CHƯƠNG VI - b

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tử Thao lại ngước mặt nhìn... Căn nhà nào to nhất có màu thiên thanh. Tâm người ta trong sáng. Đâu như tâm ai kia. Bởi ai kia chỉ nghĩ... Ngước lên đó thì chỉ có kỹ nữ mời gọi. Thế là lại lên giọng:

-" Nhìn gì trên đó, tìm nhà thì phải tìm địa chỉ chứ!"

Bản thân Tử Thao lúc nào cùng nghe lời Phàm huynh. Dù có chút ép buộc. Thế là không nhìn lên nữa. Cũng chẳng thèm nhìn địa chỉ làm gì. Ngó quanh quẩn, lại thấy bày hàng lạ mắt, thích nhìn ngắm, rồi bắt đầu tò mò...

Diệc Phàm với cánh tay quàng qua vai Tử Thao. Cứ như là giữ được người trong tay. Nhưng dần dần Tử Thao lại là người kéo Diệc Phàm đi.

Quái... Diệc Phàm nghĩ... Sao hắn nhào qua hết bên này đến bên kia chi vậy? Ngó nhìn lại mới biết Tử Thao đang nhìn ngắm hàng bày trên đường. Chẳng lẽ không cho hắn làm việc đưa thư trước? Hắn đổi qua việc mua phấn son. Thật đúng mà... Hắn đang tiến đến quầy bán phấn hoa...

Tử Thao vì có mùi thơm gì đó mà bước đến. Hương thơm thật nhẹ, thoảng bay vào mũi khiến cậu có cảm giác thật dễ chịu. Tâm tình lắng xuống, lòng bình yên không lo lắng ưu sầu. Thì quyết tìm cho ra. Đưa mắt đảo một vòng, hít thật sâu... Cậu chạm tay vào cái hộp màu hồng hồng to to trên bàn...

Diệc Phàm nhíu mày. Đúng là hắn đang chọn phấn hoa. Cái này thì chàng biết. Bởi ngày trước chàng thường đến chơi với quý mẫu, quý mẫu lại không chơi với chàng, nên chàng lục lọi phá phách lung tung.

Giờ đây, hình ảnh trước mắt chàng, thật gần... Để chàng không thể rời mắt... Gương mặt thân quen đấy với đôi mắt màu nâu như khép lại, cánh mũi hỉnh lên. Mở rộng hít hà cái hộp màu hồng đang được đặt lên mũi... Gần như chạm môi, cánh hoa anh đào chợt nở rộ, để lộ bạch ngọc thẳng tắp thật đẹp.

Tử Thao dù trên núi, nhưng vẫn nhớ muốn có thứ gì cũng phải trao đổi, bởi thế cậu nhìn Phàm huynh, vì cậu không có ngân lượng.

-" Mua cho đệ cái này!"

Diệc Phàm tròn mắt... Đệ bảo ta mua, ta làm gì có ngân lượng. Thì nghe lão bán hàng lên tiếng.

-" Dạ hai chỉ bạc!"

Diệc Phàm lấy hộp phấn hoa trên tay Tử Thao trả về chổ cũ, lòng nghĩ... một xu ta còn không có huống hồ gì 2 chỉ, buộc miệng:

-" Ngô sư đưa đệ ngân lượng đệ tự mua đi!"

Tử Thao đâu có cái nhiệm vụ đi mua phấn hoa gì nên không hiểu là phải, bởi thế ngạc nhiên nói:

-" Ngô sư đâu có đưa đệ ngân lượng!"

Diệc Phàm nhíu mày... Ngô sư thật quá quắt, bảo người ta đi mua đồ không đưa ngân lượng. Vậy bắt hắn làm việc tìm ngân lượng rồi mới mua sao... Thật là... Ngày trước thì Ngô sư sẽ chết với chàng. Còn giờ thì chắc chàng sẽ chết với Tử Thao...

Tử Thao lặng nhìn Diệc Phàm rồi quay bước đi... Người có tiền cũng không thèm mua cho đệ...

Diệc Phàm vội bước nhanh theo. Mỹ nữ giận dỗi thì Diệc Phàm không cần biết chìu. Nhưng mỹ nam của chàng giận thì lòng chàng áy náy không yên, vội đuổi theo hạ giọng giải thích:

-" Huynh không có ngân lượng, thật mà... Đệ tin huynh đi, huynh mà có ngân lượng là huynh mua cho đệ liền..."

Liên tu bất tận cho việc giải thích...

Tử Thao không thèm tin nữa vì đã quen rồi... Không mua thì thôi, cứ bảo không thích. Cớ gì phải giải thích viện cớ vòng vo. Phải... Đệ là tớ, đâu có quyền đòi hỏi chủ thứ gì...

-" Không thèm!"

Tử Thao buộc miệng cho ngôn từ giả dối đó im đi. Để cậu làm việc cho Ngô sư.

Diệc Phàm lần đầu tiên bị Tử Thao nạt vào mặt. Tự dưng thích thú, hắn biết hờn rồi sao... Thế là chẳng hiểu máu gì nổi lên tự dưng buộc miệng.

-" Được! Ta đi tìm ngân lượng để mua cho đệ!"

Tử Thao lời đã tuôn ra không thể rút lại được. Cảm giác có chút ăn năn, nhưng vừa nghe hứa tự dưng lại xiêu lòng, quay lại...

Diệc Phàm bước nhanh tới. Giờ thì chàng biết, chàng không thể từ chối đôi mắt chỉ có sự dỗi hờn mất rồi. Chàng lại đưa tay lên, quàng qua cái eo thắt đó, nhỏ nhẹ...

-" Ta đi làm việc của Ngô sư trước đã!"

Tử Thao vì có lời hứa nên ngoan ngoãn bước theo... Cũng ngoan ngoãn nghe lời Phàm huynh không ngước nhìn mà tìm địa chỉ. Địa chỉ thì Ngô sư chỉ cho như thế, thế là cả hai đi loanh quanh suốt cho đến trời giữa khuya...

Lệ Giang là trị trấn về đêm. Khuya vẫn có người qua lại. Mặc dù giờ thưa thớt hơn

Tử Thao mệt mỏi vì giờ vẫn chưa thấy... Tự dưng nhụt chí chẳng muốn đi nữa.

Còn phần Diệc Phàm. Mặc dù đi bên Tử Thao nhưng đầu lại nghĩ... Ta tìm ngân lượng ở đâu đây trời... Bởi cái miệng hại cái thân mà, rồi đưa mắt nhìn Tử Thao...

Ôi cái mặt màu sáng mệt rồi, trông nó yếu xìu thất vọng thế kia. Mai này nếu như ta lại thất hứa chắc rằng... Đôi mắt đấy đầy lệ rơi khiến ta không chịu nổi rồi...

Lệ Giang nói tìm việc không khó, mà cũng không dễ. Việc có nhiều tiền và kiếm nhanh nhất chỉ có một... Lại rất hợp với nhân dáng của Diệc Phàm, Chẳng qua là chàng có muốn làm hay không mà thôi.

Ở đời ai không vì người thương mà chịu thiệt thòi hy sinh chứ... Nhưng Diệc Phàm dù gì cũng là Lục Hoàng tử, sinh ra trong nhung lụa giàu sang cùng uy quyền.

Nên đối diện với công việc bất đắc dĩ, dĩ nhiên chẳng thể cam lòng. Nhưng để chứng tỏ lòng mình. Cũng như lòng ai kia thế nào, chàng cũng nhắm mắt một lần thử sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao