Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường phố đông đúc ồn ào, hôm nay là ngày đầu tiên Hoàng Tử Thao bắt đầu công việc tiếp viên quán rượu.
Nhìn sơ lược một chút mấy tên vào đây đều mặt mày bặm trợn, có người nghe nói còn là đại ca lớn của bang nhóm xã hội đen nào đó, Hoàng Tử Thao một chút cũng không muốn tới gần những vị kia.
Ánh mắt lơ đãng quét tới nơi góc tối, có hai người một nam một nữ đang ngồi cười nói vui vẻ nhưng đột nhiên im lặng sắc mặt đại biến, nữ nhân ngồi cạnh hắn cười gượng gạo đứng lên đi thật nhanh ra ngoài.
Nam nhân kia không ai khác chính là tên ôn thần hôm trước hành hạ và đỗ oan cho y, Hoàng Tử Thao nhếch môi cười nhạt khoanh tay đứng xem kịch, thứ y thích nhất chính là xem người khác gặp nạn.
Cố ý ngồi ở gần đó tuỳ tiện tiếp chuyện với vị khách nào đó để xem hắn muốn làm gì, không ngờ hắn như vậy mà lại rơi lệ, còn lảm nhảm một mình, gọ một lần thật nhiều rượu.
Quán bar càng ngày càng đông người, Hoàng Tử Thao biết hắn đã say đến thần trí điên đảo nhưng vẫn không muốn dừng lại, cuối cùng chịu không nổi y đành kéo hắn ra ngoài, hắn ngồi đó uống nữa nhất định chịu không nổi.
Đám đàn em của Ngô Phàm ở quanh đó thấy y động chạm vào lão đại, cả đám người vây quanh lấy y "mày muốn làm gì?"
Hoàng Tử Thao khá bất ngờ: "anh ta uống quá nhiều rồi!"
Ngô Phàm chân tay quơ loạng xạ đòi uống rượu, ai chạm vào người cũng không chịu, chỉ để mình y động vào, đám đàn em đành bó tay nhờ y đưa hắn về.
Hoàng Tử Thao cười khổ đưa Ngô Phàm lên xe, không hiểu sao có chút luyến tiếc đóng cửa xe lại. Nhìn chiếc xe rời đi trong đêm tối, y chợt nhớ đến buổi tối hôm đó thầm nghĩ thật hoang đường cũng thật khó quên.
Sáng hôm sau, lúc đang ngồi trong cửa hàng McDonalds ở gần nhà, nhìn tới ngõ nhỏ nhà mình hôm nay có thật nhiều xe hơi sang trọng đặt ở đó, không biết là nhà ai sắp gả con gái, bất đắc dĩ bật cười, y cảm thấy bản thân mình thật giống mấy bà cô già nhiều chuyện. Bất quá chuyện này đối với y thì liên quan gì? Tiếp tục ăn sáng rồi tráng miệng bằng bánh táo ngon lành. Mút mút mấy đầu ngón tay còn dính vụn bánh, y xoa xoa cái bụng đã no cứng của mình, tiện tay đem túi giấy cho vào thùng rác ở gần cửa rồi ra về.
Vừa lúc đó, một trong số những chiếc xe kia chạy lướt qua y, những chiếc xe còn lại vừa định đi qua nhưng đột nhiên thắng gấp, một chiếc xe thể thao bóng loáng dừng lại cách y vài cm.
Một người đàn ông trung niên tới trước mặt y nhìn sơ qua một lượt, môi nhếch lên tạo thành đường cong bí hiểm "cậu là Hoàng Tử Thao?"
Y đứng ngốc lắng nghe tới tên mình thì gật đầu.
"Vậy....... cậu biết tôi là ai không?"
Hoàng Tử Thao thản nhiên lắc đầu, đáp: "tôi đương nhiên không biết."
"Hắc Bạch Vương" trên mặt ông hiện tại nét cười bay biến đi mất, còn lại một vẻ nguy hiểm đáng sợ, dùng giọng điệu lãnh khốc: "theo tôi biết, Ngô Phàm không phải ai chọc giận hắn cũng phải chết, cậu là một trong số đó!"
"Ngô Phàm là ai?" Y nheo mắt khó hiểu.
"Là tên say rượu đêm hôm đó cậu cứu"
"Làm sao ông biết? Ông theo dõi tôi?"
"Rất nhiều cách để biết được! Bất quá......tôi có một phi vụ cho cậu sẽ có thật nhiều tiền."
Hoàng Tử Thao nhoẻo miệng cười, tay cho vào túi suy nghĩ một lát, nếu là bình thường thì có thể, con liên hệ an nguy tới tính mạng thì còn phải xem lại, suy nghĩ gần nửa ngày trời y mới lên tiếng: "là việc gì?"
Hắc Bạch Vương bật cười thành tiếng tiến thêm hai bước, ông giảm âm thanh lại: "nếu cậu đồng ý, chúng ta tới chỗ khác bàn!"
"Việc này có liên quan đến tính mạng không?" Y ngước mặt nhìn ông hỏi lại.
"Có lẽ có!"
"Có lẽ thôi sao?"
"Mặc kệ nó, đi thôi!"
Hoàng Tử Thao bước theo ông lên xe. Đi tới một tiệm coffe khá vắng vẻ, không phát hiện ra ở gần đó có người của Ngô Phàm đang nghe ngóng, trên tay còn cầm một chiếc máy ảnh.
Ngồi trong quán coffe bài trí khá sang trọng, Hoàng Tử Thao mở menu liền mất tự tin, một ly nước uống hiển nhiên có thể lên tới vài ngàn tệ.
"Sao cậu không gọi?" Hặc Bạch Vương ngồi đối diện nhìn y thắc mắc.
Y cũng rất thật thà nhún vai: "tôi không có tiền!"
"Cứ gọi đi!" Nói rồi ông quay sang thì thầm vào tai thuộc hạ gì đó, gã liền nghe theo chỉ thị rời đi, được một lát sau quay lạn trên tay còn xách thêm một chiếc cặp.
"Vào việc nhé! Tôi muốn cậu tiếp cận Ngô Phàm."
Hoàng Tử Thao trợn mắt khó tin nhìn ông nói: "ông đùa sao? Gặp lại tôi hắn nhất định sẽ không tha cho tôi!"
Người đàn ông trung niên rất thản nhiên, nhấp một ngụm caffe rồi nhếch môi cười:"không cần lo, có tôi rồi!"
"Xong việc tôi được bao nhiêu?" Lòng vòng quay co không bằng nói thẳng vấn đề.
"Cậu thật thẳng thắn, tôi rất thích haha! Công việc của cậu rất đơn giản, ở cạnh hắn có bí mật kinh doanh gì liền báo cho ta biết, mỗi tháng tôi sẽ cho cậu 100 vạn! Thế nào?"
Nghe tới tiền mắt y liền sáng lên lập tức đồng ý "thành giao, có cần ký hợp đồng không?"
"Không cần tôi tin cậu mà!" Hắc Bạch Vương tựa tiếu phi tiếu, trong mắt bộc lộ sự nguy hiểm, qua giọng điệu của ông Hoàng Tử Thao biết được không cần ký hợp đồng vì chỉ cần y dám làm trái hoản bội y sẽ phải chết.
Sóng lưng có chút lạnh, Hoàng Tử Thao giả vờ bình thản uống nước ép trái cây vừa gọi. Hắc Bạch Vương đưa tới trước mặt Hoàng Tử Thao chiếc cặp xách ban nảy, mở ra bên trong rực những tờ 1oo tệ, hai mắt y lập tức toả ra ánh hào quang, y quên mất đang ngồi trước mặt ông.
Thuộc hạ của Hắc Bạch Vương đóng túi tiền lại: " xong nhiệm vụ tiếp cận, tôi sẽ giao cậu số này, tối nay 8h ở sòng bạc Tây Hồi nếu cậu không có xe tôi sẽ gọi người tới đón!"
"Vậy đi!"
"Tôi có chuyện đi trước!"
"Tạm biệt!"
"Tạm biệt!"
Nhìn đám người rời khỏi, y chợt buồn cười, vì cái gì mà y trở thành người xấu rồi?
Tin tức đã sớm truyền đến tai Ngô Phàm, hắn ngồi trong thư phòng hút thuốc. Suy nghĩ rất nhiều, nên thế nào mới phải đây? Nếu ông ta muốn chơi thì chơi với ông ta một ván vậy. Hắc Bạch Vương lần này làm việc quá cẩu thả, quá lộ liễu rồi. Đáng thương thay nhóc con hôm đó, lần này xem ra y đoản mệnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro