" Trương Nghệ Hưng bỏ hai tay vào trong túi quần, cẩn thận nhìn xung quanh, mặc dù mối quan hệ giữa hai người không được tốt lắm, nhưng cậu biết nếu cảnh này bị phóng viên chụp được, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Ai mượn mày nhiều chuyện?" Nghỉ ngơi ngắn ngủi làm cho Rache chậm rãi lấy lại tinh thần, sau khi nhìn rõ người trước mặt là Trương Nghệ Hưng, nàng nhếch cao khóe miệng khinh thường, "Nếu mày rảnh rỗi như vậy, thì nên nghĩ cách làm sao để hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Ngô Diệc Phàm đi!"

"Tôi đã nói tạm biệt với thế giới của anh ấy rồi, nếu như cô vào không được, thì đó là vấn đề của cô mà thôi." Trương Nghệ Hưng cúi đầu đá hòn sỏi dưới chân, thờ ơ trả lời.

"Hừ! Nói tạm biệt thì có ích gì, mày có biết, thế giới của Ngô Diệc Phàm rất nhỏ, nếu như suốt ngày mày cứ lẩn quẩn ở trong đó, thì tao phải vào bằng cách nào?" Khóe mắt Rache đỏ lên, cảm xúc dâng trào không thể nào kiểm soát được, hét lên với Trương Nghệ Hưng.

"Thực xin lỗi, có một số việc, không phải tôi muốn là được." Trương Nghệ Hưng ngẩng đầu liếc nhìn Rache, sau đó vòng qua người nàng chuẩn bị rời đi.

"Trương Nghệ Hưng! Mày không phải là một thằng đàn ông sao? Tại sao còn muốn ở lại tranh đoạt cái thế giới nhỏ đó với tao?"

Tiếng gào thét của Rache khiến cho Trương Nghệ Hưng đột nhiên dừng lại, cậu xoay người, hoảng sợ nhìn người phụ nữ có phần nhếch nhác kia, "Cô... làm sao cô biết tôi là..."

"Như thế nào? Chẳng lẽ không đúng? Mày, là một thằng đàn ông, không phải sao?" Nàng vuốt những sợi tóc rối bời trên trán ra phía sau, đi từng bước đến gần Trương Nghệ Hưng.

"Cô... cô... làm sao cô biết?" Cậu hoảng sợ, trừng to hai mắt nhìn con người tràn ngập cảm giác nguy hiểm ở phía trước. Rache chậm rãi khôi phục lại vẻ mặt cao ngạo cùng lãnh đạm trước kia, "Còn thắc mắc làm sao tao biết? Người ở bên cạnh mày, dường như tao cũng chỉ tiếp xúc với Ngô Diệc Phàm."

Trương Nghệ Hưng bất giác lui từng bước về phía sau, cổ họng giống như bị thứ gì đó ngăn chặn lại, không thể phát ra một chút âm thanh.

"Trương nghệ Hưng, tao cho mày thời gian một ngày! Ngày mốt sẽ diễn ra buổi họp báo sau concert của công ty YJ, đến lúc đó, mày phải tuyên bố rõ thân phận thật sự, nếu như mày không nói, thì chính tao sẽ nói!" Rache nhếch cao khóe miệng, gằng từng chữ nói ra ý định của mình.

"Không... không được! Nếu như vậy thì tương lai của chị tôi sẽ tiêu tan hết, các thành viên khác cũng sẽ bị ảnh hưởng..."

"Vậy sao? Thế nhưng những vấn đề này... có liên quan gì đến tao?" Rache dùng ánh mắt lạnh như băng quét qua con người đang run rẩy trước mặt, lòng thương xót từ sâu trong nội tâm thủy chung vẫn không thể làm cho cảm giác ghen tuông bình tĩnh trở lại.

Nàng dời tầm mắt, hít một hơi thật sâu, cuối cùng dứt khoát quay đi, vì sợ nếu tiếp tục nhìn thấy người kia nữa, thì bản thân sẽ trở nên mềm lòng.

"Đó là cách duy nhất để mày có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Ngô Diệc Phàm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro