Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản thân không hiểu vì sao khi thức dậy y lại nằm một đống, chân tay bị trói chặt đến nổi máu không thể lưu thông, y cười nhắm mắt lại, vừa định tiếp tục ngủ tiếp liền bị tên nào đó tạt nước lên mặt.
Một tên mặt mày bặm trợn, má trái còn có vết thẹo dài: "Dậy đi! Đại ca dặn bọn tao phải hảo hảo chăm sóc mày!"
Hoàng Tử Thao nhướng màu nói thầm vào tai gã: "Cố lên! Tao đang rất nóng lòng!" Sau đó thả lỏng toàn thân, chuyện này còn phải đoán sao? Sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, Ngô Phàm không làm như vậy y mới cảm thấy lạ.
Hoàng Tử Thao bị một đám nam nhân thân hình to lớn thượng cả buổi trời, ý thức của y đã tê liệt hơn nữa phần, đôi mắt mệt mỏi liếc về phía cánh cửa vừa mở ra.
Ngô Phàm bước vào, ngồi ở sofa gần đó nhìn y bị một đám nam nhân lật qua lật lại. Trên người còn là bộ âu phục, cà vạt vẫn chưa tháo, chứng tỏ hắn vừa về nhà liền tới đây.
"Dừng lại!" Ánh mắt băng lãnh của hắn hướng lên người y soi xét một lượt "đủ rồi! Các ngươi ra ngoài đi!"
Chờ khi tất cả đã rời khỏi, hắn lạnh nhạt ra lệnh: "Qua đây!"
Y mệt mỏi nhìn hắn, toàn thân mềm nhũn nhìn hắn nhưng môi lại nở nụ cười.
"Tôi nói cậu qua đây!" Hắn kiên nhẫn lặp lại lần nữa, thanh âm không cao không thấp.
Hoàng Tử Thao chợt nghĩ tới thân phận của mình, cố hết sức lê thân hình loã lồi tới chỗ Ngô Phàm.
Hắn nhếch môi cười đạp một phát làm y văng ra, lùi lại vừa bước.
Y vẫn như cũ không chút tức giận bò lại gần hắn.
"Tốt lắm! Người mặt dày, ti tiện như cậu tôi e là khá hiếm. Giữ cậu lại chơi đùa một chút cũng được."
Nói rồi hắn đứng dậy ra ngoài.
Y nằm xuống sàn nhà trải thảm lông cừu lăn vài vòng, thở dài cười khổ.
Hắn không phải đơn giản chỉ như vậy chứ!
Tới 6h tối, Hoàng Tử Thao mở mắt ngồi dậy nhặt lại y phục bước ra ngoài. Duỗi thẳng lưng phát ra một tiếng rắc, y thoả mãn hít một hơi rồi mỉm cười.
Cả nhà đều tối đen không một bóng người, y lần mò tìm công tắc mở đèn nhưng hình như không có, y bước thêm vài bước đèn đột nhiên bật sáng, y sợ hãi lùi lại hai bước đèn mờ dần rồi tắt, dường như hiểu ra điều gì đó, y bước lên lùi xuống vài lần đèn mở rồi lại tắt, thì ra là đèn cảm ứng, y theo thói quen bật cười phun ra một câu: "chết tiệt! Loại đèn gì thế này, báo hại lão tử suýt nữa tè ra quần."
Y tuỳ tiện bước vào căn phòng của tầng một, mở cửa tủ quần áo ra, bên trong trống rỗng cái gì cũng không có. Đi tới một căn phòng khác rồi lại một căn khác nữa, cuối cùng y dừng lại dựa vào căn phòng ở giữa, mở cửa ra máy điều hoà lạnh đến thấu xưỡng nhưng lại không có ai trong này. Hoàng Tử Thao đi tới tủ mở ra, bên trong có rất nhiều quần áo, y tuỳ tiện lấy ra một cái áo sơmi, oa~ là nhãn hiệu đắt tiền. Cất lại vào trong y lấy ra một cái áo khác cũng y như vậy nhưng loại này còn đắt tiền hơn. Haizzz, mặc kệ vậy. Nhân tiện y cúi người xuống lấy ra một chiếc quần lót ở ngăn bên cạnh. Y ôm khăn đi đến phòng tắm, tâm trạng khá vui vẻ, y mở đầy bồn nước rồi leo vào trong ngồi. Đã bao lâu rồi y chưa được tận hưởng cảm giác thoải mái như vậy, bồn tắm ở nhà y nhỏ xíu đã vậy còn bốc mùi.
Tắm xong y mặc chiếc quần lót cùng cái áo sơmi rộng thùng thình của Ngô Phàm chạy xuống nhà bếp, do vẫn chưa quen nên theo quán tính lùi lại vài bước trước mấy ngọn đèn cảm ứng đáng sợ kia.
Hoàng Tử Thao tay chống cằm ngồi ở bàn ăn lớn, y suy nghĩ nên ăn món gì hôm nay đây? Đi đến tủ lạnh mở cả hai cánh cửa ra, y choáng ngộp vì bên trong có rất nhiều thức ăn dự trữ, nhưng đa số là thức ăn nhanh.
Đem vài quả trứng, y đơn giản chiên lên rồi cắt thịt nguội rãi lên trên, liền có thể ăn. Lúc ăn được hai muỗng y cảm thấy có chút thiếu thiếu, chép miệng vài cái nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhớ ra "thiếu rượu", vừa định đi tới tủ rượu của Ngô Phàm lấy ra một chai. Nhưng lý trí đã chiến thắng, Ngô Phàm hắn không xử lý y cũng không nên thách thức hắn quá đáng như vậy. Quay đầu đi tới tủ lạnh, y uỷ khuất tự nói với bản thân: "Ngoan! Bia là được rồi!"
Vừa ngồi đuợc một chút y đã xử lý xong 7 lon bia, đầu óc có chút choáng váng nhưng tâm tình lại rất sảng khoái, nhìn thứ gì cũng thật buồn cười.
Bức tường kia nhìn tràng như vậy thật buồn cười. A! Còn cái ghế kia nữa, thấp như vậy không cảm thấy mất mặt với cái bàn sao? Hâhha!!!
Đang bay bổng quanh nhà, trên tay còn cầm lon bia, đột nhiên đụng phải vật gì vừa cứng vừa mềm, y lại tiếp tục buồn cười.
Ngô Phàm vừa về nhà đã nhìn thấy cảnh tượng kì quái này, hắn vốn đang say xỉn nên nhìn cái gì cũng không rõ, hắn ôm y trong lòng còn tưởng là Triệu Mẫn, tiếng cười này cũng khiến hắn vui vẻ theo.
Cả hai cùng điên cuồng cười lớn, lòng vòng một lúc sau không rõ vì sao có thể lên tới phòng của hắn. Y theo bản năng lên tiếng "Lạnh quá!"
Hắn yêu thương xoa xoa gò má ửng hồng của y, nói: "Chờ anh một chút!"
Tay lần mò tới điều khiển trên bàn, tay còn lại vẫn ôm y cứng ngắc, cho tới khi hắn không giữ được thăng bằng nữa nên cả hai cùng ngã xuống giường.
Y đè lên người hắn, bất ngờ thanh tĩnh một chút nhìn người nam nhân trước mặt, y luống cuống ngồi dậy nhưng bị hắn kéo lại hôn thật sâu, tâm trí y lập tức bị hắn lôi cuốn. Điều hoà còn chưa kịp tắt nhưng hai cơ thể dính chặt vào nhau đã sớm nóng lên. Thôi thì cứ để như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro