CHƯƠNG XIV - a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một tháng trôi qua, việc ai nấy làm. Hoàng thượng chỉ biết đến công việc. Giải quyết mọi vấn đề như rằng mai này chẳng còn có thời gian hay quyền hành để làm.


Hoàng hậu cũng thế... Túc trực bên hoàng thượng mỗi khi người làm suốt đêm. Cũng chỉ cho xong bổn phận. Để mai này cũng yên lòng. Chẳng ai nhắc đến việc của thái hậu nữa.


Thái hậu thấy hoàng thượng say mê làm việc, lại có hoàng hậu quấn quít ở bên. Vậy là bà phải tính nước cờ thứ ba rồi... Thôi thì, thế cũng được đi... Còn hơn là bà phải ra tay với hoàng hậu.


Nói gì thì nói, ít gây thù, bớt một chuyện cũng để tìm lấy yên ổn cho chính bản thân mình.


Tử Thao vẫn làm tròn nhiệm vụ. Nhưng giờ đây chàng cảm thấy mình dư thừa, như bị bỏ rơi. Thôi thế cũng là tốt. Còn hơn làm ra cái chuyện trời đất bất dung.


Chàng nghĩ, chàng nên ra biên cương. Công việc đó sẽ hợp với chàng hơn. Hơn nữa tin đưa về Ngô sư bị bệnh, chàng cần phải ra đó hỏi han.


-----


Diệc Phàm trong một tháng qua quyết lấy công việc để quên tình. Lại nghe Ngô sư bệnh ngoài biên ải. Biết rằng Tử Thao cũng lo lắng. Nhưng chàng muốn để Tử Thao lên tiếng trước hơn, thế là chàng chờ đợi.


Hôm nay, mới thấy Tử Thao muốn diện kiến. Từ lúc có hoàng hậu bên cạnh. Tử Thao không mặc nhiên ra vào long thất nữa. Chuyện gì cũng sai người bẩm báo cho chàng biết trước.


Diệc Phàm cùng Nguyệt Cát ngồi bên nhau, đợi Tử Thao đến.


Tử Thao vào long thất khi được phê chuẩn. Biết rằng có hoàng hậu ở kế bên hoàng thượng. Nhưng chuyện này không phải là chuyện riêng, nên cứ việc nói rõ:


-" Hạ thần muốn được ra biên cương, mong hoàng thượng phê chuẩn!"


Diệc Phàm nhìn Tử Thao... Bao lâu rồi ta không được chạm đến đệ... Thật đệ khiến ta phải đau đớn quá, chàng hạ giọng:


-" Ta nghe nói Ngô tham mưu bị bệnh, vậy đệ đi là vì chuyện đó à?"


Tử Thao lắc đầu:


-" Thần xin hoàng thượng thêm một việc. Thần muốn được ra biên cương. Thần nghĩ nơi đó thần mới pháy huy được khả năng, để đền đáp công ơn của Ngô sư cũng như hoàng thượng!"


Diệc Phàm nghe xong, tự dưng giận dỗi, liền nói:


-" Được! Ta phong cho Hoàng Tử Thao làm đại tướng quân. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, tướng quân có thể vùng vẫy ngoài biên cương tìm chí lớn!"


Tử Thao vội ngẩng lên... Chỉ thấy khuôn mặt tuyệt mỹ quay đi, đôi mắt đen khẽ ướt, nghe giọng nghèn nghẹn.


-" Hoàng tướng quân có thể làm theo ý mình mong muốn. Ta chúc tướng quân luôn hài lòng với những gì mà tướng quân muốn chọn. Mai này tướng quân có chuyện hỷ. Cũng mong rằng tướng quân báo cho ta một tiếng, để ta chúc mừng!"


Tử Thao nghẹn lòng, tự dưng cũng thấy hờn nên đáp lại, không thèm giữ lễ gì nữa.


-" Người muốn nói chuyện hỷ gì chứ?"


Diệc Phàm quay lại.


-" Ngô sư gởi thư về, chỉ muốn Hoàng tướng quân yên bề gia thất. Tướng quân ra đó, chẳng phải khiến cho Ngô sư hối thúc chuyện hôn nhân. Mà tướng quân lại nghe lời Ngô sư hơn lời ta. Chẳng phải chuyện hỷ sẽ nhanh chóng đến thôi sao!"


Diệc Phàm cúi xuống, ký lệnh ban hành phê chuẩn đưa cho hoàng hậu đem đến cho Hoàng Tử Thao.


-" Sắc lệnh đã ký xong, tướng quân cầm lấy, yên lòng lên đường. Chúc tướng quân đi bình an. Cho ta gởi lời hỏi thăm Ngô sư. Nếu như Ngô sư bệnh tình không thuyên giảm. Hoàng tướng quân hãy cho người đem Ngô sư về đây, để ta chăm sóc!"


Tử Thao cầm lệnh đứng dậy, trong lòng nghĩ... Huynh nói thế có nghĩa là nói đệ chăm sóc cho người khác bỏ quên Ngô sư sao.


-" Chăm sóc cho Ngô sư không phải là việc riêng của mình hoàng thượng, thần có thể làm. Hoàng thượng trăm công ngàn việc, việc chính cần cấp người nên làm thì tốt hơn!"


Diệc Phàm đứng bật dậy.


-" Việc của ta không mắc mớ gì đến tướng quân. Chỉ cần tướng quân làm tốt việc của mình, thì mai này dù ở dưới trướng người khác cũng không ảnh hưởng gì đến tướng quân đâu!"


Nguyệt Cát tròn mắt, lần đầu tiên nàng thấy hai người đối khẩu. Thật là... Nàng lùi bước, nhưng không rời khỏi. Tiếp tục nghe vì tự dưng nàng thấy thích thú. Ngó người nàng thương, người nàng yêu... Thật không sao có thể ganh ghét thế này...


Tử Thao quay lại:


-" Thần có thể làm mọi việc vì người, trừ việc đấy ra!"


-" Không cần, là ta sai, coi như ta chưa nói gì!"


-" Vậy thần không còn gì để nói, xin cáo biệt!"


Diệc Phàm quay đi.


-" Hoàng tướng quân không cần ra lễ!"


Nguyệt Cát biết chuyện không thể dừng lại. Nàng lên tiếng:


-" Thiếp sẽ từ bỏ, chỉ cần huynh đệ đồng lòng. Thiếp có là gì mà phải vì thiếp, huynh đệ trở mặt với nhau!"


Nguyệt Cát bước đến bên Tử Thao.


-" Tướng quân cứ yên lòng làm việc của chính mình mong muốn. Chuyện nào không thể xảy ra sẽ mãi không xảy ra. Chuyện có thể xảy ra thì cứ để cho nó xảy ra, đơn giản có vậy thôi!"


Rồi quay qua Diệc Phàm. Nàng quỳ xuống.


-" Ngôi vị của thiếp không dám sánh với ngôi cao chí tôn. Người cứ làm theo thái hậu, truất phế thần thiếp. Danh nào cũng ngày một hư vô, để dứt ân nợ, xem như thần thiếp hy sinh có đáng gì. Hoàng thượng một tháng qua đã làm hết mình. Chỉ để rằng ngày mai này không còn được quyền giữ nước, cũng đã hết lòng vì dân. Ai không hiểu không nói, có thiếp hiểu chẳng phải là đủ rồi hay sao!"


Tử Thao nhói lòng, chàng nhìn Phàm huynh, chàng nghẹn ngào cố gắng.


-" Người rất biết cách ép buộc thần. Được... Thần ra biên cương xem chừng Ngô sư. Một tuần sau thần trở về, sẽ làm đúng như ý người mong muốn, thần... đệ ghét huynh!"


Nói xong, Tử Thao đi nhanh ra ngoài.


Diệc Phàm nghe tiếng cửa đóng sầm, tự dưng yên lòng.


Nguyệt Cát quay đi...


-" Thiếp không muốn!"


Diệc Phàm quay lại.


-" Nàng nên nhớ, không chỉ có mình nàng không muốn. Chính ta đây cũng phải làm khi không hài lòng. Chuyện đã đến nước này, một khi thái hậu có cớ diệt nàng, tức sẽ diệt luôn cha nàng. Lập hoàng hậu mới cũng thế thôi. Nàng nghĩ lúc đó ta còn quyền hành gì để bảo vệ cho người nhà của nàng chứ? Nhắm mắt lại và cho qua, như ta đây. Đó chẳng phải là người nàng mong muốn sao? Danh ư, nàng vừa nói danh có ngày mai một. Chuyện chỉ có ba chúng ta biết. Nàng giữ danh để khiến cho gia đình nàng diệt vong thì nàng cứ việc giữ. Lo tên kia xong rồi đến phiên nàng. Ta là gì mà phải nén lòng lại, nhìn thấy người ta thương bên nhau. Bản thân là vua, sao ta vì ai mà lại hy sinh mình. Thôi thì ta về Tuyết Hoa, mặc kệ bá tánh. Như ngày trước vì bản thân buông bỏ hết mọi chuyện, có lẽ là tốt nhất. Như ý nàng và Tử Thao ước mong. Người làm chuyện đại sự, sao cứ nghĩ đến việc cỏn con, có viên đá nhỏ cản đường, lại chần chừ né tránh, không bước qua. Đến khi gặp chuyện lớn, sao có thể đủ sức mà đối đầu. Ta hết lời rồi, giờ ta sẽ để cho nàng và Tử Thao tự quyết định. Ta còn nhiều việc khác cần làm hơn! Nàng về cung đi, hôm nay ta muốn một mình!"


Nguyệt Cát lùi bướccúi đầu rồi đi nhanh ra, về thẳng Cát Khánh Cung.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao