Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi chân run rẩy, Hoàng Tử Thao bị luồng gió lạnh vừa thổi qua làm cho lạnh cóng, tìm cách thoát ra khỏi vòng vây của Ngô Phàm nhưng không được, y đành dùng cách im lặng đối mặt, tới khi hắn chán rồi tự nhiên sẽ bỏ đi.

Không ngờ tới Ngô Phàm như vậy lại đứng đó nhìn y thật lâu không hề có ý định quay về. Cảm nhận thấy trời cũng thật lạnh, tiện tay cởi áo khoác của mình khoác lên người y. Hoàng Tử Thao thẫn thờ nhất thời không biết phải làm sao đành cúi đầu.

Y nhận thấy, tiếp tục im lặng như vậy không phải là cách, hướng ánh mắt mệt mỏi về phía hắn, y đưa tay vuốt nhẹ gương mặt hắn đang lạnh như băng "Ngô....Ngô Phàm !"

Hắn không dấu được nỗi vui sướng, lại một lần nữa được nghe tên mình lập tức chạm vào tay y "Ân ?"

"Anh có thật sự yêu tôi không ?"

"Có, anh yêu em !"

"Vậy buông tha tôi đi !"

"..."

"Tôi cảm thấy chơi đùa như vậy quá đủ rồi !"

Ngô Phàm chau mày, chăm chú nhìn vào mắt y một hồi lâu "Em lẽ nào chưa từng yêu tôi sao ?"

Hoàng Tử Thao rút tay ra khỏi tay hắn ngồi xổm xuống đất gục đầu vào lòng bàn tay bật khóc, Ngô Phàm đau lòng nhìn y sau đó thở dài chầm chậm rời khỏi, trước khi đi còn bỏ lại một câu "Nhớ phải sống tốt, anh luôn chờ em !"

Hoàng Tử Thao cảm thấy như thế nào ? Khó chịu, đau đớn, mệt mỏi, hối hận, tự trách, buồn cười. Tạp vị trong lòng dâng lên lại khiến y buồn nôn, không dám suy nghĩ nhiều nữa liền đứng dậy chạy một mạch về nhà.

Ngô Phàm đứng ở góc khuất quan sát y, chờ y vào nhà mới dám đi khỏi. Lần này là hắn sai thật rồi, hắn phải làm sao mới tốt đây ?

Hoàng Tử Thao từ sau lúc nửa đêm quay về nhà ngủ một giấc thì gần như không muốn tỉnh lại nữa, mi mắt nặng nề vô phương mở ra. Cọ quậy một hồi từ họng một luồng chất lỏng tràn lên, y mở miệng thổ ra một ngụm huyết màu đỏ thẫm.

Vơ lấy bao đựng thuốc tối qua vừa mua ở gần đó, y mở hộp tùy tiện nuốt vài viên thuốc giảm đau rồi tiếp tục ngủ.

Ngô Phàm biết y sẽ không chấp nhận mình tới nhà y nên đã nhờ sự giúp đỡ của bà chủ khu nhà trọ.
Bà nhiệt tình chăm sóc suốt mấy ngày, gọi bác sĩ tới nhà khám cho y, vì vậy y mới có thể khỏi bệnh mà đứng dậy đi lại.

Bệnh tình đã thuyên giảm, Hoàng Tử Thao tiếp tục tính đến chuyện đi tiếp khách, thời gian qua nghỉ ở nhà tiền cũng đã hết sạch.

Biết được ý định của y, bà chủ buộc miệng nói "Cậu tại sao phải đi làm cực khổ như vậy ?"

Y vừa mở tủ lấy đồ vừa cười khổ "Nếu tôi không đi làm sẽ không có tiền trả tiền nhà cho dì a!"

"Rõ ràng là có người để ý cậu, cậu ta có vẻ là người có tiền, thậm chí còn..."

Y khựng lại "Sao dì biết ?"

"Tôi..." bà suy nghĩ 'đúng là cái miệng hại cái thân, người kia đã dặn là không được nói ra, vậy mà....'

"Có phải là..."

Tới nước này cũng không thể dấu giếm thêm nữa bà thở dài nhìn xuống sàn nhà khó xử nói "Tôi thấy người kia là thật lòng lo cho cậu, tại sao cậu lại không đồng ý ? Người có lòng như vậy rất khó tìm a!"

Hoàng Tử Thao không rét mà run, y biết nơi này sớm đã không còn an toàn nữa, nên đi sớm một chút thì hơn, dù gì cũng đã gặp lại rồi, y chẳng còn lưu luyến nữa... cho dù có đi chăng nữa cũng sẽ nhanh chóng quên đi, thời gian vốn vô tình như vậy mà.

"Em yêu anh, nhưng chuyện đã qua rồi..."

Anh ban tặng em quá nhiều tổn thương

Anh đem tình yêu ra đùa giỡn

Anh không hiểu được điều em suy nghĩ

Chúng ta đã từng yêu cũng từng buông tay

Cuối cùng em cũng tỉnh ngộ rồi
Xin lỗi anh, xin lỗi anh..."

Ngồi trong quán coffe nhỏ ở gần nhà, y âm thầm suy nghĩ, một giọt hai giọt, nước mắt rơi xuống tách coffe đắng ngắt, tư vị gì đây ? Là do coffe đắng hay chỉ là do y nghĩ như vậy. Hít thở không thông nữa rồi, con tim đau nhói, y nghĩ, nếu trước đây không gặp nhau thì sao ? Hắn sẽ lấy Triệu Mẫn làm vợ, yêu thương cô ấy, cả hai sống hạnh phúc cả đời, còn y có lẽ vẫn sẽ là một kỹ nam sống buông thả như vậy không có chuyện gì vướng bận, sống cuộc sống như trước đây thật vui vẻ, y tại sao lại không biết trân trọng. Mặc dù ngày ngày ở dưới thân nam nhân rên rỉ nhưng ít ra lòng không phải đau đớn thế này. Y quyết định sẽ không gặp lại hắn nữa, còn chuyện tương lai cứ để tương lai giải quyết, ngộ nhỡ có duyên gặp lại có lẽ cũng sẽ cười một cái, nói vài câu chào xã giao rồi thôi. Bên cạnh hắn lúc đó sẽ là một tiểu hài chừng 5 tuổi luôn miệng gọi hắn baba chăng ?!

Hoàng Tử Thao cười bi thương nhấp một ngụm coffe, ánh mắt lơ đãng nhìn đám mây ngoài cửa sổ, thật trắng, thật đẹp đẽ, thuần khiết như mây của hắn mất đi từ khi nào nhỉ ?

Ngô Phàm nhận được tin từ bà chủ khu nhà trọ, bà nói y sáng sớm đã tới nhà gọi cửa, nói muốn chấm dứt hợp đồng. Hắn kích động đứng phắt dậy. Nói vài câu, hắn sốt ruột đi ra ngoài quăng cả mớ công việc lại. Hắn cảm thấy mình cũng thật vô trách nhiệm, nhưng sau này khi tìm lại được Hoàng Tử Thao rồi sẽ dùng thời gian để bù đắp lại.

Mặc kệ cho bà chủ nhà giở bao nhiêu chiêu trò kéo dài thời gian, y vẫn kiên quyết rời đi đúng giờ, vì chuyến tàu y đặt vé sẽ lăn bánh không chờ y.

Kéo túi hành lý nhỏ đi khỏi, nước mắt y đột nhiên tuôn rơi, ngoảnh đầu nhìn lại con hẻm nhỏ đã từng xảy ra biết bao nhiêu là chuyện, y chỉ biết thở dài nói một câu "Tạm biệt !"

Lúc sắp đi tới đầu ngõ, chiếc xe thể thao màu bạc lao tới chắn ngang đường đi của y, Hoàng Tử Thao trợn mắt bất ngờ, tay vô lực làm rơi túi hành lý xuống đất.

Ngô Phàm mở cửa xe bước xuống đi tới trước mặt y thở hổn hển "Em muốn đi đâu !"

Y nói không nên lời, chỉ biết đứng ngốc ở đó nhìn hắn. Rốt cục cũng bị hắn kéo lên xe rồi khóa cửa lại, đi tới một nơi lạ lẫm mà y không biết đó là đâu, cũng không dám hỏi. Hai người cứ im lặng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro