Chap 6: ĐIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Điên

Lộc Hàm là một kẻ điên, điên trong máu và nước mắt

Ngô Thế Huân là một kẻ tỉnh, tình trong cô độc lạnh lùng

Ngô Diệc Phàm cảm nhận không khí có chút nặng nề. Trời đã chuyển sắc tối. Anh từ từ đẩy cánh cửa gỗ, toàn thân liền truyền tới một cơn run rẩy. Hơi âm lạnh lẽo cùng mùi huyết tanh nồng khiến anh có chút choáng váng.

Bóng tối ôm trọn lấy căn phòng. Diệc Phàm không ngăn toàn thân truyền tới một cơn run rẩy. Ánh trăng lạnh lẽo nhàn nhạt từ phía bên ngoài chiếu vào một khoảng đệm đậm sắc đỏ đã chuyển sang một màu nâu nhạt, chiếu tới gương mặt nhợt nhạt tiểu tụy của Lộc Hàm. Cậu hướng cặp đồng tử tới Diệc Phàm, lại thập phần lạnh lẽo vô hồn.

Anh cố tìm công tắc đèn bên cạnh cửa. Ánh sáng chiếu tỏa khắp căn phòng rộng lớn. Anh lại thêm một đợt kinh hãi. Chiếc giường ngập tràn một sắc đỏ. Máu từ bàn tay Lộc Hàm, từ hạ thể, từ khóe miệng nhỏ nhắn vẫn không ngừng tuôn ra. Lộc Hàm chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi đã rách tả tơi, làn da bạch ngọc tứa máu. Diệc Phàm cảm thấy tin mình run lên, vô cùng hoảng sợ.

Ngược lại với biểu tình của anh, Lộc Hàm từ phía sau đưa ánh mắt vô hồn hướng tới anh, ngón tay thon dài chảy từng giọt máu, đưa lên miệng, ra dấu im lặng. Giọng cất lên khàn đặc đẫm nước mắt.

_ Phàm...Mau tắt điện, cũng đừng làm rộn. Hài tử còn ngủ.

Đôi bàn tay nhuộm huyết đỏ yêu thương vuốt lên chiếc gối. Huyết vương năm ngón trên mặt gối trắng tinh. Khuôn miệng nhỏ nhắn nhàn nhạt ý cười, lại ẩn ẩn bi thương vô hạn. Thanh âm cất lên thoang thoảng như lời hát.

Ngô Diệc Phàm cố giữ một chút lý trí, hoàn toàn không hiểu chuyện gì. Lộc Hàm như thế nào lại ngồi giữa huyết đỏ, thế nào lại âu yếm một chiếc gối trong tai, đáy mắt ôn nhu thương yêu.

_ Tiểu Lộc. Em bỏ gối ra... Máu như thế nào lại nhiều vậy?

Lộc Hàm quay lưng lại, có chút bất mãn, giọng lại thập phần thu nhỏ.

_ Nói nhỏ. Hài tử tỉnh lại sẽ quấy khóc.

Hai cánh môi nhợt nhạt mỉm cười ngây ngốc, đem chiếc gối ôm vào lòng, dùng thân ảnh nhỏ bé tiều tụy của mình mà bảo bọc nâng niu. Giọng cất lên ngọt ngào thương yêu.

_ Tiểu bảo bối...Daddy yêu con...Ngoan...

Diệc Phàm nhìn Lộc Hàm, tâm trí thực hỗn loạn. Anh giật chiếc gối từ tay Lộc Hàm, ném xuống đất. Anh nắm lấy hai bả vai gầy mà lay.

_ Lộc Hàm...Tỉnh lại cho anh! Em làm sao vậy? Cái gì mà hài tử?

Lộc Hàm giật mình nhìn Diệc Phàm có chút phẫn nộ, hàng lông mày nhăn lại, mạnh mẽ dùng cánh tay đẩy anh ra. Cậu một lực ngồi thụp xuống đất, đem chiếc gối vừa bị Ngô Diệc Phàm ném đi, đau lòng mà ôm chặt vào trong ngực. Hai mắt lệ sớm đã rơi xuống. Cánh tay gầy vỗ vỗ chiếc gối, đáy mắt bi phẫn hướng tới Ngô Diệc Phàm.

_ Anh điên rồi sao? Hài tử...con đang khóc kìa. Khóc thực lớn. Nhỏ bé như vậy...

Miệng nhỏ một mực nhu nhu chiếc gối, còn phát ra thanh âm thực cưng chiều. Ngô Diệc Phàm cảm thấy bản thân không thể tiếp tục chịu cảnh như vậy. Anh lại một lần giật lấy chiếc gối từ tay Lộc Hàm ném đi, đem cậu ôm vào lồng ngực.

_ Anh biết hài tử đã mất đi, cũng biết em rất đau lòng. Nhưng...

Không để Diệc Phàm nói hết câu, trong lồng ngực đã truyền tới một cơn đau nhói. Lộc Hàm nháo loạn không thôi, đấm thực mạnh vào ngực anh, thoát ra bên ngoài. Hướng tới anh, đáy mắt ẩn chứa căm giận. Cậu hét lên:

_ Nói cái gì? Cái gì mà mất đi! Anh cũng giống như Ngô Thế Huân, cũng đều không cần nó! Cút đi! Các người cút...

Giọng Lộc Hàm khản đặc lại cùng nghẹn đi bởi nước mắt. Trong tim tưởng như bị đè nặng, đua đến bật khóc. Tại sao ai cũng không cần hài tử của cậu, ai cũng khi dễ cậu? Thực khó khăn mới nắm được hài tử trong tay, cớ gì lại muốn lấy đi của cậu? Làm ơn, một lần đừng khinh miệt cậu, đừng xem tình yêu của cậu là thứ rác rưởi đáng bỏ đi...

Lộc Hàm hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng hung hăng cầm chiếc đèn bàn, ném thẳng về phía Ngô Diệc Phàm. Thanh âm đổ vỡ vang vọng khắp không gian, tựa như tiếng trái tim cậu vỡ vụn.

_ Cút đi!

Lộc Hàm nước mắt không ngừng chảy ra, tựa như một kẻ điên mà đẩy Ngô Diệc Phàm ra. Từng tiếng thét chói tai vang lên. Ngô Diệc Phàm một bước lại một bước lùi lại, chỉ sợ không đi ngay cả bản thân mình cũng bị làm cho tổn thương. Đối với Lộc Hàm kích động phát điên như vậy liền miễn cưỡng rời đi.

Cửa phòng đóng chặt lại. Bóng tối lại một lần nữa bao phủ khắp căn phòng. Lộc Hàm giữa mờ mịt, cảm tưởng như tương lai của mình cũng như vậy, không le lói một chút hy vọng. Cậu ngã gục xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay run rẩy cầm lấy chiếc gối bị Ngô Diệc Phàm ném xuống nền đất, một mực ôm vào lòng. Khóe miệng cất lên từng tiếng rên rỉ không rõ lời, tựa như thanh âm của ủy khuất, thống khổ, thanh âm của một kẻ điên.

_ Bảo bối...Con nói ta phải làm như thế nào? Thế nào bây giờ?

Tiếng khóc tâm gan phế liệt vang lên, xé toạc màn đen u tối, xé toạc trái tim của ngay chính bản thân cậu.

Lộc Hàm với lấy con dao đẫm máu của chính mình cùng Ngô Thế Huân khi nãy bị hắn nén xuống đất. Có vệt máu sớm đã khô lại. Giữa nước mắt tuôn như cơn mưa, cậu bật cười khẽ. Đáy mắt mịt mờ nhắm chặt lại, cánh môi hồng khàn khàn cất lời.

_ Tiểu bảo bối...Daddy rất nhớ con, daddy cũng rất yêu baba của con.

Khóe miệng nhàn nhàn một ý cười. Thâm tâm cảm tưởng giống như bị mũi giày của Ngô Thế Huân dẫm lên, một mực dày xéo. Loại thống khổ tựa như cực hình này, không còn cách nào có thể chịu đựng thêm nữa. Người cậu yêu thương căm ghét cậu, người cậu nương tựa không cần cậu, tới hài tử duy nhất cũng rời bỏ cậu mà đi. Như thế nào lại chán ghét chính bản thân mình như vậy?

Cuộc đời sinh ra vốn đã thực bất công. Mới sinh ra cha mẹ đã bỏ rơi cậu, tới khi tìm được đích ái của mình, hắn cũng bỏ cậu mà đi. Tới bây giờ hài tử cũng không cần cậu. Như thế nào, ai cũng rời bỏ cậu đi? Ai cũng không cần cậu?

Lộc Hàm vừa ra đời đã bị bỏ rơi trong cô nhi viện. Cha mẹ coi cậu là của nợ, là thứ rác rưởi, là lỗi lầm của họ trong một phút nông nổi, là nghiệt chủng. Suốt những năm tháng tuổi thơ là lạc lõng cô độc, là bị bắt nạt, là u tối.

Lộc Hàm năm mười năm tuổi phát hiện tính hướng của mình, lại một lần nữa bị kẻ khác khinh miệt né tránh.Nam nhân song tính không lẽ không đáng để sống?

Năm mười tám tuổi gặp được hắn, bỗng chốc trở thành tiểu bảo vật, bỗng chốc được chìm đắm trong ấm áp yêu thương. Năm hai mươi mốt tuổi, tưởng như yêu thương đã cực điểm, hạnh phúc bỗng chốc lại bị kẻ khác cướp đi. Ký ức ấy vĩnh viễn Lộc Hàm không bao giờ quên. Kí ức đã cướp đi thân thể thuộc về Ngô Thế Huân, cướp đi sự trong trắng thuộc về Ngô Thế Huân. Hai mươi mốt tuổi, Lộc Hàm vì người mình yêu mà trở thành một mạt hạng kỹ nam, trở thành người bị xã hội khinh miệt, bị chính người mình yêu thương hiểu lầm rồi chà đạp.

Lộc Hàm năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, đã trải qua bao nhiêu thống khổ của đời người. Chỉ muốn một mái ấm gia đình, muốn một nam nhân ấm áp bảo bọc chở che, muốn một hài tử bụ bẫm đáng yêu, tại sao cố gắng nhiều như vậy cũng không thể có được?

Lộc Hàm tâm trí hỗn loạn nghĩ suy, đầu óc lấp đầu ủy khuất bi thương. Đôi mắt to trong phủ một màu điên cuồng. Cậu mỉm cười nhẹ nhàng, một lực đâm thực mạnh vào cánh tay của mình. Máu bắn lên gương mặt xanh xao. Một dòng ấm nóng trào ra, xuyên xuống từng kẽ tay của cậu. Như vậy là máu của cậu cùng máu của hắn đã hòa lại làm một, thực tốt, tốt hơn hiện tại mịt mù này. Chỉ cần chết đi, hắn chắn chắn sẽ đau lòng, chắc chắn sẽ động tâm.

Lộc Hàm cười điên dại, hai mắt đẫm lệ nảy lên một tia cuồng điên. Cậu hung hăng cầm con dao sắc nhọn cứa vào cổ tay mình. Một dòng huyết đỏ lập tức chảy ra. Cơn đau từ cổ tay truyền tới, tê liệt trái tim cậu. Không gian ánh lên màu tanh nồng ghê rợn. Nền đất lạnh chưa khô vết máu lại một lần nữa tiếp nhận dòng ấm nóng. Dường như đau đớn không thể cảm nhận thấy, Lộc Hàm không chần chừ đâm mạnh con dao sắc nhọn vào cánh tay thon dài. Miệng vô cực căm ghét, ngực đau như có ai đấm vào. Giữa lạnh lẽo cô liêu, Lộc Hàm ai oán thét lên.

_ Ngô Thế Huân! Thấy chưa? Có đau lòng hay không? Tôi yêu anh! Yêu đến chết!

Lộc Hàm ngửa đầu lên mà cười, nước mắt không ngừng tuôn ra. Khung cảnh bi thương lạnh lẽo. Cậu đau đớn như vậy, hắn có đau không... Lộc Hàm bây giờ chính là một kẻ điên, điên tình, điên vì nam nhân tên Ngô Thế Huân.

Ngô Diệc Phàm rời khỏi phòng Lộc Hàm, nhanh chóng tới phòng của Ngô Thế Huân. Anh mạnh mẽ đẩy cánh cửa phòng. Thực không ngoài dự đoán của anh, căn phòng không biệt nhiều so với phòng của Lộc Hàm. Vẫn là một màu đen đặc bao phủ lấy. Giữa một màu đen không lỗi thoát, nhẹ nhàng vang lên thanh âm nức nở. Ngô Diệc Phàm đáy mắt ngập tràn hoảng hốt. Có phải hay không Ngô Thế Huân đang khóc? Bao nhiêu năm qua, trừ lần ba mẹ qua đời, Ngô Diệc Phàm chưa một lần nhìn thấy Ngô Thế Huân rơi nước mắt. Hắn vẫn là băng lãnh lạnh lùng, nay lại vì một nam nhân mà rơi lệ. Qủa thực vị trí Lộc Hàm trong lòng Ngô Thế Huân rất lớn.

_ Thế Huân...

Ngô Diệc Phàm cất giọng gọi tên hắn. Ngô Thế Huân ngẩng lên. Dưới chút ánh sáng leo lắt bên ngoài, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.

Ngô Diệc Phàm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, lại đụng phải vỏ chai rượu trên sàn nhà. Bờ vai của Ngô Thế Huân run lên từng đợt. Anh có chút đau lòng, ôm lấy Ngô Thế Huân, để hắn dựa vào ngực mình. Ngô Thế Huân lại bỗng hóa thành đứa nhỏ mười mất năm về trước, nắm lấy góc áo anh mà khóc. Khuôn miệng cố gắng thở lấy một chút không khí vốn đã cạn kiệt từ lâu.

_ Phàm ca! Em hận cậu ta! Hận cậu ta tới chết! Nhưng em cũng rất yêu cậu ta...Yêu cậu ta phát điên...

Ngô Diệc Phàm vẫn cố thủ bờ vai hắn, thâm tâm cảm tưởng như vạn mũi kim châm. Bản thân vì nhỏ nhen ích kỷ, vì một chữ ái của riêng mình mà làm cho Ngô Thế Huân phải rơi lệ. Anh vạn lần muốn nói xin lỗi, vạn lần muốn cho Ngô Thế Huân biết sự thật về nam nhân kia, nhưng vẫn là bản thân không đủ can đảm để đối diện với Hoàng Tử Thao. Ngô Thế Huân yêu Lộc Hàm cũng như Ngô Diệc Phàm yêu Hoàng Tử Thao, đều là chấp ái.

Có những thứ còn mãnh liệt hơn cả tình yêu, thói quen...

Em lại vừa là tình yêu của tôi, vừa là thói quen của tôi, nói, tôi phải làm như thế nào?

~*~*~ END CHAP 6 ~*~*~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro