CHÓ TÁP PHẢI RUỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại là một ngày nắng nóng đến phát điên.

Bên ngoài phòng, mặt trời chiếu thẳng xuống, đốt cháy mặt đường nhựa khiến một lớp hơi nước bốc lên.

Nhìn qua làn hơi nước không khỏi cảm thấy mặt đất cũng có phần bị vặn cong.

Xe buýt số 745 chậm rì rì từ xa đi đến làm cho đám người đang đứng trong bóng râm đợi xe tức thì tụ tập lại.

Một bóng hình gầy yếu xông lên phía trên, cuối cùng cũng chiếm được vị trí đầu tiên.

Bám chặt lan can bằng sắt ở hai bên, cô chống chọi lại sức ép của những người đang đùn đẩy nhau ở phía sau, có chết cũng không rời bỏ vị trí mà mình đã mất bao nhiêu công sức mới chen lên được.

"Định tranh giành? Nằm mơ đi!" Krystal bĩu môi thầm nghĩ.

Trong khi cô gái nhỏ của chúng ta đang đắc ý thì một bóng hình gầy gò đột nhiên chui qua cánh tay của cô chen lên phía trên.

Đầu óc chưa kịp có phản ứng Krystal đã xông lên phía trước, tóm chặt lấy đứa bé láo xược kéo ra sau lưng.

"Con nhóc con, dám tranh với chị à." Krystal phẫn nộ nghĩ.

Lúc này, sau khi Krystal kéo cô bé ra sau lưng mình, một cảnh tượng làm người kinh ngạc bất ngờ xuất hiện:

Một chiếc ô tô không biết từ đâu lao đến với tốc độ kinh hoàng,hù dọa người nhìn, quẹt qua một bên váy của Krystal rồi lao vút đi.

Cô bé ngây ra.

Krystal ngây ra.

Mọi người đứng đằng sau cũng ngây ra nốt.

Một lúc sau...

"Trời ơi, nguy hiểm quá." người qua đường thứ nhất nói.

"Đúng đấy, may mà có cô gái này nếu không thì đứa bé tiêu rồi."

người qua đường thứ hai nói

"Cô gái, tốt lắm!"

người qua đường thứ ba hét to lên.

Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay ầm ĩ của những người đứng đằng sau.

Krystal đứng đấy, đỏ mặt,ngượng ngùng

"Sao mình lại biến thành anh hùng thế này?".

Krystal Jung, nữ, năm nay mười chín tuổi, thông minh,lanh lợi,xinh đẹp, là người Hàn chính gốc.

Buổi tối, cô đang nằm trên giường, vừa chớp mắt một cái đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng từ từ thành hình ở bên cạnh giường.

Hình ảnh của một người đàn ông dần hiện lên......

"Mình đang nằm mơ,nằm mơ, đang nằm mơ."

Cô lầm bầm nói rồi lật người lại, nhắm chặt mắt.

"Đúng là một con đà điểu!"

Kang tiểu tiên có phần dở khóc dở cười than thầm.

"Đừng có lèm bèm nữa, dậy đi, ngươi không phải nằm mơ."

Krystal quay người lại, nhìn hình ảnh hư ảo hiện lên cạnh giường vào nửa đêm, dụi mắt, rồi lại dụi mắt.

Cuối cùng vẫn không dám tin vào mắt mình, bèn tự tát mình một cái - tất nhiên là tát nhẹ thôi - rồi...

"Aaaaaaaaaa..."

Một tiếng thét khủng khiếp phá vỡ sự yên tĩnh lúc nửa đêm.

"Trời ơi, ngươi đừng có hét nữa!"

Kang tiểu tiên bịt chặt tai, không dám tin cô gái liễu yếu đào tơ trước mắt mình lại có thể phát ra âm thanh sắc bén đáng sợ đến như thế.

Cũng may mà ông ta đã chuẩn bị từ trước (phong toả kết giới xung quanh căn phòng này) nếu không, chỉ dựa vào cái giọng này, sợ rằng trong vòng mười dặm không ai có thể tiếp tục ngủ được nữa.

"Ông ông ông... ông là... là là là... là người hay là ma?".

Krystal bình thường lanh lợi là thế vậy mà giờ lại lắp bắp ,luống cuống như gà mắc tóc.

"Đều không phải. Ta là Kang tiểu tiên."

"Cái... cái gì tiểu tiên? Ông đến chỗ tôi... tôi tôi... làm làm làm cái gì?"

"Vì đứa bé mà nhà ngươi cứu lúc sáng là em gái của ta nên ta đến để thay nó báo ơn."

"Báo ơn?"

Krystal Jung đúng là gan lớn, nghe đến đây bèn tự động đem những từ ngữ quan trọng lọc ra, tự nhiên không còn thấy sợ nữa.

"Đứa bé cứu lúc sáng? Là đứa bé gái mà bản thân mình không cẩn thận "cứu" được?".

Nghĩ đến đây mắt của Krystal lại bắt đầu sáng lên.

"Ông định báo ơn như thế nào?",

Krystal âm hiểm hỏi.

"Ta có thể thoả mãn một nguyện vọng của nhà ngươi.",

"Nguyện vọng nào cũng được à?"

Krystal thực sự có một chút không dám tin việc tốt lành như thế này lại rơi rớt xuống đầu mình.

Kang tiểu tiên chậm rãi gật đầu ra vẻ xác nhận .

Krystal sau ba phút yên lặng, hùng hồn có,phấn khích có,tinh ranh có,dõng dạc nói:

"Nếu như thế, tôi muốn quay về thời cổ đại chơi một chuyến"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro