Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nơi góc khuất ở quầy rượu trong quán bar có một thân ảnh cô độc đang ngồi đó trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào náo nhiệt đang bao phủ nơi này.
Ngô Phàm vừa tới nơi đã bị một loại linh cảm kỳ lạ lôi kéo tới chỗ của thanh niên vóc người nhỏ nhắn đang ngồi nốc rượu như uống nước lã kia.
Ngồi bên cạnh Hoàng Tử Thao, vừa nhìn y liền biết y chính là người sáng nay gặp ở sân bay, người có giọng nói vô cùng quen thuộc đó.
Thấy Ngô Phàm ngồi bên cạnh, y rất bất ngờ, con tim lại cố chấp rung động, đặt ly rượu xuống, y vội vàng đứng dậy, nhưng hắn nhanh hơn một bước giữ cánh tay y "Ở lại uống với tôi một chút được không?"
Hoàng Tử Thao im lặng, cảm nhận thấy lực đạo của hắn ngày càng lớn đang giữ chặt lấy tay mình, ngụ ý không cho phép y từ chối, bao nhiêu lâu rồi nhìn vào đôi mắt đó y vẫn sợ sệt khí thế áp nhân của hắn. Bất đắc dĩ quay lại chỗ ngồi, y mải nhìn thẳng phía trước không dám ngó sang Ngô Phàm.
Ngô Phàm nhìn thấy ánh mắt ban nãy vô cùng quen thuộc, cũng cảm nhận được thanh niên này có gì đó rất kỳ quái, làm cho hắn tò mò muốn biết.
"Cậu có muốn uống thêm không ?" thấy ly rượu của y đã cạn, hắn ôn nhu hỏi.
Hoàng Tử Thao mất tự nhiên nói "Cảm ơn, như vậy đủ rồi !"
Hắn nhếch môi cười, vẫn gọi người phục vụ đem tới thêm một chai rượu, rót cho y.
Hoàng Tử Thao chau mày "Anh làm vậy là có ý gì !"
"Tôi cảm giác mình quen biết cậu, tôi muốn thử xem suy đoán của mình là sai hay đúng !" gương mặt của hắn đã khác với lúc mới vào, nụ cười nửa môi đáng sợ.
Hoàng Tử Thao mặt xanh, toàn thân không rét mà run, lòng bàn tay liên tục chảy mồ hôi "Thật ngớ ngẩn !" nói xong y cảm thấy cơ thể có điểm khác thường, nóng đến khó thở. Giật mình nhìn hắn rồi nhìn sang ly rượu, y phát hiện ra mình bị gạt thì vô cùng tức giận, dồn hết khí lực chạy đi.
Vừa ra tới cửa đã bị Ngô Phàm tóm lại kéo tới bãi đổ xe rồi quăng lên xe, y vùng vẫy thở dốc "Ah~ đáng chết... haa~ anh... anh muốn làm gì !"
"Muốn xét nghiệm cậu !" Ngô Phàm bật cười khẽ liếm môi, bàn tay nhe nhàng vuốt ve đôi gò má ửng hồng sắc tình của y.
Hoàng Tử Thao kháng cự không nổi bị Ngô Phàm nhấn chặt xuống ghế.
Xe chạy thẳng về khách sạn, Ngô Phàm bồng Hoàng Tử Thao lên phòng dưới bao nhiêu cặp mắt hiếu kỳ nhìn chăm chú.
Hoàng Tử Thao thực sự không chịu nổi nữa rồi, nơi đó mặc dù không hề bị thứ gì khiêu khích vẫn tự động cứng lên, vô tình chạm trúng đùi hắn.
Ngô Phàm nhếch môi đặt y lên giường rồi giải khai y phục, hắn chợt khựng lại khi nhìn thấy ở cánh tay trái có dòng chữ nhỏ quen thuộc '一期一会' (*a.k.a Nhất kỳ nhất hội).
Hoàng Tử Thao mệt mỏi đưa tay che mặt, chút ý thức cuối cùng còn sót lại của y cho y biết rằng hắn đã nhận ra mình, nước mắt rơi một giọt hai giọt thấm ướt drap trải giường.
Ngô Phàm bỗng trở nên ôn nhu, hôn nhẹ lên dòng chữ đó, hắn nhướn người hôn lên môi y, khẽ nói vào tai y "Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi !"
Uống phải xuân dược, một phần bị hắn khiêu khích như vậy, y thống khổ tiết ra, dịch nhờn bắn tung tóe dính một chút vào người hắn, y nhịn không nổi nữa khóc òa lên "Ngô Phàm ! Ngô Phàm..... Xin anh....!!!!"
Hắn dừng lại động tác, chăm chăm nhìn vào y "Xin tôi tha thứ. Sau đó... nói ra điều cậu muốn !"
Y nhắm chặt mắt đưa một ngón tay vào miệng cắn đến ngón tay chảy máu, hắn vung cái tát thật mạnh vào mặt y, quát lớn "Cậu làm cái gì ! Muốn chết sao !"
Hoàng Tử Thao cố ý không nghe, vùi mặt xuống đệm, ước gì hiện tại y là một chú đà điểu, chỉ cần chôn đầu xuống sâu trong lồng đất thì dù thế giới ngoài kia có ra sao đi nữa vẫn không thể tổn thương y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro