CHƯƠNG XXVI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kris's POV


Tôi mở mắt... đập vào mắt tôi là khuôn mặt của Tie, khiến tôi bật ngồi dậy nhìn quanh... bệnh viện, khi tôi ngửi được mùi thuốc sát trùng, tôi rùng mình khi thấy lạnh, bỏ chân xuống giường tôi đứng lên trong tiếng Tie...

" Không phải lỗi của em đâu nhe! Tại anh gọi Tao..."

Vừa nghe xong thì không cần bằng trí khôn gì của tôi cả, tôi lao nhanh ra ngoài... thì đụng trúng Lay... tôi sững sờ, quay đầu tìm kiếm Tie. Nó đứng ở hành lang vắng lặng, mỉm cười gật đầu ra hiệu cho tôi đấy là cơ hội... tôi nén lòng lại chỉ có thể nghĩ... cơ hội cái con mẹ gì, mọi thứ đều do nó sắp xếp một cách có trình tự khoa học như cung cách làm việc của tôi.

Nó chèn ép tôi như thế đấy, tôi gật đầu hạ giọng vì những điều tôi cần...

-" Chào cậu!"

Lay cũng gật đầu đáp lại...

-" Chào anh!"

Tôi có chút bối rối buộc miệng:

-" Cậu bệnh à?"

Lay lắc đầu nhẹ:

-" Tao vừa ngất, tôi đưa nó vào viện, bác sĩ nói nó đói thôi!"

Tôi thở ra yên lòng tiếp:

-" Làm gì để đến đói, làm việc à?"

Nhưng tôi nhận lấy cái giọng lên của Lay đầy sự trách móc.

-" Chúng tôi thất nghiệp!"

Tôi cúi xuống thở nhẹ ra.

-" Anh có thể giúp cậu tìm việc làm!"

Tôi tạo mối quan hệ mới như Tie yêu cầu, nghe Lay trả lời:

-" Anh nói thật chứ?"

Tôi gật đầu rồi ngẩng nhìn Lay.

-" Thật!"

Tôi lục lọi trong túi áo danh thiếp.

-" Gọi cho anh khi cậu cần, anh quen biết cũng khá nhiều, cậu muốn làm gì anh có thể giúp!"

Lay cầm lấy nhìn vào đút vào túi rồi ngẩng nhìn với nụ cười có chút châm chọc, chút hờn dỗi... tôi thấy từ đôi mắt đen đấy có ánh lửa khẽ lóe lên...

-" Anh hứa thì anh phải giữ lời đấy!"

Tôi run rẩy khi cái bàn tay Lay đưa ra, nắm lấy tay tôi siết nhẹ.

-" Ngày mai 9h tối, chúng ta gặp nhau tại quán bar The Pink!"

Tôi rút tay ra gật đầu.

-" Okay!"

Tôi khẽ lùi bước nhưng không thể nào tránh được cái nhướng người của Lay khi sau lưng tôi đã là bức tường, tôi nghe tiếng Lay thì thầm bên tai mình.

-" Anh mà không đến thì anh biết chuyện gì xảy ra rồi chứ!"

Tôi nén hơi lại, như chẳng muốn bất cứ thứ gì gọi là tồn tại cho thời gian đang vẫn trôi qua, đưa mắt nhìn qua Lay... chỉ thấy cái khuôn mặt sáng đấy nở một nụ cười, đập vào mắt tôi là cái má lúm, nhưng trong cái má lúm nho nhỏ đấy tôi lại thấy khuôn mặt Tie... tôi gật đầu mình xuống, như nhận lệnh...


.........

Tao's POV


Tôi đưa tay khép cánh cửa phòng lại... nhè nhẹ như lúc tôi mở nó ra, những hình ảnh vừa rồi khiến trái tim tôi nhói lên, cái cảm giác như vừa có ai đó lấy đi một phần thân thể, nhất là như cắt mất một nữa trái tim tôi vậy... cái hành lang không sáng choang, cũng chẳng tối tối, đủ để tôi thấy Kris và Lay đang thì thầm với nhau, tôi không nghe được, nhưng nhìn cung cách của hai người nhìn nhau, thì tôi lại chỉ có thể nghĩ ra một điều mà tôi không nên nghĩ... Tại sao cuộc đời tôi cũng chỉ là có một chuyện để nghĩ và làm cho tôi cảm thấy đau đớn... anh đem đến hạnh phúc cũng như đau khổ dành cho tôi, anh có biết không Kris.

Tôi đã tự khẳng định, sẽ không bao giờ giận anh bất cứ việc gì, sẽ thông hiểu anh trong mọi thứ, để tôi luôn luôn nén lòng lại nhường nhịn anh... Hiện tại, tôi chỉ muốn hỏi... Tao trong lòng anh là gì? Luhan trong lòng anh là gì? Và giờ đây Lay là gì với anh? Nhưng tôi biết anh không trả lời, anh có những suy nghĩ và hành động rất kỳ lạ mà tôi không bao giờ có thể hiểu được. Vậy mà tôi đã khẳng định chắc chắn với anh là... Em hiểu... buồn cười cho sự ngốc nghếch của tôi... khi lọt vào lưới tình do anh giăng ra, tôi biết mình không thể thoát.

Thật sự thì cũng chẳng đúng như thế đâu, là tôi không muốn thoát thì đúng hơn, tôi thích được nằm yên trong đấy, hưởng thụ những thứ gọi là cảm giác thật sự bởi chỉ có mỗi mình anh có thể đem lại cho tôi... anh Lay nói đúng đó chứ...

Tôi đội anh lên cả bàn thờ, thờ phụng như một người chủ, còn tôi là nô, không có quyền thắc mắc chủ nó làm gì, tôi như con vật nuôi mà anh sở hữu, như món đồ chơi mà anh mua về bằng chỉ một thứ gọi là tình cảm... thật... tôi cảm thấy xót lòng... Không, là tôi đang đói mới thấy xót lòng... đói thứ tình yêu không giống ai giữa thế giới lắm chuyện kỳ lạ này... tôi là kẻ sợ cô đơn, để thà làm một món đồ có lợi cho người ta thích đùa vui lợi dụng, còn hơn là làm một món đồ cổ giá trị mà không ai dám đụng vào...

Đơn giản như thế thôi phải không Kris... em vẫn sẽ mãi là người đứng phía sau lưng anh, chỉ để anh giữ em lại dù trong một góc khuất nào đó, chạm vào em mỗi khi anh cần... rồi một mai này, đến ngày nào đó anh không còn cần em nữa, thì vẫn như ngày đầu tiên đấy, anh đã giao hẹn trước rồi còn gì... em sẽ mãi ẩn trong bóng đêm... dần lụi tàn... nhưng không bao giờ tắt, như đốm lửa ẩn sâu qua hàng ngàn lớp tro tàn, chờ đợi bàn tay anh thắp sáng, chờ đợi hơi thở ngọt ngào đấy lại thổi bùng lên sự yêu thương...

Tôi bật cười cay đắng... xoay người, mở cánh cửa ra, bước vào con đường dành cho mình khi tôi không thể dừng lại...


.........

Tie's POV


Tôi đứng nhìn sau lưng bạn, dáng bạn bước đi có chút thất thểu vì gì... đói ư... không... mọi thứ vẫn luôn là như ý tôi muốn... nào mạnh mẽ lên... bạn mệt mỏi rồi tạm nghỉ ngơi đi nhé... Tôi quay đi, lao qua bức tường trước mặt... bên ngoài này... Kris bước đi cũng trong bộ dạng thất thểu... nếu như hai người mạnh mẽ hơn... ắt hẳn sẽ không làm tổn thương nhau như thế này... Cũng là bởi vì hai người yêu đối phương hơn bản thân mình, thế thì thiệt thòi này hai người đều phải nhận lấy là lẽ đương nhiên... đừng trách hờn bất cứ một điều gì, nhất là thứ mang tên số phận... là do tại hai người mà ra cả...

Vẫn như muôn thuở Kris đi phía trước... Tao phía sau... còn tôi luôn là người đứng giữa hai người. Nhưng... lần này tôi đưa tay lên, chỉ để cản hai người lại... không được còn gần bên nhau nữa, cảm giác cô đơn sẽ xâm chiếm hai người, để cho dần đến một ngày, hai người sẽ lại bùng cháy... đốt lên thứ tình mà mình muốn có nhưng không thể bao giờ có được... như em... như em... Luhan... đừng trách em... giờ của anh đã đến... chào anh, bắt đầu trò chơi rồi, không thể nào trì hoãn được nữa...

--

Tao's POV

Thứ bảy cuối tuần, một ngày thích hợp để họp mặt, hẹn hò... Tôi trở về nhà sau khi làm việc ở Biệt thự Màu Xanh. Nhưng chẳng hiểu sao bước chân tôi lại run rủi tôi đến nhà Kris... đứng nhìn tòa nhà chung cư cao cấp, tôi chần chừ... Hiện tại, tôi muốn vào nhà Kris, nhưng để làm gì? Tôi quay đi, nhưng vội quay lại... từ hôm tôi bị thương ở tay, tôi vẫn chưa tìm ra nguyên do nào cơ mà, mọi việc cuốn lấy tôi khiến tôi quên mất, hay là Kris cuốn lấy tôi... tôi nhích khóe môi lên, tạo một nụ cười nhàn nhạt trong cái bóng tối vàng vọt bước vào... lên tầng, tôi đứng trước cửa... bấm mật mã một cách không do dự, như đây chính là nhà mình...

*Tít............*

Máy báo sai mật mã khiến tôi choáng váng lùi bước, tự dưng tôi thấy nghẹn lòng, tôi khẽ run rẩy thì nghe tiếng động của khóa cửa bên trong, chẳng hiểu sao tôi vội bước nhanh qua góc khuất... tôi thấy Kris đi nhanh ra, có vẻ gấp gáp, tôi đưa tay nhìn đồng hồ... 08:45PM... Anh đi đâu? Câu hỏi đó hiện hữu ngay tức khắc trong đầu tôi, để cũng từ cái đầu ấy nó ra lệnh cho đôi chân tôi bước theo anh...

Kris thản nhiên bước đi, ngẩng cao đầu như không có gì, như phong cách của anh... ừ, thì chỉ có tôi đang làm chuyện mờ ám, chứ anh có đâu mà bảo anh phải dòm trước ngó sau để phát hiện ra tôi, thế là tôi yên chí bước theo anh... lại phải đón taxi đuổi theo chiếc xe anh... tôi tự nói với mình, tôi phải để tiền mua một chiếc xe đua tốt nhất...

Đúng 09:00PM... anh bước vào một quán bar, có tôi bước theo sau không rời, tôi không quên bỏ mất tên quán... The Pink... Bước vào trong tôi có hơi bất ngờ... cái quán bar đồng tính này tôi không hề biết đến. Thật sự thì có rất nhiều thứ tôi không hề biết, kể cả những gì liên quan đến anh, để điều tra tôi sẽ phải thuê thám tử tư, nhưng hiện tại kinh tế tôi không cho phép, vậy tôi nhờ anh Lay là chính xác và chắc ăn... ý nghĩ của tôi vừa đến đó, chỉ còn một từ cuối thôi thì nó đã dừng lại bởi tôi thấy anh Lay đứng lên từ quầy bar, hai người ra hiệu cho nhau rồi bước qua khu bên trong... những dãy ghế riêng biệt dạng sofa được ngăn cách bằng bức vách bằng tre có hoa văn đủ hình trừu tượng... tôi rẽ vào ô kế bên, ngồi xuống, nhận lấy tiếng của một người phục vụ...

-" Anh đi một mình à? Có cần người tâm sự không?"

Tôi ngẩng lên lắc đầu nhẹ...

-" Tạm thời thì chưa, chọn dùm tôi một ly cocktail nhẹ thôi!"

Tên phục vụ gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kristao