Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vốn dĩ tôi muốn chơi đùa em.
Nhưng tại sao tới cuối cùng tôi mới phát hiện bản thân bị em đùa giỡn..."

-------

" Lâm Phùng Hy"

Nhìn cậu trai đối diện hướng ánh mắt thỉnh cầu, anh khó xử gãi đầu "Tại sao cậu muốn rời khỏi Hương Cảng !"

Hoàng Tử Thao không trả lời, nhìn tô mỳ nở ra ngập tô, tay cầm đũa run run.

Cuối cùng anh cũng không chịu đựng được nữa mà đồng ý.

Từ sáng sớm y đã gọi hẹn anh đi ăn sáng, việc này anh đương nhiên biết đồng nghĩa tới y có việc muốn nhờ vả. Đúng không sai, y là muốn anh giúp chuyện lo giấy tờ định cư ở nước ngoài, vì y biết được anh có quan hệ rất rộng, bạn bè đều là viên chức cấp cao

"Được rồi ! Cậu đi cũng được, nhưng anh cũng phải đi theo !"

Hoàng Tử Thao ngốc lăng nhìn anh, hoàn toàn không thể hiểu "Vì sao ?"

"Aiz, anh vốn xem cậu như... em trai, vô cùng lo lắng cho an nguy của cậu !"

Y bật cười "Đáng ghét! Anh nghĩ tôi là thằng nhóc 3 tuổi sao !"

Anh lắc đầu cúi xuống tiếp tục ăn mỳ, đương nhiên anh biết y tính cách dễ dãi nói như vậy là đồng ý rồi.

Nhờ sự giúp đỡ của bạn Lâm Phùng Hy, cả hai hiện tại đang trên đường tới sân bay quốc tế ở Hương Cảng chuẩn bị xuất cảnh.
Anh kéo vali lớn theo sau y, tới ghế chờ ngồi xuống.

"Chờ một chút, tôi đi mua nước !" Hoàng Tử Thao để túi xách xuống bên cạnh ghế của Lâm Phùng Hy.

Anh đã sớm không còn khách sáo nữa "Ân, cho anh Soda !"

"Biết rồi !"

Cảm giác như phía sau mình có ai đó đi theo nhưng lúc y bất ngờ quay lại thì không thấy gì, trong lòng vô cùng bất an, y sợ hãi tăng nhanh cước bộ tới chỗ đông người để an toàn hơn. Không ngờ vừa chen vào đám người đó tay liền bị vật gì cứng ngắc lạnh lẽo chạm vào, trong chớp mắt tay đã bị còng lại, miệng bị một chiếc khăn bịt kín. Mùi hương truyền đến thật khó ngửi, không biết sau bao lâu ý thức mất hẳn. Hoàng Tử Thao bị cho lên một chiếc xe rồi mang đi.

Ngô Phàm quan sát màn hình máy tính, miệng cười nhạt trông khá đáng sợ. Chiếc răng nanh khẽ cắn vào môi dưới "Tốt lắm !"

Chậm chạp bước vào căn phòng rộng lớn nhưng tối đen như mực, tay chạm vào công tắc cảm ứng ở cạnh cửa ra vào, ánh đèn neon vàng lóe sáng.

Trên chiếc giường trải drap màu đỏ rực như máu có một người đang nằm đó bất động.

Ngô Phàm tiến lại gần ngồi xuống giường, quan sát thật kỹ người kia "Đúng là cậu rồi !"

Đôi tay chạm lên môi Hoàng Tử Thao của hắn thô ráp, y mấp máy môi, hàng mi rung rinh hé mở.

Ánh mắt mệt mỏi hướng tới chỗ hắn vẫn không thể che dấu được sự ngạc nhiên vô cùng lớn này.

Ngô Phàm tựa tiếu phi tiếu giữ lấy vai y, lực đạo ngày càng tăng "Cậu... mấy ngày không gặp, có nhớ tôi không !"

Y im lặng cúi đầu không trả lời.

Hắn tức giận nắm tóc y bắt y ngẩng mặt lên nhìn mình "Nói !"
Đôi môi khô khốc nứt nẻ gần như đang rỉ máu, cố gắng nở nụ cười "Không !"

Ngô Phàm đột nhiên cười man rợ đánh tới tấp lên người y "Hahah! Tốt lắm!"

Bản tính của y không phải hắn không biết, y rất thích chọc cho người khác phát điên, nếu biết vậy rồi vì sao hắn còn cố chấp tức giận.

Đánh đến khi Hoàng Tử Thao liên tục ho khan rồi thổ ra ngụm huyết nhỏ hắn mới dừng tay "Cho cậu một cơ hội nữa !"

Hoàng Tử Thao gượng cười, đưa tay lau vệt máu trên khóe môi, khiêu khích "Không !"

Hắn không đánh nữa, sắc mặt cũng bình thường trở lại, để mặc y ngồi đó rồi đi ra ngoài.

Cứ tưởng hắn không muốn lãng phí thời gian với y nữa ai ngờ, hắn ra ngoài gọi một đám đàn em vào.
Hoàng Tử Thao không kìm được sợ hãi, trán đổ mồ hôi liên tục, mặt tái xanh nhìn bọn họ.

Ngô Phàm ngồi xuống ghế đệm ở đối diện chiếc giường lớn búng tay một cái, đám đàn em như hổ đói tới tấp lao vào y.

Bị dày vò bởi đủ các loại đồ chơi t*nh d*c, Hoàng Tử Thao thống khổ đến nói không thành lời, lời ra tới miệng liền biến thành tiếng rên rỉ đáng xấu hổ.

Ngô Phàm ngồi yên đó nhìn càng làm y khó chịu, còn đáng sợ hơn trước đây làm MB phục vụ một lúc mấy tên đàn ông.

Trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của Lâm Phùng Hy, anh là người duy nhất y có thể cầu cứu lúc này, miệng vô thức lắp bắp cái tên Lâm Phùng Hy đó nhằm tạo chút cảm giác an tâm, không may Ngô Phàm toàn bộ đều nghe thấy, hắc tuyến trên mặt xuất hiện, hắn đưa tay ra hiệu bảo đám người kia dừng lại.
Toàn bộ động tác đều ngưng trệ, hắn tiến tới chỗ y nâng cằm y lên. Thiếu niên gầy gò thần thái mệt mỏi đôi mắt lơ đãng liếc nhìn hắn.
Phẫn nộ, thương tâm, căm ghét, đau đớn. Ngô Phàm cùng một lúc chịu đựng đủ loại cảm xúc, hắn chửi đổng một câu rồi đuổi bọn đàn em ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, không gian trầm lắng đáng sợ.
"Tại sa... sao... anh lại đối xử... với tôi như vậy ?" Hoàng Tử Thao nức nở.

Hắn chạm nhẹ vào tấm lưng trần trơ xương của y "Cậu có yêu tôi không ?"

Hoàng Tử Thao cắn môi thật lâu sau mới lắc đầu.

Ngô Phàm cố gắng kìm nén tức giận đứng dậy đi ra ngoài. Lúc hắn đi rồi y còn nghe thanh âm của hắn quát lớn "Trông cửa cẩn thận !"

Nước mắt muốn rơi cũng không có can đảm rơi xuống, y biết rõ mình muốn gì. Tình yêu của hắn không phải y không muốn nhưng chuyện đó có chắc chắn hơn tự do sau này của y không ? Hoàng Tử Thao là người bốc đồng như vậy, tham lam như thế. Y vốn dĩ chưa từng suy nghĩ cho bản thân, y phóng đãng, phong lưu đã quen rồi. Hiện tại muốn y vì hắn mà từ bỏ bản thân mình, chuyện này có lẽ không thể nào...
------
Thành thật xin lỗi các rds rất nhiều vì không ra chap thường xuyên *cúi đầu 90%*. Supy hứa sau này sẽ chăm chỉ up chap mới trong thời gian sớm nhất. Đừng bơ Supy nha^^.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro