Chap 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trụ sở SM

- Donghae, anh… anh đang nói gì vậy?

- Chủ tịch… đã biết về mối quan hệ của chúng ta và ông ấy không đồng ý… nên…

- Thầy… đã biết ư? Làm sao có thể?_ Nghe Donghae nói mà Jessica không tin vào tai mình, cô nhìn anh, nước đã ngập khóe mi.

- Anh xin lỗi!

Lời của Donghae khiến Jessica rụng rời, cô ngồi phịch xuống sàn, ánh mắt thẫn thờ, gương mặt xinh đẹp nhòe đi vì nước mắt. Donghae nhìn người yêu xót xa nhưng vẫn cương quyết với quyết định đưa ra, anh thôi không nhìn cô nữa mà quay người bước đi.

- Anh chẳng phải… đã từng nói sẽ không bao giờ buông tay em sao?

- …

- Chả lẽ những gì chúng ta từng hứa với nhau chỉ như gió thoảng mây bay?

- …

- Và đến lúc này thì… thực sự chấm hết…

Jessica nghẹn ngào thốt lên từng câu, nước mắt đã khiến cho giọng cô khản đi nhưng Donghae vẫn không quay lại, thậm chí còn bước đi nhanh hơn. Jessica đổ gục xuống sàn đá lạnh lẽo, cảm giác tim mình bị ai đó bóp nghẹt… khó thở…

Cô không thể nhấc mình dậy, toàn than nặng nề, nước mắt vẫn tiếp tục rơi trên khuôn mặt của Jessica.

Hức… Hức…

Những tiếng nấc ngày một nhiều hơn, Jessica như không còn hơi để thở. Cô nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau từ tận sâu bên trong trái tim. Cô đã rất yêu anh, yêu rất nhiều, dành trọn tình cảm cho anh nhưng giờ đây chẳng còn lại gì. Anh và cô đã chia tay, đường ai nấy đi. Cô dù không can tâm nhưng lại không thể làm khác, lời anh đã nói ra thì sẽ không thay đổi. Cô cũng hiểu một khi chủ tịch đã biết thì sẽ thật sự khó khăn để tiếp tục mối quan hệ. Sẽ chẳng thể nào có trường hợp đặc biệt như Taeyeon, cô… sẽ phải chấp nhận sự thật này…

Một sự thật phũ phàng… đau đớn đến tê dại… con tim cô rỉ máu không ngừng… vì một tình yêu đẹp đẽ… nay đã tan thành mây khói…

Câu chuyện tình em hằng mơ ước…

Sao lại có kết cục bi thương như thế này hả anh?

~~~*~*~~~

Quán café

Yuri ngồi đối diện với cô gái trẻ hơn trong quán café, nước đã được bưng ra và tỏa hơi nóng nghi ngút nhưng cả hai vẫn im lặng. Bầu không khí nặng nề bao trùm cả không gian, có quá nhiều điều hai cô gái chưa biết bắt đầu từ đâu.

- Jiyeon!_ Yuri lấy hết can đảm lên tiếng trước, cô nhìn thẳng vào thành viên T-ara_ Tại sao em lại hẹn unnie ra đây?

- Yuri unnie, hãy giúp em một việc có được không?

Vì đã thân nhau từ trước đó nên Jiyeon và Yuri xưng hô một cách khá thoải mái, không câu nệ. nhưng vì câu chuyện sắp nói tới lại liên quan đến một người khác nên dù có muốn, Jiyeon cũng chẳng thể dễ dàng nói.

- Em cứ nói đi_ Yuri không hiểu chuyện gì, cô với Jiyeon thời gian gần đây không thường xuyên liên lạc, không đến mức xa cách nhưng sự thật là có chút ngại ngùng khi nói chuyện như thế này_ Nếu giúp được unnie nhất định sẽ giúp.

- Xin hãy đón nhận Junhyung và làm cho anh ấy được hạnh phúc.

- Jiyeon?_ Yuri kinh ngạc thốt lên, người cô gần như cứng đờ vì điều vừa được nghe. Chuyện giữa cô và Junhyung, tại sao người ngoài như Jiyeon lại có thể biết?

- Unnie có lẽ không biết nhưng em sẽ giải thích. Em… là bạn gái cũ của Junhyung oppa!

Lại một lần nữa Yuri ngạc nhiên không thốt nên lời, cô cứ nhìn chằm chằm vào Jiyeon nhưng cô gái ấy chẳng tỏ vẻ gì là đang nói dối. Jiyeon nói một cách chân thành và tình cảm nhất có thể.

- Chúng em quen nhau từ trước khi cả hai debut, yêu nhau cũng không quá dài. Sau khi ra mắt với T-ara thì chúng em chia tay. Lúc đó em nông nổi nên đã đồng ý mà không biết rằng em không thể mất anh ấy.

- Jiyeon, sao em lại…?

- Em đã cố gắng để có thể quay lại nhưng Junhyung không muốn, tất cả chỉ vì unnie.

- …

- Tình cảm Junhyung dành cho unnie đã nhanh chóng nảy sinh sau khi Beast ra mắt nhưng anh ấy vẫn luôn che giấu nó. Khi đến với nhau chúng em còn quá trẻ nên sau khi chia tay rồi vẫn làm bạn, có đôi lúc anh ấy đã nói với em về người anh ấy yêu.

Jiyoen cười buồn, cô nhấp một hụm nước rồi lại một lần nữa mỉm cười. Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, Yuri có thể cảm nhận được là Jiyeon rất yêu Junhyung.

- Unnie…

- Em rất ghen tỵ với người đó nhưng anh ấy lại không tiết lộ cô ấy là ai. Cho đến gần đây, em mới biết… vào đúng ngày sinh nhật của Junhyung.

- Jiyeon à!

- Em chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ bỏ cuộc nhưng vì người Junhyung yêu là unnie, một người em rất kính trọng và từng có ơn với em, em… sẽ từ bỏ. Em sẽ im lặng rời đi mà chúc phúc cho hai người_ Jiyeon cầm lấy tay Yuri_ Mong unnie hãy nhận lời em, đừng trốn tránh vì em biết unnie cũng có tình cảm với Junhyung. Hãy nói với anh ấy những suy nghĩ thật lòng của unnie, em tin hai người sẽ là một cặp đôi đẹp.

- Jiyeon, unnie không biết… nên nói gì cả…

- Đừng nói mà hãy dùng hành động, hạnh phúc đã ở ngay trước mắt rồi, unnie hãy nắm bắt lấy nó.

Jiyeon đứng dậy ngay sau câu nói của mình, cô lặng lẽ bước ra cửa. Nước mắt lăn nhẹ từ hai khóe mi nhưng cô vẫn mỉm cười một cách cao thượng. Nếu biết là không thể thì nên lùi bước, để những ai yêu nhau thực sự được ở bên nhau.

“Hãy thay em đem đến hạnh phúc cho người em yêu. Em tin unnie là người hoàn hảo dành cho anh ấy.”

Jiyeon đi được một lúc rồi mà Yuri vẫn ngồi nguyên tại chỗ, gương mặt chưa thoát khỏi nét bần thần. Câu chuyện Jiyeon vừa kể khiến cho cô không khỏi suy nghĩ, cô ấy vì ân tình năm xưa mà buông tay nhường lại cho cô ư? Cho dù không vì chuyện ân tình kia thì cô ấy cũng cao thượng quá. Bây giờ đã biết mọi thứ rồi, cô sẽ phải đối diện với sự thật. Nếu không nhìn thẳng vào những gì đang diễn ra có lẽ cô sẽ có lỗi với Jiyeon, với Junhyung và với cả bản thân mình nữa.

~~~*~*~~~

Ngày hôm sau

SNSD dorm

Kính koong!

- Ra đây ạ!

- Chào em, Sunny!

- Chào các oppa, sao sáng sớm đã xuống tìm bọn em vậy?

Sunny nhìn các vị khách có chút khó hiểu, họ cũng tỏ ra ngập ngừng khi nói chuyện với cô.

- Để bọn anh vào nhà đã có được không?

Sau khi đã ổn định vị trí, mấy vị khách nhìn khắp một lượt các cô gái rồi mới lên tiếng.

- Anh biết là bọn anh không nên tò mò nhưng có thể nói chúng ta là một gia đình vì vậy không thể không quan tâm.

- Bọn anh nghi ngờ giữa Donghae và Sica xảy ra chuyện, mấy đứa có biết gì không?

SNSD im lặng nhìn những chàng trai đang ngồi đối diện trước mặt mình, rồi họ quay qua nhìn nhau, không ai nói tiếng nào mà chỉ thở dài não nề.

- Bọn em cũng có cảm giác như các oppa nhưng sự thật là không có biết lí do đằng sau tất cả_ Sooyoung đại diện nói.

- Tra khảo thằng Cá ngố rồi mà nó không chịu nói, chỉ lặng lẽ như cái bóng khiến bọn anh bực mình quá. Biết là không nên nhưng vẫn phải xuống đây hỏi_ Eunhyuk cau có nói, càng nghĩ đến đứa bạn thân lại càng bực mình.

- Sica từ tối qua đến giờ cũng chả nói chả rằng, ăn uống rất ít, bọn em khuyên thế nào cũng không được.

SuJu nhìn Soshi đầy cảm thông, họ đều biết là con gái thì trong chuyện tình cảm thường bị nhiều tổn thương hơn. Họ muốn làm cho rõ mọi chuyện nhưng một khi cả hai nhân vật chính đều im lặng thì thật khó khăn để tìm ra hướng giải quyết.

SuJu sau đó trở về dorm của mình, Soshi thì tập trung lại phòng khách, cùng nhau bàn bạc kế hoạch để làm sao cho mọi chuyện êm thấm.

- Có vẻ như đây là cú sốc dành cho Sica.

- Chúng ta cần phải an ủi cậu ấy, cậu ấy sẽ không thể chịu đựng được đâu_ Sunny nhìn mọi người lo lắng.

- Tớ nghĩ là nên xem vì sao cậu ấy lại như vậy?

- Nhưng unnie cứ im lặng, em lo sẽ không hỏi được.

SNSD mỗi người một câu làm cho phòng khách dần trở nên ồn ào. Jessica đang ở trong phòng của mình mệt mỏi đi ra, nhìn các thành viên quan tâm lo lắng cho mình cô càng thấy có lỗi. Nhưng như thế thì nỗi đau trong tim cũng chẳng thể nguôi ngoai đi.

Đóng cánh cửa lại, Jessica tựa lưng vào nó, nước mắt lại rơi xuống không ngừng. Cô không muốn mình là một người yếu mềm, không thể đứng dậy sau khi vấp ngã. Nhưng chuyện này là một đòn giáng quá mạnh vào cô, cô không thể kiên cường mà đứng vững, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Con tim cô… đang đau… rất đau…

~~~*~*~~~

- Hai hôm vừa rồi chắc em mệt lắm, bố mẹ căn bản yêu quý em nên mới vậy đó_ Wooyoung nắm tay Taeyeon rồi nói một cách thật chân thành.

- Không sao đâu anh, em rất vui vì được hai bác yêu quý như vậy.

- Ừ, anh đã nói mà, em ban đầu cứ lo lắng suốt.

- Thì vẫn phải lo chứ nhưng… đáng lẽ chúng ta phải ở lại lâu thêm một chút_ Taeyeon có chút thất vọng, giọng cô hơi trùng xuống_ Không biết ở nhà sao rồi, em mới đi có mấy hôm thôi mà…

- Không sao đâu, đừng tự hù mình_ Wooyoung trấn an người yêu, bàn tay anh siết chặt tay cô hơn. Nhờ có Wooyoung ở bên cạnh nên Taeyeon như được tiếp thêm rất nhiều sức mạnh. Nhưng dù có vậy thì cuộc điện thoại với Sunny vẫn không thôi ám ảnh cô.

***
- Sunny à, có chuyện gì không vậy?

- [Cậu đến nhà Wooyoung thế nào?]

- Vui lắm, bố mẹ anh ấy rất tốt với tớ.

- [Thấy cậu như vậy tớ cũng mừng…]_ Sunny ngập ngừng trong câu nói của mình, điều này khiến Taeyeon ở đầu dây bên kia cũng không khỏi khó hiểu_ [Tớ xin lỗi… vì phá hỏng chuyến đi của cậu nhưng… mau về đi Tae, xảy ra chuyện rồi.]

- Sunny, cậu nói rõ đi?_ Đôi bàn tay Tayeon run run, cô không còn cầm chắc chiếc điện thoại trên tay. Sunny ngập ngừng một chút rồi nói tiếp.

- [Sica hình như đã chia tay với Donghae oppa, cậu ấy hiện rất suy sụp]
***

- Tae, em sao vậy?_ Thấy người yêu im lặng không nói gì, Wooyoung lên tiếng gọi cô. Taeyeon giật mình quay sang anh, hai khóe mi bỗng dưng ngập nước. Tae!

- Em… không biết Sica sao rồi, em lo cho cậu ấy.

- Đừng như vậy mà, Jessica rất mạnh mẽ, cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu.

Wooyoung cố an ủi Taeyeon, anh biết là những lời mình nói vào lúc này chỉ phần nào giúp cô bớt căng thẳng chứ không thể khiến cho nỗi sợ hãi thuyên giảm. Sau lúc đó cả hai không ai nói thêm câu nào nữa cho đến khi đến Seoul.

Vừa mới đến cổng chung cư SM Taeyeon đã vội vàng chạy vào, cô muốn biết tình trạng của Jessica lúc này. Nhưng mà khi kid leader còn chưa kịp bấm nút thang máy thì đã có một giọng nói thân quen vang lên từ đằng sau, cô ngay lập tức quay lại và gần như không thốt nên lời.

- Taeyeon, con đi đâu về vậy?

SNSD dorm

- Sao mấy chuyện không vui cứ xảy ra liên tiếp vậy, hết người này đến người kia.

Sooyoung than thở khi cô đang ngồi ở phòng khách. Các thành viên SNSD ngoại trừ Jessica và Taeyeon cũng có mặt đầy đủ tại đây.

Mọi người nhìn nhau nhưng chẳng ai biết nên nói điều gì nữa. Các cô gái im lặng một hồi rồi thì tiếng mở cửa đã đánh thức tất cả.

- Tớ về rồi.

Vừa nghe thấy giọng Taeyeon, mọi người ào ra ngoài đón cô. Taeyeon đảm nhận vị trí leader và đúng như vai trò của mình, cô là sức mạnh và niềm tin giúp cho cả nhóm thêm vững vàng mỗi khi sóng gió.

- Đi đường mệt không, Tae?_ Sunny ân cần hỏi bạn.

- Tớ không sao.

- Xin lỗi vì đã làm hỏng chuyến đi của cậu nhưng vì bọn tớ thấy chuyện có vẻ rất nghiêm trọng.

- Tớ biết, các cậu mà không làm vậy tớ sẽ giận đấy_ Taeyeon mỉm cười nhìn các thành viên_ Mà Sica đâu, cậu ấy vẫn giam mình trong phòng à?

- Ừ!_ Hyoyeon thở dài đáp, cô nhìn về phía phòng Jessica rồi lại thở dài.

- Để tớ thử nói chuyện với cậu ấy nhé, có lẽ sẽ giúp được chăng.

Taeyeon nói rồi liền tiến về phía căn phòng của Jessica. Cô gõ cửa nhưng không có tiếng đáp. Taeyeon mở nhẹ cái chốt rồi bước vào trong trong sự hồi hộp và lo lắng của những người ở ngoài.

- Sica, tớ là Tae đây.

Không có một thanh âm nào nối tiếp sau câu nói của Taeyeon, cô giật mình nhìn khắp xung quang rồi vội vàng chạy ra ngoài.

- Các cậu… Sica đâu rồi?

Câu nói của Taeyeon khiến bảy người ngỡ ngàng, khuôn mặt họ cũng chẳng khác gì Taeyeon vào lúc này. Sooyoung và Sunny có vẻ không tin nổi nên đi vào phòng kiểm tra một lần nữa.

- Sao… rõ ràng là chúng ta không ai ra khỏi nhà mà, sao lại…?

- Sica unnie đã đi vào lúc nào chứ?

- Lẽ nào… lúc chúng ta lúi húi trong bếp…?_ Yuri đưa ra ý kiến và mọi người dường như đã hiểu ra nguyên nhân. Tất cả lại nhìn nhau một lần nữa, gương mặt đều bị sự lo lắng, mệt mỏi bao trùm.

Một tiếng sau.

- Haizz, chúng ta phải báo cho oppa quản lý biết thôi.

- Sica đi đâu mà bây giờ vẫn chưa về vậy, tớ lo quá đi.

- Để tớ gọi điện_ Taeyeon lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm số của manager. Rất nhanh chóng mọi thông tin đã được thông báo đi.

- Chúng ta ra ngoài tìm cậu ấy đi_ Sunny đề nghị nhưng đã bị Taeyeon cản lại.

- Manager oppa dặn chúng ta phải ở lại dorm, anh ấy sẽ đi tìm Sica.

- Sao có thể đợi được nữa, tớ sốt ruột lắm rồi.

Chẳng mảy may để ý đến lời của Taeyeon, Sunny lấy áo khoác và bước ra ngoài. Các thành viên còn lại nhìn theo cô rồi cũng nối tiếp hành động của Sunny. Taeyeon không còn cách nào khác đành cầm áo khoác lên nhưng Sooyoung đã không cho cô đi.

- Cậu vừa về, hãy ở nhà phòng khi Sica quay về, có gì chúng tớ sẽ gọi điện.

Taeyeon mệt mỏi nhìn các thành viên rời khỏi dorm. Cô một lần nữa gọi cho Jessica nhưng đầu dây bên kia vẫn không có một dấu hiệu nào cho sự trả lời. Taeyeon lặng lẽ trở vào phòng, sự lo lắng và thất vọng bao trùm lấy cô. Thân hình nhỏ bé ấy bất giác run lên, cảm giác sợ sệt dường như lấp đầy không gian lúc này.

Taeyeon cố gắng để bản thân không bật khóc, cô là leader, cô cần phải mạnh mẽ. Nhưng những sự việc không vui cứ liên tiếp xảy đến, bản thân cô không thể giữ cho mình một tâm trạng thoải mái nhất. Những giọt nước mắt cứ thế chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Taeyeon, như cơn bão tuyết đang hoành hành ngoài trời kia, Taeyeon thực sự cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn từ tận sâu trong con tim…

***
- Taeyeon, con đi đâu vậy? 

Taeyeon vừa bấm nút thang máy đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cô vội vàng quay người lại và nhận ra đó không phải ai khác mà chính là bố mẹ cô, những người đã trải qua quãng đường gần ba tiếng đến đây để thăm cô.

- Bố, mẹ!_ Taeyeon vui mừng chạy đến ôm chầm lấy đấng sinh thành, những giọt nước mắt chực trào trên khóe mi. Đã khá lâu rồi cô không về thăm gia đình và điều này khiến cho cô thấy có lỗi rất nhiều_ Sao bố mẹ lại lên đây?

- Chúng ta đi thăm con, cũng lâu rồi con chưa về nhà_ Bà Kim dịu dàng xoa đầu cô con gái, Taeyeon mỉm cười nhìn mẹ mình.

- Con xin lỗi, tại lịch làm việc bận rộn quá. Mà sao bố mẹ lên không báo cho con biết?

- Vì không chủ động đi nên bố con nói đừng báo, với cả sợ làm ảnh hưởng đến con.

- Kìa, sao bố mẹ lại nói thế?

- Tae à, mọi chuyện thế nào rồi? 

Trong lúc gia đình Taeyeon đang trò chuyện cô dường như quên mất Jessica, chỉ đến khi Wooyoung xuất hiện Taeyeon mới giật mình nhớ ra.

- Anh, đây là bố mẹ em.

- Ơ… cháu chào hai bác ạ! 

Wooyoung vội vã cúi người chào sau khi nghe Taeyeon giới thiệu. Bà Kim mỉm cười chào lại anh trong khi ông Kim có vẻ không hưởng ứng cho lắm.

- Bố mẹ lên thăm em bất ngờ quá! 

Taeyeon nói nhỏ với Wooyoung, anh cũng thấy khó khăn trong tình huống này nên xin phép ra về luôn. Taeyeon định đi tiễn Wooyoung nhưng bố cô đã ngăn lại.

- Taeyeon, con vừa đi với cậu ta về à?

- Dạ, vâng!_ Giọng ông Kim có chút lạnh lùng khiến Taeyeon hơi sợ, cô đứng sát vào mẹ mình hơn.

- Hai đứa…

- Bố, Wooyoung là một người rất tốt, anh ấy đã chăm sóc cho con rất nhiều. 

Như đoán được ý bố mình sắp nói, Taeyeon liền cắt ngang ông Kim. Ông nhìn cô ánh mắt không hài lòng rồi thở dài.

- Tốt đến cỡ nào thì cũng không thể làm chồng của con.

- Bố!

- Bố mẹ không phản đối nếu chỉ là yêu đương của tuổi trẻ nhưng nếu để lấy làm chồng, cậu ta không được.

Những lời của ông Kim khiến khuôn mặt Taeyeon đờ ra, cô biết bố mẹ cô xưa nay rất thương cô nhưng cô không thể chấp nhận việc họ can thiệp quá nhiều vào cuộc đời cô như vậy.

- Bố, tại sao Wooyoung lại không thể là chồng của con?

- Số phận của con đã được định sẵn, đừng cố làm trái lại.

- Bố!

- Tết này hãy về nhà, lễ đính hôn của con sẽ được tổ chức.

- Bố! 

Taeyeon quá đỗi bàng hoàng trước câu nói của ông Kim. Vậy là bố mẹ cô đã làm đúng như lời đã nói trước khi cô ra mắt với SNSD, cô thật sự không thể ngờ chuyện này sẽ lại xảy ra. Taeyeon đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt lúc này đã thực sự rơi xuống.

- Bố mẹ đến nhà dì con chơi, con về dorm nghỉ ngơi đi. 

Bà Kim ôm nhẹ Taeyeon vào lòng rồi nói với cô. Taeyeon vẫn chưa thoát khỏi trạng thái lúc trước, chỉ cúi chào bố mẹ mình rồi bước đến chỗ thang máy. So với trước đó không lâu, Taeyeon của bây giờ trông càng mệt mỏi và xuống sắc…
***

Hai tiếng sau

- Chúng ta đã tìm khắp nơi rồi, Sica có thể đi đâu được chứ?

Sunny than vãn khi SNSD đang tập trung dưới sảnh của chung cư SM. Họ đã cùng các manager đi tìm rất lâu, có thể nói là lục tung các khu vực gần đây nhưng vẫn không thấy tung tích cô nàng băng giá kia. Trời ngày một tối và tất nhiên là lạnh hơn, gió tuyết không ngừng thổi càng khiến cho các cô gái cảm thấy mệt. Nhưng điều này không đánh gục được họ, người chị em thân thiết còn chưa tìm thấy thì sao họ có thể bỏ cuộc.

- Phải làm gì tiếp theo đây các unnie?

- Đi, chúng ta đi hỏi Donghae oppa.

- Sooyoung, chẳng phải các oppa SuJu đã nói Donghae không chịu nói gì sao?

- Không nói cũng phải nói, tớ sẽ bắt anh ấy phải mở miệng. Khiến Sica của chúng ta ra nông nỗi này anh ấy có thể không cảm thấy gì ư?

Bỏ ngoài tai câu nói của Sunny, Sooyoung vẫn cương quyết đi lên tầng mười ba. Các cô gái có người đồng tình có người không nhưng việc quan trọng bây giờ là phải tìm thấy Jessica nên tất cả đều đi theo Sooyoung với hy vọng Donghae sẽ có thể biết nơi cô ấy thường hay đến.

- Lee Donghae, tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại khiến cho chị em như thế, anh mau nói đi?

Vừa đặt chân lên tầng mười ba, nơi ở của SuJu các cô gái SNSD đã nghe thấy một giọng nữ rất to. Cô ấy có vẻ rất lo lắng và tức giận. Soshi nhìn nhau rồi nhanh chóng đi vào trong và tất cả cùng trông thấy, Krystal đang ở đó và nói như tát nước vào mặt Donghae.

- Anh nói đi, im lặng như thế có nghĩa gì? Mau trả chị em lại cho em.

Krystal bật khóc trước khi các thành viên f(x) và SuJu có thể ngăn cô không mắng Donghae thêm nữa. Cô gái trẻ ngồi xuống sàn đá khóc nức nở, quả thật với một tâm hồn bé bỏng như của cô, việc phải chịu đựng chuyện này là không dễ dàng gì.

- Donghae, em đừng có như vậy nữa. Cứ cho là anh quỳ xuống xin em, hãy nói cho bọn anh biết mọi chuyện đi, Sica đã mất tích quá lâu rồi.

Đến lúc này thì Eeteuk gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, anh đã suýt nữa thì quỳ xuống dưới chân Donghae nếu các thành viên còn lại của SuJu không kéo anh đứng dậy.

Donghae nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đó, ánh mắt vô cảm, lạnh lùng.

Bốp.

Sooyoung không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, cô đi đến và dành tặng chàng trai của SuJu một cái tát đau điếng. Có lẽ trong những trường hợp khác mọi người sẽ không đồng tình với hành động của Sooyoung nhưng còn trong lúc này, việc làm của cô là hoàn toàn đúng đắn.

- Soojung!_ Sunny đỡ Krystal đứng lên, cô ấy gục vào vai cô mà khóc lớn hơn.

- Chị… gọi điện cho em… chị nói…_ Giọng Krystal đứt quãng_ Chị nói… hiện giờ… chị đau lắm… trái tim như bị ai đó bóp nghẹt… đến nỗi… chị không thể thở được…

Nói xong rồi Krystal lại khóc, những người có mặt ở đó cũng không thể cầm lòng được. Họ đều thương sót cho Jessica và thêm căm phẫn Lee Donghae, cái con người cho đến lúc này vẫn giữ một thái độ bình thản và dửng dưng đến mức vô tình.

~~~*~*~~~

Sica, anh yêu em!

Anh muốn chăm sóc và bảo vệ em mãi mãi, anh hứa sẽ làm tất cả mọi thứ để giữ cho nụ cười luôn trên môi em.

Hãy tin tưởng vào anh nhé, nắm thật chặt tay anh không rời và rồi hai ta sẽ cùng nhau bước đi trên con đường hạnh phúc.

Thời gian đó tình cảm của hai ta chưa tiến triển như bây giờ, anh thực sự đã không thể thiếu em nữa rồi.

Anh yêu em và anh hứa sẽ không để em buồn nữa đâu.

“Những lời nói đó, anh đã hoàn toàn quên hết rồi sao, Donghae? Với anh em không là gì cả, chỉ giống như một món đồ chơi. Khi cần thì anh cưng chiều còn khi không cần nữa thì thẳng tay ném đi không thương tiếc…

Con người anh là như thế ư, em đã sai lầm khi đặt niềm tin vào anh phải không?

Cứ nghĩ rồi từ đây em sẽ có một cuộc sống hạnh phúc với một chàng trai tuyệt vời nhưng anh đã khiến cho em bây giờ phải chịu một nỗi đau đớn đến tuyệt vọng. Tại sao lại thế, sao lại đối xử với em phũ phàng vậy?

Anh nhẫn tâm lắm, đến khi em không thể thiếu anh được nữa thì anh lại ruồng bỏ em. Anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em chưa hay chỉ nghĩ cho bản thân anh?

Em có phải đã sai lầm khi nhất mực tin tưởng anh, để rồi ngày hôm nay niềm tin ấy đã bị phản bội không thương tiếc?

Em ngu ngốc, ngây dại lắm đúng không? Ice Princess gì chứ, em chỉ là một đứa ngốc nghếch không hơn không kém…

Vì đã quá tin vào anh… vì đã trao cho anh mọi hy vọng…

Và… vì em đã quá yêu anh…”

Bim… Bim…

- Cẩn thận.

Rầm…

Phịch…

- Jessica…!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro