CHƯƠNG II - a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Xích Thiên Viện được Cố Đế xây dựng, nhưng chẳng biết đã được bao nhiêu niên tuổi. Chỉ biết nó vẫn đứng vững vàng trên đỉnh Tuyết Hoa Sơn, giữa một màu trắng của hoa cùng tuyết. Năm tháng ở nơi đây chỉ có hai mùa, mùa lá rụng và mùa đông, quanh năm gần như lạnh lẽo.

Đoàn người dừng bước, ai ai cũng ngẩng nhìn... Một tòa viện màu đỏ nổi bật giữa khung cảnh phủ sương trắng, chẳng làm cho ai có cảm giác tuyệt mỹ. Chỉ khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo, rồi cô đơn... Chốn không người là đây... Làm gì có bồng lai tiên cảnh giữa thế gian này...

Diệc Phàm bước ra khỏi cỗ xe ngựa. Điều đầu tiên cậu nhìn, không phải là tòa viện màu đỏ, mà là khung cảnh xung quanh. Hướng đôi mắt màu đen của mình ra khắp Đông Tây Nam Bắc...

Cậu chẳng thấy gì ngoài mây trắng bay, gió lồng lộng trong buổi sáng sớm. Vậy chắc là về đêm, gió mạnh hơn nhiều... Không lớn là bao bởi đây là đỉnh, cao bao nhiêu thì cậu cũng chẳng thể lường, bởi xa xa xung quanh, chẳng có gì để mà so sánh.

Đoàn người lục đục kéo vào viện, để Lục thiếu ở lại... Ai ai cũng hiểu tính của Lục thiếu, chỉ thích một mình suy nghĩ dù mông lung. Hơn nữa mỗi người đều có một bổn phận, dưới sự chỉ dẫn của Ngô sư, bắt tay vào việc để đêm nay còn có chốn nghỉ ngơi.

Diệc Phàm thắt lòng lại. Cảm giác cô độc sẽ theo cậu suốt đời này sao? Cậu đưa tay chạm vào mái tóc. Hay là ta cắt nó đi, cho hợp tình hợp lý với quang cảnh này. Nghĩ là làm, Lục thiếu lấy chủy thủ trong người ra, cầm lấy đoạn tóc mềm, đưa lên... cứa xuống...

Nhưng cái mà chủy thủ của Lục thiếu cứa vào lại không là mái tóc mềm. Lục thiếu vội quay qua, buông nhanh chủy thủ khi thấy một màu đỏ đang túa ra trên bàn tay nhỏ của tiểu tử... Khiến Lục thiếu chỉ biết thét lên...

-" Sao ngươi khờ khạo vậy?"

Tiểu Thao ôm bàn tay lùi lại trong tiếng thét của tiểu công tử trước mặt. Nó cúi xuống lắc đầu.

Diệc Phàm bước tới thật nhanh, nắm lấy bàn tay nhỏ, rồi kéo vạt áo gấm, xé mạnh... Buộc lấy vết thương đang tuôn đổ máu lai láng... Xong, Diệc Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ đấy, bước thật nhanh vào Xích viện.

-" Theo ta!"

Tiểu Thao không phản kháng, vội bước nhanh theo tiểu công tử.

Vừa vào trong, Diệc Phàm gọi lớn:

-" Ngô đại phu!"

Ngô Mạnh lật đật chạy ra sảnh trước khi nghe Lục thiếu gọi mình. Từ lúc ở Vương Thành, phủ Lục. Lão cũng đã có nhiệm vụ rõ ràng rồi. Thấy Lục thiếu ngồi ở ghế, tên tiểu tử đứng kế bên, bàn tay băng vội, nên máu vẫn tuôn ra. Lão vội đặt hộp thuốc lên bàn, nắm lấy tay tiểu tử.

Tiểu Thao rất là sợ máu, nhưng điều gì lại khiến cho nó đưa cái tay vào thì nó chẳng biết. Giờ đây, cái tay đang tuôn máu đau nhói này lại không làm cho nó sợ bằng việc sắp sửa bị Ngô đại phu làm gì đó bàn tay mình. Thế là nó rụt tay lại, dấu ra sau lưng.

Ngô đại phu tròn mắt... Tên tiểu tử không muốn lão chữa trị. Vì gì... Lão nhìn qua Lục thiếu.

Diệc Phàm thấy cử chỉ của tiểu tử. Cậu biết mình nên làm gì khi thấy ánh nhìn của Ngô đại phu. Cậu là người thông minh và nhạy bén. Cậu đứng dậy, bước nhanh đến, kéo tiểu tử sát lại bên mình.

Tiểu Thao thấy tiểu công tử bước đến. Nó hiểu gì, nên lại bước lùi. Nhưng không... Tiểu công tử cao lớn nên chỉ cần sải bước chân là có thể giữ lấy nó rồi.

Diệc Phàm biết tiểu tử né tránh mình, nên cậu với người tới... Thật nhanh, cậu kéo nó vào lòng, ngồi xuống ghế, rồi cũng kéo theo nó, giữ nó thật chặt trong lòng, đưa mắt nhìn Ngô đại phu.

Ngô đại phu bước tới lấy thuốc ra, làm việc thật nhanh...

Cả hai là Ngô đại phu và Lục thiếu rụt người lại bởi tiếng hét của tiểu tử còn lớn hơn tiếng sấm.

Diệc Phàm siết mạnh vòng tay chỉ để trao đi sự an ủi. Bởi cậu thấy tiểu tử khóc thét vì đau. Thật là... Nam nhi sao lại yếu đuối thế này... Tiếng khóc thét của nó khiến cho Diệc Phàm cảm thấy tim mình đau thắt lại, khiến cậu buông lời...

-" Đừng sợ, có huynh bên đệ mà!"

Tiểu Thao nín bặt. Hình như nó chỉ chờ đợi câu nói này. Nó khẽ quay đầu nhìn... Với cái nhìn trực diện, Tiểu Thao thấy tiểu công tử trước mắt quả nhiên là anh tuấn. Khiến nó run rẩy, chẳng biết cảm xúc gì... Chỉ biết nó muốn nhìn ngắm khuôn mặt này mãi mãi...

Diệc Phàm nhìn thấy đôi mắt to màu nâu đầy nước, ngước nhìn mình trao đi những cảm xúc dỗi hờn... Là ai làm cho tiểu tử dỗi hờn, chính là vì tiểu tử thôi đấy...

-" Ngốc!"

Diệc Phàm buộc miệng rồi mỉm cười, siết mạnh vòng tay. Tự dưng lại cảm thấy ấm áp. Thân thể nhỏ nhắn đấy trong vòng tay sao mà gần gũi quá, thân thương quá...

Tiểu Thao quay đi, lại hét lên khi Ngô đại phu mạnh tay hay vì thuốc tốt? Bởi người ta nói thuốc tốt mới đau... Và có lẽ cũng một phần tự dưng trong lòng chợt dấy lên sự hờn dỗi bởi từ *ngốc* đầy sự trách móc của tiểu công tử vừa trao ra...

Ngẫm nghĩ lại nó ngốc thật đấy, nhưng nó vẫn cảm thấy lỗi này lại hoàn toàn không thuộc về mình.

-----

Một tháng trôi qua, Diệc Phàm nhốt mình trong phòng, chẳng thèm làm quen với hoàn cảnh mới, quen làm gì... Có thay đổi được đâu mà bảo quen với lạ.

Cậu chỉ ngồi tịnh trong phòng, để lắng nghe... Cuộc đời đau thương... Những kỷ niệm luôn hiện về, rồi dần xóa đi mất. Kể cả hình ảnh của quý mẫu, người mà cậu yêu nhất trên đời.

Tiểu Thao tay tuy còn bị thương. Nhưng theo luật lệ của Ngô đại nhân. Nó muốn lưu lại tức nhiên phải làm việc... Từ sáng đến tối, công việc chẳng có là bao, nhưng nó làm không ngơi nghỉ, vì cái tay bất phục tùng của mình.

Nó luôn nhìn về phía dãy nhà lớn, khi không có quyền bén mảng đến đó. Giờ đây nó biết rõ tiểu công tử là ai rồi, và nó cũng biết rõ đoàn người này ra sao, đến đây làm gì...

Đêm đêm, Tiểu Thao đứng dưới tán cây phía Nam, nơi tiểu viện, nhìn về căn phòng sáng đèn một lúc rồi mới có thể bình yên ngủ. Dưới trời gió lạnh, nó không có y phục ấm áp...

Ai đó đã quên mất nó rồi... Nó cũng nên biết phận mình mà nhận lấy. Nơi đây có mái che đầu. Còn hơn là phải đi lang thang. Nó bằng lòng nhận lấy...

Bởi khi nó chạm vào tay người cao sang quyền quý ấy, nó nguyện với lòng, suốt đời này mình sẽ bước theo, dù chỉ là được ở phía sau như thế này...

Tiểu Thao quay đi, dưới ánh sáng của tuyết, đôi mắt nâu chợt long lanh sâu thẳm. Chứa đựng thêm những cảm xúc của cả thiên hạ dành cho mình, và giờ đây còn có thêm cái người mà nó thấy vấn vương, nó mới có 11 tuổi đầu, sao lại phải suy nghĩ quá nhiều thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao