Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện

- Xin hãy dừng bước, anh không thể vào đây.

Kyuhyun thất thần nhìn Seohyun được đưa vào phòng cấp cứu, anh thấy lo lắng vô cùng. Trên đường đi quay về anh đã nhìn thấy Seohyun, chưa kịp dừng xe để chào thì bất ngờ rầm một cái, Seohyun đã ngã xuống. Kyuhyun vội vàng đưa cô vào bệnh viện, trong lòng khắc khoải không yên. Không hiểu vì lí do gì mà Seohyun lại vội vã như vậy, băng qua đường mà không hề để ý.

“Seohyun, em đừng làm sao nhé.

Con cầu xin ông trời hãy thương lấy cô ấy, Seohyun là một cô gái trong sáng, hiền lành, cô ấy không thể làm sao được.

Cô ấy mới 20 tuổi, còn cả tương lai phía trước, xin ông dừng làm hại cô ấy, có gì hãy để con chịu thay.”

- Seohyun, Seohyun à!_ Giọng nói của Taeyeon và các thành viên SNSD phá ngang những dòng suy nghĩ của Kyuhyun, anh quay ra nhìn các cô gái với ánh mắt e ngại.

- Kyu, đã xảy chuyện gì vậy?_ Eeteuk bắt gặp SNSD ở bãi đậu xe với vẻ mặt hốt hoảng nên đã cùng các cô tới bệnh viện.

- Hyung, Seohyun…_ Kyuhyun nói không nên lời.

- Kyuhyun oppa, Seohyun làm sao vậy, tình hình bây giờ như thế nào?_ Sooyoung vừa dìu Taeyeon vừa hỏi Kyu.

- Anh cũng không biết nữa, anh đang đi trên đường thì nhìn thấy Seohyun trông có vẻ vội vã, anh định dừng xe để gọi cô ấy thì bất chợt có một chiếc ô tô lao đến…_ Kyuhyun nói một cách khó khăn, anh cố gắng để các cô gái không phải lo lắng quá.

- Ôi, Hyun…_ Taeyeon nấc lên từng tiếng khi nghe Kyuhyun kể lại, cô gục vào vai Sooyoung khóc nức nở. Ở bên cạnh Sunny, Tiffany, Jessica, Hyoyeon cũng không ngừng rơi nước mắt.

- Các em hãy bình tĩnh, chắc chắn Seohyun sẽ không sao đâu mà_ Eeteuk động viên các thành viên SNSD rồi anh gọi Kyuhyun ra góc hành lang để các cô gái được bên nhau.

*

*

*

*

2PM dorm

- [Oppa, em sợ lắm]_ Yoona run lên từng đợt, nước mắt cứ liên tục rơi xuống.

- Yoona, em hãy bình tĩnh lại nào_ Nichkhun cố an ủi.

- [Seohyun, không biết em ấy có sao không, em không biết phải làm gì nữa?]_ Yoona vẫn không khỏi lo lắng, giọng cô run run.

- Em đừng nghĩ lung tung, Seohyun sẽ không có chuyện gì đâu_ Nichkhun nhẹ nhàng nói, anh cũng thấy rất buồn khi nhìn Yoona như vậy.

- [Nhưng mãi mà không thấy bác sĩ ra, Khun em…]

- Yoona, hãy nghe anh nói này, em phải vững tin lên, Seohyun và cả SNSD đều cần em. Em phải mạnh mẽ để mọi người có thể an tâm hơn, hãy lạc quan lên, Seohyun sẽ không sao đâu mà_ Giọng nói ấm áp của Nichkhun khiến Yoona thấy nhẹ nhõm phần nào, lúc buồn chỉ cần nghe giọng nói của anh, chỉ cần được anh an ủi động viên là cô thấy vui trở lại ngay.

- Anh xin lỗi khi không thể ở bên em vào lúc này nhưng anh sẽ đến vào lúc thích hợp.

- [Vâng, cảm ơn anh, em cảm thấy khá hơn rồi]_ Yoona nhẹ nhàng nói.

- Em hãy giữ sức khỏe và chăm sóc cho mọi người nữa nhé, khi nào có tin gì thì hãy báo ngay cho anh_ Nichkhun căn dặn Yoona.

- [Vâng, em biết rồi. Tạm biệt anh, yêu anh]_ Yoona nói rồi nhanh chóng trở vào trong, nơi các chị cô đang hồi hộp lo lắng cho số phận cô em út.

- Khun, tình hình thế nào rồi?_ Taecyeon ngay lập tức hỏi khi thấy Nichkhun cúp máy.

- À, vẫn đang trong phòng cấp cứu_ Nichkhun trả lời một cách khó khăn.

- Vẫn chưa biết Seohyun ra sao ư?_ Đến lượt Junsu hỏi.

- Ừ, mọi người vẫn đang chờ đợi_ Nichkhun thở dài mệt mỏi.

- Hy vọng cô ấy không sao, cô ấy hiền lành như vậy ông trời sẽ không nỡ làm hại cô ấy đâu_ Wooyoung trong lòng nóng như lửa đốt, anh rất lo cho Seohyun và đồng thời cũng rất lo cho Taeyeon bởi anh biết người yêu mình yêu quý maknae như thế nào.

*

*

*

*

Phụt.

Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, SNSD đã vội chạy đến cửa phòng. Khi bác sĩ vừa bước ra tất cả đã hỏi dồn dập.

- Bác sĩ, em tôi sao rồi?_ Sooyoung đang dìu Taeyeon vì quá xúc động nên không thể đứng vững hỏi đầu tiên.

- Em ấy có sao không bác sĩ?_ Sunny lên tiếng.

- Em ấy không bị gì nặng chứ?

- Bác sĩ, em chúng tôi bây giờ thế nào rồi?

- Seohyun sao rồi thưa bác sĩ?

- Mọi người hãy bình tĩnh, cô Seo Joo Hyun bị thương chủ yếu là ở phần mềm, tay với chân có bị thương nhưng không bị nặng lắm, chỉ có phần đầu do bị va đập…

- Hả, bác sĩ nói sao?_ Tất cả vừa chỉ mới thở phào đã ngay lập tức trở lại với tâm trạng lo lắng.

- Ôi, Seohyun của tôi!_ Tiffany không thể kiềm chế được cảm xúc, nước mắt của cô lại rơi. Các thành viên khác cũng cố gắng nhưng không thể ngăn những giọt lệ tuôn trào.

- Phần đầu bị va đập nhưng rất may là không quá nghiêm trọng, nên sẽ không để lại di chứng về sau. Có điều gia đình phải chuẩn bị tâm lí vì bệnh nhân sẽ không thể tỉnh lại ngay.

- Không thể tỉnh lại ngay ư?

- Bác sĩ, thế nghĩa là sao?

- Tai nạn khiến não đang hoạt động bình thường gặp phải chấn động nên cần thời gian để nó khôi phục hoàn toàn, phải mất vài ngày đến một tuần bệnh nhân mới tỉnh lại được.

Vị bác sĩ từ tốn giải thích trong sự vui mừng khôn xiết từ SNSD và cả Kyuhyun nữa. Anh đã lo lắng biết bao khi thấy Seohyun ngã xuống bên đường. Suốt bốn tiếng chờ đợi không lúc nào anh không cầu nguyện để Seohyun qua khỏi. Bây giờ thì vui quá rồi, Seohyun đã không sao, nếu cô có mệnh hệ gì thì làm sao anh có thể sống được.

*

*

*

- Thôi các cậu về đi, tớ và Yuri sẽ ở lại trông Seohyun_ Sooyoung nói với mọi người khi tất cả đang đứng trước phòng bệnh của Seohyun.

- Hai người liệu có ổn?_ Sunny lo lắng hỏi lại.

- Không sao đâu, dù gì Seohyun cũng chưa thể tỉnh lại ngay nên…_ Sooyoung mệt mỏi nói.

- Các cậu cứ về đi, mai vào thay cho bọn tớ_ Yuri ra hiệu cho mọi người về.

- Ừ, các cậu vất vả rồi_ Hyoyeon gật đầu rồi dìu Taeyeon đi ra ngoài, Jessica, Yoona, Sunny và Tiffany cũng theo sau.

- Vậy bọn anh về nhé, mai bọn anh sẽ vào thăm sau_ Eeteuk cũng tạm biệt Sooyoung và Yuri rồi kéo Kyuhyun đi.

*

*

*

*

*

CN Blue dorm

Anh xin lỗi, dù không muốn nhưng anh nghĩ đã đến lúc rồi.

Em tự tin lên và hãy tìm cho mình một người thức sự yêu thương em.

Không, anh đang nói dối em phải không? Em không tin điều đó đâu.

Seohyun à, dù thời gian qua chúng ta đã rất vui vẻ nhưng rồi cũng đến lúc phải chia tay.

Không, em không muốn nghe gì cả. Anh đừng nói nữa.

Hyun, Hyun, Seohyun…

- Seohyun, Seohyun à…

Yonghwa choàng tỉnh dậy, anh nhìn xung quanh và thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Anh bàng hoàng nghĩ lại giấc mơ vừa rồi, trong lòng thấy day dứt vô cùng.

“Sao mình lại mơ thấy chuyện hôm qua nhỉ? Không hiểu Hyun bây giờ thế nào rồi, cô ấy có về nhà an toàn không? Hay thử gọi hỏi thăm xem sao?

Nhưng mà mình đã nói như vậy thì làm sao có thể gọi cho Hyun nữa đây, cần phải để cô ấy bình tĩnh lại. Thôi cứ đợi đến hôm quay tập cuối rồi mình sẽ nói cho cô ấy hiểu.”

Yonghwa lật đật bước xuống giường, anh đi ra phòng khách và bắt gặp khuôn mặt thẫn thờ của các cậu em.

- Mấy đứa sao vậy, sao lại ngồi thừ hết cả ra thế kia?_ Yonghwa ngạc nhiên hỏi.

- Hyung…_ Minhyuk ấp úng.

- Hyung à, chị dâu…_ Đến lượt Jungshin lấp lửng khiến Yonghwa càng thêm khó hiểu.

- Chuyện gì vậy, Seohyun sao?

- Huyng đọc cái này đi_ Jonghyun đưa tờ báo cho Yonghwa và khuôn mặt anh ngay lập tức biến sắc.

“Chuyện gì thế này, đây có phải là thật hay mình đang mơ? Seohyun, tại sao lại như vậy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro