CHƯƠNG XXIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tao's POV


Tôi đứng ở con đường trong khu nhà cao cấp, gọi điện cho Kris, khi tôi làm xong việc, bây giờ là 9h tối, điện thoại có chuông đổ nhưng lại không có ai bắt máy... Anh đi đâu rồi Kris, tôi cảm thấy lo lắng cho anh, tôi đi bộ tìm taxi khi anh Lay không ở đây chở tôi về như mấy ngày qua.

Đón taxi tôi đến thẳng nhà Kris, Kris cho tôi mật mã cửa nên tôi vào dễ dàng, mọi thứ y như là có người ở nhà, nhưng tôi gọi mãi, còn đi loanh quanh tìm kiếm nhưng không thấy Kris đâu, có lẽ Kris đi đâu đó ra ngoài và cũng gần thôi. Tôi khựng lại khi thấy Kris để điện thoại di dộng ở giường, trên giường bừa bộn như có một cuộc hoan ái, tôi run rẩy cố kìm lại những suy nghĩ đang tiếp diễn trong đầu mình... anh Chen nói anh Han đi México... nên tôi phải nghĩ như anh Chen nói mới phải... Tôi dọn dẹp giường, chỉ để mượn cớ tìm một điều gì đó mà tôi đang nghi ngờ... nhưng không có gì cả, ngoài việc tôi nghĩ chắc hẳn có một cuộc hoan ái mà thôi.

Tôi đi qua nhà bếp khi cảm thấy đói, mở tủ lạnh, nhà anh toàn thức ăn chế biến sẵn, tôi chọn món Pizza hải sản đem đến lò vi sóng cho vào rồi đứng đợi... anh ăn kiểu đấy mà sao vẫn đẹp rạng ngời vậy không biết... Tôi đang cố tìm gì đó vui vui để tự nói rồi tự cười, tự chọc mình cho quên đi, nhưng chỉ có nụ cười gượng gạo trên môi tôi khi tôi vô tình nhìn mình qua cái mặt tủ lạnh bóng loáng. Tôi đưa mắt nhìn quanh, anh thật biết hưởng thụ, công việc anh chắc lắm tiền, nên căn hộ của anh thuộc hàng cao cấp. Tôi lấy bánh ra khi lò vi sóng báo hiệu hoàn thành, tôi đem đặt lên bàn, cầm lấy một ¼ rồi đi loanh quanh trong nhà tham quan...

Tôi dừng bước nơi phòng tắm sang trọng của anh, tìm kiếm một bức tường lớn, nhưng chỉ có cái gương lớn mà thôi, nếu như anh thích tranh, anh có thể thay chổ cái gương này... anh thích tranh không nhỉ... những bức tranh trừu tượng với vẻ đẹp bí ẩn không bao giờ có thể lý giải hết được. Tôi bước đến trước gương... vô thức đưa tay lên... chạm vào mặt kính, một cách say mê khi trong đầu hình thành ra một bức vẽ... những đường nét ẩn hiện có màu đỏ khiến tôi mỏi mắt, nhưng sao không thể dừng tay thế này... tôi như chìm vào vô thức... khép mắt lại, nhưng vẫn như là mình còn đang vẽ...


.........

Kris's POV

Tôi dừng xe lại đậu một khoảng cách xa với Ký túc xá 113, nhìn đồng hồ trong xe... 11:05PM... để vào được đây, tôi phải đi ban ngày và tìm cớ gì nhỉ? Tôi nhìn về hướng sân sau bỏ hoang, thật sự với tầm nhìn này tôi không thấy, nhưng sao những gì trước mắt tôi đang thấy như có cái camera phóng to những hình ảnh thế này. Tôi run rẩy nắm chặt vô-lăng, miệng thì thầm...

-" Tie... em ra đây đi, em muốn anh làm gì? Đừng trêu ghẹo anh như thế, anh sợ lắm Tie!"

Nhưng không... không có Tie để tôi quay đầu tìm kiếm con bé trong xe, thậm chí tôi nhìn xuống sàn xe xem nó có trêu chọc tôi không... Trái tim tôi bắt đầu đập mạnh, tôi muốn về nhà, nhưng sao lại cứ chần chừ thế này, tôi ngả người ra ghế, nhắm mắt lại... suy nghĩ... ngày đấy Tao đá tôi một cú lấy mạng rồi bỏ đi mất, anh Han đưa tôi đến bệnh viện, sau đó cũng mất tiêu.

Tôi nằm viện tháng trời, tìm báo đưa tin đọc, nhưng không có tờ nào đưa tin gì ở Ký túc xá. Những ngày trong bệnh viện, khi tôi vừa đứng lên đi được thì tôi liền đi loanh quanh, tìm kiếm một hy vọng dù là mong manh, trong đầu tôi chỉ nghĩ, chắc con bé chỉ bị thương, và ở trong bệnh viện đâu đó như tôi. Nhưng tôi không tìm được gì, thì tôi lại nghĩ, LA đâu chỉ có một bệnh viện.

Rồi tôi phải trở về trường thi cho kịp kỳ học, mọi thứ cuốn lấy tôi, để tôi chỉ nhớ có mình, tôi chuyển chổ ở rời Ký túc xá, ra ngoài tốn tiền nên đi làm thêm, ra ngoài chạm với đời nhiều hơn tôi thấy đời thật bất công, và công việc luật là kiếm nhiều tiền nên tôi chọn. Khi vào được trường luật thì tôi gặp Luhan, học cùng lớp với tôi, chúng tôi lại trở thành bạn, nói cười vui vẻ để quên đi ngày tháng vất vả, bỏ quên câu chuyện đó... cho đến ngày hôm nay...

Khi Tie nhìn tôi lúc đó, đúng là tôi hứa với em ấy sẽ lấy lại công bằng cho em ấy, bởi thật sự lúc đó tôi không thể phản kháng trước đám nam sinh da trắng đấy, tôi giữ mình lại bởi vì tôi thật sự yêu cuộc sống của tôi nhất, đó là sai hay sao? Không... ai cũng thế cơ mà... tôi không thể nào nghĩ ra bọn hắn thỏa mãn rồi thì xô em ấy xuống đâu...

Tôi gục đầu vào vô-lăng, bật khóc thút thít với những nỗi đau đớn thật sự... Anh không biết đâu Tie... anh nghĩ khi bọn nó đi mất, anh sẽ chăm sóc cho em... Thôi được rồi Tie... anh sẽ trả cho em với những gì em gọi là nợ... sao cũng được, chỉ cần em để Tao bình yên là đủ rồi...

Tôi lái xe về nhà, càng gần thì tôi càng thấy khó thở, cảm thấy có chuyện gì đang xảy ra trong nhà tôi... Tôi lao vào nhà chạy liền qua phòng tắm, tôi khựng bước sững người... Tao nằm dưới đất trước tấm gương lớn, tôi run rẩy cố giữ bình tĩnh lết từng bước đến, vừa đến chổ Tao thì tôi khụy xuống, vội đỡ đầu Tao dậy...

-" Tao... cậu sao vậy? Tao..."

Tôi thấy bàn tay phải của Tao có vết máu đã khô, đầu năm ngón tay đều bị cứa đứt, tôi ngẩng lên nhìn vào cái gương, những đường nét nguệch ngoạc màu đỏ cũng đủ để tôi thấy gương mặt Tie, với đôi mắt đầy hận thù... tôi gào lên...

-" Tie..."

Rồi gục đầu xuống, chạm má mình vào đôi mắt khép đấy, bật khóc nức nở... tôi đứng dậy, lôi Tao ra ngoài... Đến phòng ngủ, đặt nó lên giường, lấy khăn nóng chườm đầu cho nó khi cả người nó lạnh toát, tôi có nên gọi cấp cứu không? Không, với hiện trường như thế này, người bị tình nghi duy nhất sẽ là tôi, tôi lấy thuốc cùng bông băng, rửa vết thương trên tay cho nó... chỉ có Tie mới khiến Tao bị thương như thế này thôi, bàn tay này, con người này... không thể làm tổn thương...

Anh làm lỗi gì với em Tie, em cứ trừng phạt anh, sao lại trừng phạt Tao, trong chuyện này Tao không có bất cứ lỗi lầm nào...

Băng xong vết thương cho Tao, tôi lên giường nằm, sát bên Tao, ôm Tao thật chặt, lắng nghe trái tim Tao đập thanh thản... như thế này lần cuối thôi, tôi hưởng một ước mơ nhỏ nhoi mà không bao giờ trở thành hiện thực... tha thứ cho anh nhé Tao... tôi khép mắt lại, nhưng những giọt nước trong mắt tôi vẫn tuôn trào...

.........


Tao's POV

Tôi thức giấc bởi vì gì chẳng biết, chỉ biết tôi cảm thấy đau ở tay nên đưa tay lên nhìn, năm đầu ngón tay tôi sao lại phải băng kín thế này, tôi chợt nhớ nên ngồi bật dậy, đây là nhà Kris, mà vẫn không thấy Kris. Tôi nhìn ra cửa sổ, tấm rèm phủ đang kéo kín, nhưng tôi vẫn thấy, bên ngoài kia, đã là một ngày mới, tôi uể oải bước xuống giường, đến toilet... nhìn mình trong gương nơi bồn rửa, thấy chóng mặt sao đấy, gương mặt tôi xanh xao quá...

Tôi quay lại, bước nhanh đến cái gương lớn giữa phòng, tìm kiếm... chỉ thấy dáng mình ủ rủ trong gương... tôi nhớ hình như hôm qua mình đã vẽ một bức tranh lên cái gương này cơ mà... tôi bước đến khung gương, thật sự thì nó không có khung, cái cạnh gương dày độ 1 inch, tôi xoay đầu tìm kiếm, nhưng chẳng có gì ngoài tấm gương lớn đang soi toàn bộ nhân dáng tôi...

Tôi quay đi... hình như có điều gì đó xảy ra, bằng chứng là cái bàn tay tôi... tôi đi ra ngoài, thấy bộ đồ treo bên ngoài tủ cùng tờ giấy nhỏ dán nơi đó... tôi cầm lấy bằng tay trái đọc.

-Anh có việc phải đi gấp, quần áo anh chuẩn bị sẵn cho cậu, kể cả bữa ăn sáng, cậu ăn rồi mới được đi làm đấy-
Tôi bước qua phòng ăn, thấy trên bàn ăn có cái lồng màu xanh đậy lại, tôi lấy cái lồng ra, thì thấy món cháo vẫn còn nóng, tôi kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên đưa muỗng vào khuấy khi thấy đói, nhưng cháo gì toàn là huyết không vậy trời... tôi cảm thấy ơn ớn... là tôi mất máu cần bổ huyết sao trời... chỉ có Kris mới nghĩ ra như thế, tôi bật cười nhẹ tộng cái món mà mình không thích vào mồm bởi thành ý của Kris...

Ăn xong, tôi đi tắm, nhanh vì đã trễ giờ làm... tắm xong tôi đứng trước gương... nhìn mình trong bộ đồ của Kris, tôi thấy mình thật khác lạ... tôi đi nhanh ra ngoài, đón taxi đến chổ làm vì không có thời gian đón xe bus nữa, cái điệu này làm bao nhiêu thì tiêu sài hết bấy nhiêu rồi... Kris bảo nuôi tôi, không xem tôi là con nhỏ, vậy anh bảo tôi làm trai bao à... Tôi lại bật cười, lấy điện thoại ra, gọi cho Kris... nhưng tín hiệu là hộp thư thoại, tôi cất điện thoại vào...

--

Kris's POV

Tôi chúi đầu vào công việc, làm như điên dại bởi sự cảnh cáo của Tie dành cho tôi lại đặt để lên Tao. Tôi thật không hiểu, và cũng chẳng cần hiểu làm gì, ngay từ đầu Tie đã khẳng định, không có sự thật, tức là không cần phải thắc mắc hay lý giải. Đúng đó chứ, chẳng ai tin vào những gì tôi đang nói và đang làm cho Tie, càng lúc tôi càng hình dung ra Tie đã gài tôi vào con đường mà tôi không có thể quay đầu trở lại.


Tôi chỉ muốn chết, nhưng còn Tao thì tôi không cam tâm tự xử mình, chẳng có ai thích tự xử mình trừ khi không còn một hy vọng gì để mà tồn tại. Bản thân con người hay con thú đều có ý chí sinh tồn, tôi cũng thế thôi và để thế thì tôi phải tiếp tục đi con đường này. Tôi đứng lên, theo thói quen nhìn đồng hồ... 11:45 AM. Tôi rời văn phòng vì lúc nãy Luhan nhắn vào điện thoại tôi là vừa về, Xiumin muốn gặp để hỏi về vụ kiện, hẹn tôi ra ăn trưa, nhìn cuộc gọi nhỡ của Tao, tôi muốn nhắn lại gì đó, nhưng tối qua tôi đã dứt khoát chọn rồi.

Ra xe, tôi gọi cho anh Han để hỏi quán ăn, nhưng anh Han lại bảo tôi đến Biệt thự Màu Xanh có chút việc, tôi chần chừ, nữa muốn đến nữa không, nhưng tôi muốn nhìn thấy nó làm việc ra sao với năm đầu ngón tay bị đứt, thế là tôi đến đại...


.........

Tao's POV

Đáng lý ra nếu tôi không bị thương bất ngờ thì có lẽ 2 ngày nữa tôi sẽ hoàn thành bức vẽ, nhưng giờ tay như thế này cũng phải cầm cọ, anh Chen bảo vẽ đại, thôi thì không muốn đại cũng phải đại mà thôi, những chi tiết quan trọng tôi để lại... cái tay như chẳng thèm nghe lời tôi, giờ đây tôi cảm thấy khó khăn cho cái cuộc sống vất vả này quá đi mất, hay là để Kris nuôi... Tôi bật cười nhẹ... hắn mà nuôi chắc sớm muộn gì cũng chết vì những thứ hắn nghĩ ra luôn khác lạ với người ta, tôi đứt tay chảy máu hắn liền nấu cháo huyết cho tôi ăn, rồi mai đây tôi bị sứt mẻ chổ nào, chắc hắn bắt tôi ăn nấy quá, nhưng hắn làm như thế là hắn thật lòng quan tâm đến tôi à?

Tự dưng trái tim tôi rung lên, đập loạn xạ... vớ vẩn quá... hắn làm tôi thay đổi giới tính của mình, ngày trước tôi vẫn thích nhìn con bé nhà ở đầu đường gần trường học đấy thôi, nhưng từ khi thấy hắn thì tôi chỉ biết có hắn, kể cả đến bây giờ... hắn rất biết cách dụ dỗ tôi nén lòng lại chìu chuộng hắn trong mọi thứ... và người ngốc nghếch chính xác vẫn là tôi. Tôi nghe lời hắn nhất nhất hết thảy, kể cả việc tôi biết hắn cùng anh Han, tôi cũng chấp nhận, thật đáng đánh đòn mà...

Nhưng tôi không thể kìm chế mình lại trước hắn, ở hắn có một sức hút mãnh liệt như hút lấy tôi sao? Không... là tôi thật sự có cảm giác với hắn... Tôi nhìn bức tranh trên tường, một đôi mỹ nam đang ân ái với nhau, nhưng tôi lại chỉ thấy hắn thôi... tôi lùi lại... thật là gợi cảm quá, tự dưng tôi run rẩy, cảm nhận cậu nhỏ của tôi thức giấc... và đang đòi hỏi bàn tay hắn mà thôi...

Tôi giật mình nghe tiếng bên ngoài vọng vào.

-" Hiện tại Chen về Hàn rồi, tớ không thể đốc thúc công trình này, cậu không giận tớ vì không giữ lời chứ? Luhan!"

Tiếng anh Xiumin, rồi tiếp sau là tiếng anh Luhan càng lúc càng gần:

-" Không có gì, tớ nhận được giấy tờ nhà rồi, nhưng sao tớ có cảm giác mình chẳng khác nào tên trai bao của cậu cả!"

-" Sao cậu lại nói vậy?"

-" Cậu không cho tớ làm việc, chỉ giữ tớ bên cậu hưởng thụ, thằng Kris nó kêu ca kìa!"

-" Được rồi lát tớ nói chuyện với nó, sao nó lâu đến vậy?"

-" Cậu đói rồi à?"

-" Cũng gần như thế, vào xem thế nào rồi, nó không tới thì chúng ta đi trước!"

-" Okay!"

-" Luhan à, cậu không thích chổ nào bảo bọn nó sửa luôn, về nhà thì phải thoải mái, như ý!"

-" Tốt hơn chổ tớ ở nhiều lắm rồi, tớ thì cũng không dám đòi hỏi như đại gia đâu!"

-" Cậu nữa, tớ có tỏ gì nữa đâu!"

-" Thì tớ có nói gì đâu, dù gì máu đại gia có từ lúc còn trong bụng mẹ đó mà!"

Tôi dừng tay xoay ra vì hai người đã bước vào phòng, tôi cúi đầu chào, anh Xiumin bước đến...

-" Để anh xem nào... woa... em vẽ đẹp quá đấy, nhìn như thật vậy?"

Tôi lùi lại nhường chổ cho anh Xiumin kéo anh Luhan đến bên, anh Xiumin chẳng thèm giữ ý gì, kéo anh Luhan vào lòng ôm chặt... thì thầm bên tai.

-" Chúng ta thử tư thế đó đi!"

Luhan nhíu mày quay đầu gạt Xiumin ra...

-" Cậu ra lệnh cho tớ đó à?"

Xiumin buông tay:

-" Sao hôm nay cậu khó chịu vậy?"

-" Phải tớ đang khó ở đó, chắc tớ có bầu!"

Xiumin gập người cười ngất trong cái mặt nhăn nhó của Luhan, rõ ràng Luhan nói đùa một cách khó chịu, Xiumin nhào tới.

-" Vậy tớ đưa cậu đi khám thai!"

Xiumin hùa theo vẫn trong bộ dạng cười ngất, nhưng Luhan xoay người né tránh, khiến Xiumin đưa tay ra, chộp được sợi caravat màu đen đang thắt trên cổ Luhan, bởi khi Luhan xoay người thì sợi caravat đó bay lên. Xiumin kéo mạnh Luhan đến bên...

-" Mấy tháng rồi?"

Lại tiếp tục đùa, đồng thời Xiumin đưa bàn tay xuống chạm vào bụng dưới của Luhan... Luhan không phản kháng, ngước khuôn mặt mỹ miều của mình lên đáp gọn...

-" Thế cậu muốn con gái hay con trai?"

Tôi lùi lại nhíu mày... cảm thấy anh Luhan kỳ lạ quá...

Vừa lúc đó thì Kris bước vào... Kris gõ nhẹ lên cửa báo hiệu... rồi hạ giọng:

-" Hai người đi México chưa đã sao..."

Nhưng Kris khựng bước, nhìn Luhan, rồi quay nhìn tôi... tôi hé miệng, trao cho Kris nụ cười thật nhẹ, nhưng Kris quay đi không đáp lại... tôi cảm thấy tự dưng trái tim mình nhói lên, buốt buốt...


.........

Kris's POV

Chỉ cần thấy sợi caravat màu đen trên cổ Luhan thì tôi không còn đủ lý trí cùng cảm xúc để làm bất cứ việc gì nữa, tôi từ chối ánh mắt cùng nụ cười ấm áp của Tao vừa trao cho tôi, khiến trái tim tôi nhói lên đau buốt, tôi vội nói:

-" Xong chưa đi ăn rồi chúng ta bàn công việc!"

Tôi chỉ muốn rời khỏi đây ngay tức khắc, nhưng Xiumin lên tiếng...

-" Đợi tôi một chút, tôi ra dặn dò đám thợ, đốc thúc chúng nó khi không có Chen ở đây!"

Tôi đành gật đầu. Xiumin kéo Luhan theo...

-" Theo tớ nào?"

Luhan vội nói.

-" Cậu đi một mình đi, tớ có việc muốn bàn với Kris!"

Nhưng cánh tay Xiumin đã quàng qua cổ Luhan kéo Luhan đi, mặc kệ Luhan la lối:

-" Lát ăn cũng gặp bàn mà!"

Tiếng vừa dứt thì hai người đó đi ra khỏi phòng... tôi quay đi thì nghe tiếng gọi của nó...

-" Kris..."

Thật nhỏ, nhưng cũng đủ để tôi không thể nào cất chân lên được, tôi hít một hơi, chỉ để trưng bày cảm giác vô cảm quay lại... nhận lấy đôi mắt chocolate long lanh, đang trao cho tôi với sự chờ đợi... tôi đọc được ánh mắt đấy của Tao... nó muốn đi cùng... nhưng tôi không thể đem nó theo... tôi cúi xuống, lấy mũi giày dí tròn lên nên gạch bóng loáng, làm cử chỉ từ chối.

-" Dạo này anh có nhiều việc, khi nào anh rảnh, anh tìm cậu, đừng gọi cho anh!"

Tôi quay đi với trái tim như vỡ ra, hơi thở tôi nghẹn lại...

-" Vậy... em đợi anh..."

Cái giọng nó thật nhỏ nhẹ, thật ấm áp, lại nghèn nghẹn... hình ảnh trước mắt tôi dần nhòe đi, tôi biết đôi mắt chocolate đấy cũng đang long lanh vì có nước...

-" Anh xin lỗi...Tao..."

Tôi cảm nhận bờ lưng tôi có cái đầu nó tựa vào, hiện tại tôi chỉ muốn xoay người ôm chặt lấy nó...

-" Em hiểu... không làm phiền anh!"

Tôi nghe tiếng bước chân nó lùi lại... tôi bước nhanh ra cửa, nhưng vừa ra đến cửa thì tôi khựng lại, khi thấy Tie đứng chặn ở cửa với hình dáng gớm ghiếc... Tie nhào tới khiến tôi quay đầu bước nhanh vào trong... tôi bước nhanh đến bên nó, theo quán tính tôi giữ gìn nó mà thôi, tôi ôm chầm lấy nó kéo sát bên mình, đưa mắt nhìn Tie đề phòng Tie... Tie lại nhào tới khiến tôi quay đầu giữ chặt nó trong vòng tay...

Tôi cúi xuống bằng cú đánh vào đầu tôi từ Tie. Chẳng hiểu thế nào cái cúi xuống của tôi lại chạm môi mình vào môi Tao... tôi chưa kịp nghĩ gì thì cảm thấy bàn tay tôi bị Tie nắm lấy đưa đến... đúng ngay chổ nhạy cảm của Tao, tôi muốn rút tay ra nhưng không thể, Tie đứng bên tôi, cái khuôn mặt như bột nhão biến đủ thứ hình dạng kỳ dị đầy gian trá và nguy hiểm giữ tay tôi thật chặt nơi cậu nhỏ của Tao... chẳng hiểu vô thức hay cố ý... tôi luồn tay mở khóa quần Tao, rồi kéo xuống, thật nhanh gọn như cái ngày trước đấy...

Tôi nhìn vào mắt Tao, chỉ thấy Tao lặng nhìn tôi như đón nhận không phản kháng... Không Tao... anh không có ý đâu Tao... cậu sẽ phải tổn thương sau những yêu chiều này... Tao... phản kháng đi nào...



.........



Tao's POV

Kris... anh đang làm gì thế... sao lại kích thích em như thế này, em không còn như ngày đấy, thụ động trong mọi thứ đâu nhé, nếu anh không buông tay, em sẽ đáp lại đó...

Chẳng còn gì để tôi thụ động nữa, tôi vòng tay qua, xoay người kéo Kris vào trong phòng tắm, đồng thời đưa tay khóa trái cửa lại... tôi đưa cả hai tay lên, giữ chặt khuôn mặt Kris, chạm môi vào đáp lại khi bàn tay anh giữ chặt cậu nhỏ của tôi vuốt ve... Tôi thở dốc tìm kiếm hơi thở từ khuôn miệng anh, anh đón nhận, chúng tôi cuốn chặt lấy nhau...

Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi, chúng tôi biết cần phải trân trọng... anh xoay người đè chặt tôi vào tường, anh cúi xuống... dùng miệng... khiến tôi chỉ biết trân người chịu trận... Tôi ngước mặt lên, chỉ thấy cái trần nhà với những bóng đèn cực chói, làm tôi hoa mắt đến dần như không thấy gì cả, chỉ biết cảm giác sung sướng từ cậu nhỏ lan tỏa khắp cơ thể mình, chạy theo dòng máu dồn lên não, tôi vô thức dạng chân rộng ra để Kris dễ dàng yêu chiều tôi hơn... miệng tôi ú ớ buông ra những tiếng rên rỉ gấp gáp...

-" Kris... Kris..."

Tôi nhìn xuống thì chỉ thấy cái đầu Kris nhấp nhô nơi đấy, tiếng va chạm giữa khuôn miệng và cậu nhỏ càng lúc càng lớn dần...

-" Kris... dừng... ưmmm..."

Tôi van xin, để nhận lấy đôi môi Kris chạm vào môi tôi... bàn tay quen thuộc thay thế chổ, kích thích cậu nhỏ của tôi liên tục không dừng... tôi đưa mắt nhìn thẳng vào đôi mắt màu đen của Kris, chỉ thấy ánh lửa dần lóe lên, cháy sáng... tôi khép mắt lại bật ra tiếng rên lớn... đạt đỉnh...

Tôi vòng tay qua cổ Kris, chạm môi vào cạnh hàm anh, trao cho anh nụ cười nhẹ, rồi gục đầu vào vai anh...

Kris đưa tay lên siết chặt lấy tôi trong vòng tay rồi lùi bước, hôn nhẹ lên mắt tôi...

-" Cậu tự dọn đi nhé, anh yêu cậu!"

Cú chạm môi thật nhẹ thay cho lời chào cuối, tôi gục xuống, nhìn dáng Kris xa dần, cánh cửa khép lại... tôi nhìn xuống cậu nhỏ của mình... thở ra cảm thấy thỏa mãn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao