Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đi ra ngoài !"

"Cái gì ! Yo, hôm nay em còn dám đuổi cả chồng em ra ngoài !"

"A! Hôm nay anh còn dám cãi em !"

Ngô Phàm nộ khí bừng bừng tay nắm chặt thành quyền quát lớn "Được ! Đi thì đi ! Ai sợ ai chứ !"

Hoàng Tử Thao nghe tiếng cửa phòng rầm một cái đóng lại mới yên tâm nhăn mặt xoa xoa mông "Chết tiệt! Đúng là đồ không biết tiết tháo mà !"

Bên ngoài phòng khách có người đang ủy khuất ngồi trên sofa nói chuyện một mình "Đâu phải do mình cố ý, đều là do... aiz bỏ đi ! Tiểu đệ, là cậu hại tôi rồi !" nói xong hắn cúi đầu nhìn nơi đó, quả nhiên quá oan uổng mà.

Sáng hôm sau, vừa mở cửa phòng y đã thấy hắn đang nằm ở đó, thật dọa cho người khác sợ chết khiếp mà, khẽ đá vào chân hắn vài cái, y nói "Dậy mau, anh làm trò con bò gì ở đây vậy ?"

Ngô Phàm lọ mọ ngồi dậy, chớp chớp mắt còn mơ màng ngủ "Ơ... Hoo~ gì? Gì cơ ?"

Nhìn tới đây, Hoàng Tử Thao cuối cùng không nhịn được bật cười đỡ hắn dậy "Đáng ghét, tên hỗn đản nhà anh! Mau vào trong đi !"

Hắn cảm kích ôm y vào lòng như đứa trẻ xa mẹ lâu ngày "ô~ bà xã, anh xin lỗi! Tối qua anh..."

"Được rồi! Em cũng xin lỗi đêm qua đuổi anh ra ngoài !"

"Vậy..." hắn cười ma mị nhìn y "có thể đền bù cho anh bằng..."

Chưa dứt lời đã bị cái liếc như muốn ăn tươi nuốt sống của y làm cho lạnh sống lưng "a~ vậy đền bù cho anh thêm một cái chăn đêm nay ngủ bên ngoài đỡ lạnh hơn chút !"

"Đừng mà !" mặc kệ hắn cào cấu bên ngoài cánh cửa vẫn cứng rắn khép chặt, Hoàng Tử Thao trán nổi gân xanh "Khi nào bỏ ý định đó hẵng đến gặp em !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro