Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Na Jaemin gần đây đang cho người điều tra về Yoon gia, may mắn thế nào lại tìm được một tay thám tử chuyên nghiệp, tư liệu cầm trong tay không ít, toàn bộ đều là thông tin mà Yoon Miho đã cố gắng che đậy một cách hoàn hảo.

Nữ nhân này, quả thực rất xuất sắc. Yoon gia bao nhiêu năm qua đổ tiền cho cô ta ăn học, cô ta cũng không nỡ phụ lòng bọn họ.

Người bên cạnh đưa cho Jaemin một tập giấy mới, nói rằng đây là thông tin ba năm trước của tập đoàn Yoon, trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu như cố gắng điều tra hết, thì chắc chắn sẽ tìm ra được điểm mấu chốt nào đó.

- Không cần đâu.

Na Jaemin ngả người ra sau ghế, hai chân bắt chéo lại, khoé miệng xinh đẹp cong lên.

- Tôi biết một người có thể giúp tôi chuyện này.

...

- Renrenjunjun~

Na Jaemin như con sâu đo đeo bám trên người Huang Renjun lắc qua lắc lại, giọng điệu chảy nước phát ớn, giống như nó đang tự đặt mình làm nhân vật chính trong một bộ phim kinh dị cấp B nào đó vậy.

Huang Renjun cầm trên tay tài liệu của Jaemin đưa cho,vì  đối phương làm phiền không thể tập trung được, cậu ta bắt đầu phát cáu.

- Mày một là cút ra ngoài, hai là ăn kẹp cổ, mày chọn đi.

Na Jaemin tủi thân bĩu môi, nửa quỳ nửa ngồi trên giường của Renjun, bàn tay không tự giác buông cậu ta ra.

Renjun bình tĩnh nhìn qua báo cáo mới của Yoon gia, rất lâu sau mới có thể tìm ra một vài điểm đáng ngờ, thế nhưng cũng rất mơ hồ.

- Ba năm trước Yoon Miho về nước rồi, thế nhưng cô ta lại đi học cùng chúng ta, vậy lúc đó không phải là Yoon Haekyung điều hành Yoon gia sao?

- Không phải, ngoài anh ta ra thì Yoon Miho còn có một cậu anh họ nữa, người này trong khoảng thời gian ba năm trước khi Yoon Miho lên thay mới là điều hành tập đoàn chính.

Na Jaemin nói.

- Nhưng mà có một vấn đề, chính là ở điểm, Yoon Haekyung đã đi đâu trong khoảng thời gian này, mọi thông tin của anh ta đều bị ẩn đi.

- Yoon Haekyung là một tên vô học, so với năng lực của anh ta, Yoon gia ba năm trước không thể phất lên như vậy được, nếu nói tất cả đều nhờ công của cậu anh họ kia thì cũng không đúng. Quan trọng là Yoon Haekyung vẫn được che giấu bởi Yoon Miho, cô ta chắc chắn là người biết nhiều nhất về hắn.

- Vậy thì mày thấy nên điều tra ở điểm nào?

Na Jaemin hai mắt phát sáng nhìn Huang Renjun chờ đợi, chóp mũi nhăn lại.

Huang Renjun bật cười lắc đầu, sau đó ném trả lại báo cáo cho Jaemin, bàn tay vuốt nhẹ sống mũi.

- Nếu như Donghyuck ở đây, chắc chắn cậu ấy sẽ không hỏi tao mấy câu như này đâu, đồ Na ngố.

Na Jaemin tự nhiên bị nói là ngố, nó vô cùng bất mãn, nhào đến đè Renjun xuống, bắt đầu loạn xạ cào cấu.

- Mày tưởng mày giỏi giang thì mày được quyền chế nhạo tao hả, hả, hả?

Hai nam nhân trên giường quần thảo nhau dữ dội. Huang Renjun vốn không yếu thế, thế nhưng móng vuốt của Na Jaemin nuôi thật sự rất sắc, không cẩn thận đã bị cào một đường lên tay.

- Được, mày thắng!

Huang Renjun ấm ức xoa xoa vết xước mà Na Jaemin từng bĩu môi nói rằng "Nó bé tí mà cũng rén". Cầm tờ báo cáo nhăm nhúm dưới sàn lên, sau đó bắt đầu chỉ dẫn Jaemin hướng điều tra.

- Tao cảm thấy báo cáo này có gì đó không đúng, nhưng nếu như mày làm theo cách của tao, không chừng vẫn có khả năng tìm ra được một vài manh mối mới.

...

Lee Donghyuck phải đấu tranh nội tâm dữ dội lắm mới dám lái xe đến Lee gia để thăm Mark. Cũng đã gần hai tuần chưa gặp rồi, Donghyuck cảm thấy trong lòng có chút vướng bận gì đó không rõ ràng.

- Đến đây làm gì?

Oan gia cả đời không thể thoát, vận số xui xẻo thì có thở cũng là tạo nghiệp. Donghyuck trầm mặc nhìn Lee phu nhân chân bắt chéo ngồi trong phòng khách, đồng tử dao động căng thẳng, túi đồ cầm trong tay vô thức nắm chặt.

- Mẹ, con đến đây thăm chồng của mình, có gì sai sao?

- À?- Bà Lee từ tốn đứng dậy, vạt áo ngay ngắn vuốt thẳng.- Vậy thì được rồi, đi đi, nhưng mà sau này không cần đến nữa đâu.

Trên trán Donghyuck xuất hiện mấy nếp nhăn mới, hai hàng lông mày nhíu chặt.

- Tại sao?

- Yoon Miho với Mark đã đính hôn với nhau rồi, hai đứa chúng nó dự định sau buổi công bố năm ngày tới sẽ đến văn phòng đăng ký kết hôn, Lee Donghyuck, cậu được tự do rồi.

Tự do?

Cái gì tự do?

Không gian phòng khách rơi vào trầm lặng, Donghyuck ngẩn người nhìn Lee phu nhân, trong đầu chậm chạp phân tích đống câu chữ vừa rồi mà cậu nghe được.

- Mẹ, mẹ nói vậy là có ý gì?

- Donghyuck, chuyện ly hôn của cậu chúng tôi sẽ sắp xếp kín đáo, đảm bảo bên thông gia sẽ không chịu một chút thiệt thòi nào, cậu cũng đừng lo lắng quá.

- Không, không thể.

- Cái gì mà không thể?

Lee phu nhân khó hiểu nhìn Donghyuck. Chuyện ly hôn này, ba năm qua, không phải là kết cục tốt nhất mà Donghyuck muốn có nhất hay sao? Bây giờ con trai bà là chủ tịch kế nghiệp gia đình, thân thế danh giá như vậy, nếu để hắn đứng cạnh một người có quá khứ đen tối như Donghyuck, thì hai bên đều vô cùng mất mặt. Hơn nữa, Donghyuck trời sinh vẻ ngoài ưu tú, gia thế đồ sộ, sau khi ly hôn với con trai bà, còn lo sẽ không có ai tốt để ý sao?

- Mẹ, chuyện này....

- Cậu đừng có một câu, hai câu gọi tôi là mẹ.

Donghyuck mím môi, cố gắng nhịn xuống.

- Chuyện này mọi người chưa thông qua ý kiến của con, cho nên con cảm thấy con không thể đồng ý.

Yoon Miho và Mark đính hôn với nhau là ý định tùy tiện của bọn họ. Chuyện này một người vẫn còn đứng trong cuộc như cậu dĩ nhiên không thể nào chấp nhận được. Đây chẳng khác gì một trò lừa đảo lộ liễu mà Yoon Miho đơn phương cố ý bày ra cả. Donghyuck không muốn bản thân cậu bị xem như vật giá lợi dụng, nếu muốn ly hôn, cũng phải là cậu quyết định trước.

Mark Lee vốn là vì có bệnh nên Lee gia mới sắp xếp để hắn cưới cậu, cho nên căn bản đối với Donghyuck,  hắn ta không có tiếng nói ở đây, cậu cũng là nam nhân, hôn nhân này, cậu mới là người làm chủ.

- Nếu như không có sự đồng ý của con, Mark sẽ không được phép kết hôn với ai cả, nếu như anh ấy bị kiện, không phải người mất mặt nhất vẫn là anh ấy sao?

- Cậu nghĩ cậu đủ khả năng sao?

- Con là một trong mười người tối cao nắm trong tay cổ phần của M, vị trí hiện tại con đang đứng chính là vị trí mà Yoon Miho muốn có nhất, tại sao lại không có khả năng!

Nếu như Lee phu nhân đã không có ý tốt với cậu, thì Donghyuck cũng chẳng muốn vì cái danh con rể này mà giả vờ tử tế nữa. Cuộc nói chuyện giữa hai người gần như đã đi đến hành động bức ép đối phương.

- Cậu không yêu con trai tôi, tại sao lại không chịu buông tha cho nó?

- Con...

Lại là vấn đề này. Donghyuck dường như đã chuẩn bị sẵn tất cả lý lẽ để đối chất với bà Lee rồi, thế nhưng câu hỏi này, cậu lại không hoàn toàn ngờ đến được.

Trong đôi mắt lạnh lẽo của Donghyuck chuyển biến một tia thống khổ. Khoé miệng của cậu đột nhiên cong lên, nụ cười gượng gạo vẽ ra một cách khó khăn.

- Mẹ, chính mẹ là người biến cuộc hôn nhân này trở thành một cuộc hôn nhân lợi ích, vậy mà bây giờ mẹ lại hỏi con câu này sao?

- Tôi sao? Tại sao cậu lại đổ lỗi cho tôi? Trong khi đó cậu lại không chịu hỏi chính cảm xúc của mình?

Lee phu nhân khinh thường nâng tách trà nguội lên, nhấp nhẹ một ngụm.

- Đã hơn ba năm rồi, Donghyuck, quả nhiên con người cậu, lạnh lẽo nhất chính là trái tim.

...

- Mẹ tôi đã nói như vậy sao?

Mark ngồi ngay ngắn trên giường, tấm băng trắng trên đầu đã được tháo xuống, các vết thương nhỏ trên mu bàn tay cũng bắt đầu lên da non.

Donghyuck giúp hắn gọt một đĩa táo, nhưng không quá quan trọng sau đó hắn có muốn ăn hay không. Cơn gió đầu mùa  thổi vào từ khu vườn đậm mùi lưu ly, áng mây chiều tà nhuốm lên một sắc hồng nhạt.

Donghyuck có thể nhận ra, trong đôi mắt đang hướng về phía bầu trời của Mark, là một đôi mắt sâu không thấy điểm cực, một đôi mắt vô cảm, trống rỗng.

Hắn thở dài, sau đó cúi đầu xuống cùng với một nụ cười nhạt nhẽo.

- Đúng là tôi đã đính hôn với Yoon Miho, nhưng việc ly hôn với cậu, tôi hoàn toàn không biết.

- Anh đính hôn, em biết. Vậy còn em thì phải làm sao?

Mark chậm rãi lắc đầu, giống như là hắn đã từng trải qua tình huống này trước đó vậy, thái độ của hắn, so với cơn gió ngoài kia, còn bình thản hơn.

- Tôi biết bản thân tôi hiện tại đang trong tình trạng mất trí nhớ, tôi không nhớ ra cậu, nhưng cũng không có nghĩa là tôi cho rằng cậu lợi dụng điều đó để lừa dối tôi.- Mark nói.- Tôi tin cậu, nhưng xin lỗi, tôi tin Miho nhiều hơn.

Donghyuck trầm ngâm im lặng. Cậu không dám nhìn hắn, giống như là áy náy, lại giống như không muốn chấp nhận đáp án vô lý này.

- Chuyện ly hôn, có lẽ tôi sẽ không thúc ép cậu, cho đến khi tôi hồi phục lại trí nhớ, nếu như cậu vẫn muốn làm chồng của tôi, vậy, không sao cả, cậu không cần để ý đến mẹ của tôi, tôi vẫn sẽ chu cấp tiền bạc và địa vị cho cậu, cho cậu tùy ý sử dụng danh tiếng của tôi, nhưng mà...

- Sao vậy?- Donghyuck nhàn nhạt đáp lại. Người từng nói thích cậu, yêu cậu, từng điên cuồng theo đuổi cậu, bây giờ lại ngồi đây, giống như bao kẻ đê tiện khác, nói những lời sáo rỗng đả kích danh dự của cậu, xem cậu như loại người hám công danh phận, không ngừng khinh thường cậu.

Mark Lee, trước khi anh nói ra với em những lời này, anh có từng suy nghĩ qua cảm giác của em không?

- Buổi công bố phu nhân sắp tới đây, mong cậu đừng tùy tiện đến, tôi muốn ngày hôm đó người đứng cùng tôi là Miho, nếu như cậu cảm thấy bản thân không cam tâm nhìn tôi đứng với hôn thê của mình, vậy thì ngày hôm đó tôi có thể giúp cậu đặt một chuyến nghỉ mát cao cấp ở nước ngoài....

- Đủ rồi.

- Hửm?

Mark nghiêng đầu nhìn cậu, dáng vẻ lạnh lùng giống như đang chuẩn bị tiếp nhận chất vấn từ đối phương.

- Tất cả đều không cần, Mark, anh thật sự nghĩ em là kẻ thiếu thốn đến thế sao?

- Không phải.- Hắn nói.- Cậu nói tôi là chồng của cậu, theo luật pháp, thì tôi phải có trách nhiệm đối xử với cậu thật tốt, đây là trách nhiệm của tôi, tôi tự nguyện, nên cậu không cần phải cảm thấy như là tôi đang khinh thường cậu.

- Anh rõ ràng biết bản thân là chồng của em, còn cấm em đến buổi công bố, sau đó còn cùng nữ nhân khác thế chỗ của em?

Mark đăm chiêu nhìn Donghyuck, nhất thời không biết phải giải thích với cậu như thế nào.

Chuyện hôn nhân này, trong lòng hắn căn bản không dám tin bất cứ ai. Cả Yoon Miho và Donghyuck đều nhận mình là người của hắn, rõ ràng ở điểm này đã không hợp lý rồi. Hắn chọn Yoon Miho, vì cô ấy có gia thế, trước mặt truyền thông có thể thuận lợi đối phó hơn, trong việc kinh doanh tạm thời cũng xem như nuôi trong tay một chiến thần mạnh.

Thế nhưng hắn cũng không thể vì vậy mà bỏ rơi người còn lại.

Trong tình cảnh này, ngoài việc đối xử công bằng để cả hai không bị tổn thương ra, thì hắn cũng phải rất đắn đo trong việc tìm ra ai là người nói dối. Hắn đối với Donghyuck là thật lòng muốn bù đắp, thế nhưng có lẽ lời nói của hắn lại khiến cậu hiểu sai mất rồi.

Hắn biết bây giờ hắn thiên vị ai, thì người còn lại ắt sẽ tự nhiên cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nhưng núi lớn thì không thể tách đôi, hắn cũng chỉ có một tấm thân này, giống như Xuân Dần, không thể cả đời một tay ôm cả hai người con gái được.

- Em sẽ không ly hôn, cho nên buổi công bố của anh, em nhất định phải đến, với tư cách là chồng của anh.

Donghyuck cắn răng nói, tấm lưng mỏng âm thầm cảm nhận được một trận gió lạnh từ sau lưng. Cơn gió lạ thổi vào từ phía khe cửa lớn, Donghyuck hoàn toàn không để ý, cuộc nói chuyện của hai người, ngay từ đầu còn có sự tham gia của một người thứ ba.

Bàn tay thon thả đặt trên tấm ván cửa khẽ run lên, Yoon Miho giận đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi cặp lồng đựng cháo, gương mặt biến dạng đến khó coi, đôi mắt liễu đào xinh đẹp phóng ra hàn khí phẫn nộ.

Lee Donghyuck, tiện nam phá hoại nhà cậu.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro