CHƯƠNG III - b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi... lâu... chắc là lâu lắm, Diệc Phàm bắt đầu biết đói, Tiểu Thao cũng đã gánh nước xong. Giờ đây là việc quét sân trước sau. Nhưng Tiểu Thao không muốn rời Thiếu công tử, mà Thiếu công tử đang quỳ gối ở sân sau, chẳng lẽ quét bụi mịt mù... Thật không làm xong thì không có cơm ăn, mà Thiếu công tử có đói không nhỉ.

Diệc Phàm quen với việc ở yên một chổ, dù hôm nay tư thế có khác biệt, nhìn tiểu tử làm việc, cậu thấy xót lòng, rõ ràng nó còn nhỏ sao bắt nó làm việc nặng nhọc thế này... À mà không, có một năm nó lớn mau quá, gần như bằng cậu rồi còn gì, mạnh khỏe hơn cả cậu đấy chứ...

Nó đang nhặt lá rụng, sao không quét cho mau, cậu chợt nhớ mình đang ở đây sao nó dám quét, lúc nãy nó bị đánh vì tội không biết phép tắc, Diệc Phàm gọi lớn:

-" Tiểu tử, lại đây!"

Tiểu Thao bước đến, bởi không dám dỗi hờn nữa, nó ngồi lên chân như Thiếu công tử, cúi đầu.

-" Thiếu công tử có gì sai bảo?"

-" Huynh đói!"

Diệc Phàm lên giọng. Tiểu Thao lại cúi đầu.

-" Dạ!"

Rồi đứng lên thật nhanh bước về phía Đông, nơi có nhà bếp của Dương ma ma, cậu biết Dương ma ma yêu thương Thiếu công tử lắm.

Diệc Phàm nhìn quanh, không có nó lởn vởn trước mặt tự dưng thấy thiếu thốn quá đi mất, nó đi đâu lâu thế chứ, không phải là đợi nấu cơm nữa à, Diệc Phàm bắt đầu khó chịu, ngẩng mặt nhìn trời...

Có ánh nắng đâu để biết thế nào là đứng bóng nhỉ, sao giờ cậu mới nghĩ ra, vậy là như thế này phải chờ đợi Ngô sư tha tội à... đáng ghét hết thảy...

Tiểu Thao bước nhanh theo sau Dương ma ma, tay cầm cái mâm có tô cháo nóng hổi đầy vị thuốc bổ. Nó cũng đang đói lắm đây, nhưng nó biết mình làm gì có phúc phần để hưởng điều cao sang.

Dương ma ma vì hôm qua thiếu gia bỏ bữa, nên hôm nay phải nấu cháo tẩm bổ, tốt cho sức khỏe, bà làm nhanh lắm rồi, nhìn thiếu gia bị phạt quỳ giữa sân như cái ngày còn ở Lục phủ, khiến bà đau lòng. Mà lệnh của Ngô sư thật là chẳng ai dám cãi, lại nghe lời thuật của Tiểu Thao thì bà còn biết không thể xin tội luôn.

Tiểu Thao cầm cái mâm như dâng lên trước mặt Lục thiếu công tử trong tiếng của Dương ma ma.

-" Xin lỗi Lục thiếu, vì món này cần độ lửa..."

-" Không cần, ta không còn thấy đói nữa!"

Dương ma ma bị Lục thiếu chặn lời, Dương ma ma biết Lục thiếu cũng rất trẻ con, những gì Lục thiếu tỏ lòng yêu thương cậu rất hay dỗi hờn khi không như ý.

Dương ma ma ra hiệu cho Tiểu Thao, Tiểu Thao đặt cái mâm xuống rồi bưng chén cháo lên, nhưng lại nghe tiếng hét trước mặt.

-" Ngươi đem đi đi, ta nói không đói nữa!"

Tiểu Thao luống cuống đặt chén cháo xuống, đưa mắt nhìn ma ma, cả hai nhìn nhau chưa biết sự thể thế nào thì nghe.

-" Bà không nghe thiếu gia nói sao, thức ăn ở Tuyết Hoa này không phải đồ thừa..."

Tiếng của Ngô sư, Dương ma ma cùng Tiểu Thao ngẩng nhìn, thấy Ngô sư đứng sau lưng Lục thiếu.

-" Đem đi, hai người tính trốn việc à? Thiếu gia không muốn ăn thì hai người cũng đừng hòng được ăn!"

Dương ma ma và Tiểu Thao tròn mắt...

-" Nhanh!"

Tiếng thét của Ngô sư khiến cả hai giật mình, Dương ma ma vội đứng dậy. Tiểu Thao cũng cầm cái mâm lên, hai người bước đi thật nhanh...

Ngô sư bước đến trước mặt Lục thiếu.

-" Lục hoàng tử bảo ta xem người như học trò, nhưng người đang giở thói công tử, ở đây không có như ở Lục phủ khi xưa, thiếu gia nên hiểu rõ điều đó, đứng lên đi!"

Diệc Phàm ngước nhìn theo dáng của Ngô sư, đợi Ngô sư đi khuất. Diệc Phàm mới đứng lên đi về phòng... nhốt mình với câu nói của Ngô sư...

Tiểu Thao nằm trên giường, vừa đói vừa mệt, đầu quay quay, cổ họng cháy khô, đâu phải nó chưa từng bị đói, nhưng sao giờ như gần chết thế này... Nó co thân lại, cảm thấy lạnh quá... Vội khép mắt lại khi nhớ mẹ khôn nguôi... Chẳng ai yêu nó như mẹ cả...

Một đêm lại trôi qua.

-----

Có suy ra không thông thì cũng phải đối diện, Diệc Phàm lại bỏ bữa ăn thêm một ngày, cậu bắt đầu không chịu được, chân tay cậu chẳng còn nghe lời. Cậu cũng cố làm ra vẻ không có gì dù chỉ để bước đến nhà bếp tìm thức ăn. Cậu lúc nào cũng thua Ngô sư cả.

Vào đến nhà bếp, không thấy Dương ma ma đâu. Chỉ thấy hai đứa tỳ nữ ngày trước đang líu lo nói chuyện và nấu cơm, cậu lên tiếng báo hiệu:

-" Sao... Dương ma ma đâu rồi?"

Hai đứa tỳ nữ ngày trước trong phủ theo Dương ma ma hầu Lục hoàng tử vội lật đật đứng dậy, cúi đầu, bởi Ngô sư rất khó trong phép tắc.

-" Dạ thưa ma ma ngủ chưa dậy ạ!"

Diệc Phàm nhíu mày bước vào.

-" Ta đói, có gì cho ta ăn không?"

Hai đứa tỳ nữ vội cuống lên, chạy loanh quanh lục lọi...

-" Dạ chỉ có màn thầu thôi ạ, cơm chưa nấu xong!"

Diệc Phàm gật đầu.

-" Vậy cho ta màn thầu, 4 cái!"

Hai đứa tỳ nữ lại vội lật đật lấy 4 cái màn thầu đặt lên dĩa, rồi cúi đầu đợi Lục thiếu, xem Lục thiếu muốn dùng tại đâu thì Lục thiếu đã đưa tay ra.

-" Đưa cho ta, tự ta được rồi, hai người làm việc tiếp đi!"

Rồi Lục thiếu bước nhanh ra khỏi nhà bếp... Hai đứa tỳ nữ lại chụm đầu xì xầm...

-" Tội nghiệp ma ma, hôm qua chẳng được ăn gì, già rồi sao chịu nổi!"

Diệc Phàm quay lại chỉ để hỏi biết tiểu tử ở nơi nào không thì nghe như thế, cậu đành lên tiếng.

-" Hai người nấu cháo cho ma ma tẩm bổ đi!"

Rồi lại hạ giọng:

-" Hai ngươi có biết tên tiểu tử mặt sáng sáng, đôi mắt nâu nâu, cái mũi cao cao, còn khuôn miệng..."

Hai đứa tỳ nữ không kìm được lòng, khi thấy Lục thiếu vẫn còn tâm trạng tả người, ai ai không biết, lục thiếu có tính khí rất là khác người.

Diệc Phàm dừng lại, mình đang làm chuyện cho hai đứa kia nó cười, thật là... Chẳng ai xem mình là hoàng tử nữa mà, cậu quay bước đi, chẳng thèm hỏi nữa, tự ta biết đi tìm...

Diệc Phàm cầm lấy dĩa bánh bước đến gian nhà sau dành cho gia bộc, vừa đi cậu vừa gọi lớn:

-" Tiểu tử... tiểu tử..."

Tiểu Thao giật mình thức giấc, nó ngóc đầu dậy khi nghe tiếng gọi... mình ư... Giọng trầm trầm đó thì là chính xác của Lục thiếu công tử rồi. Nhưng nó gục xuống khi chẳng còn sức. Vậy mà nó cũng ráng cố dùng hết sức mình để bước ra khỏi phòng...

Cảm thấy lòng buồn buồn sao đấy... Chẳng dám cãi lời Lục thiếu công tử như hôm qua nữa. Dù sao thì thiếu gia cũng chẳng thèm hiểu gia bộc đó là chuyện đương nhiên mà thôi...

Tiểu Thao đẩy cửa, ráng cố lết ra tới đây thì như chẳng còn sức nữa. Nó thò đầu ra nhìn, chỉ thấy nhân dáng cao cao đi thật nhanh... Người ta ỷ chân dài mà bước đi nhanh quá.

Nó làm gì có sức để bước theo, dù chỉ là phía sau thôi, nó mở miệng nhưng cổ họng như cháy của nó chẳng thể cho nó ngôn từ nào...

Diệc Phàm dừng bước, hình như phía sau mình... Cậu quay đầu, chỉ thấy khuôn mặt sáng đấy hôm nay có màu xanh tái, cậu vội bước nhanh đến...

Tiểu Thao níu lấy cánh cửa cố đứng dậy khi thấy Lục thiếu công tử đã thấy mình và đang bước nhanh đến. Nhưng nó vừa mới đứng vững, cũng vừa nghe.

-" Thì ra ngươi ở đây à?"

Là nó té xuống...

Diệc Phàm quăng mất cái dĩa đựng màn thầu đưa cả hai tay lên đỡ... Một thân hình to lớn gần bằng cậu đang nóng hổi, cậu vội gọi...

-" Tiểu tử... tiểu tử..."

Đôi mắt màu nâu mở ra rồi khép lại thật nhanh. Một giọt nước trong veo rơi ra từ vầng khuyết cong cong đấy, khiến Diệc Phàm thấy đau thắt lòng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao