Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uri seoro saranghaneun sa iga dwe gireul

Jabeun duson yeongwonhi nohji anheul kkeoya

Bara boneun neoye nunbit soge

Haengbokhan misoman itgil barae

Uri seoro saranghaneun sa iga dwel kkeoya

Akkyeo jugo pyeonhi gidaemyeon dwe

Neoreul boneun naye du nun bitchi

Malhago isseo

Neol saranghae

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…

Seohyun giật mình tỉnh dậy, sao đầu cô vẫn đau quá. Nhìn quanh phòng nhưng Seohyun không thấy Hyoyeon đâu cả. Cô vội cầm lấy điện thoại.

“8 giờ rồi sao?”


Seohyun cuống cuồng ra khỏi giường, cô nhanh chóng thay đồ trước khi bước ra ngoài nhưng.

- Seohyun em đi đâu vậy?_ Tiffany ngạc nhiên hỏi khi thấy Seohyun ăn vận chỉnh tề.

- Hình như chị vừa nghe em hét thì phải, chuyện gì thế?_ Taeyeon lại gần hỏi thăm.

- Hôm qua em ngủ không ngon giấc à, chị thấy em cứ cựa quậy liên tục?_ Hyoyeon thắc mắc.

- Hyun, em không sao chứ?

Mọi người liên tiếp hỏi không để Seohyun trả lời, ánh mắt cô nhìn tất cả một lượt trong sự ngây ngô lạ thường.

- Unnie, em tưởng chúng ta phải luyện tập.

Yoona lại gần kéo Seohyun vào bàn ăn trong khi Sunny đang dọn cho cô bữa sáng.

- Hôm nay tập muộn một chút_ Taeyeon nhẹ nhàng giải thích.

- Nhưng lạ đó nghen, maknae bình thường dậy sớm nhất mà sao hôm nay lại muộn vậy?_ Tiffany mỉm cười nói với Seohyun.

- Dạ…

- Hyun, có chuyện gì sao, nói cho các unnie biết đi_ Yoona ngay lập tức nhận ra sự khác lạ từ Seohyun, cô nắm lấy tay em út.

- Em khó chịu trong người à?_ Yuri lại gần xoa đầu.

- Unnie, em…em…đã nhớ ra tất cả_ Seohyun ngập ngừng nhìn Yoona, sao mà cô thấy khó khăn khi nói chuyện này vậy.

- Em đã nhớ lại hết rồi sao?_ Taeyeon vui mừng lại gần Seohyun, cô sung sướng ôm lấy maknae.

- Mừng quá đi thôi_ Sunny và Jessica nhìn nhau cười tươi.

- Mà sao trông em không vui vậy?_ Yuri hỏi.

- Có phải vì quá khứ có những chuyện buồn không?_ Yoona tiếp tục và tất cả cùng dõi theo Seohyun.

- Em đã từng thích Yonghwa oppa…_ Seohyun nói một cách khó khăn và SNSD nhìn cô trố mắt ngạc nhiên. Đây có thể coi là tin động trời khi mà trước này dù Seohyun có tỏ ra thân thiết với Yonghwa thì cũng không ai nghĩ cô lại đem lòng yêu anh.

- Thật… sao… ?_ Sunny lắp bắp hỏi lại.

- Em đã thích cậu ấy… nhưng mà… lí do em bị tai nạn là gì vậy?_ Tiffany cũng tò mò không kém.

- Hôm đó sau khi ở trường em đã gặp anh ấy trên đường về nhà_ Seohyun từ tốn kể lại trong sự chăm chú lắng nghe của các cô chị.

- Anh ấy đã nói về sự chia tay của chúng em trong WGM, em đã không tin điều đó và bỏ chạy. Khi em chạy qua đường thì có một chiếc xe lao tới và…

Nước mắt Seohyun từ từ chảy xuống khi cô kể lại câu chuyện, các thành viên cũng không kìm được cảm xúc khi nghe về nỗi đau của em gái.

- Nhưng còn chuyện em thích cậu ấy thì sao?_ Taeyeon hỏi.

- Trước đó khoảng một tháng, vào cái ngày chúng ta bắt đầu được nghỉ, em đã thổ lộ với anh ấy… nhưng anh ấy đã từ chối em. Sau đó em đã quyết định quên anh ấy nhưng… em không thể_ Nước mắt Seohyun lại rơi, cô gục vào vai Yoona nức nở. Có thể chia sẻ với các chị cô thấy nhẹ nhõm lắm nhưng rồi tới đây cô vẫn sẽ phải đối mặt với tất cả.

.
.
.
.
.

Phòng tập

- Khổ thân Seohyun quá, không biết rồi em ấy sẽ phải giải quyết như thế nào đây_ Tiffany nói khi đang cùng các thành viên ở phòng tập. Bây giờ đang là giữa trưa nên các cô có thể nghỉ ngơi.

- Đừng nói về chuyện đó nữa, Seohyun sẽ buồn thêm đó_ Taeyeon buồn bã nói. Trong khi Yuri, Yoona, Seohyun và Hyoyeon đi mua đồ ăn thì những người còn lại ngồi ở phòng tập chờ.Bỗng có một nhân viên chuyển phát đến làm tất cả nhốn nháo.

- Xin hỏi có ai là Tiffany Hwang ở đây không?

- Vâng, tôi đây_ Tiffany nói.

- Mời cô kí nhận_ Trong khi mọi người đang xem xét xem ai là người gửi và món quà là cái gì thì Tiffany chỉ đứng đó, băn khoăn không biết ai tặng mình.

- Fany, lại đây đi_ Jessica gọi khi thấy Tiffany thần người ra.

- Mau mở ra xem đi, liệu có phải là người đó không?_ Sooyoung nhìn Fany đầy ẩn ý.

- Ừ, để tớ mở_ Fany cầm lấy gói quà từ tay Sunny, cô nhanh chóng bóc lớp giấy bọc ra. Đập ngay vào mắt tất cả là một chiếc máy mát-xa mini màu hồng. Trên đó dù không dán chi chít hình của Tiffany như chiếc đèn ngủ lần trước nhưng cũng không quên dấu hiệu cho biết chủ nhân nó là ai. Chỉ có một tấm hình của Fany và nó được in lên ngay chiếc máy. Mọi người túm tụm lại xem xét, dùng thử trong khi Fany lẳng lặng đi về phía góc phòng. Khuôn mặt cô trông buồn bã lạ thường, “mắt cười” đã không còn cười nữa rồi.

“Sao lại như vậy chứ, sao lại là người đó? Người đã luôn tặng quà cho mình, luôn đem lại bất ngờ cho mình hóa ra lại là… Mình chẳng biết làm gì vào lúc này nữa, tại sao lại một lần nữa đưa mình vào thế khó. 

Làm thế nào đây, mình đã rất yêu quý và trân trọng những món quà này nhưng bây giờ mình thấy buồn lắm. Làm sao có thể ngắm nhìn chúng một cách vô tư, dùng chúng một cách bình thường khi biết người tặng.

Ôi sao mà rắc rối quá, mình đã nói rõ như vậy rồi mà.”



Tiffany buồn bã ngồi nhìn các cô bạn đang đùa nghịch với món quà cô vừa được tặng. Bình thường cô sẽ nhanh chóng lấy lại nhưng lần này thì khác, cô chẳng hề làm gì cả. Nhìn thấy nó là trong đầu cô lại xuất hiện vô vàn những câu hỏi tại sao, cô mệt mỏi lắm rồi.

.
.
.
.
.

Trở về dorm Tiffany ngay lập tức vào phòng mình, cô rất muốn gọi điện nhưng lại không thể bấm nút.

“Sao mình lại ngại nhỉ, chỉ cần gọi và nói đừng làm như vậy thôi mà.”


Tiffany mở máy và tìm tên người đó.

“Nhưng làm như vậy liệu có quá đáng không, nhỡ anh ấy sẽ bị tổn thương thì sao?”


Tiffany phân vân không biết nên gọi hay không. Cô cảm thấy vô cùng bế tắc vào lúc này. Phải làm gì để tâm hồn thanh thản hơn, để cô có thể tiếp tục làm công việc mình thích và người đó sẽ không phải đau khổ vì cô nữa.

.
.
.

- Em xin lỗi, em hơi mệt nên… lúc khác chúng ta nói chuyện được không?_ Seohyun nói khá khó khăn, chẳng hiểu sao cô không muốn nói chuyện với anh vào lúc này.

- [Ừ, em nghỉ ngơi đi nhé, anh cúp máy đây.]

Seohyun nhẹ nhàng cất điện thoại đi, chắc anh buồn lắm khi cô hờ hững như vậy nhưng cô không thể làm khác được. Nói chuyện với anh mà sao trong đầu cô chỉ có hình ảnh người đó thôi.

Cộc… Cộc…

- Hyun, em đang làm gì vậy?_ Yoona bước vào đột ngột làm Seohyun có thoáng giật mình.

- Unnie…

- Hôm nay chị ngủ với em nhé_ Yoona đề nghị.

- Ơ… thế còn Hyoyeon unnie thì sao?_ Seohyun ngạc nhiên hỏi lại.

- Chị nói với chị ấy rồi_ Yoona nói rồi nhanh chóng ngồi xuống giường bên cạnh Seohyun.

- Unnie buồn lắm phải không?_ Seohyun nhìn Yoona nói nhưng Yoona không trả lời.

- Unnie phải vui vẻ và lạc quan lên.

- Đừng có chỉ quan tâm đến chị, hãy lo cho bản thân em đi_ Yoona quay ra mỉm cười với Seohyun.

- Em định giải quyết ra sao?

- …_ Seohyun thở dài, cô lại gần ôm lấy chị gái.

- Nếu có thể chị sẽ giúp em nhưng…_ Yoona tiếp tục, cô nắm thật chặt tay Seohyun. Cho dù không giống nhau nhưng cả hai đều đang đau khổ vì tình yêu, sự đồng cảm và chia sẻ sẽ giúp cả hai thêm mạnh mẽ.

- Em… thực sự em không biết nên làm thế nào_ Seohyun nhỏ nhẹ nói.

- Em vẫn còn yêu Yonghwa?_ Ánh mắt Seohyun thoáng chút buồn nhưng cô không thể giấu lòng được, cô đã gật đầu khi bắt gặp cái nhìn của Yoona_ Em nghĩ là vậy.

- Còn Kyu?_ Yoona tiếp tục hỏi.

- Em không biết nữa, anh ấy đối xử với em rất tốt…_ Seohyun không biết nói với Yoona thế nào nữa vì chính bản thân cô cũng không hiểu đối với mình Kyuhyun có vị trí như thế nào. Anh là một người tuyệt vời, luôn quan tâm chăm sóc cô từng li từng tý. Anh yêu cô rất nhiều, cô biết điều đó, thậm chí anh có thể hy sinh vì cô. Còn cô thì sao, cô cảm động trước sự ân cần của anh nhưng đó liệu có phải là tình yêu.

Khi không gặp cô anh thấy nhớ vô cùng còn cô thì sự nhớ nhung với anh có phải là thật hay chỉ là cảm xúc thoáng quá. Phải chăng vì cảm động trước tấm chân tình của anh mà cô đã nhận lời yêu anh không hề suy nghĩ. Nếu những gì từ trước đến nay cô dành cho anh không phải là tình yêu thì sẽ ra sao? Cô sẽ đối mắt với anh thế nào đây, làm thế nào để không làm anh đau khổ? Anh sẽ ra sao nếu biết tình yêu của mình không được đến đáp bằng tình yêu mà chỉ là sự cảm kích thôi?

Seohyun chìm đắm trong một mớ các câu hỏi, sao mà ranh giới giữa yêu và cảm kích lại mong manh thế? Cô bây giờ chẳng thể nào xác định được tình cảm của mình nữa. Liệu có phải cô vẫn còn yêu Yonghwa hay trái tim cô đã thực sự thuộc về Kyuhyun rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro