Chap 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần sau, SNSD trở lại sân khấu âm nhạc với ca khúc mới Hoot. Phong cách lần này của nhóm là hình tượng điệp viên với những cây súng trên tay, nhìn ai cũng xinh đẹp và đầy quyến rũ. Khỏi nói fan mong chờ lần comeback này như thế nào, “Hoot” đã thống trị rất nhiều các BXH âm nhạc lớn nhỏ tại Hàn Quốc và cho thấy sức hút cực lớn của các cô gái. Sau hai màn trình diễn tại KBS Music Bank và MBC Music Core thì ngày hôm nay S9 sẽ có sân khấu trở lại trên SBS Inkigayo. Đáng lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra rất bình thường nếu như không có sự kiện Yonghwa làm MC cho Inkigayo. Sau khi từ Nhật Bản trở về, để thêm gần gũi với khán giả, công ty quản lý FnC đã đồng ý để Yonghwa tham gia làm MC cùng Jokwon và Sulli. Chẳng cần nói ai cũng biết Seohyun cảm thấy như thế nào, lần đầu tiên sau khi khôi phục được trí nhớ cô gặp mặt anh. Im lặng ngồi bên bàn trang điểm, Seohyun cầm chiếc lược nhưng lại chẳng hề chú tâm đễn việc chải tóc. Tâm trí của cô cứ để đi đâu ý, 10’ trôi qua mà vẫn chưa làm xong.

- Hyun à, e không được khỏe sao?_ Yuri nhận thấy sự khác lạ của Seohyun bèn đi tới hỏi.

- Ơ… Yuri unnie_ Seohyun có chút giật mình khi thấy tay Yuri đặt lên vai mình, cô nhìn chị gái vẻ mặt buồn bã.

- Không, em không có sao_ Seohyun vội chối ngay, cô cố tạo nụ cười để khỏi làm Yuri lo lắng.

- Chị biết em không vui vì chuyện gì nhưng em hãy mạnh mẽ lên, cứ nhìn thẳng vào sự thật mà sống_ Yuri động viên makane, hoàn cảnh của Seohyun mọi thành viên đều thông cảm nhưng thật khó để giúp được cô. Mọi chuyện đều nên do Seohyun giải quyết vì chỉ có cô mới khiến cho nó được ổn thỏa mà thôi.

- SNSD, lần comeback này của các bạn đã tạo nên một trào lưu mới, đó là điệu nhảy bắn cung_ Jokwon hào hứng nói khi ba MC đang phỏng vấn SNSD.

- Đúng rồi, các bạn có thể dạy chúng tôi được không?_ Yonghwa tiếp tục.

SNSD nhiệt tình chỉ dạy cho các MC, Yoona và Seohyun đã biểu diễn lại và Yonghwa đã thực hành ngay tại chỗ. Vô tình cánh tay anh chạm vào người Soehyun, ánh mắt cả hai ngay lập tức nhìn nhau, một cái nhìn đầy ngại ngùng và khó xử. S8 đứng đó nhìn thấy hết sự việc, tất cả đều cảm thấy ái ngại cho Seohyun.

Màn biểu diễn của SNSD sau đó diễn ra rất tốt đẹp, Seohyun mặc dù có đôi chút khó khăn khi thấy Yonghwa nhưng cô đã rất chuyên nghiệp, trình bày không một sai sót.

- Em mau lên nhé_ Hyoyeon nói rồi bước ra khỏi phòng chờ ngay, Seohyun sau khi sắp xếp lại đồ cũng vội vàng đi ra nhưng cô đột nhiên đứng sững lại khi thấy Yonghwa đang xuất hiện ở trước cửa. Không một cử động, không một lời nói, Seohyun thẫn thờ nhìn chàng trai đang ở trước mặt mình. Anh thật đẹp trai, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt đầy thu hút. Sao mà anh lại cứ xuất hiện khi cô không có sự chuẩn bị gì thế này.

- Seohyun… _ Yonghwa ngập ngừng, anh cũng thấy rất khó khăn khi đối diện với cô như thế này.

- Xin chào_ Seohyun sau giây phút bất ngờ đã trở lại với trạng thái bình thường. Cô nhẹ nhàng cúi đầu chào anh rồi định bước đi ngay nhưng Yonghwa đã lên tiếng ngăn cô lại.

- Em nói chuyện với anh có được không?

Sau màn trình diễn tại SBS Inkigayo Seohyun thực sự cảm thấy rất mệt và cô muốn trở về dorm ngay lập tức để nghỉ ngơi. Vậy nhưng có một sự kiện bất ngờ đã xảy ra và khiến cho mong muốn của Seohyun chưa thể thực hiện được. Thậm chí nó còn làm cô thêm mệt mỏi và chán nản hơn khi nghĩ đến những ngày sau đó.

- Xin lỗi nhưng bây giờ em không có thời gian_ Seohyun nói, gương mặt đượm buồn. Cô đeo lại túi xách nhưng lại một lần nữa Seohyun đứng thừ người ra không thể nói câu gì và cũng không thể bước đi.

Yonghwa nhận thấy biểu hiện khác lạ của Seohyun cũng quay ra nhìn, ánh mắt anh có chút khó chịu khi nhận ra người đó.

“Tại sao anh ta lại xuất hiện đúng vào lúc này, tại sao lại xuất hiện khi mình đang cố nói chuyện với Seohyun.”

Trái ngược với Yonghwa, Kyuhyun nhìn cả hai đầy vui vẻ, nụ cười trên môi anh thật tươi. Nhưng rồi nụ cười đó đã dần tắt khi Seohyun bước đi qua anh. Không một lời nói, không một ánh nhìn, chỉ là cái gật đầu thật nhẹ. Cô coi anh như người xa lạ vậy, coi như mối quan hệ của anh với cô không còn tồn tại sao.

Yonghwa ban đầu là khó chịu nhưng rồi sau đó anh chuyển sang ngạc nhiên luôn. Thực sự anh không nghĩ rằng Seohyun sẽ hành động như thế, dù gì Kyuhyun cũng là bạn trai của cô mà. Tại sao lại không tươi cười với anh ta, dẫn anh ta đến giới thiệu với anh mà lại làm như thế. Có điều gì uẩn khúc chăng, lẽ nào Seohyun đã tìm lại được trí nhớ.

Sau Seohyun, Yonghwa cũng bỏ đi còn Kyuhyun thì vẫn đứng chôn chân ở đó. Trong đầu có thật nhiều câu hỏi, toàn thân cứng đờ, Kyuhyun cứ đứng như vậy một lúc lâu.

“Đã có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lại như thế chứ? Seohyun à, sao em lại bước đi qua anh một cách vô tình vậy?”

Seohyun vội vàng chạy ra xe, nước mắt đã bắt đầu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cho dù Seohyun có cố gạt đi thì S8 vẫn nhìn ra, các cô nhìn em út mà không cầm lòng được. Họ biết lí do vì sao Seohyun lại khóc chính vì thế mà không ai nói một câu gì cả, không khí trong xe lúc này thật là yên tĩnh. Nước mắt Seohyun vẫn cứ rơi, cô chẳng thể lí giải cho hành động lúc nãy của mình nữa. Gương mặt anh cô nhìn thấy thật rõ và cô biết mình đã làm tổn thương đến anh rồi. Nhưng thật sự cô không biết phải làm gì cả bởi Yonghwa vẫn chiếm giữ một vị trí không hề nhỏ trong trái tim cô.

.
.
.
.

- Được rồi, anh sẽ đến ngay_ Nhẹ nhàng ấn nút tắt cuộc gọi, anh nhìn ảnh cô trong màn hình thật lâu. So với ngày xưa cô chẳng thay đổi gì cả nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi, bên trong đã không còn như xưa rồi. Tình cảm cô dành cho anh đã không sâu đậm nữa rồi, cô bây giờ với anh chỉ như là một người bạn thôi.

- Chào em_ Taecyeon bước vào quán café và đi ngay đến chỗ Tiffany đang chờ, anh ngồi xuống nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

- Em đến lâu chưa?_ Taecyeon hỏi nhưng Tiffany vẫn im lặng, chờ người phục vụ mang nước đến xong cô mới bắt đầu lên tiếng. Đưa chiếc hộp đã xếp hôm trước lên bàn, Tiffany nói một cách khó khăn.

- Taecyeon oppa, cái này… em gửi lại anh.

Taecyeon nhìn chiếc hộp, bất giác anh ngẩng lên nhìn Tiffany. Ánh mắt cô thật buồn, “mắt cười” đã không còn tỏa sáng nữa.

- Cám ơn anh vì những tình cảm đã giành cho em nhưng em… em không thể đón nhận nó_ Tiffany nhìn ngay ra phía ngoài cửa, những cơn mưa tuyết lại rơi rồi. Những hạt tuyết rơi xuống thật nhiều, cô như có thể cảm nhận được cái lạnh ngay trong gian phòng ấm áp này. Không chỉ ở bên ngoài mà lúc này ngay trong lòng cô cũng thấy lạnh lẽo lắm.

- Fany à, anh… _ Taecyeon ấp úng, anh thực sự muốn nói nhiều điều lắm, để cho cô có thể hiểu được tình cảm của anh nhưng không hiểu sao lúc này đây một câu thôi với anh cũng thật khó nói. Cả hai người cứ như vậy một lúc lâu, không ai mở miệng nói thêm câu nào nữa.

Môi Tiffany mím chặt, khóe mắt cay cay, cô đã từ chối anh rồi nhưng sao trong lòng lại thấy khó chịu thế này. Có cảm giác như cô đang đánh mất đi thứ gì đó quý giá, quan trọng với bản thân lắm. Xin phép ra về trước vì không muốn để Taecyeon phát hiện ra biểu hiện khác lạ trên khuôn mặt mình. Cô cố gắng đi thật nhanh ra khỏi cửa nhưng Taecyeon đã chạy đuổi theo kịp, anh giữ tay cô thật chặt.

- Fany, tại sao em lại như vậy chứ? Tại sao lại không thể cho anh một cơ hội nữa?_ Taecyeon nói giọng phẫn nộ.

- Sao em không thể nhìn thẳng vào anh và đối diện với tình cảm của mình?

- Em thực sự không còn dành cho anh chút tình cảm nào thật sao?

Lặng lẽ ngắm đường phố đông người qua lại, trong lòng Tiffany lúc này thấy rối ren lắm. Đã tự nhủ là phải quên anh mà sao những lời nói của anh lại khiến cô phải suy nghĩ đến vậy. Chẳng lẽ cô vẫn chưa quên được anh, tình cảm dành cho anh vẫn còn chứ chưa hề phai đi như những gì cô nói với anh sao. Nếu đúng là như vậy thì cô sẽ phải làm gì đây, làm gì để không thấy khó khăn khi đối diện với anh.

.
.
.
.

- Thôi bố mẹ đi đây, con về đi.

- Bố mẹ đi đường cẩn thận_ Taecyeon lễ phép nói, sau hai tuần lưu lại Hàn Quốc đã đến lúc ông bà OK phải trở về Mĩ.

- Hãy nhớ kĩ những lời ta dặn đấy Taec_ Ôm cậu con trai thêm một lần nữa, ông bà Ok quay bước đi nhanh về phía khu cách ly. Taecyeon nhìn theo bóng bố mẹ anh đang mờ dần trên đường đi vào, thở dài đầy khó nhọc anh bước đi trở về phòng tập. Biết là bố mẹ quan tâm đến chuyện của mình rất nhiều và bản thân anh cũng muốn điều đó thành sự thật lắm nhưng cô cứ như vậy thì anh biết làm sao. Tính cách anh bề ngoài là như vậy nhưng bên trong anh nhút nhát lắm, đến nói với cô một câu chuyện hoàn chỉnh còn khó nữa là. Bây giờ bảo anh nên làm gì để kéo cô trở về bên mình đây.

.
.
.
.

SNSD dorm

Yoona ngồi một mình trong phòng chán nản không biết làm gì cả, các thành viên còn lại đều có lịch làm việc riêng nên đã ra ngoài hết. Chỉ có một mình ở nhà Yoona hết xem phim, lên mạng rồi nghe nhạc nhưng tất cả đều vô vị. Nếu là ngày trước cô sẽ gọi điện cho anh rồi cả hai vui vẻ đi hẹn hò. Nghĩ đến đây Yoona lại thở dài, cô cầm điện thoại lên trong lòng bỗng dưng nhớ anh vô cùng. Cô bấm nút tìm tên anh trên điện thoại, phân vân một hồi rồi cũng gọi. Đã đấu tranh tư tưởng xong rồi, đã muốn tha thứ cho anh rồi thì cô phải can đảm lên. Cô không thể mãi như thế này được, cô phải nhanh kéo anh về bên mình.

- [A lô!]

- Khun là em đây. Anh đừng nói gì cả mà hãy chỉ nghe em thôi có được không?_ Yoona nhẹ nhàng bắt đầu cất tiếng.

- Em thực sự đã rất khó khăn mới có thể gọi điện cho anh. Em không thể nói là em không còn giận anh nhưng nó chẳng thấm vào đâu so với nỗi nhớ anh cả.

- Thời gian qua không có anh ở bên em đã rất buồn, rất trống vắng. Yêu một người đã là không dễ dàng, để quên người đó đi cũng như vậy, em biết mình đã tự dối lòng quá nhiều.

- Giữa hai ta là hiểu lầm, có lẽ em đã quá trẻ con và cố chấp, em đã không cho anh cơ hội giải thích. Chúng ta yêu nhau cũng được gần hai năm rồi, với em đó thật sự là một quãng thời gian dài và em không hề muốn mất đi mối tình này.

- Em đã cố gắng để quên đi tất cả và em muốn hai chúng ta sẽ làm lại từ đầu được không anh?

- Nhưng trước đó em nghĩ rằng mình nên nói lời xin lỗi, xin lỗi vì em đã không hiểu anh, xin lỗi vì em đã quá lạnh lùng, xin lỗi vì em đã để anh phải rơi lệ, xin lỗi vì cho đến bây giờ em mới nhận ra là em yêu anh nhiều như thế nào.

- Em rất yêu anh Khun, anh là chàng trai quan trọng nhất với em.

- Em đã nói xong rồi, anh hãy nói gì đi.

- [Yoona! Anh xin lỗi nhưng Khun không có ở đây.]

- Hả, không phải số của Khun sao, oppa là ai vậy?_ Yoona giật mình nghe câu nói của người ở đầu dây bên kia, lúc gọi cô vội vàng nói luôn mà không để cho người đó nói gì cả.

- [Anh là Junsu, Khun nó để quên điện thoại ở nhà nên anh nghe hộ.]_ Junsu giải thích.

- Xin lỗi oppa, chỉ vì em xớn xác_ Yoona có chút ngại ngùng trong câu nói của mình.

- [Không sao nhưng anh thấy rất vui khi nghe những lời tự đáy lòng của em Yoona à.]_ Junsu chân thành nói_ [Em biết không, Khun nó cũng chẳng vui vẻ gì suốt thời gian qua đâu, ngày nào cũng ủ rũ, buồn bã.]

- [Nó thực sự cũng rất yêu em, chính vì thế mà nó đã quyết định dừng Wgm rồi.]

- Dừng Wgm, điều oppa nói là thật sao Junsu?

- [Đúng vậy, hôm trước anh Jinyoung cũng đã đồng ý, Khun nó mừng ra mặt. Nếu nghe được thêm những lời này từ em không chắc nó sẽ phản ứng như thế nào đâu.]_ Junsu hài hước nói.

- Junsu, oppa đừng nói cho Khun biết được không? Em…

- [Sao lại vậy Yoona?]_ Yoona chưa nói hết câu Junsu đã hỏi lại ngay vì anh quá bất ngờ.

- Em… em chưa có sự chuẩn bị_ Yoona ấp úng.

- [Rõ ràng là em vẫn yêu Khun, vừa rồi đã nói rất nhớ mà?]_ Junsu khó hiểu hỏi, đúng lúc đó Nichkhun về Junsu liền đưa máy cho anh luôn_ [Khun nó về đây rồi em nói chuyện với nó nhé!]

- [A lô, Yoona là em sao, Yoona, Yoona… tút… tút…]

Vừa nghe thấy giọng Nichkhun Yoona vội dập máy ngay, cô cũng không hiểu sao mình lại làm vậy nữa. Cô rất yêu anh và nhớ anh nhưng sao được nói chuyện với anh cô lại không dám vậy, cô lẽ nào vẫn chưa biết đối diện với anh ra sao?

Ngồi trên giường Yoona lại suy nghĩ thật nhiều, ở bên cạnh điện thoại của cô vẫn rung liên hồi. Cô biết đó là Khun nhưng lại không nghe mà cũng không muốn tắt hẳn đi. Bản thân cô lúc này cũng không hiểu nổi mình nữa, lí do nào mà cô lại cứ như vậy chứ. Đây chẳng phải là điều cô muốn ư, tại sao lại vẫn cứ ưu tư nhiều đến thế. Anh đã dừng Wgm lại rồi, từ nay mọi quan hệ với Vic sẽ chấm dứt, anh sẽ lại trở về bên cô. Vậy cô còn điều gì phải lo lắng nữa, từ đầu đến giờ anh chỉ luôn hướng về cô thôi. Cô đã lấy hết dũng khí gọi điện cho anh rồi nhưng sao nhận ra người đó không phải là anh lại thành ra thế này. Can đảm lúc trước đã biến đi đâu mất rồi, tại sao cô lại cứ như thế này chứ?

Chiếc điện thoại từ nãy vẫn rung không ngừng nghỉ, Yoona nhìn nó một hồi lâu rồi cô cũng cầm nó lên. Nhưng không phải là bấm nút nhận cuộc gọi mà Yoona lại tắt nó đi. Cô lại vào danh bạ bắt đầu tìm tên anh rồi soạn tin nhắn. Im Yoona thực sự không phải là như thế này, cô phải nhanh chóng tìm lại con người thật của mình. Và có lẽ người giúp được cô chỉ có anh, duy nhất anh mà thôi.

.
.
.
.

2PM dorm

“Khun, em muốn gặp anh, mai hãy đến trụ sở SM đợi em.”

“Anh biết rồi.”

Vừa soạn tin nhắn miệng Nichkhun vừa nở một nụ cười khiến Junsu ngồi cạnh cùng phải cười theo. Không nói chuyện điện thoại được cũng chẳng sao cả, Yoona đã muốn gặp anh rồi. Còn gì vui hơn chuyện này đây, thật khó để diễn tả cho cảm xúc của Nichkhun, đặc biệt khi anh nghe Junsu tường thuật lại mọi thứ. Ánh mắt rạng rỡ, nụ cười tươi rói, cả đêm hôm ấy Nichkhun cứ nghe đi nghe lại những lời của Yoona trong điện thoại. Thật may mắn khi Junsu đã dùng chế độ ghi âm cuộc gọi vì thế mà bây giờ Nichkhun mới có thể nghe được tất cả từ chính miệng Yoona.

“Yoona, anh thực sự cảm thấy vui lắm. Anh và em đã xa nhau quá lâu rồi, thời gian qua là khó khăn cho cả em và anh. Thế nhưng khi nghe được từ em những điều tận đáy lòng anh biết ngày chúng ta đoàn tụ không còn xa nữa đâu. Anh sẽ không để em phải rơi lệ, phải buồn nhiều như thế này một lần nữa đâu, anh xin hứa một lần nữa.”

Cùng trong một ngôi nhà, cùng một căn phòng nhưng sao tâm trạng của hai chàng trai 2PM lại đối lập đến thế. Nếu như Nichkhun vui mừng vì sắp được gặp Yoona thì trái lại vẻ buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt Taecyeon. Ngày hôm nay anh đã đi gặp cô, đã nghe cô nói thật nhiều, những lời nói như con dao đâm thẳng vào tim anh vậy. Anh đã rất cố gắng để kéo cô lại với mình nhưng khoảng cách giữa cả hai vẫn xa thật xa. Anh vào lúc này không biết làm gì nữa mà cũng chẳng thể suy nghĩ được gì. Cơ hội đã đến nhưng anh đã bỏ qua nó, bây giờ liệu anh có đủ tư cách xin thêm một cơ hội nữa không? Qua rất nhiều thời gian anh mới nhận ra là mình rất yêu cô nhưng với cô hình như đã không còn là như vậy nữa. Anh biết đâu đó trong sâu thẳm trái tim cô vẫn còn có anh nhưng thật khó cho anh để khơi lại điều đó khi anh đã làm tổn thương sâu sắc đến cô. Lục lại quá khứ chỉ khiến trái tim cô thêm rỉ máu nhưng anh có lẽ không còn sự lựa chọn nào nữa rồi, nếu anh không làm vậy anh sẽ mất cô vĩnh viễn. Sai lầm chỉ có thể đến một lần thôi, anh không thể để lịch sử lặp lại nữa. Anh sẽ làm mọi cách để cho cô thấy tấm lòng của mình, để cô nhận ra được tình cảm anh dành cho cô. Không quan trọng là mất bao lâu vì anh cần cô, anh muốn cô và anh sẽ là một đôi.

.
.
.
.

Ngày hôm sau

Seohyun một mình đi dạo qua các con phố, ngày hôm nay tưởng dài nhưng lại trôi nhanh quá. Cô đến trường có mỗi một lúc thôi mà khi ra về trời đã sang chiều rồi. Thầm nghĩ về cuộc gặp hôm trước, cô thật chẳng hiểu lúc đó mình đang nghĩ gì nữa. Tại sao lại không dám đối diện với Yonghwa, tại sao lại bước qua Kyuhyun một cách vô tình như thế. Hành động đó của cô vì lí do gì, tại sao chỉ vì hai chàng trai mà lại khiến cô đau đớn đến thế này.

Seohyun vẫn cứ đi, những tưởng là về nhà nhưng không cô lại đến quán bán khoai lang quen thuộc. Mỉm cười khi nhận ra chỉ có khoai lang làm cô vui thôi, Seohyun bước vào và giật mình khi thấy Yonghwa đang mua hàng ở đó. Seohyun định quay đi nhưng Yonghwa đã nhìn thấy cô, cả hai sau đó đến một quán café gần đấy và nói chuyện.

- Em uống đi_ Yonghwa nói, anh nhìn Seohyun thật chăm chú nhưng cô lại không thể nhìn anh. Lấy tay khuấy nhẹ cốc nước cam, Seohyun im lặng chờ đợi Yonghwa. Cuộc gặp này không hề báo trước vì thế cô chưa có sự chuẩn bị nào về tâm lí cả.

- Ưhm… dạo này em thế nào, vẫn khỏe chứ?

- Vâng còn anh?_ Seohyun nhỏ nhẹ đáp.

- Anh bình thường_ Yonghwa đáp lại cụt lủn, chuyện anh muốn nói đâu phải chuyện này nhưng anh không biết bắt đầu từ đâu cả. Gặp cô thế này anh cũng bất ngờ lắm nhưng anh nghĩ đã đến lúc phải nói cho cô biết tất cả rồi.

- Seohyun, anh có chuyện này muốn nói với em!_ Yonghwa bắt đầu_ Em có nhớ lần trước anh kể với em là em đã từng tỏ tình với anh nhưng anh đã từ chối không?

- Seohyun tập trung lắng nghe Yonghwa nói, cô thực sự không muốn cắt ngang anh.

- Thật ra… anh đã nói dối, đó không phải là lời nói thật lòng của anh_ Seohyun ngạc nhiên nhìn Yonghwa, sao mà anh lại nói chuyện ấy với cô vào lúc này.

- Anh cũng thích em, rất nhiều là đằng khác nhưng anh lại không thể đón nhận em.

- Anh đã làm tổn thương đến em và tổn thương đến chính bản thân mình nữa.

- Anh chưa bao giờ thôi nghĩ về em cả.

Seohyun thừ người ra với những lời nói của Yonghwa, cô thật sự chưa hề nghĩ đến điều này. Sau khi bày tỏ và bị Yonghwa từ chối Seohyun luôn đinh ninh là anh không có thích cô. Dù đôi lúc ý nghĩ đó bị lung lay nhưng trong thâm tâm Seohyun luôn cố quên Yonghwa đi. Nay nghe những lời này từ anh trong cô bỗng dưng lại xuất hiện những cảm xúc bồi hồi. Cô nhớ lại ngày đầu gặp gỡ của cả hai, những kỉ niệm cả hai đã có với nhau, sao tất cả lại ngọt ngào như thế.

- Nếu… nếu anh cũng có tình cảm với em thì tại sao lại từ chối_ Mãi một lúc sau Seohyun mới ngập ngừng hỏi lại, cô đang rất chờ đợi câu trả lời của Yonghwa.

- Vì trước khi gặp em anh đã yêu một người khác. Cô ấy ra nước ngoài du học và anh đang chờ cô ấy trở về.

- Hóa ra là như vậy_ Seohyun đáp có phần thản nhiên_ Thế tại sao bây giờ anh lại nói chuyện này với em?

- Anh… anh và cô ấy đã chia tay và anh muốn theo đuổi em_ Yonghwa ngập ngừng.

- Theo đuổi em, anh nghĩ em là đồ vật hay sao Jung Yonghwa?_ Seohyun cười mỉm, giọng cô có chút phẫn nộ.

- Lúc đã có thì anh không cần đến khi không còn nữa thì anh lại muốn nhặt về_ Seohyun đứng dậy ngay, cô cầm túi xách và bước nhanh ra khỏi quán. Cô thực sự đã có chút vui khi biết rằng anh cũng đã thích cô nhưng lí dó mà anh đưa ra lại khiến cô buồn ghê gớm. Đối với anh cô chỉ có giá trị như vậy thôi sao, chỉ như một người thay thế ư?

Yonghwa hơi bất ngờ về phản ứng của Seohyun, anh vội thanh toán và chạy đuổi theo cô.

- Seohyun nghe anh nói đã_ Yonghwa gọi nhưng Seohyun vẫn cứ bước đi không hề ngoảnh lại.

- Nghe anh giải thích được không?_ Yonghwa đã đuổi kịp Seohyun, anh đứng trước mặt nhìn chằm chằm vào cô.

- Anh rất thích em mà, lúc trước anh đã sai lầm nên bây giờ anh không muốn mình tiếp tục sai lầm nữa_ Yonghwa chân thành nói_ Anh không muốn đánh mất người con gái dành cho mình.

- Em xin lỗi nhưng muộn rồi_ Seohyun lạnh lùng đáp.

- Đã quá trễ để hai chúng ta quay được thời gian trở về ngày xưa, bây giờ em đã… có bạn trai rồi_ Seohyun gạt tay Yonghwa ra, cô quay bước đi thật nhanh.

- Hyun à, hãy cho anh một cơ hội được không?_ Yonghwa cố nói với theo nhưng Seohyun vẫn cứ đi, anh đành lặng lẽ quay về nhưng trong lòng vẫn không yên. Sau khi từ Nhật Bản trở về Yonghwa đã quyết định anh sẽ phải giữ lấy cô bằng được, dù cho bên cô lúc này đã có người khác đi chăng nữa. Thời gian qua đã giúp anh nhận ra là anh không thể sống thiếu cô được.

Trở về dorm Seohyun chui ngay vào phòng, dưới tấm chăn, nước mắt cô liên tục rơi xuống. Những giọt nước mắt vừa mặn vừa đắng vừa chát, dù không muốn nhưng không hiểu sao nước mắt lại rơi nhiều như thế. Đã một lần từ chối cô thẳng thừng rồi bây giờ anh lại muốn theo đuổi cô là sao. Anh như vậy có nghĩ đến cảm xúc của cô không?

.
.
.

Trụ sở SM

Sau khi kết thúc việc tập luyện Yoona mau chóng rời khỏi công ty để về dorm. Cô bước vào thang máy gương mặt thoáng chút lo lắng và căng thẳng. Là vì sắp tới cô sẽ gặp anh có phải không? Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho mình nhưng sao Yoona lại cảm thấy hồi hộp như thế này. Cô không rõ đã bao lâu rồi cô không được gặp, không được nhìn thấy gương mặt điển trai của anh. Cô thực sự không biết, có lẽ vì nỗi nhớ anh là quá nhiều nên đến chính bản thân cô cũng không thể đếm hết được từng ngày.

Ding

Thang máy dừng lại ở tầng hầm gửi xe, Yoona bước ra ngoài khuôn mặt không có sự thay đổi so với lúc trước. Cô bước đi thật chậm, ánh mắt nhìn xung quanh, trong lòng tự nhủ phải thật bĩnh tình. Và rồi người cô muốn và phải gặp cũng đã xuất hiện, anh đang đứng ở gần cuối dãy để xe và nhìn về phía cô thật trìu mến.

Yoona cố tỏ ra bình thường, cô đi về chỗ Nichkhun đang đợi. Thật sự là quá lâu rồi, đã quá lâu để cho cô và anh có một cuộc gặp gỡ. Quãng thời gian vừa rồi cô nghĩ là đã đủ để cho cô và anh suy nghĩ, nay đến lúc cả hai phải đối diện với tất cả. Tuy vậy cô vẫn không biết mở lời với anh ra sao, cô cảm thấy khó khăn vô cùng. Khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau, sự vui mừng là thật nhiều nhưng hòa vào trong đó có cả sự bối rối, khó xử nữa. Chẳng phải là điều gì to tát nhưng vì còn quá yêu nhau nên bây giờ họ mới thế này đây.

- Em vẫn khỏe chứ Yoona?_ Nichkhun là người phá vỡ bầu không khí im lặng và ngượng ngùng nhưng câu hỏi của anh thì thật sự không hay một chút nào cả.

- Vâng!_ Yoona lí nhí trả lời, mặt cúi gằm xuống để tránh ánh mắt của Nichkhun. Cô muốn tháo gỡ hiểu lầm nhưng can đảm của ngày hôm qua đã bay đi đâu mất rồi, cô vào lúc này chẳng có một chút tự tin nào cả.

Trong khi Yoona lo lắng đứng im ở đó thì bất ngờ Nichkhun tiến tới và ôm cô vào lòng. Yoona hoàn toàn ngạc nhiên với hành động này của anh, người cô cứng đờ ra, đầu óc chẳng suy nghĩ được gì.

- Anh nhớ em nhiều lắm em có biết không Yoona?_ Nichkhun nhẹ nhàng cất tiếng và trong giọng nói của anh, Yoona có thể cảm nhận được sự chân thành.

- Anh chưa bao giờ thôi yêu em, yêu rất rất nhiều. Anh cũng như em không hề muốn mất đi mối tình này.

- Thời gian tham gia Wgm, anh đã mệt mỏi vô cùng. Trước mặt thì anh phải tỏ ra hạnh phúc nhưng sau đó tim anh đau lắm em có biết không?

- Anh biết anh không thể trách em vì chứng kiến người yêu mình thân mật với cô gái khác ai có thể vui được cơ chứ?

- Người đáng trách có lẽ là anh, anh đáng ra không nên tham gia chương trình đó, anh nên quyết liệt hơn thì sẽ không có bao chuyện xảy ra.

- Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, anh bây giờ chỉ muốn lại được ở bên em. Đồng ý với anh là chúng ta sẽ làm lại em nhé!

Được ở trong vòng tay của Nichkhun, được nghe những lời tận đáy lòng anh Yoona cảm động vô cùng. Cô tất nhiên còn yêu anh rất nhiều và cũng muốn cả hai trở lại như xưa. Dù cho có bao sóng gió xảy đến nữa thì cô vẫn sẽ can đảm và vững tin. Cô sẽ không yếu đuối, không cố chấp nữa vì cô thực sự cần anh, chỉ riêng mình anh mà thôi.

- Em xin lỗi!

- Vâng, omma mau lên nhé!

- [Ừ, omma xuống ngay đây, vào xe đợi cho ấm.]

- Vâng_ Sau khi nói chuyện cùng Vic, Krystal cùng Luna vui vẻ đi về chiếc xe của mình để đợi Vic. Hai cô gái đang tung tăng thì bỗng khựng lại ngay khi lúc này trước mặt họ, người mà họ vẫn gọi vui là appa đang… ôm một cô gái rất thân mật.

- Appa!

- Yoona unnie!

- Hai người đang làm gì vậy?

.
.

- Dừng Wgm sao thầy?

- Ừ, PD của Wgm vừa mới thông báo_ Lee Soman nhìn Vic nói_ Bên JYP đề nghị chấm dứt.

- Họ có nói rõ lí do không thầy?_ Nghe thông báo của Lee Soman Vic cảm thấy rất bất ngờ, cô vội vàng hỏi nguyên nhân ngay.

- Vì 2PM sắp comeback, sau đó lại debut bên Nhật nên Nichkhun sẽ không có nhiều thời gian cho chương trình này_ Lee Soman giải thích.

- Sao lại, thầy có đồng ý không?

- Thật ra tôi nghĩ hai người đang rất được yêu mến nhưng họ không muốn nên thôi đi, tham gia tiếp rồi như Seohyun tôi cũng không thích.

Những lời nói của Lee Soman vang lên trong đầu Vic thật lâu, cô bước vào thang máy nhưng chẳng chú tâm gì cả. Không thể ngờ được là nhanh vậy, cô vẫn không thể nào tin được. Cả hai đang rất tốt đẹp và đã tạo được chỗ đứng trong lòng fan, nay dừng lại không phải uổng phí sao. Mà nếu do JYP đề nghị anh chắc cũng biết rồi nhưng sao lại không hề nói cho cô biết. Có gì uẩn khúc chăng, mấy lần quay gần đây cô cũng thấy anh rất lạ, lẽ nào lời đề nghị xuất phát từ anh chứ không phải do Chủ tịch JYP.

Ding

Vic nhanh chóng bước ra khi thang máy dừng lại tại tầng hầm. Cô đi về phía chiếc xe quen thuộc của nhóm nhưng chợt nhận ra Krystal và Luna đang đứng ở một góc khác. Tò mò Vic lại gần xem hai cô gái kia đang làm gì mà không đợi cô ở trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro