Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seohyun ngồi trong xe ngắm nhìn đường phố, trời đầu đông se se lạnh. Những cơn gió nhè nhẹ lùa qua khe cửa kính, len lỏi vào trong xe khiến Seohyun phải kéo chăn lên cao hơn. Một mùa đông mới lại bắt đầu rồi, người ta thường nói mùa đông là mùa lạnh lẽo và cô đơn nhưng với cô thì mùa đông năm nay có lẽ sẽ ấm áp hơn rất nhiều.

Seohyun thầm nghĩ về những chuyện đã xảy ra, hình như mọi thứ là quá nhanh. Sau khi xuất viện, cô đã nhận lời yêu Kyu, được anh quan tâm chăm sóc mà dường như cô đã quên mất quá khứ. Cô không tìm hiểu lí do vì sao cô lại quên mất người đó, không bận tâm mình đã quên những gì. Những điều tuyệt vời trước mắt khiến Seohyun vui hơn và đó có phải là cái cớ để cô chon vùi đi kí ức. Nếu thế thì đó phải là kí ức đau buồn lắm, khiến một người lạc quan như cô muốn quên hẳn đi.

- Oppa quay xe lại đi_ Seohyun nói vội với manager_ Em chưa về nhà đâu.

***

**

*

Yonghwa nhanh chóng rời khỏi salon sau khi việc làm tóc hoàn thành. Chợt hình ảnh Kyuhyun và Seohyun vui vẻ bên nhau hiện ra, Yonghwa cười nhạt với bản thân. Đã tự nhủ lòng là không quan tâm đến mà sao anh cứ để điều đó làm mình sao nhãng vậy. Yonghwa lặng lẽ bước đi, anh cần phải trở về dorm lấy một vài thứ trước khi quay lại Nhật.

Vào lúc đầu giờ chiều này thì việc đi lại của idol không bị chú ý lắm. Yonghwa cứ thế bước đi, anh nghĩ thầm trong đầu giai diệu của bài hát mới. Nhưng không hiểu sao hình ảnh cô cứ xuất hiện trong đầu anh, cái ngày cô ngỏ lời với anh rồi ngày anh chia tay cô. Ôi sao trái tim lại như thắt lại vậy, Yonghwa ôm ngực ngồi xuống một cách khó khăn. Chẳng lẽ anh đang ân hận về những việc làm của mình, phải chăng đã sai lầm khi từ chối cô?

- Oppa!

Giọng nói của Seohyun lanh lảnh vang đên, Yonghwa ngẩng lên nhưng không có ai cả.

“Seohyun…chẳng lẽ mình đang mơ?”

- Oppa! Yonghwa oppa!

Vẫn giọng nói đó, không thể lầm được. Yonghwa lại nhìn lên nhưng trước mặt anh không hề có bóng dáng cô.

“Đâu phải là cô ấy, mình thật là…”

- Oppa có chuyện gì vậy?_ Seohyun đặt tay lên vai Yonghwa nhẹ nhàng hỏi.

- Seohyun, là em thật sao?_ Yonghwa vui mừng cầm lấy tay Seohyun nhưng cô đã rụt lại ngay.

- Oppa sao vậy?_ Seohyun vẫn ân cần hỏi.

- Không, anh không sao_ Yonghwa cố gắng đứng dậy xua tay nói_ Mà sao em lại ở đây?

- Em…em muốn hỏi anh một chuyện_ Seohyun có vẻ ngập ngừng.

***

**

*

SNSD dorm

- Sao Seohyun lâu về vậy nhỉ?_ Taeyeon thắc mắc khi đang ngồi trong phòng khách cùng Kyuhyun và SNSD.

- Có ai biết con bé đi đâu không?_ Jessica nhìn mọi người hỏi.

- Hôm nay em ấy đến salon tóc mà_ Fany trả lời.

- Kyu, anh đã gọi cho Seohyun chưa?_ Yoona quay sang hỏi Kyu.

- À, tại muốn cô ấy bất ngờ nên anh không gọi_ Kyuhyun chán nản đáp.

- Chắc tại salon đông quá nên con bé mới lâu về thôi_ Yuri trấn an.

- Thôi, có lẽ anh về đây, vì còn một số việc nên anh không thể ở lại được_ Kyuhyun đứng dậy một cách miễn cưỡng.

- Xin lỗi oppa, khi nào Seohyun về em sẽ bảo nó gọi cho oppa ngay_ Taeyeon mỉm cười nói.

- Ừ, tạm biệt các em.

*

*

Một lát sau

Kính kong!

- Ai đấy?_ Giọng Taeyeon có phần bực tức.

- Là em.

- Seohyun, em đi đâu mà giờ này mới về?_ Taeyeon lại nói, giọng cô lớn hơn.

- Xin lỗi unnie_ Seohyun nhỏ nhẹ đáp.

- Hyun, em về rồi sao?_ Fany ở trong chạy ra theo sau là các thành viên.

- Kyuhyun oppa đến tìm em đó_ Sunny nhanh nhảu nói.

- Sao mắt em đỏ vậy, em khóc à?_ Yoona tinh ý nhìn ra sự khác thường của Seohyun.

- Dạ không, em hơi mệt nên về phòng trước đây ạ_ Seohyun vội vàng đi vào để tránh ánh mắt các chị,

- Ơ…cái con bé…_ Taeyeon chưa nói hết câu thì đã bị Fany bịt miệng lại.

- Nhớ gọi cho Kyu đó Seohyun_ Sooyoung cố nói vọng vào.

*

*

Hức…hức…

Chưa kịp thay đồ thì nước mắt Seohyun đã lại rơi xuống, cô cứ thế khóc, khóc thật nhiều. Sự thật sao mà phũ phàng vậy, nghe anh nói mà cô không tin nữa. Bao nhiêu kỉ niệm như vậy tại sao cô lại quên hết, không nhớ một chút gì cả.

- Em muốn hỏi chuyện gì vậy?_ Yonghwa chậm rãi nói khi anh và Seohyun đang ngồi trong một quán café.

- Em…anh có thể kể cho em về WGM không?_ Seohyun đề nghị một cách khó khăn.

- Sao, kể lại cho em?_ Yonghwa ngạc nhiên hỏi lại.

- Đừng đùa như vậy Hyun, à Seohyun.

- Em không có đùa_ Seohyun nghiêm túc nói.

- Nhưng sao tự dưng em lại muốn nghe anh kể_ Yonghwa vẫn thấy khó hiểu.

- Em…chỉ muốn biết ngày xưa như thế nào thôi_ Seohyun trả lời.

- Nhưng em đã có bạn trai rồi, nghe lại làm gì cho đau đầu_ Yonghwa gượng cười.

- Em… không nhớ gì cả_ Câu nói của Seohyun là Yonghwa giật bắn mình suýt làm đổ ly nước táo trên tay.

- Em đang nói gì vậy?_ Yonghwa lắp bắp_ Không nhớ gì là sao?

- Tai nạn đã khiến não em bị tổn thương và em nhớ tất cả nhưng riêng anh thì không_ Seohyun bình tĩnh giải thích.

- Em không nhớ gì về anh… nhưng mà hôm nọ…_ Yonghwa vẫn không tin những điều Seohyun nói.

- Em xin lỗi, hôm đó chỉ là diễn thôi.

***

**

*

Bầu trời tối dần đi, những cơn gió bỗng thổi càng lúc càng mạnh hơn. Đây là mùa đông mà, sao không lạnh cho được nhưng cho dù có là mùa hè thì khi biết được điều đó anh cũng thấy lạnh lắm. Chiếc áo mỏng không thể giúp Yonghwa ngăn cản cái lạnh, càng đi anh càng thấy tê buốt hơn. Trái tim như có hàng vạn mũi tên đâm vào vậy, đau đớn vô cùng. Lê bước một cách nặng nhọc cuối cùng thì Yonghwa cũng về đến nhà và nhấn chuông cho mấy đứa em biết xong anh ngã quỵ luôn. Cái lạnh xen lẫn nỗi đau đã làm Yonghwa gục ngã, tưởng như anh sẽ luôn vững vàng nhưng không, cuộc sống không đâu chỉ có màu hồng.

- Vậy em thật sự không nhớ anh là ai sao?_ Yonghwa nhìn Seohyun và cô ngay lập tức gật đầu. Anh lặng đi, sao cô lại không nhớ anh chứ, có phải vì anh đã làm tổn thương tâm hồn bé bỏng đó?

- Em muốn biết gì?

- Tất cả, anh hãy kể tất cả đi_ Seohyun cương quyết nói.

- Được rồi…_ Giọng nói của Yonghwa đều đều vang lên và Seohyun lắng nghe một cách chăm chú. Cô cần nghe anh kể để biết vì sao cô lại quên anh.

- Đó là những gì đã diễn ra_ Yonghwa mệt mỏi nói.

- Oppa, không có điều gì đặc biệt sao?_ Seohyun hoài nghi hỏi.

- Em muốn biết cả những chuyện bên ngoài nữa.

- Em… muốn nghe hết sao?

***

**

*

Căn phòng trống trải và yên tĩnh, nước mắt Seohyun đã ngừng rơi. Cô tiến về phía bàn học của mình và mở ngăn kéo ra. Rất nhiều những món quà, những hình ảnh của cặp đôi Yongseo. Seohyun xem đi xem lại rất kĩ, trong lòng bỗng dưng thấy bồi hồi. Trông anh đẹp trai và cũng phong độ đó chứ? Cô cười với bản thân mình, có phải vì sự ân cần, chu đáo đó mà cô đã đem lòng yêu anh không?

Seohyun thiếp đi trong khi tay vẫn cầm những bức hình đó, Hyoyeon và các thành viên đã phải rất khó khăn mới đưa được maknae lên giường. Họ cùng ngắm nhìn cô em út đáng yêu, ngay cả lúc ngủ cô cũng tỏa sáng như một thiên thần vậy.

***

**

*

Một ngày làm việc mới lại bắt đầu với SNSD, hôm nay các cô phải chụp hình cho tạp chí Elle. Dù phải thức dậy sớm nhưng ai cũng vui cười chào hỏi mọi người. Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ và các thành viên nhanh chóng trở về nhà để chuẩn bị quay lại Nhật.

- Oa, mệt thật đấy_ Sooyoung than vãn khi tất cả đang ngồi trên xe.

- Thôi đi, đâu chỉ có cậu mệt_ Sunny nói.

- Nhưng tớ nói cũng không được sao?_ Sooyoung phản kháng lại.

- Các cậu thôi đi_ Fany lên tiếng cắt ngang.

- Seohyun, hôm qua có chuyện gì vậy?_ Hyoyeon nhẹ nhàng hỏi.

- Đúng rồi, sao em lại về muộn thế?_ Taeyeon tiếp tục.

- Dạ em…_ Seohyun ấp úng.

- Tại hôm qua salon đông quá_ Manager đỡ lời hộ Seohyun, cô nhìn anh với ánh mắt cảm ơn.

- Dù thế cũng phải gọi điện chứ bọn chị và Kyuhyun oppa…

- Em đã gọi cho Kyuhyun oppa chưa?_ Taeyeon chưa nói hết câu thì Sooyoung đã chen ngang.

- Ơ…em quên mất_ Seohyun lúng túng trả lời.

- Trời cái con bé này, mau gọi đi_ Jessica nói giọng trách móc.

- Theo em thì không cần nữa đâu_ Khi Seohyun lấy điện thoại ra thì Yoona lên tiếng, cô chỉ tay về phía chung cư SM và tất cả cùng thấy Kyuhyun đang đứng đó. Có vẻ anh sắp đi xa vì hành lí đang được cất lên xe và các thành viên Suju cũng đang có mặt ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro