Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em vốn không có quyền lựa chọn, cố chấp đến phút cuối cùng chỉ tự làm tổn thương mình
Ngay cả bây giờ nói không yêu anh nữa ?
Cũng không thể tự lừa gạt bản thân..."

------

"Các người... các người ! Tại sao lại còng tay tôi ?" Hoàng Tử Thao sợ hãi vùng vẫy nhưng vô ích, hay tay hai chân y đã bị khóa chặt mang lên xe.

Ngô Phàm nét mặt ung dung đi theo sau đám người đang mặc y phục bác sĩ kia cũng ngồi vào xe.
Một ống thuốc được bơm vào người, y cảm thấy đầu choáng váng hai mắt mờ dần rồi không thấy gì cả. Hai tay cố gắng bám trụ vào người nào đó trước mặt, đôi môi run rẩy nói không nên lời. Đến khi khí lực không còn nữa, cánh tay y buông thõng, âm thanh chung quanh dần trở nên hỗn loạn rồi tắt hẳn.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc chạy sộc vào mũi, Ngô Phàm khó chịu vùi đầu vào tóc người đang nằm yên bất động trên giường.

Hoàng Tử Thao có chút động tĩnh, ngón tay co giật vài cái. Y gượng mở mắt, nam nhân trước mặt cũng thật nhanh ngồi thẳng lưng.
"Cậu thế nào rồi ?"

"Thế nào ? Tại... tại sao ? Lại bắt tôi tới đây ? Đây là đâu ?"

"Đừng sợ, không sao đâu !" Ngô Phàm thản nhiên vuốt tóc y, sau đó đưa tay lên mũi hít một hơi rồi mỉm cười quỷ dị nhìn y.

Hoàng Tử Thao không rét mà run, cố ý né tránh bàn tay của hắn "Tôi muốn biết đây là đâu !"

"Cậu không cần biết !" hắn quát lớn

Y bất ngờ nhìn hắn nói không nên lời.

Ngô Phàm thấy y nhìn mình cũng dừng lại một chút, điều chỉnh
lại giọng nói "Bệnh viện !"

"Tôi bị bệnh gì ?"

"Cậu, bình thường !"

"Vậy..."

"A, đây là viện tâm thần !"

Hoàng Tử Thao ngồi bật dậy hoàn toàn không hiểu gì, nhìn hắn rồi cúi đầu quan sát trang phục bệnh nhân trên người mình, ở cổ tay trái còn in số hiệu "DX760V"

Ngô Phàm nhếch môi đầy tiếu ý "Là do cậu dám làm trái ý tôi !"

Y tức giận bất chấp hắn là ai, là thứ gì, thần thánh phương nào, y bước xuống giường chạy ra ngoài nhưng hắn đã kịp thời giữ lại.

Tay nắm cửa truyền đến sự lạnh lẽo đáng sợ, ánh mắt của hắn bất thường soi mói lên người y.

Không ai nói một lời nào, chỉ có hành động. Y kịch liệt vùng vẫy, hắn nhiệt tình ngăn cản.

Bàn tay hắn thật nhanh chạm vào cơ thể y, luồn vào trong chiếc áo mỏng manh sờ soạng càn quấy.
Hoàng Tử Thao muốn đẩy hắn ra nhưng hai tay đã bị bàn tay rắn chắc còn lại kia của hắn giữ chặt. Đôi môi khô khốc hé mở phà ra từng đợt hơi nóng, vô tình làm cho cơn động dục của hắn càng thêm mãnh liệt.

Ngô Phàm nâng cằm Hoàng Tử Thao lên, quan sát một chút rồi cẩn thận nhấm nháp lấy làn môi ngọt như mật đó của y.

"Ân... đừng..." bị hắn chơi đùa, tiểu đệ của y cũng đã có phản ứng ngốc đầu dậy. Y ngượng đến mặt đỏ bừng.

Ngô Phàm cười khẩy, bồng y quay lại giường.

Chiếc giường quá nhỏ khiến cả hai đều không thoải mái. Khoan đã ! Tại sao y lại như vậy, không phải nhất trí là sẽ không để hắn làm động tâm một lần nữa sao ?
Tới lúc lý trí quay trở lại đã quá muộn, hắn một cái thúc mạnh làm toàn bộ đặc trưng nam tính được đưa vào trong nội bích mềm mại của y.

Đau đớn, thống khổ ép hai hàng nước mắt như suối tuôn không ngừng. Rất lâu rồi không làm sự tình này, cơ thể y chưa qua giai đoạn làm quen ban đầu, hậu mặt đau như muốn rách ra.

"Ân... ah... đừng mà... dừng ... haa~ ..."

"Chết tiệt! Tại sao lại chặt như vậy !" Ngô Phàm không nhìn ra là đang tức giận hay thoải mái, chỉ gầm nhẹ trong miệng rồi đẩy nhanh tốc độ, một lúc sau nhịn không được đem toàn bộ bắn vào trong y.

Hoàng Tử Thao mệt rã rời, van xin cũng vô ích, y quyết định giả ngốc cùng với hắn làm loại chuyện có lỗi với bản thân này.

Chiếc giường yếu ớt phát ra âm thanh "cọt kẹt" chói tai. Hắn có chút bực bội lại bồng y đến nơi khác.

Đôi chân thon gầy chạm xuống nền đất lạnh lẽo, Hoàng Tử Thao không còn khí lực, hai chân cố gắng gượng đứng trên sàn, hai tay chống lên tường thở dốc, cảm nhận từng đợt đau đớn và khoái cảm đang trào dâng từ tận sâu trong tâm khảm. Y không rõ cảm giác ngọt ngào này là gì nhưng y rất thích cái cách hắn vừa động thân dưới vừa dụi dụi đầu vào vai y rồi liên tục gọi tên "Tử Thao... Tử Thao!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro