Chap 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tâm thương mại Seoul.

- Anh dẫn em đến đây làm gì thế?_ Yoona khó hiểu nhìn Nichkhun, từ nãy giờ anh cứ bí hiểm thế nào ấy. Đến đón cô, lái xe đưa cô đến nơi đông người như thế này, rốt cục cô chẳng hiểu nổi anh nữa.

- Cứ từ từ, rồi em sẽ biết_ Nichkhun nở một nụ cười bí hiểm. Thang máy dừng ở tầng ba, anh dẫn cô đi vào phía trong. Do cả hai đã cải trang nên mọi người không thể nhận ra, họ có thể đi lại một cách thoải mái_ Đến rồi.

Yoona ngớ người khi thấy Nichkhun dẫn mình vào một tiệm nữ trang. Anh sao lại đưa cô đến nơi này, chẳng lẽ là mua gì đó cho cô?

Trong đầu Yoona nghĩ vậy thôi chứ cô cũng không dám chắc, không dám cất tiếng hỏi anh. Nichkhun vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, nói với cô nhân viên rồi quay sang Yoona vẫn đang hoang mang. Bàn tay đưa lên khẽ vuốt những sợi tóc mai rủ xuống trán khiến cô e thẹn đến đỏ cả mặt.

- Đồ của quý khách đây ạ!

Cô nhân viên trở ra đem theo một chiếc hộp khá lớn. Nichkhun mở nó ra, cười hạnh phúc nhìn người yêu. Yoona thì khỏi nói, vừa bất ngờ lại vừa hạnh phúc. Đúng là trong cuộc đời này, việc gặp được anh là may mắn nhất đối với cô.

- Thích không?_ Nichkhun cầm sợi dây chuyền bằng vàng trắng lấp lánh lên, giọng bình thản. Yoona không đáp lại anh, tay mân mê sợi dây. Chỉ cần là anh tặng, quà gì cô cũng thích_ Để anh đeo cho em.

Dứt lời, Nichkhun vòng ra phía sau, tháo móc khóa và đeo lên cổ Yoona. Cô dù hôm nay mặc áo cao cổ, sợi dây ở trên đó vẫn toát lên một vẻ đẹp hoàn mĩ. Yoona đỏ mặt, ngại ngùng cầm lấy tay Nichkhun. Sự ngọt ngào thấm đượm trong ánh mắt, lan tỏa vào tận trong tim.

- Em yêu anh!_ Sau câu nói là nụ hôn thật nhẹ vào má, Yoona làm cho mấy cô nhân viên ở đó cũng phải rùng mình vì sự lãng mạn của hai người. Nichkhun không giấu nổi vẻ mãn nguyện, cứ cười mãi không thôi.

- Thật ra còn một thứ nữa.

- Còn nữa?

- Cái này anh nghĩ là quan trọng hơn.

Nichkhun đưa ra trước mặt Yoona một cặp nhẫn đôi, có trái tim bằng pha lê gắn chìm ở mặt trước, phía trong khắc tên hai người. Yoona thêm một lần nữa bất ngờ, thêm một lần nữa hạnh phúc và không kìm lại được, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên má cô. Nichkhun nhanh tay lau đi nước mắt của cô, đeo nhẫn vào ngón tay áp út. Cô cũng làm như vậy với anh rồi ôm lấy anh thật chặt. Cuộc đời này có anh ở bên cạnh cô không còn mong muốn gì hơn. Chẳng dễ dàng để đến với nhau nên cô sẽ trân trọng mối tình này, cho dù có khó khăn nào xảy đến cũng không bao giờ buông tay anh. Cô và anh sẽ phải sống thật hạnh phúc, ở bên nhau đến hết cuộc đời. Đó là lời hứa của cô.

Sau khi ra khỏi cửa hàng nữ trang, Nichkhun tính rủ Yoona đi ăn nhưng thật tình cờ, họ lại gặp thêm hai người khác. Yoona trông thấy Seohyun và Yonghwa từ xa đã cười tủm tỉm, lấy điện thoại ra trêu trọc maknae. Seohyun hoàn toàn không biết là Yoona đang có mặt ở đây, cứ đinh ninh rằng cô ấy có thần giao cách cảm, biết rõ hành tung của cô. Cho đến khi nghe thoáng thấy tiếng nhạc phát ra từ điện thoại là của cửa hàng cô vừa đi qua lúc nãy mới ngỡ ngàng. Hai cặp đôi như thế không hẹn mà gặp, cùng nhau dùng bữa trưa tại một nhà hàng quen thuộc.

- Thật không ngờ là lại gặp hai người ở đây đó_ Yoona cười gian nhìn cặp đôi YongSeo đang ngồi đối diện mình. Seohyun bị trêu đến mức mặt đỏ hết cả lên, Yonghwa thì không biết nói gì, chỉ lặng lẽ cười.

- Nhưng dù sao bọn em cũng không bằng hai anh chị.

- Ừ thì tất nhiên_ Yoona thấy Seohyun phản bác lại liền bĩu môi, đúng lúc lại bắt gặp cái nhìn của Nichkhun, cô cười hạnh phúc rồi yên lặng chọn món.

Cả bàn bày một loạt thức ăn nhưng bốn người lại chỉ nhìn nhau, dường như sự ngại ngùng vẫn chưa qua đi, không ai dám bắt đầu. Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên họ gặp mặt thế này, sự không tự nhiên đúng là không tránh khỏi. Dù các cô gái là chị em thân thiết thì mối quan hệ của họ cũng chưa bao giờ được công khai và lộ liễu thế.

Yonghwa nhìn một lượt, cảm giác rằng mình nên khuấy động không khí một chút nên lên tiếng.

- Nichkhun hyung, về sau xin hãy giúp đỡ em nhiều hơn nhé! Em thực sự ngưỡng mộ hyung đó.

- Đừng nói thế mà, hyung cũng rất ngưỡng mộ cậu.

- Không, hyung mới tài giỏi chứ, em còn phải học nhiều.

- Cậu quá khiêm tốn rồi.

Yoona và Seohyun ngồi nghe cuộc đối thoại của hai chàng trai mà không nhịn nổi cười, họ thật sự rất khách sáo với nhau. Cứ người này khen người kia, rồi người kia lại khen, không thoải mái chút nào.

- Hai người thôi đi chứ_ Yoona nhíu mày nhìn Nichkhun_ Khen qua khen lại không mệt à?

- Bữa cơm này sắp bị hai oppa làm cho nguội ngắt rồi đó_ Chỉ có Seohyun là thực tế nhất, lời của cô làm hai chàng trai nhìn nhau rồi tất cả cùng cười. Đúng là họ càng cố tự nhiên lại càng trở nên ngượng ngùng, chi bằng cứ để mọi thứ diễn ra bình thường.

Hai cặp đôi sau đó ăn uống rất vui vẻ, họ nói đủ mọi thứ chuyện về việc đi mua sắm hay hẹn hò. Nichkhun tất nhiên là có chỉ giáo cho Yonghwa vài chiêu, lại bổ sung thêm chút ít khi hai cô gái rời đi. Yonghwa nghe mà cứ gật đầu lia lịa, dường như anh đã nghĩ ra thêm được một vài chiêu để lấy lòng Seohyun.

Trong khi đó cuộc trò chuyện của hai cô gái trong nhà vệ sinh lại không được vui như vậy. Yoona sau khi nghe Seohyun nói đến chuyện Yonghwa đã cứu Jessica vào ngày cô ấy bỏ đi thì khuôn mặt bỗng trở nên đăm chiêu. Cho đến lúc này các cô cũng chưa thật rõ về lí do vì sao Jessica lại thay đổi như vậy. Qua vài lần thì cũng chỉ dám đoán già đoán non về chuyện cơm không lành canh không ngọt với Donghae. Có thể hai người họ đã chia tay, đó chính là cú sốc lớn nhất dành cho Công chúa và cô ấy mới đau khổ như vậy. Nhưng hai người đó thực sự rất đẹp đôi, chia tay quả là đáng tiếc. Mà cho dù có không đến được với nhau, cô cũng không tin Donghae vô tình và máu lạnh như thế.

Seohyun đi bên cạnh Yoona không nói gì, cô cũng rất lo lắng cho Jessica. Nhưng quả thật kinh nghiệm trong những chuyện này của cô là rất ít, không biết làm gì hơn là động viên chị gái. Chỉ hy vọng cô ấy nhanh lấy lại tinh thần, mạnh mẽ vượt qua sóng gió này.

Sau buổi trưa nghỉ ngơi, hai chàng trai đưa hai cô gái về trường quay của SBS. Ngày hôm nay diễn ra buổi tổng duyệt cho SBS Gayo Daejun nên SNSD, 2PM và CN Blue đều có lịch. Bốn người chia tay nhau khi gần đến cổng, để tránh sự chú ý của mọi người họ chỉ còn cách làm vậy.

Lúc Yoona và Seohyun đi vào phòng chờ thấy Sooyoung đang thao thao bất tuyệt, cả hai vô cùng tò mò liền lại gần xem. Hóa ra cô ấy đang nói về chuyện làm bà mai của mình, sắp tới SNSD lại có thêm một cặp đôi idol nữa rồi.

Trong lúc tám cô gái kia cùng trò chuyện rôm rả thì nhân vật chính được họ nói đến, chính là Ngọc trai đen Yuri lại đang có mặt ở phòng đạo cụ. Tất nhiên, nơi này không chỉ có mình cô mà còn có một người khác nữa. Hai người đối diện nhau, im lặng hồi lâu không biết nói gì. Cô thấy là mình đã dứt khoát rồi nhưng con người kia quả thật là dai dẳng và dường như bắt buộc cô phải để ý, không cho cô quên đi vậy.

- Lúc nãy anh với Jiyeon chỉ là diễn theo kịch bản thôi, không có gì cả_ Junhyung bước lại gần cầm lấy tay Yuri, như muốn sưởi ấm cho đôi bàn tay lạnh giá của cô. Cô muốn rụt tay mà không được, anh nắm nó quá chặt, đành ngẩng lên nhìn, giọng nói cố tỏ ra không quan tâm.

- Thì có ai nói gì đâu mà phải giải thích.

- Nhưng gương mặt hiện rõ lên rồi, anh sợ em hiểu lầm.

- Hiểu lầm gì chứ? Mà mặt tôi hiện rõ, cậu nói hiện rõ cái gì?_ Yuri cảm giác như Junhyung đang trêu trọc mình, bực bội lườm anh. Anh mỉm cười tủm tỉm, véo nhẹ má cô.

- Hiện rõ chữ “ghen”.

Yuri á khẩu không biết nói sao nữa, cô mà ghen ư? Ghen cái gì mới được cơ chứ, chả lẽ là vì chuyện kia? Ừ thì BEAST vs T-ara có màn biểu diễn chung, tình cờ làm sao hai người họ lại được ghép thành một đôi. Khi họ đang tổng duyệt thì cô nhìn thấy, trong lòng lúc đó chợt cảm thấy khó chịu. Cô cứ đứng nguyên ở cánh gà mà theo dõi, bàn tay bấu chặt vào gấu áo, trong lòng rộ lên cảm giác buồn tủi.

Tất cả những điều đó là ghen?

- Cậu đừng nói linh tinh_ Yuri bối rối cố gắng khống chế cảm xúc, càng muốn thoát ra lại càng bị Junhyung nắm chặt hơn. Rồi không biết từ lúc nào, cô ở gọn trong vòng tay của anh. Di chuyển không được, mà đã thế khi ngẩng lên sẽ chạm ngay vào đôi môi nóng bỏng ấy.

Junhyung mỉm cười thích thú, cúi xuống nhìn cô gái đang vùng vẫy trong ngực mình. Anh đưa môi xuống thấp hơn, nhanh chóng chạm vào đôi môi hồng tươi kia. Yuri trong giây phút ấy như đứng hình, không biết làm gì khác, cứ để mặc anh chi phối. Ban đầu chỉ có anh, nhưng về sau chính cô cũng bị cuốn hút mà đáp trả nồng nhiệt, vòng tay qua cổ anh kéo nụ hôn của hai người trở nên sâu hơn.

Không gian không được lãng mạn cho lắm nhưng cảm xúc thì vô cùng mãnh liệt. Hai người cứ thế chìm vào khoảnh khắc đẹp đẽ của tình yêu thăng hoa. Không phải nụ hôn đầu tiên, nó không còn cảm giác lạ nhưng lại vô cùng ngọt ngào và mê hoặc. Anh không ép buộc mà là cô tự nguyện dành tất cả cho anh.

- Yuri, hãy cho anh cơ hội được ở bên cạnh và chăm sóc cho em nhé!_ Cho đến khi cả hai không còn hơi để thở, Junhyung mới buông Yuri ra. Nhìn cô gái đối diện đang đỏ hết cả mặt, anh chân thành nói_ Anh không hứa sẽ ở bên cạnh, sẽ yêu em mãi mãi nhưng anh sẽ yêu em cho đến khi nào anh không thể yêu được nữa. Cho dù em không còn cần anh thì anh vẫn sẽ yêu anh. Chỉ đến khi phải rời xa…

- Không cần_ Junhyung chưa nói hết câu đã bị bàn tay xinh đẹp của Yuri chặn lại, cô cười e thẹn_ …Em không yêu cầu anh phải hứa hẹn điều gì, em chỉ muốn là, sau này cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng không được buông tay em. Trái lại phải nắm thật chặt, anh làm được chứ?

Sẽ không bao giờ buông_Junhyung đáp lại bằng một lời khẳng định chắc nịch và chân thành. Yuri không còn mong gì hơn, hạnh phúc tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, lắng nghe tiếng tim anh đập rộn ràng. Con tim cô bây giờ cũng đang nhảy nhót vui vẻ ở bên trong, tựa như trống kèn rộn vang.

Rốt cục cô đã hiểu, khi tình yêu xuất hiện, dù có muốn trốn tránh cô cũng chẳng thể nào làm được. Tìm được cho mình một người yêu mình, chẳng phải là dễ dàng, nếu cô không nắm bắt, sau này chắc chắn sẽ phải hối hận.

Hạnh phúc không phải là điều gì đó quá xa vời, chỉ là con người ta đôi khi không biết nắm lấy nó, thế nên nó mới trở nên khó với tới.

Hạnh phúc cũng mong manh lắm, vậy nên khi đã có nó rồi thì càng phải nắm chặt lấy, không được dễ dàng buông ra.

Từ trước đến nay chưa khi nào cô có được hạnh phúc thực sự, bây giờ đã ở trong lòng bàn tay rồi, nhất quyết sẽ không bao giờ nới lỏng.

Ở bên ngoài kia, nắng vàng nhảy nhót tinh nghịch qua những tán lá, gió đông thổi nhẹ nhàng, bông tuyết lại vô tư chơi đùa khắp nơi. Có ấm áp, có yên bình mà cũng không thiếu lạnh giá. Muốn được hạnh phúc, tất yếu phải trải qua những điều đó.

Trụ sở SM

Cộc… Cộc…

- Vào đi.

- Chủ tịch, thầy tìm em?_ Sau khi hoàn thành buổi tổng duyệt ở SBS Donghae ngay lập tức phải đến trụ sở SM. Đáng lí ra anh sẽ được về dorm cùng các thành viên nếu như Lee Soman không có yêu cầu riêng. Donghae càng nghĩ lại càng thấy khó hiểu, không rõ vì lí do gì mình lại bị tìm gấp như thế?

- Cậu ngồi đi_ Lee Soman nhìn cậu học trò, gương mặt không biểu lộ quá rõ cảm xúc. Ông là người từng trải, xưa nay trong mọi chuyện đều biết cân nhắc chừng mực sao cho hợp lý nhất. Nếu không phải là người suy nghĩ cẩn trọng, làm việc có trước có sau thì sao có thể đưa SM Ent. phát triển như ngày hôm nay. Nhưng mà thực sự đối việc với việc dạy dỗ các cô cậu học trò của mình, ông lại không biết làm sao cho đúng nhất. Nói với họ rất nhiều rồi, nặng có, nhẹ nhàng cũng có mà không ai chịu nghe, lúc nào cũng khiến ông phải đau đầu_ Có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?

- Dạ!_ Donghae ngập ngừng, anh vẫn chưa hiểu hết ý tứ của Lee Soman.

- Chuyện của cậu với Jessica, tại sao lại thành ra như thế này?

- Thầy, sao thầy..?

- Tôi có nói cấm các cô cậu yêu đương à? Sao lúc nào cũng khiến tôi phải gọi vào phòng riêng để rồi nghe trách móc?

- Em xin lỗi_ Donghae lí nhí nói, anh có thể cảm nhận được là thầy của mình đang rất giận. Anh biết chuyện này là anh sai nhưng không có sự lựa chọn nào cả, anh không thể làm khác.

- Sao lúc nào tôi cũng bị lấy ra làm lí do để biện minh thế, tôi thực sự khó đến thế sao?_ Lee Soman nhìn Donghae không hài lòng, anh chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống. Chuyện đến nước này, có lẽ anh không nói thật không được.

- Thưa thầy, thật ra thì em…

“Cho dù mọi chuyện có là như thế thì cách làm của cậu vẫn là sai. Tại sao lại có thể dễ dàng buông tay như vậy, cậu nghĩ rằng chỉ cậu chịu tổn thương là đủ rồi sao? Tôi thật cũng chẳng biết nói sao nữa, cậu hãy mau mau mà giải quyết đi, nếu không e rằng cậu sẽ phải hối hận đấy.”

Những lời nói khi nãy của người thầy đáng kính cứ văng vẳng vang lên trong đầu Donghae. Lẽ nào là anh đã sai? Mọi chuyện xảy đến quá bất ngờ và trong lúc rối loạn anh chỉ còn biết hành động như thế. Chẳng phải người ta nói là yêu một người là phải để cho người đó được hạnh phúc sao, vậy nhưng sao những gì anh làm với cô lại là sai? Tất cả cũng chỉ vì anh quá yêu cô mà thôi. Và trong thâm tâm anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gây cho cô bất kì sự tổn thương nào.

Donghae lặng lẽ rời khỏi trụ sở SM, trên đường trở về dorm, những cơn gió tuyết lạnh buốt như bủa vây lấy cơ thể anh. Tuyết trắng xóa chạm vào da thịt lạnh lẽo nhưng điều đó dường như chẳng thể sánh bằng nỗi tê tái nơi sâu thẳm con tim. Tình yêu đẹp đẽ giữa anh và cô có một kết thúc thật bi thương. Cho dù bây giờ anh có thừa nhận mình đã sai, thì dường như vẫn không có một cơ hội để anh có thể quay đầu lại nữa rồi.

~.~

SNSD dorm

Sau một ngày luyện tập vất vả, các cô gái trở về dorm và nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Duy chỉ có một người mà mãi không thể nào chợp mắt. Cô cứ xoay hết bên này đến bên khác, trằn trọc không yên. Vì không muốn đánh thức người cùng phòng, cô lặng lẽ ra ngoài phòng khách. Tivi bật cho có chứ thực ra cô chẳng có tâm trạng nào để xem. Cầm trên tay chiếc điện thoại, nước mắt bất giác lấp đầy hai khóe mi. Rồi từng giọt từng giọt rơi xuống thật nhanh, cô không kiềm chế được cảm xúc, khóc như chưa bao giờ được khóc.

Cũng phải thôi, vì hiện tại cô đang phải đứng trước một quyết định vô cùng khó khăn. Cô không can tâm nhưng lại không có sự lựa chọn nào khác. Để không gây đau đớn cho bất kì ai, cô chấp nhận…

Buông tay…

“Wooyoung, cám ơn anh vì suốt thời gian qua đã chăm sóc cho em, có lẽ vài lời chẳng thể nói hết nhưng em cũng chỉ biết nói cám ơn thôi. Xin lỗi vì đã nhắn tin cho anh vào lúc này, nhưng chúng ta… hãy dừng lại anh nhé. Em không xứng đáng với tình yêu của anh, vì thế, xin anh hãy quên em đi.

Taeyeon.”

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được một giây đã có hồi báo. Taeyeon nhìn số điện thoại đang hiện trên màn hình mà lòng đau thắt, nước mắt rơi xuống ngày một nhiều hơn. Chiếc điện thoại trên tay cô ướt đẫm nước, chạm vào đến tận da thịt. Không phải là sự ấm nóng, nó lạnh buốt thấu xương.

Con tim cô như đang rỉ máu, từng giọt máu thay nhau rơi xuống, đau đớn đến nghẹt thở. Tất cả đâu phải là do cô muốn, chỉ là nếu cô không làm như vậy, có lẽ nỗi đau sẽ càng thêm lớn. Cô biết, anh sẽ chẳng thể nào chấp nhận lời chia tay kia, nhưng cô lại không thể nói sự thật cho anh. Nếu như anh biết được mọi chuyện, có lẽ…, cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Chiếc điện thoại trên tay vẫn rung lên từng hồi, Taeyeon gạt nước mắt, ấn nút tắt nguồn. Cô không đủ can đảm để nhấc máy, cô sợ rằng mình sẽ không giữ được bình tĩnh và mọi thứ cô muốn làm sẽ tan thành mây khói.

Để lại điện thoại ngoài phòng khách, cô chạy nhanh về phòng mình. Nằm trên giường rồi mà nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi. Kéo chăn lên trùm kín đâu, Taeyeon lặng lẽ khóc trong đêm. Yêu anh là có gì sai trái, yêu anh là hạnh phúc và may mắn nhất cuộc đời cô. Nhưng tiếc thay, số phận trêu ngươi, câu chuyện tình đẹp đẽ lại có một kết thúc thật dang dở.

Có lẽ như thế nó mới trở nên thật đẹp, thật đáng trân trọng. Suốt cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên những giây phút hạnh phúc bên anh, anh là tất cả đối với cô. Là vì kiếp này không có duyên, nên xin hẹn kiếp sau cùng viết tiếp câu chuyện tình này.

“Xin lỗi anh, Wooyoung!
Em… yêu anh rất nhiều…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro