Chap 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay quốc tế Incheon

- Thế là được trở về nhà rồi_ Minhyuk vui vẻ nói khi CN Blue đang lấy hành lí ở sân bay.

- Ừ, nhưng chúng ta vẫn rất bận đó_ Jonghyun ngay lập tức làm cụt hứng.

- Em biết nhưng ở quê nhà vẫn vui hơn_ Minhyuk nói rồi chạy ra phía Yonghwa hớn hở.

- Hyung, hay chúng ta đi thăm chị dâu nhé, em nhớ mấy món chị ấy làm lắm.

Yonghwa không nói gì, anh bước đi bình thản, ánh mắt nhìn xa xăm.

- Hyung, hai người chấm dứt thật rồi sao?

Câu nói của Jonghyun khiến sắc mặt Yonghwa có chút thay đổi, nhưng anh vẫn im lặng.

.
.
.

Trên đường về dorm, mặc cho các thành viên trò chuyện vui vẻ, Yonghwa chỉ ngồi lặng thinh một góc. Ở Nhật gặp cô thì còn khó chứ về Hàn Quốc rồi, không muốn gặp cũng không được. Anh không thể mãi trốn tránh nhưng anh chẳng biết đối mặt ra sao cả. Giờ đây bên cô đã có người khác, một người tốt hơn anh vạn lần. Chính anh đã đẩy cô ra xa thì bây giờ anh không còn xứng đáng được ở bên cô nữa.

Những cơn gió tiếp tục thổi mạnh hơn, dù chưa phải là thời gian lạnh nhất trong năm nhưng anh vẫn thấy lạnh lắm. Con tim anh nhói đau, toàn thân thấy tê buốt. Cảm giác lạnh lẽo không chỉ ở bên ngoài mà còn đễn từ bên trong. Không có cô ở bên là thế đó, anh cứ nghĩ mình sẽ sống tốt nhưng đâu có phải. Anh thật cô đơn, trống vắng lắm. Sai thật rồi, hối hận lắm nhưng chắc không còn kịp nữa đâu. Cơ hội chỉ đến một lần và anh đã thẳng tay gạt bỏ nó.

.
.
.
.

- Cho chúng tôi xuống đây, đến nới rồi.

- Cám ơn.

- Ông mau gọi điện đi.

Buổi tập kết thúc và 2PM trở về dorm, ai cũng mệt mỏi thấy rõ. Dù không biểu diễn thì vẫn phải luyện tập, đó là quy định rồi. Làm idol sướng thì có sướng nhưng cực thì chẳng kem ai. Phải từ bỏ rất nhiều thứ để trở thành thần tượng trong lòng fan.
Đang cười nói vui vẻ thì anh bỗng khựng lại khi thấy trước mặt có bóng dáng hai người. Các thành viên cũng ngơ ra không hiểu chuyện gì. Bỗng hai người đó chạy lại lên tiếng.

- Taec, con trai của mẹ đây rồi_ Người phụ nữ trung niên chạy đến ôm chầm lấy Taecyeon, chồng bà cũng theo ngay sau.

- Taec, con vẫn khỏe chứ?

- Bố mẹ, hai người về sao không báo để con ra đón_ Taecyeon từ từ buông tay mẹ mình ra hỏi.

- Bố mẹ muốn con bất ngờ_ Bố Taecyeon nói.

- Chào hai bác_ 2PM sau khi có chút bất ngờ đã nhanh chóng chào hỏi.

- Đây là các thành viên cùng nhóm với con_ Taecyeon vội giới thiệu.

- Chào các cháu_ Bố mẹ Taecyeon niềm nở chào lại.

- Thôi chúng ta vào nhà đi_ Taecyeon mời bố mẹ vào, 2PM đi sau xách đống hành lí.

.
.
.

Sau khi tham quan căn hộ của con trai, ông bà Ok ngay lập tức vào vấn đề chính, lí do họ phải về đây chính là.

- Sao vậy, bố tưởng là hai đứa vẫn bình thường_ Ông Ok hỏi có phần ngạc nhiên.

- Bố, thật ra thì con… con đang theo đuổi cô ấy nhưng…_ Taecyeon ấp úng nói, anh chẳng biết giải thích thế nào cả.

- Taec, có chuyện gì con cứ nói ra xem nào_ Bà Ok lại gần xoa đầu con trai.

- Con đã tặng cô ấy rất nhiều quà, một cách bí mật nhưng rồi cô ấy cũng biết. Cô ấy đã rất giận và không nói chuyện với con nữa_ Taecyeon thật thà nói.

Đã cố gắng rất nhiều rồi, anh thực sự muốn làm lại nhưng dường như cô không muốn điều đó. Cô đã coi anh là quá khứ và muốn chôn vùi nó mất rồi.

- Con trai, chúng ta sẽ phải giúp con thôi_ Ông Ok đề nghị.

- Bố mẹ, hai người định làm gì?_ Taecyeon lo lắng hỏi.

- Yên tâm, chúng ta sẽ làm cho con bé nói chuyện lại với con_ Đến lượt bà Ok nói.

- Thôi, bố mẹ đừng làm gì cả. Hãy để con tự giải quyết_ Taecyeon khẩn khoản nhìn bố mẹ mình, anh không muốn ép buộc cô. Nếu vẫn còn tình cảm với anh thì cô sẽ không hành động như thế, bố mẹ anh mà đến nói chuyện chỉ khiến cô thêm khó xử thôi.

- Con giải quyết được thì có cần chúng ta phải về đây không?_ Ông Ok có phần tức giận.

- Bà, đi thôi.

Taecyeon lẳng lặng đưa bố mẹ về khách sạn, trong lòng đầy ưu tư. Trên đường về anh đã suy nghĩ rất nhiều, không hiểu bố mẹ sẽ làm thế nào. Không khéo mọi chuyện sẽ càng trở nên trầm trọng hơn, cô sẽ lại càng giận anh hơn.

Những cơn gió thổi tới tấp trong tiết trời lạnh giá, Taecyeon cũng lái xe nhanh hơn. Anh chẳng muốn như thế này đâu, mệt mỏi lắm. Nếu mà thời gian quay ngược trở lại thì tốt biết mấy, khi đó em sẽ giữ cô thật chặt bên mình.

.
.
.
.
.

Những ngày tiếp sau đó ông bà Ok vẫn chưa có hành động gì, họ chỉ đi thăm họ hàng và đi ngắm cảnh Seoul, điều này khiến Taecyeon thấy khá sốt ruột. Anh liên tục gọi điện hỏi thăm làm bố mẹ anh thấy bực mình vô cùng. Hôm nay cũng vậy, dù phải đi diễn ở Gwangju nhưng anh vẫn gọi điện về cho bố mẹ.

- Hôm nay có lẽ con sẽ về muộn… nhưng bố mẹ đã đi gặp cô ấy chưa vậy?

- [Cái thằng này thật là…, chúng ta chưa có đi]_ Bà Ok ngán ngẩm nói.

- Mẹ, hai người đừng đi có được không, con không muốn cô ấy khó xử đâu_ Taecyeon nài nỉ.

- [Taec, con đừng nói nữa, chú tâm vào công việc đi. Mẹ dập máy đây]

- Bà Ok dập máy luôn mà không để Taecyeon kịp nói thêm câu gì, anh nhìn vào chiếc điện thoại thở dài chán nản. Cô rất kính trọng bố mẹ anh và đương nhiên những gì họ làm cho anh sẽ khiến cô tiến thoái lưỡng nan.

.
.
.
.

SNSD dorm

SNSD đang cùng nhau bàn luận về kế hoạch sắp tới, ai cũng tỏ ra háo hức. Dù việc debut ở Nhật đang tiến triển thuận lợi nhưng họ không vì thế mà quên đi khán giả trong nước. Thời gian sắp tới các cô sẽ comeback với bài hát mới hay hơn, ấn tượng hơn nên tất cả đều háo hức với tạo hình của mình.

- Không hiểu chúng ta lúc đó trông sẽ như thế nào nhỉ?_ Sunny tò mò.

- Chắc sẽ cá tính lắm_ Sooyoung cười tươi nói.

- Điệp viên mà nên phải có chút lạnh lùng, đúng không?_ Taeyeon gật gù nhìn mọi người nói.

Trong khi các thành viên sôi nổi trò chuyện thì Tiffany ngồi một góc im lặng không nói gì. 8 giờ 30 cô có cuộc hẹn nhưng phân vân không biết có nên đi. Cô biết mục đích mà cô được hẹn nhưng trong thâm tâm cô vẫn mong mình đoán sai.

8 giờ Tiffany vào phòng và thay đồ, cô quyết đinh rồi, cho dù có là lí do gì thì vẫn phải đi.

8 giờ 15, cô rời khỏi nhà và đi đến quán café gần đó. Nhìn quanh một lúc, cứ tưởng mình đến sớm nhưng không phải, các vị khách đã chờ sẵn rồi. Cô đi đến và mỉm cười chào họ như bình thường. Họ cũng tỏ ra rất vui khi gặp cô, cứ thế buổi nói chuyện diễn ra rất vui vẻ.

- Fany, thật ra hôm nay chúng ta hẹn con ra đây là vì có chuyện muốn nói_ Bà Ok bước sang chỗ Fany, nhẹ nhàng cầm tay cô nói.

- Bác, chuyện gì vậy ạ?_ Tiffany hỏi lại.

- Thật ra…_ Bà Ok quay qua phía chồng rồi tiếp tục_ Là vì thằng Taecyeon.

- Bác rất muốn con là con dâu của bác_ Ông Ok đột nhiên lên tiếng làm Tiffany giật bắn mình, cô nhìn ông Ok rồi lại nhìn vợ ông, ánh mắt bàng hoàng.

- Thằng Taecyeon nó rất thật lòng với con_ Bà Ok nói tiếp.

- Bác…_ Tiffany ấp úng nhìn bố mẹ Taecyeon, trước khi đến cô đã mường tượng ra điều này rồi nhưng cô không thể không đi. Hai người đối xử với cô như con gái trong nhà, này họ về Hàn Quốc cô không đến gặp thì thật là bất kính. Nhưng mà giờ đây cô phải làm sao đây, tình cảm dành cho Taecyeon đã không còn rồi. Trông ông bà Ok rất chân thành khiến Tiffany có chút không nỡ nhưng cô vẫn phải nói thẳng cho họ biết. Giữa cô và Taecyeon bây giờ chỉ có thể tồn tại tình bạn mà thôi.

.
.
.

Đi bộ qua ngã tư để về nhà, lòng Tiffany như trĩu lại. Nhìn ông bà Ok như vậy cô thấy xót xa lắm nhưng chẳng thể làm gì khác. Một khi đã không còn tình cảm thì níu kéo cũng không giải quyết được gì.

Cô đi nhanh hơn vì lúc này những cơn gió đang thổi rất mạnh. Tuyết cũng rơi nhiều hơn. Mới được một ngày nắng ấm mà hôm nay lại lạnh thêm rồi. Trong lòng cô cũng lạnh lẽo lắm, nếu anh nhận ra tình cảm của cô sớm hơn thì có lẽ bây giờ cả hai đã có thể bên nhau hạnh phúc rồi.

Vừa về đến nhà Tiffany đã chui ngay vào phòng, cô thật sự rất muốn được yên tĩnh. Nằm dài trên chiếc giường , cô trăn trở suy nghĩ. Chẳng muốn làm tổn thương ai đâu nhưng cô không thể làm khác được. Từ chối là cách tốt nhất để giải thoát tất cả và khiến cho cả cô lẫn anh nhẹ nhõm hơn.

.
.
.
.
.

Ngày hôm sau

- Khun, anh làm gì mà ngồi thừ ra vậy?_ Vic lay vai Nichkhun khi thấy anh ngồi một lúc lâu mà không nói câu gì.

- Anh không có gì đâu_ Nichkhun gượng cười.

- Hôm nay anh lạ lắm đó, thức ăn em chuẩn bị không ngon à?_ Vic thắc mắc.

- Không, rất ngon. Anh rất vui được ăn đồ do em nấu.

- Nếu thế từ nay em sẽ năng nấu cho anh nhé_ Vic tươi cười nói với Nichkhun, cô là một cô gái rất đáng yêu và tốt bụng nhưng cô sẽ mãi không bao giờ có được Nichkhun bởi một lí do rất đơn giản, trái tim anh đã thuộc về người khác mất rồi.

- Vic, anh xin lỗi nhưng anh không đưa em về được, em tự về một mình nhé_ Nichkhun nói rồi từ chỗ đậu xe quay lại tòa nhà MBC, bỏ Vic lại đó với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.

.
.
.
.

Trụ sở JYP

- Anh nói gì cơ, sao lại thế? Được rồi tôi biết rồi, cám ơn anh đã thông báo_ Park Jinyoung đặt điện thoại xuống bàn khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Hôm trước mới nói vậy thôi mà bây giờ đã thành ra thế này rồi đây, không đồng ý có lẽ không được mất.

I’ll be back

Neon dasi nareul chajeul geoya

Geuttae dasi naega ol geoya

Geu nugudo neoreul

Naboda sarang hal sun eopgie

Cạch…

- Anh Jinyoung!

- Khun, gặp tôi một lát_ Park Jinyoung nói xong bước ra ngoài luôn, Nichkhun cũng đi theo ngay sau đó.

- Cậu giỏi thật đấy, tự ý làm mà không nói với tôi là sao chứ?_ Vừa đóng cánh cửa văn phòng lại tiếngPark Jinyoung đã vang lên ngay, ông ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào Nichkhun.

- Cậu có còn là một thành viên của JYP không hả?

- Em xin lỗi.

- Ngoài xin lỗi ra cậu không còn từ nào khác để nói sao?_ Giọng Park Jinyoung vẫn thật lớn, có cảm giác ông muốn tất cả mọi người đều biết chuyện này vậy_ Cậu thật không coi tôi ra gì khi dám tự ý nói với PD của Wgm như vậy.

- Em cũng không muốn vậy nhưng em đã suy nghĩ rất kĩ rồi, anh hãy hiểu cho em_ Nichkhun thật thà nói.

- Thì tôi cũng đã bảo với cậu rồi đó, hãy biến tình yêu giả thành thật và mọi chuyện sẽ được giải quyết.

- Anh, chuyện tình cảm đâu phải là chuyện đùa.

Cộc… Cộc…

Nichkhun vừa nói hết câu thì có tiếng gõ cửa và các thành viên 2PM xuất hiện ngay sau đó. Tất cả nhanh chóng bước vào và cố thuyết phục Park Jinyoung cùng Nichkhun.

- Anh Jinyoung, bọn em xin lỗi vì đã xông vào đường đột như thế này nhưng bọn em ủng hộ Khun_ Taecyeon nói trước.

- Từ ngày tham gia Wgm anh ấy buồn còn nhiều hơn vui_ Wooyoung tiếp tục.

- Anh hãy đồng ý đi nhé anh Jinyoung_ Đến lượt Junho nài nỉ.

- Các cậu… có biết là mình đang nói đến chuyện gì không vậy?_ Park Jinyoung nhìn đám học trò hoài nghi hỏi lại.

- Bọn em biết Wgm là một show giúp thu hút fan nhưng dù sao anh cũng nên nghĩ đến cảm xúc của Khun và cả bạn gái cậu ấy nữa_ Junsu giải thích tiếp_ Mấy tháng nay họ đã không nói chuyện với nhau rồi.

- Lại một thành viên của SNSD hả? Là ai, Yoona hay Yuri?

- Sao anh… là Yoona ạ!_ Nichkhun hoàn toàn ngạc nhiên với câu nói của Park Jinyoung nhưng cuối cùng anh cũng nói luôn mà không giấu diếm nữa.

- Các cậu thật là… sao cứ để chuyện yêu đương ảnh hưởng đến công việc vậy?_ Park Jinyoung lắc đầu ngán ngẩm nói_ Tôi hiểu và thông cảm cho mấy cậu vì tôi cũng đã từng trải qua giai đoạn này rồi.

2PM đứng thừ người ra nghe thầy của mình nói, sở dĩ như vậy vì giọng nói của Park Jinyoung bỗng trở nên nhẹ nhàng hết sức có thể, không còn lớn như trước nữa. Có vẻ như ông chủ của JYP đã xuôi chuyện này rồi.

- Anh Jinyoung, vậy là anh đồng ý sao?_ Chansung nhanh nhảu hỏi luôn.

- Không đồng ý cũng không được, các cậu tiền trảm hậu tấu rồi bảo tôi bây giờ còn làm gì được nữa.

Park Jinyoung vừa dứt lời thì 2PM đã reo ầm lên, cảm tưởng như bắt được vàng vậy. Khuôn mặt Nichkhun lúc này mới thực sự giãn ra, cho dù đã có chuẩn bị nhưng anh vẫn không thể nào nghĩ mọi chuyện lại nhanh như vậy.

- Khun, hôm sau khi nghe cậu nói tôi đã suy nghĩ rồi nhưng không ngờ cậu lại dám hành động như vậy_ Trong khi 2PM vui vẻ trò chuyện thì Park Jinyoung đi đến bên Nichkhun nói nhỏ_ Tôi tin vào tình yêu của cậu vì thế đừng làm cho tôi thất vọng đấy, hai người mà không làm lành được là không xong với tôi đâu.

- Cám ơn anh nhưng còn bên SM_ Nichkhun e ngại nói.

- Được rồi tôi sẽ thu xếp_Park Jinyoung động viên Khun xong quay qua các thành viên còn lại, giọng nói trở lại như bình thường_ Thôi mau về tập tiếp đi, sắp comeback rồi. Các cậu mà không làm ăn cẩn thận là coi chừng tôi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro