Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi lời tác giả: Những dòng in nghiêng là suy nghĩ của nhân vật nha mọi người!

”Ưm, được chứ. Sau này khi lớn lên . . . sau này khi lớn lên . . . ” Duẫn Nhi lẩm nhẩm, sắc mặt của cô bé xuống hẳn.

”Tiểu Duẫn cậu sao vậy? Khó chịu ở đâu ư ?” Lộc Hàm lo lắng hỏi, vội đặt tay lên trán cô bé kiểm tra.

”Tớ không sao, chỉ là . . .” Duẫn Nhi ngập ngừng một lúc, sau đó nhìn thẳng vào Lộc Hàm. ”Chỉ là . . . lúc chiều nay khi cậu nói chuyện với cô giáo, tớ … tớ đều đã nghe hết cả rồi.”

”Cậu. . . cậu đã nghe rồi sao? Vậy cậu . . . ”

”Tớ không sao hết. Tớ đã lớn rồi, tớ biết suy nghĩ mà. Tớ biết Lộc Hàm là một người rất ưu tú, không lạ gì nếu có người muốn nhận nuôi cậu. Tớ không phải là kẻ ích kỉ đến mức giữ cậu lại bên mình suốt đời làm hỏng tiền đồ của cậu. Vì vậy Lộc Hàm à, cậu cứ đi đi, đó là một gia đình tốt, cậu phải biết trân trọng cơ hội này. Tớ biết, những đứa trẻ như chúng ta đều mong muốn có một gia đình trọn vẹn mà.” Duẫn Nhi cắt ngang lời Lộc Hàm, trong một hơi nói ra hết tất cả suy nghĩ của cô bé.

”Nhưng Tiểu Duẫn, tớ làm sao có thể rời bỏ cậu được chứ? Nếu lỡ có ai ăn hiếp cậu thì sao? Ai sẽ bảo vệ cậu?” Lộc Hàm hoảng loạn nói, cậu rất sợ, sợ phải rời xa Duẫn Nhi của cậu.

”Tớ đã hứa với cậu rồi mà, tớ sẽ thật mạnh mẽ, tớ sẽ không để ai ăn hiếp mình đâu. Cậu cứ an tâm đi, tớ sẽ ở đây chờ cậu, tớ sẽ thật ngoan nghe lời cô, tớ sẽ . . . tớ sẽ . . . hic hic . . . ” Nói đến đây, Duẫn Nhi không kềm được mà rơi nước mắt. Dù nói rằng mình không sao nhưng thật ra cô bé cũng không nỡ rời xa Lộc Hàm chút nào.

”Tiểu Duẫn à đừng khóc, tớ sẽ không đi đâu, tớ sẽ ở lại với cậu, vĩnh viễn không rời xa cậu.” Lộc Hàm vội vã ôm lấy Duẫn Nhi, vỗ về vào lưng cô bé.

”Khờ quá, tớ không phải khóc vì buồn đâu, là vì tớ mừng đó. Tớ mừng vì cậu đã tìm đươc một gia đình tốt, mừng vì cậu sẽ được sống trong tình yêu thương của cha mẹ nữa. Tớ rất vui vì điều đó. Cậu cứ đi đi, sau này lớn lên nhớ trở về đây thăm bọn tớ, đừng quên bọn tớ là được rồi.” Duẫn Nhi mếu máo cười, cố gắng ngăn không khóc nữa.

”Tiểu Duẫn, tớ nhất định , nhất định sẽ không quên cậu đâu. Tớ đi rồi sẽ về, cậu nhất định phải chờ tớ, ko được thích ai khác ngoài tớ đó biết chưa?” Lộc Hàm vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt Duẫn Nhi.

”Tớ biết rồi, tớ sẽ đợi cậu về, sẽ không thích ai khác cậu đâu. Dù là mười năm sau tớ cũng sẽ đợi, cũng sẽ chỉ thích mình Lộc Hàm thôi.” Duẫn Nhi gật đầu hứa chắc nịch với Lộc Hàm.

”Tiểu Duẫn à. . . ”

Lộc Hàm khẽ nâng cằm Duẫn Nhi lên, dưới ánh sáng êm dịu của mặt trăng, đôi mắt của Duẫn Nhi như hằn sâu vào trái tim cậu. Từ từ nhắm mắt lại, môi cậu tìm đến môi Duẫn Nhi, thật nhẹ nhàng chạm vào môi cô bé. Duẫn Nhi từ ngạc nhiên cũng dần dần thích ứng được, khẽ nhắm mắt lại, cô muốn ghi nhớ giây phút này. Giây phút mà cô và Lộc Hàm như hòa làm một.

Ngọt ngào!

Nước mắt lăn dài trên má Duẫn Nhi.

Gió à, xin hãy thổi khô những giọt lệ của cô bé ấy, cả những niềm đau kia nữa, xin hãy cuốn nó bay đi thật xa có được không?

~*~

Sáng ngày hôm đó, cô nhi viện Nai Con đón chào một vài vị khách lạ, họ làm cho cả đám trẻ trong cô nhi viện xôn xao bàn tán. Chúng nói về người đàn ông vừa mới bước ra từ chiếc xe hơi màu đen sáng chói kia, nhìn ông ta trong bộ đồ vest chỉnh tề lịch sự, thật ngưỡng mộ làm sao! Còn người phụ nữ mặc váy trắng kia, trông bà ấy mới quý phái làm sao! Họ chào cô giáo của chúng, cô giáo của chúng mời họ vào trong, vậy là sao? Chẳng lẽ . . . sẽ có một đứa trẻ nào đó được nhận nuôi sao? Sẽ là ai? Sẽ là ai? Câu hỏi này khiến lũ trẻ đã nhốn nháo nay lại càng nhốn nháo thêm.

Xán Liệt – đứa trẻ tự nhận là nhiều chuyện nhất trong cô nhi viện nhanh chóng xung phong đi nghe lén cuộc nói chuyện của ba người kia.

Duẫn Nhi một tay ôm lấy Tiểu Lộc Lộc đi đến, tay kia dụi dụi mắt, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn. Cô bé lấy làm ngạc nhiên khi chỉ mới sáng sớm mà bọn trẻ kia lại nhốn nháo hơn hẳn ngày thường. Linh cảm có gì đó không ổn, cô hỏi Nghệ Hưng:

”Có chuyện gì vậy? ”

”Không biết nữa, có vài người khách đến đây, nhìn họ có vẻ rất giàu có, họ đang nói chuyện với cô Lan đấy. Xán Liệt đi nghe lén rồi, lát cậu ấy về sẽ biết thôi.”

”Có chuyện rồi có chuyện rồi ! ! ! Nguy to rồi ! ! ! ” Từ xa đã nghe thấy tiếng hét của Xán Liệt. Cậu bé vừa chạy vừa hét, trên mặt thể hiện rõ sự nghiêm trọng, xem ra chuyện lớn thật rồi.

”Sao thế? Cậu nghe được những gì ?” Đám trẻ bu lại hỏi.

”Lộc Hàm . . . Anh ấy đã được vợ chồng nhà đó nhận nuôi rồi, bây giờ họ đang làm giấy tờ nhận con nuôi đó !” Xán Liệt vừa thở vừa nói.

”Ồ, thì ra là Lộc Hàm.”

”Cũng đúng, cậu ấy ưu tú như vậy, được nhận nuôi là phải rồi.”

”Sướng thật, tớ cũng muốn có cha mẹ!” Một vài đứa trẻ cảm thán.

”Duẫn Nhi à, không sao chứ?” Nghệ Hưng lo lắng hỏi.

”Ưm, không sao. Tốt quá, cuối cùng thì Lộc Hàm cũng tìm được một gia đình tốt rồi, chúng ta nên mừng cho cậu ấy nhỉ ?”

”Đúng vậy, nên mừng cho Lộc Hàm.”

 Duẫn Nhi à, cậu thật sự mừng sao?

 ~*~

Văn phòng.

”Lộc Hàm à, đây là ông bà Kwon, từ đây họ sẽ là cha mẹ của con, mau chào họ đi.”

”Xin . . . chào.” Lộc Hàm lúng túng.

Cả hai vợ chồng cười thích thú trước sự bối rối của cậu bé. Có thể nhận Lộc Hàm làm con nuôi, họ thật sự rất hạnh phúc. Ông Kwon quay sang nói gì đó với người đàn ông đi cùng vợ chồng họ, Lộc Hàm chẳng hiểu họ nói gì cả. Bỗng trong lòng cậu lại dâng trào cảm giác muốn hiểu biết thật nhiều để có thể hiểu được cuộc đối thoại của họ. Cậu là vậy, một đứa trẻ rất có ý cầu tiến. Chính điều đó đã góp phần giúp cậu lọt vào mắt của ông Kwon, vị chủ tịch này cảm thấy cậu rất có triển vọng nếu như được dạy dỗ trong một môi trường tốt.

”Xin chào Lộc Hàm.” Người đàn ông đó nói, tất nhiên là bằng tiếng Trung. ”Ta là người phiên dịch cho cha mẹ cháu ở Trung Quốc đồng thời cũng sẽ là thầy dạy tiếng Hàn cho cháu. Nếu cháu muốn nói gì đó với cha mẹ cháu, ta sẽ là người giúp cháu truyền đạt lại. Cha mẹ cháu đã sắp xếp xong tất cả mọi thứ rồi, chúng ta sẽ đến Hàn Quốc sau chuyến bay 12h trưa nay. Trên máy bay ta sẽ nói rõ thêm vài điều nữa cho cháu, được chứ?”

”Vâng được ạ.”

”Vậy bây giờ chúng ta khởi hành được rồi chứ?” Người đàn ông đó nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. ”Cháu còn điều gì muốn nói với cô giáo hay bạn bè của mình không? Lời chào tạm biệt chẳng hạn? ”

”Cháu muốn nói lời cuối với bạn cháu, mọi người có thể chờ cháu được không?”

”Được thôi, chúng ta ra ngoài xe trước. Còn nữa, ta là Vincent.” Người đàn ông ấy mỉm cười với Lộc Hàm rồi quay sang phiên dịch lại ý muốn của cậu bé cho ông bà Kwon nghe. Hai vợ chồng gật đầu, quay sang chào tạm biệt cô giáo và trở ra xe.

”Lộc Hàm à, qua Hàn Quốc nhớ sống tốt, đừng phụ lại lòng tin của chúng ta nhé.”

”Con biết rồi cô Lan, con hứa sau này sẽ trở lại thăm cô và mọi người.”

”Giỏi lắm.” Lan chùi nước mắt. ”Con mau đi chào tạm biệt các bạn đi, chúng rất mừng cho con đó.”

”Vâng.”

Lộc Hàm chạy nhanh đến nhà chơi tập thể để tìm Duẫn Nhi, không có. Ở nhà ăn, không có. Phòng ngủ, cũng chẳng thấy cô bé đâu.

Tiểu Duẫn, cậu đâu rồi? 

 

~End chap 4~

.TBC.

Đôi lời tác giả lần 2: Cái hôn đó chỉ là bobo thôi nha, không phải deep kiss đâu. Tụi nhỏ còn trong sáng mà >”<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro