Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn Đời Tương Lai Của Bạn Tên Gì ?

Author: Tử Vũ (Moon)

Editor: Tina

______________________________

 Chap 12

Lộc Hàm bước vào với biểu tình khó chịu. Mọi người im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai, tự giác lui đường cho hắn đi qua.

Hắn bước đến, trầm mặc nắm lấy bàn tay ta giấu sau lưng. Không cần nói một lời nào, thậm chí không cần chứng minh ta vô tội, chỉ cần ánh mắt của hắn cũng đủ làm ta dũng cảm. Mặt đối mặt, hắn mỉm cười vuốt đi giọt nước mắt vươn trên khóe mi. Ta hít sâu một hơi, bình tĩnh cười đáp lại.

Ta vô tội, Lộc Hàm tin ta vô tội.

Ta quay đầu lại nhìn lớp, thanh âm khàn khàn khảng khái thanh minh:

_ Mẫn Thạc tôi dù thiếu thốn vẫn là đói sạch rách thơm, không làm mấy chuyện trộm cắp hổ thẹn với lòng.

_ Tôi biết môn văn cậu rất khá nhưng không có tác dụng đâu. Thẻ tín dụng ngay trong cặp cậu, cậu không lấy thì ai lấy? - Miên Nhai cười khảy, giơ thẻ tín dụng lên - Lộc Hàm, thẻ tín dụng của Thế Lương ở trong cặp cậu ta. Cậu đừng tin kẻ mặt người dạ thú đó.

_ Cậu...

Ta tức đến phát điên, suýt nữa đã cho tên Miên Nhai vài cú đấm vào mặt. May thay Lộc Hàm sáng suốt kịp ôm chặt ta, dùng ánh mắt tin tưởng khiến ta vơi cơn giận. Giống như thách thức mọi người, hắn không những không nghi ngờ mà còn ôm lấy vai ta, lãnh đạm hỏi:

_ Cậu nói Mẫn Thạc lấy thẻ tín dụng của Thế Lương?

_ Đúng.

_ Để làm gì?

_ Tất nhiên là để tiêu xài rồi. Ai trong lớp cũng biết cậu ta là kẻ nghèo hèn, thiếu tiền nhất.

Miên Nhai vừa nói dứt, một tiếng cười thanh thúy từ cửa lớp vang lên. Ta giật mình, trợn tròn mắt.

_ Vương tiền bối.

_ Vương học trưởng.

_ Vương thiếu gia.

Đủ tiếng gọi sùng bái liên tiếp vang lên. Nam sinh thanh tú đứng ngoài cửa nhếch mép, tiêu sái bước vào. Ta cắn môi, ngơ ngác nhìn Tuấn Khải ca kiều ngạo từng bước tiến về phía mình.

_ Thầy cô nãy giờ sao không lên tiếng?

Vương Tuấn Khải trịch thượng nhướn mày hỏi một câu, thầy giám thị và cô giáo chủ nhiệm lập tức đỏ mặt, hắng giọng không trả lời. Thế Lương ánh mắt nghi hoặc, thì thầm hỏi một nữ sinh đứng cạnh:

_ Ai vậy?

_ Vương Tuấn Khải thiếu gia đó. Anh ấy là người thừa kế tập đoàn KR's paradise, thanh thế không nhỏ đâu. Gia cảnh tốt lại còn đẹp trai, quan hệ rộng, còn là bạn thân của Hội trưởng hội học sinh nữa. Nghe nói anh ấy có cả một fanclub đình đám trên mạng cơ.

Câu trả lời của nữ sinh kia khiến người không biết trở nên hoảng hốt, người đã biết cũng âm thầm đổ mồ hôi.

Thiếu gia? Người thừa kế KR's paradise? Anh họ ta không phải là hot teen trên mạng sao?

_ Khải ca ca, nữ sinh vừa rồi nói...

_ Chuyện này về hỏi chú Kim đi.

Tính Vương Tuấn Khải không thích nói nhiều, đối với những chuyện bí mật thì càng kín kẽ hơn. Ta nhíu mày, nghi hoặc nhìn anh. Anh tựa tiếu phi tiếu, không nói gì thêm.

Có vẻ quan hệ giữa ta và Vương Tuấn Khải quá mờ ám nên nhanh chóng cả lớp xôn xao bàn tán, Miên Nhai chịu không được cẩn cẩn dực dực hỏi:

_ Khải thiếu gia, anh với Mẫn Thạc là...?

Vương Tuấn Khải mỉm cười, nụ cười khiến một số người đứng không vững. Anh đặt một tay lên vai ta, bình thản nói:

_ Mẫn Thạc chính là em họ ta a.

_ Vậy...?

_ Trong lớp này, người có thể giàu hơn Mẫn Thạc chỉ có Lộc Hàm. Lộc Hàm là người thừa kế tập đoàn xây dựng L.H.E ở Mỹ, L.H.E đã kí hợp đồng hợp tác với tập đoàn xây dựng X.M.E. do Kim Mẫn Thạc thừa kế. Những điều cơ bản này hẳn thầy giám thị Tiêu đây cũng biết đi.

Cả lớp bất giác chìm trong im lặng, ai ai cũng mang một thần sắc sửng sốt không nói nên lời, riêng Tiêu lão sư là cúi gằm mặt, không rõ biểu tình gì. Tiếp nhận một mớ thông tin từ Lộc Hàm, đầu ta ong ong như chứa bom mìn. Vậy ra trước giờ ba ba không phải là nhân viên quèn mà là tổng giám đốc của công ty X.M.E, ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị, còn ta là thiếu gia? Nghĩ lại những việc trước đây, ta càng cảm thấy bản thân đã bị lừa dối một cách thậm tệ. Làm gì có công ty quy định ăn mặc chứ, ba ba vốn là tổng giám đốc nên mới khoác tây trang, tóc vuốt keo chỉnh chu như thế. Nhân viên quèn mà đi công tác nơi này nơi nọ, làm việc nhiều đến nỗi không ngẩng được cái mặt lên sao? Một bước nhảy lên làm đại thiếu gia, thay vì vui mừng ta lại thấy bản thân thương tổn. Sự thật lớn như vậy cả nhà, ngay cả Lộc Hàm cũng giấu ta, biến ta thành đồ ngốc, suốt ngày nghĩ ba ba ma ma là nhân viên quèn của X.M.E.

_ Nhưng như vậy cũng đâu có chứng minh Mẫn Thạc vô tội.

Một nam sinh lên tiếng khiến bầu không khí bị phá tan. Ta đầu óc đã rối tung, căn bản không biết được chuyện gì, chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh của Lộc Hàm hướng người đó.

_ Muốn không? Tôi sẵn sàng nhờ cảnh sát điều tra vụ này.

Với thế lực của Lộc Hàm, nhờ cảnh sát can thiệp một chút không thành vấn đề. Bất quá mọi ảnh hưởng về tiếng tăm giám hiệu trường đều lãnh đủ, còn chưa kể kẻ đánh cắp sẽ có một vết nhơ trong lý lịch, không tốt cho tương lai sau này. Nghĩ đi, làm căng vụ này thì thực không nên nhưng nghĩ lại ta bị oan, bị oan a, ta nào có thể vác một tội danh không phải của mình như vậy.

Trong lúc ta đang cân nhắc có nên nhờ cảnh sát can thiệp hay không thì bỗng nhiên Miên Nhai xông lên, giáng một cú đấm vào mặt ta. Mọi người ngỡ ngàng nhìn y, y cười chua chát, gào lên giận dữ:

_ Khốn nạn Kim Mẫn Thạc, tưởng chơi được cậu ai ngờ lại bị lật ván bài. Đúng rồi đấy, chính là tôi đã trộm thẻ tín dụng của Thế Lương rồi đem bỏ vào cặp Mẫn Thạc.

Máu mũi văng tung tóe, trời đất quay cuồng tối sầm, ta loạng choạng lùi vài bước. Lộc Hàm vội vã ôm lấy ta, dùng khăn mùi soa chặn máu mũi. Ta cảm giác hắn gồng cứng cả người, giống như đang kiềm chế cơn giận dữ. Đôi mắt sau một hồi mờ loạn rốt cuộc cũng sáng trở lại, ta giữ biểu tình lạnh nhạt đối với sự căm hận trên mặt Miên Nhai. Lộc Hàm niết niết mặt ta, thì thầm hỏi:

_ Em ổn chứ?

Ta chả hơi sức đâu mà đáp, chỉ gật đầu lấy lệ. Hắn siết chặt vai ta, cả người toát ra một cỗ khí chất bức người, vừa lạnh vừa nguy hiểm. Ta nheo nheo con mắt, liếc nhìn Miên Nhai.

Lộc Hàm nếu không tự tay đập y thì cũng sẽ có người khác đánh cho tơi bời.

Lộc Hàm nhếch mép đáng sợ, bàn tay nhanh như chớp túm lấy cổ áo Miên Nhai xách lên. Ta cảm giác sẽ có án mạng xảy ra. Nữ sinh run rẫy, co người, không dám nhìn bộ dạng đáng sợ của Lộc Hàm lúc này.

Ta đây còn không dám, các ngươi dám sao?

Miên Nhai toát mồ hôi, hai răng nghiến lại sin sít. Lộc Hàm gần như nâng y lên khỏi mặt đất, giọng nói lãnh đạm chất vấn:

_ Vì sao lại muốn hại Mẫn Thạc?

_ Cậu... và Mẫn Thạc luôn chiếm ưu thế của tôi, trong lớp cũng như trong đội bóng rổ. Hại cậu tôi không dám nhưng đối với hạng ngu ngốc như cậu ta, tôi thừa sức. Tiếc là cậu ta quá may mắn.

Ta yên lặng, nhìn vẻ mặt thống khổ của y. Danh vọng luôn khiến con người bị mờ mắt, không tiếc tình nghĩa hay đạo đức làm người. Ta đến giờ mới hiểu được, không phải ai cũng có thể làm bạn. Vô thức, ta nắm chặt vạt áo của Lộc Hàm. Hắn cười thâm sâu, từ tốn buông áo Miên Nhai ra. Ta ngây ngốc nhìn hắn, không nhanh không chậm, hắn nắm tay ta kéo ra ngoài.

Tuy không nói nhưng ta biết, chuyện mất trộm có ẩn tình khác. Có lẽ chủ mưu là Thế Lương và người hy sinh là Miên Nhai chăng. Thế Lương giàu như vậy, không dễ gì lồng lộn gầm thét chỉ vì mất một cái thẻ tín dụng. Họ giao dịch như thế nào thì ta không rõ, chỉ rõ bắt nguồn của sự việc. Tống Thế Lương vốn không cam chịu thứ hạng của mình trong lớp, ánh nhìn hằn học đó từ sau bữa kiểm tra năng lực đã vô tình nhắc cho ta, Thế Lương không đơn giản như bề ngoài. Sự tình hôm nay đã chứng minh điều đó, cậu ta xảo trá đến ghê tởm. Thật may Lộc Hàm nhanh trí lôi cảnh sát vào, nếu không thì ta đã phải gánh một tội trạng trên đầu. Ta vô thức liếc mắt nhìn gương mặt băng lãnh của hắn, bàn tay khẽ khàng rụt về giấu trong túi quần. Chợt một cảm giác có gì đó dấp dính vào tay, rút ra mới thấy...

Ôi mẹ ôi, máu của con!

Chiếc khăn mùi soa của Lộc Hàm ướt nhẹp máu, ta cảm thán không nói nên lời. Tên Miên Nhai đấm một đấm rõ mạnh, bây giờ cái mũi vẫn còn nhoi nhói đau. Không biết có bị gãy hay không, có khi phải đi phẫu thuật thẩm mỹ nâng mũi mất. Ta sờ sờ cái mũi, nhìn "tấm lụa đào" trong tay mình.

_ Ê, làm gì đấy?

Lộc Hàm như muốn lấy cái khăn. Ta xoay người, nhanh chóng nhét nó vào túi, trừng mắt giận dữ.

_ Cho rồi không được lấy lại.

Hắn không rõ khóc hay cười, xoa loạn đầu ta bảo:

_ Khăn dính đầy máu em đem về làm gì? Vứt vào sọt rác đi.

_ Đem về xét nghiệm ADN.

_ Hả?

_ Xem tôi có phải mang họ Kim không.

_ Em giận?

Lộc Hàm thộn mặt hỏi. Biết ta giận là tốt, ta thực sự đang rất giận a. Mấy người dám thông đồng với nhau lừa ta, biến ta thành kẻ ngốc luôn nghĩ ba mẹ mình đều là nhân viên quèn. Ta phải giận lẫy cho bỏ ghét. Xíaaaaa!!!

___________________________

P/s: Nếu các bạn yêu thích nội dung và câu truyện của bạn Moon cũng như quý mến con edit là tui thì chúng ta nên vote hoặc cmt để Tina biết được các bạn yêu thích cau chuyện này như thế nào..Cũng như mình có gặp lỗi gì trong quá trình edit không ?

_____________End Chap 12____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro