Chap 30.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 30.1

Kim Chung Nhân không báo trước mà đến thăm Lộc Hàm, thật ra là rất nhớ cậu. Dẫu biết là cậu đang hạnh phúc với Ngô Thế Huân nhưng vẫn là không thể ngừng yêu thương cậu. Là do hắn đa tình. Thế nên, hiện tại hắn đang ở trước cửa nhà của Lộc Hàm bấm chuông. Nhưng rất lâu chẳng thấy ai ra.

Người đi mất rồi ư?

Hắn nghĩ thầm, tay gõ gõ lên cửa rào

Két!

Cánh cửa tự động mở ra, Ngô Thế Huân lúc nãy chỉ là khép chứ không đóng cửa. Ngần ngại một chút, hắn cũng quyết định bước vào.

" Đi đâu mà cửa rào lẫn cửa nhà đều mở tang hoang thế này ... LỘC HÀM!"

Hắn hét lên khi thấy người cậu phía dưới toàn máu ngất trên sàn, hốt hoảng chạy tới đỡ cậu dậy, hắn đánh nhẹ vào má cậu xem còn tỉnh không.

" Lộc Hàm, Lộc Hàm, em làm sao vậy?! Lộc Hàm!"

Cậu bị lay động, bản thân còn chút tỉnh táo mở hờ mắt nắm lấy tay hắn, nức nở

" Nhân , cứu. Làm ơn cứu lấy con ... Nhân.. Thế Huân.. Không ..cần ..con... Nhưng... Em ..cần con... "

Nước mắt thi nhau rơi, cậu xiết chặt tay hắn, tay còn lại giữ bụng mình như sợ bảo bối sẽ bay mất đi. Kim Chung Nhân ngờ nghệch, lại nhìn thấy đơn ly hôn trên bàn liền hiểu ra vấn đề. Lộc Hàm ngày một khóc to hơn, máu lại chảy nhiều hơn, hắn không còn kịp nghỉ gì nữa, vội vã bế cậu ra xe chạy mất.

Để cậu trong lòng mình, hắn nhhắn chóng đạp ga số cao nhất chạy lướt. Lộc Hàm đau đớn cắn chặt môi . Cả người toàn mồ hôi lạnh níu chặt áo hắn.

" Cứu. . .. Cứu ..con.. Em... "

" Lộc Hàm, anh biết, anh nhất định cứu con em và Ngô Thế Huân. Em ráng chịu đựng . nhất định không được xảy ra chuyện gì"

Dù rất khẩn trương nhưng hắn vẫn trấn an cậu, cậu gật đầu, tay khốn khổ ôm lấy bụng mình

Bảo bối! Con nhất định không được rồi xa ta ! Không được. Rồi ngất xỉu lần nữa .

Kim Chung Nhân dừng xe trước bệnh viện, thấy cậu đã bất tỉnh lại thêm sợ hãi hơn. Không suy nghĩ thêm mà bế cậu chạy vào bệnh viện

" Bác sĩ , mau cứu người"

Vị bác sĩ nhhắn chóng tụ đến, họ nâng cậu lên giường đẩy vào phòng cấp cứu. Dòng chữ đỏ được bật lên, Kim Chung Nhân bần thần đứng bên ngoài nhìn vào.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với cậu? Chẳng phải cậu nên hạnh phúc sao? Tại sao lại như thế này?

Lấy điện thoại ra khỏi túi quần, cậu nhấn vào một cuộc gọi đi

" Phán Xán Liệt, mau cùng Biện Bạch Hiền đến bệnh viện đi. Lộc Hàm nhập viện rồi."

....................................................

Ngô Thế Huân đang nhàn nhã ăn sáng thì tim bỗng dưng nhói lên. Chuyện gì ? Hắn tự hỏi. Phải chăng do dùmg cà phê quá nhiều nên gây ra hiện tượng vừa rồi không?

.

.

.

.

The end chap 30.1

������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro