CHƯƠNG XVI - c

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệc Phàm đưa tay chống xuống bàn để đứng vững. Ngăn cản không cho Tử Thao chạm vào mình.


-" Nói... Đệ muốn gì ở ta!?"


Tử Thao thở ra hạ giọng:


-" Huynh làm ra việc gì tự huynh biết!"


Diệc Phàm ngồi vào ghế chủ, lên giọng đầy uy quyền:


-" Ta làm ra rất nhiều việc, không rõ đệ muốn nói việc gì!"


Tử Thao bước đến buông lời khẳng định:


-" Việc của thái hậu và tiểu nhi!"


Diệc Phàm dõng dạc, giữ vẻ bình thản:


-" Có câu không muốn người ta biết, trừ khi mình đừng làm, và việc làm xấu thì lúc nào cũng là xấu!"


-" Huynh biết thế thì được rồi, đệ chỉ muốn huynh khẳng định mà thôi!"


-" Hiện tại, với sự giận dữ từ tâm tư đệ. Huynh sẽ khẳng định như ý của đệ muốn. Bởi từ trước đến giờ vẫn là câu nói: Huynh không bao giờ từ chối những gì đệ muốn!"


Tử Thao bước thêm một bước:


-" Huynh nói thế có nghĩa là nói đệ hồ đồ... Phải, chính vì tin tưởng huynh, vì không có chứng cứ, nên đệ mới đến đối chất với huynh!"


-" Nếu có đầy đủ bằng chứng thì sao? Thì đệ lấy mạng này để thế vào chổ của tiểu nhi đúng không?"


-" Rõ ràng huynh làm sai, còn cãi!"


Tử Thao rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm về phía Diệc Phàm.


Diệc Phàm rời khỏi ghế, bước đến trước mặt Tử Thao.


-" Nếu như đệ nghĩ một kiếm này có thể đền mạng tiểu nhi, thì đệ cứ việc làm!"


Tử Thao chợt run tay khi thấy Phàm huynh dần bước đến sát mũi kiếm của mình.


-" Huynh đừng khích đệ!"


Diệc Phàm dừng bước khi mũi kiếm chỉ cách yết hầu mình một ngón tay, chàng đưa mắt nhìn thẳng vào mắt Tử Thao.


-" Ta không chối cãi!"


Tử Thao nghẹn lòng:


-" Sao huynh lại làm vậy với tiểu nhi?"


-" Ta đã nói trước có những thứ không do ta làm chủ! Và ta biết đệ sẽ không có tội vì không làm chủ được bản thân mình!"


Diệc Phàm lao tới, Tử Thao xoay kiếm, chàng khụy xuống...


-" Huynh biết đệ không thể cơ mà!"


Diệc Phàm cúi xuống đỡ Tử Thao dậy...


Tử Thao đẩy mạnh Diệc Phàm ra.


-" Bắt đầu từ phút giây này, tình của chúng ta chấm dứt. Đệ xin từ bỏ mọi thứ. Để mặc huynh làm mưa gió cũng cố địa vị của huynh. Chúng ta không ai nợ ai nữa, coi như đệ đã trả xong hết ân tình ngày xưa mà huynh đã cho đệ. Đệ không thể nào nào yêu kẻ thù của mình. Xin người bảo trọng, hận huynh không thể lấy mạng người, yêu huynh cũng không thể buông xuống, chỉ xin như thế này thôi..."


Nói đến đó Tử Thao đưa kiếm lên đồng thời đưa tay trái ra, cắt bỏ ngón tay út của mình...


Diệc Phàm lao đến...


-" Tử Thao!"


Nhưng Tử Thao xoay người tránh, chàng bước lùi lại...


-" Giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"


Nói xong Tử Thao xoay người bước ra cửa. Chàng nghe tiếng đổ vỡ lớn, Chàng vội quay nhìn... Chỉ thấy Phàm huynh lôi đổ hết mọi thứ trong phòng...


-" Được... Đệ muốn thế thì là như thế, nhưng ta chỉ xin đệ một việc cuối cùng thôi!"


Tử Thao nghe giọng trầm đang nghẹn ngào, thì trái tim lại se thắt hạ giọng:


-" Được!"


Diệc Phàm dừng tay bước lại bàn.


-" Đây là lệnh bài đặc biệt. Ta có một đội quân tinh nhuệ chưa dùng đến. Họ chỉ nghe người cầm lệnh bài này, mặc kệ là ai. Đệ hãy giữ bên mình, có thể có biến xảy ra ở biên cương, lại trong nước. Ta không cần đệ giữ gì. Chỉ cần đệ giữ Ngô sư cho ta! Hiện tại, ta không thể nói cho đệ hiểu bất cứ việc gì. Mà giờ đệ cũng chẳng thèm nghe nữa, thế thì cứ để mọi việc xảy ra như nó đang xảy ra!"


Diệc Phàm bước đến bên Tử Thao, chàng kéo vạt áo, xé thành dây lụa, chỉ để băng vết thương đang chảy máu kia. Nhưng chàng vừa chạm vào tay Tử Thao liền bị Tử Thao gạt phắt đi.


-" Không cần người quan tâm!"


Diệc Phàm buông tay ngẩng nhìn Tử Thao... Như một lần cuối được nhìn người mình yêu thương.


-" Chỉ cần đệ giữ lại mạng, giữ lại Ngô sư là ta đủ cảm kích. Mai này đệ rời bỏ ta, đệ đi đâu ta cũng không thể quản. Nhưng đệ đem đội quân này cùng Ngô sư trở về Tuyết Hoa Sơn. Để Ngô sư một đời bình an là ta yên lòng rồi, chúc đệ bình an!"


Diệc Phàm nhét lệnh bài vào tay Tử Thao. Chàng đưa vòng tay mình ra, nhưng bị Tử Thao đẩy mạnh.


Tử Thao phản kháng cử chỉ của Phàm huynh đang tỏ ý yêu thương mình. Chàng cũng không nghĩ mình mạnh tay như thế... Chàng thấy Phàm huynh ngã xuống...


Hướng đôi mắt màu đen long lanh nhìn chàng. Hai hàng lệ từ đôi mắt đấy tuôn rơi. Chàng đau đớn như không sao nhấc chân lên được. Chàng nắm chắc lệnh bài trong tay quay đi.


-" Được! Vì Ngô sư mà ta làm cho người việc cuối này. Người làm lỗi, đừng lấy nước mắt ra để mưu cầu sự thương hại. Ta hận người đến không thể tha thứ cho chính bản thân mình. Bởi thế người đừng bao giờ chạm vào ta nữa!"


Dứt lời thì Tử Thao cũng bước ra cửa...


Diệc Phàm nhìn theo cho đến cánh cửa khép lại. Chàng gượng dậy... Đủ rồi... Như thế này thì đệ sẽ bình an... Chàng bước đến tủ áo, tự mình mặc long bào...


Vũ Gia khiêm... Là ngài không nể tình. Được... Nếu như ngài muốn diệt ta, khi ta chết tức nhiên ta cũng phải đem theo ngài. Rõ ràng ta vì mọi người mà làm nên mọi chuyện, nén lòng lại để đối diện với những điều không hài lòng.


Bỏ đi ước mơ, vậy mà... Thật ngôi vị này ai muốn tranh giành... Thôi thì... vì bá tánh. Chuyện trong nhà, lại làm xấu hổ nhau cho bên ngoài dòm ngó, thật không đáng một chút nào...


Diệc Phàm mặc xong long bào... Soi mình trong gương đồng. Đưa tay lau khô dòng lệ mà nãy giờ vẫn tuôn trào... Bước thẳng đến chính điện không đem theo một người hầu nào...


Vũ tể tướng có lệnh gọi đột ngột của hoàng thượng nên ông đến chính điện lập tức. Vì là cuộc hẹn riêng bàn chuyện quan trọng. Nên ông đành để hai đứa con trai bên ngoài yểm trợ cho mình, vì nghi ngờ hoàng thượng đã biết mình bội phản...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao