Chương 4: Sunny?? con lai???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng dần hiện lên trong khuôn viên Học viện. Hôm nay là lần đầu tiên Tiffany đi đến lớp trên một con đường khác so với mọi ngày.

Samidori-Kan, nơi các thành viên của câu lạc bộ PPR đang sống nằm ngược hướng với khu ký túc xá của trường, kẹp giữa là khu phòng học.

Nếu không có những chuyện kỳ lạ xảy ra ngày hôm qua, thì chắc hẳn lúc này Tiffany đã có thể tận hưởng được cảm giác mới lạ khi đi học trên một con đường hoàn toàn mới rồi, vậy mà…..

Suýt bị xe tải cán khi đang trên đường đi về ký túc xá sau khi hẹn gặp Sunny…

Ngủ đêm lại ở chỗ trọ của các thành viên PPR…Cứ nghĩ đến một loạt sự kiện xảy ra ngày hôm qua, là Tiffany lại cảm thấy dường như những ngày bình yên trong cuộc sống của cô đã ở đâu đó xa rất xa rồi.....

Khẽ thở dài, Tiffany đưa mắt nhìn xuống miếng băng gạc đang quấn quanh vết thương trên tay mình. …

Hình ảnh Taeyeon bỗng bất giác lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô…. Không chỉ là hình ảnh quen thuộc hàng ngày của Taeyeon….Mà còn cả đôi mắt đỏ rực của cậu ấy lúc đó nữa…

Nhớ lại cảnh tượng hãi hùng đó, Tiffany bỗng giác rùng mình lắc đầu quầy quậy… .Chắc là mình nhìn nhầm thôi…

Vừa cầu trời cho đừng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra ngày hôm nay nữa, Tiffany vừa rảo bước nhanh về phía phòng học thì đã thấy Sunny đứng đợi sẵn ở cửa lớp từ lúc nào… Vừa nhìn thấy Tiffany là Sunny liền chạy như bay đến như muốn lao về phía cô.

May quá, cậu ấy không sao…Tiffany chưa kịp thở phào thì khuôn mặt hằm hằm giận dữ của Sunny đã hiện ra trước mắt cô….

"Cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào không hả ?"

Vừa  mở miệng là Sunny đã lên giọng mắng Tiffany té tát. Hai quầng mắt thâm đen hiện rõ trên khuôn mặt vốn rất dễ thương của cậu ấy…

"Lúc tớ gọi cảnh sát đến thì đã chẳng thấy Tiffany đâu cả, gọi điện thoại cũng không thấy cậu nhấc máy. Tớ đã  lo lắng mãi cho tới lúc nghe bác quản lý ký túc xá nói cậu đang ở cùng Taeyeon…!"

"Mình xin…lỗi. Tại mình không để ý là điện thoại bị hỏng... "

Điện thoại của cô hình như đã hỏng ngay sau khi Taeyeon lao vào đẩy cô thóat khỏi chiếc xe tải ngày hôm qua ..

Khi Tiffany nhận ra thì lúc đó cô đã ở Samidori-Kan nên cũng chẳng thể liên lạc hay làm gì khác được…

Sau khi thao thao bất tuyệt không ngừng về việc mình đã lo lắng thế nào cả tối hôm qua, Sunny thở mạnh một tiếng. Dường như cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, Sunny khẽ mỉm cười.

"Nhưng mà Tiffany không sao là tốt rồi...."

"..Uhm"

Nhìn thấy Sunny cười, Tiffany cũng cười theo. Giờ Tiffany đã cảm thấy yên tâm hơn ....

Chuyện Sunny đột nhiên biến mất đã khiến cô lo lắng suốt hôm qua.

Nhắc mới nhớ, hay là mình thử hỏi Sunny về đôi mắt của Taeyeon xem sao nhỉ - Tiffany nghĩ thầm...

Nhưng khi cô vừa định lên tiếng thì cũng đúng lúc tiếng chuông bắt đầu giờ học vang lên…..

"Óai, đã tới giờ học rồi à. Tiffany này, cậu đang bị thương nên phải chú ý cẩn thận một chút đấy nhé"

"Ừ, mình biết rồi. Cảm ơn cậu"

  Sunny quyến luyến quay đi sau khi nhìn chằm chằm một lúc vào miếng băng gạc trên tay Tiffany với vẻ lo lắng. Nhưng đúng lúc Tiffany đang định đi vào lớp học thì bỗng thấy Sunny quay người lại.

"À đúng rồi, Erika !"  

Sunny vẫn đứng đó, khóe miệng hơi nhếch cao lên một chút trông như vừa nở một nụ cười nhạt…

Nụ cười đó trong thoáng chốc khiến cho Tiffany gờn gợn chút khó chịu…

"Sau buổi học ngày hôm nay, cậu lên sân thượng gặp tớ một chút được không. Tớ có chuyện quan trọng muốn nói…."

Dù cảm thấy có chút thắc mắc không hiểu chuyện quan trọng mà Sunny nói là chuyện gì, nhưng lúc này tiếng chuông báo vào lớp thúc giục không ngớt khiến Tiffany chẳng kịp có thởi gian để hỏi kỹ hơn….

Chắc lại chuyện về vụ tai nạn ngày hôm qua hoặc chuyện mấy người ở câu lạc bộ PPR đây mà…Tiffany thầm nghĩ…

"Ừ, mình biết rồi"

Nghĩ vậy nên Tiffany nhanh chóng gật đầu đồng ý mà không nghĩ ngợi gì nhiều….

"Vậy nhé, hẹn cậu sau giờ học"

Đáng nhẽ ra cô  phải để ý kỹ hơn một chút tới điệu cười của Sunny lúc đó…. …Đáng nhẽ ra cô phải nhận ra sự kỳ lạ trong cách cười  có chút người lớn khác hẳn với điệu cười của câu ta ngày hôm qua….Và đáng nhẽ ra cô nên chú ý hơn một chút đến việc sau khi tiễn cô vào lớp, cậu ta đã đi về hướng nào….

Giờ học nhanh chóng kết thúc mà không có chuyện gì đặc biệt xảy ra…Như thường lệ, Tiffany lại lặng lẽ nghỉ trưa một mình rồi tiếp tục ngồi học cho đến khi hết tiết…

Hôm nay lại cũng không có thành viên nào của PPR đến tìm cô cả….  

Jessica thì đã biến đâu mất từ sau giờ nghỉ trưa. Chuyện Jessica tự dưng mất hút như thế này cũng không còn là chuyện hiếm hoi gì, đến mức cả các giáo viên phụ trách môn học buổi chiều cũng chả buồn hỏi gì, chỉ lặng lẽ thở dài cho qua chuyện….

Lúc này, Tiffany đã lên tới sân thượng của trường….Trước mắt cô là cả một khoảng trời rộng lớn….

Từng cơn gió thổi mạnh như cuốn đi cái nóng nực còn sót lại của buổi cuối hè…..

Nếu trời trong xanh thì khung cảnh xung quanh chắc hẳn phải đẹp lắm đây…Tiffany thầm nghĩ.

Nhưng thật không may là bầu trời lúc này lại đang xám xịt một màu…Đến tận buổi trưa trời vẫn còn nắng đẹp thế, vậy mà…

"Tớ đã chờ cậu lâu lắm rồi đấy, Tiffany"

Tiếng Sunny vang lên từ một góc khuất trên sân thượng.

"Xin lỗi nhé, mình đến muộn một chút"

Thực ra cô đã ra khỏi lớp ngay khi tiếng chuông báo kết thúc giờ học vừa vang lên. Nhưng việc các thành viên của PPR không xuất hiện như mọi khi khiến cô có chút băn khoăn, mới quyết định thử loanh quanh đi tìm họ một chút.. Rốt cục là lại trễ hẹn với Sunny như thế này....

Cô vốn định cảm ơn họ một tiếng vì chuyện hôm qua, vậy mà….

"Không có gì, cũng là tớ tự ý đến trước để đợi cậu ở đây mà"

  Sunny lúc này đang đứng dựa vào hàng rào của lan can. Khi Tiffany tiến lại gần, không khí xung quanh bỗng nhiên trở nên yên lặng một cách lạ kỳ. Những cơn gió thổi mạnh trước đó cũng đã dừng lại không biết từ lúc nào.

"Thực ra, tớ đã luôn để ý tới cậu"

"…Hả?"

"Cậu quả thật rất khó hiểu. Cậu chẳng có gì đặc biệt hay khác thường cả, cũng không có chút năng lực nào đặc biệt hết…Mà cũng không phải hàng giai nhân tuyệt sắc gì…Vậy mà tớ lại bị cậu cuốn hút. Thật kỳ lạ"

  Tiffany hòan tòan không thể hiểu Sunny đang định nói điều gì…. Nếu chỉ qua những lời cậu ấy vừa nói, thì dường như cậu ấy đang muốn tỏ tình với cô vậy. Nhưng khuôn mặt của cậu ấy lúc này lại không có lấy một chút biểu cảm….

"Tớ thực sự đã rất ngạc nhiên đấy. Khi họ lại thu nạp một đứa con gái bình thường vào câu lạc bộ…Vì thế mà tớ bắt đầu để ý.."

Lúc này cậu ta…trông y hệt như một con búp bê vậy... Một con búp bê bằng sáp được làm rất tinh xảo…Hoàn hảo đến từng chi tiết, trống rỗng và…vô hồn.

Người đang đứng trước mặt cô là ai vậy nhỉ? Cậu ta có nét gì đó thật khác với cô nàng Sunny có nụ cười rạng rỡ vừa mới bắt chuyện làm quen với cô ngày hôm qua…

Không phải, không phải chỉ một nét gì đó khác, mà là hoàn toàn khác….

"Nhưng mà, dù quan sát rất kỹ nhưng tớ vẫn không thể hiểu nổi. Tại sao họ lại cứ bám dính lấy cậu như vậy?. Trong khi cậu vốn chỉ là một con người bình thường"

Giọng nói của Sunny thay đổi từng chút một. Lúc này, giọng nói của cậu ta trở nên vô cùng giận dữ và căng thẳng.

"Đợi một chút…Rốt cuộc là từ nãy tới giờ cậu đang nói về chuyện gì vậy hả?"

Không thể chịu đựng hơn nữa giọng nói lúc này của Sunny, Tiffany lên tiếng cắt ngang…

"Không thể hiểu nổi. Rút cuộc cậu là ai, có năng lực gì mà lại khiến họ để mắt tới cậu. Tớ đã thử quan sát nhưng vẫn không thể nhận ra, rồi dù đã thử giả vờ bắt chuyện để hỏi dò cậu nhưng cũng chẳng thu thập được tin gì"

"Này, Sunny, cậu trả lời đi chứ.."

  Tiffany hét lớn…Nhưng cậu ta vẫn chẳng may may chú ý một chút gì đến câu hỏi của cô. Dường như tiếng hét của cô chỉ càng làm cậu ta thêm phần giận dữ…

"Tớ đã nghĩ nếu gặp nguy hiểm thì cậu sẽ để lộ thân phận thật sự của mình…Nên mới cố tình chuẩn bị hẳn một chiếc xe tải như vậy…Vậy mà cũng không ăn thua…Vụ đó coi như thất bại rồi, nhưng nhờ vậy mà cuối cùng tớ đã nhận ra…"

Xe tải ?

Những lời nói phát ra từ miệng Sunny khiến đầu óc Tiffany trở nên trống rỗng…

"Cậu nói vậy là sao…? Chẳng lẽ …chiếc xe tải đó…không lẽ…là Sunny ?"

"Xin lỗi nhé, nhưng tớ không muốn lãng phí thời gian để chơi trò giả làm bạn bè này với cậu nữa. Vì vậy…."

Một luồng khí bỗng di chuyển mãnh liệt phía dưới chân Sunny tạo nên những âm thanh xoạt…xoạt không ngừng….

Những luồng gió nóng liên tiếp bay đến khiến Tiffany không nói được thêm lời nào, chỉ kịp vội vã đưa hai tay lên che mặt lại…

Để mặc cho mái tóc bồng bềnh bay phấp phới trong luồng gió nóng đang thổi cuồn cuộn lên từ dưới chân mình, Sunny điềm tĩnh đứng yên.

Trên tay cậu ta là chiếc lưỡi hãi lớn không biết xuất hiện từ đâu…Trông nó như thể lưỡi hái của tử thần vậy…Một thứ vũ khí tàn khốc…

Đúng thế, nó đúng là một loại vũ khí.

  Sunny đang thản nhiên cầm trên tay một thứ đồ mà chắc chắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống thường nhật…

"Vì vậy, Tiffany à…"

Lại là giọng nói dịu dàng như lần đầu tiên cậu ta bắt chuyện với cô ngày hôm qua. Nhưng trên khuôn mặt ấy  lúc này là một nụ cười độc ác và lạnh lẽo giống y như chiếc lưỡi hái mà cậu ta đang cầm trên tay vậy….

"….Hãy trở thành kẻ phục tùng của tớ"

Tay của Sunny bắt đầu di chuyển, chiếc lưỡi hái lớn nhanh chóng bổ nhào hướng về chỗ Tiffany đang đứng.   Tiffany phản ứng ngay tức thì..như một phép lạ

.Chẳng kịp có thời gian suy nghĩ, cô lấy hết sức giật lùi người lại phía sau. Chiếc lưỡi hái bổ xuống đúng vị trí mà Tiffany vừa đứng cách đó chưa đầy một tích tắc….

Khi lưỡi dao màu xám sắc lẻm của chiếc lưỡi hái vừa bổ xuống, cũng là lúc Tiffany cảm nhận  một cơn cuồng phong mạnh chưa từng thấy đang thổi bật người cô ra phía sau….

"A…Đau quá.."

Cú đập mạnh lưng xuống sàn bê tông cứng ngắc khiến cô  đau đớn kêu lên…

Khi ngẩng mặt lên quan sát, Tiffany nhìn thấy dáng Sunny đang đứng ở đằng xa…

Hình như cô đã bị thổi đi xa cả mấy mét… Ở ngay trong trung tâm của luồng gió nóng đang xoay tròn hỗn loạn, Sunny đang đứng thẳng nhìn về phía Tiffany. Trên khuôn mặt là nụ cười ngạo nghễ như đang tận hưởng một cuộc săn mồi….

"..Chuyện này…chuyện này là thế nào…Người phục tùng có nghĩa là gì…"

Mọi thứ trở nên hỗn loạn khiến Tiffany không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Giả vờ làm bạn ư? Câu nói của SUnny vẫn vang vọng không dứt trong đầu Tiffany.

Chẳng lẽ tất cả những điều Sunny làm hôm qua chỉ là giả dối ư? Cả dáng vẻ lo lắng đến thâm quầng cả hai mắt của cậu ấy sáng nay cũng là giả vờ thôi sao?

Thẫn thờ nhìn về phía Sunny, Tiffany bỗng nhận ra hai quầng thâm đó đã biến mất tự lúc nào…Vết thâm quầng rõ như thế, sao có thể biết mất nhanh như vậy chứ?

"….cậu….rốtcuộc cậu là gì vậy chứ ?...."

Giọng nói lúc trước của Sunny lại như vang vọng bên tai Tiffany. Đó cũng chính là câu nói đã từng nhiều lần khiến Tiffany thầm giật mình..

"….còn có lời đồn họ không phải là con người…"

"Là gì ấy hả? Là Dhampir…nhưng chắc có nói như vậy thì cậu cũng không hiểu đâu. Là con lai của quỷ hút máu và con người đó. Tớ khác bọn họ, tớ vốn chỉ là con lai mà thôi"

"…hút máu, quỷ…hút máu... ?"  

Sunny bước từng bước một, chầm chậm lại gần phía Tiffany. Chiếc lưỡi hái dài bằng cả chiều cao của cậu ấy lúc này đập mạnh vào nền bê tông tạo ra những âm thanh chói tai.

.....

.....

.....

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro