Chap 15 - 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 15-1

Từng cơn gió lạnh lùng bay đến len lỏi vào mái tóc nâu vương trên bờ vai cô độc...nỗi buồn phảng phất đâu đó trên gương mặt u sầu...cô đang ở nơi mà con tim mới bình tĩnh để suy nghĩ...nơi này thật cao...cô muốn vươn tay chạm vào mây...cô muốn bước đến thiên đường...liệu nơi đó có người ấy ko ? Cô lại đau lòng khi nghĩ về Tiffany...

Từng mảng ký ức vội vã hiện về trong nỗi nhớ...ngay từ khoảnh khắc đầu tiên cô nhìn thấy cô ấy, thì trong tiềm thức đã mách bảo rằng người con gái ấy ko bình thường như bao người khác...có gì đó rất đặc biệt...và ngay cả linh hồn cô cũng đã bị cuốn vào trong ánh mắt đó...một cách choáng ngợp và dữ dội...cô biết rằng giữa cô và cô ấy sẽ ko đơn giản như chỉ là định mệnh sắp đặt cho họ gặp nhau, mà có gì đó sẽ tiến xa hơn nữa...

Đứng trên sân thượng của tòa nhà 58 tầng...yên bình...hít thật sâu và cảm nhận...nhưng Taeyeon vẫn thấy có thứ gì đó đè lên ngực mình...khó chịu vô cùng...phải chăng vì những nỗi đau và niềm nhớ nhung khôn xiết về người ấy vẫn chưa được tháo bỏ...và rồi khi giọt nước mắt đắng cay trượt dài trên gương mặt của cô...Taeyeon biết rằng mình lại bắt đầu mềm yếu vì thứ cảm xúc lạ kì đó...ko thể kiềm chế được nữa rồi...người con gái với sức mạnh kì diệu khiến cô bàng hoàng khi nhận ra tất cả mọi thứ đang dần xoay chuyển...cô nên làm gì đây ? Xung quanh cô chao đảo...mọi thứ đang dần rơi vào quỹ đạo mới...thay đổi tất cả...cảm xúc trong cô cũng ngày càng mãnh liệt dữ dội...rốt cuộc đối với cô, Tiffany là gì ?

Vị mặn thấm lấy đôi môi cô...khép hàng mi để những giọt nước mắt chua xót trượt dài ra khỏi khuôn mặt...để rồi vỡ tan trên nền đất lạnh tanh...mắt cô đã đỏ đi từ bao giờ...bên trong long lên những thương nhớ vô bờ...cô như kẻ điên đang cố gồng mình ko chạy đi tìm kiếm Tiffany...cô ko hiểu sao con người bên trong mình lại thay đổi nhanh đến thế...từ cái đêm mưa lạnh giá ấy...trái tim cô đã bị Tiffany đánh cắp...như một tên trộm chuyên nghiệp...Tiffany đã lẻn vào và mang sự sống trong cô đi mất...và cô biết nếu như muốn tìm lại linh hồn mình...thì chỉ duy nhất một điều có thể mang nó quay lại...chính là đuổi kịp lấy Tiffany...

Ngước mặt lên đối diện với bầu trời xanh thẳm...sống mũi vẫn cay như chưa từng ngừng nước mắt...đưa tay lên ngực trái bóp chặt lấy lồng ngực đang gào thét dữ dội bên trong...nỗi đau lại tràn về một cách mạnh mẽ...từng đợt sóng đang vùng vẫy dữ dội mặc cho gió đang cố ngăn chúng lại...như bản tình ca vẫn còn đang viết dang dở với những nốt nhạc được vẽ nghệch ngoạc...chờ đợi mòn mỏi từng ngày để có ai đó có thể đến giúp nó hoàn thành một cách hoàn chỉnh với những nốt nhạc nguyên vẹn...và có lẽ ngày mà nó mong đợi đã tới...Tiffany mang đến trong cô nguồn cảm xúc dâng trào...chưa bao giờ cô thấy bản thân mất kiểm soát như thế...cô như con ngốc đang rơi vào vòng xoáy của sự mê muội...chìm đắm vào mớ hỗn độn mà cô biết rõ nó là gì...nhưng cô ko thể dừng lại được...trái tim cứ thôi thúc lao theo hình bóng mãi sẽ ko với tới được...bất lực và vô vọng...cô thật sự ngốc...rất ngốc đúng ko...

" Ring ring~~~ "

Đưa tay lau đi những vệt nước mắt đang dần khô lại, Taeyeon lấy lại vẻ điềm tĩnh của bản thân nghe máy.

" Có chuyện gì ? "

" Giám đốc quên là sáng nay chúng ta có cuộc họp sao ? Chúng ta trễ 15 phút rồi đấy ạ."

" Biết rồi. "

Lạnh lùng ngắt máy...nén lại những giọt nước mắt nghẹn ngào...từ trong trái tim với muôn vàn cảm xúc ko lời...cô quay lưng và bước trở lại vào cái thế giới cô đơn lạnh giá của mình...cố gắng mạnh mẽ có lẽ là tốt hơn hết chăng...

ooo000ooo

Bỏ mặc lại những âm thanh ồn ào bên ngoài lớp cửa kính, đã 10 phút trôi qua, họ vẫn ngồi đấy...đối diện nhau trong sự ngại ngùng và ngột ngạt...cả hai ko biết nên bắt đầu câu chuyện của họ từ đâu, bởi vì cả hai vốn biết rất rõ một điều...giữa họ chẳng tồn tại bất cứ sự liên quan nào để có thể đề cập đến...

" Dạo này cô khỏe ko ? ".

Cả hai vô tình đồng thanh khiến cho khoảng lặng bị phá vỡ...bắt gặp ánh nhìn ngạc nhiên của đối phương dành cho mình, cả hai như những đứa trẻ vừa mới lớn, vội quay sang hướng khác như thể chưa từng nói gì, tâm trạng của ai cũng đang rối bời...chẳng biết sao ko khí nơi đây thật đặc, đến nỗi dù cho cố gắng hít thật sâu vào lồng ngực cũng ko đủ thở, phải rất khó khăn để có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này...

Cả hai đã biết nhau tư lâu...từ khi Tiffany còn làm việc cho Coco Lee' coffee, thì cứ như rằng mỗi ngày, khi đồng hồ đỉnh điểm 22h30, cái dáng người cao cao ấy lại có mặt và bước đến ngồi ở chiếc bàn đặt ở góc phòng...gương mặt lúc nào cũng trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính...đôi mắt buồn luôn là điểm thu hút Tiffany nhất...như hố đen vũ trụ...hút lấy tất cả mọi thứ về nó...và Tiffany cũng ko ngoại lệ...

Cứ tưởng chừng như nỗi đau trong đôi mắt ấy sẽ vơi đi theo ngày tháng...nhưng điều đó dường như ko thể...

ngày qua ngày...

Yuri vẫn đến...

và rồi lại đi khi tách esprenso chỉ vừa vơi đi một nửa...

Điều đó khiến Tiffany vô cùng băn khoăn, cô ko biết tại sao bản thân mình cứ phải tò mò về Yuri dù cho cả hai đều là người xa lạ...có lẽ là vì từ trước đến giờ cô chưa từng gặp ai như thế...một con người kì lạ mang trên mình vẻ bí ẩn huyền ảo...

Cô còn nhớ rất rõ cái lần đầu tiên mà cô tiếp xúc với Yuri, ko quá vội vàng...cô đã bước đến chiếc bàn nơi góc phòng ấy với tách esprenso trên tay...và rồi ngồi xuống như thể cả hai đã quen nhau từ trước...và chính sự tự nhiên ấy khiến Yuri ko khỏi chau mày lại nhìn Tiffany với ánh mắt khó hiểu pha chút giận dữ...nhưng thế thì đã sao, Tiffany vẫn ngồi đấy nhìn chằm chằm vào Yuri khiến cho con người đối diện đôi phần ngại ngùng lản tránh ánh nhìn sang nơi khác, và rồi cô nhanh chóng mỉm cười để rồi bắt gặp khuôn mặt ấy đang dần trở nên ngố ko thể tả...càng lúc giọng cười càng vang lên to hơn...điều đó khiến cho Yuri có đôi phần ngỡ ngàng, nhưng rồi khi bắt gặp đôi mắt cười ấy đang nhìn mình lộ rõ vẻ thích thú, thì Yuri ko thể ngăn nổi bản thân mình đáp trả lại nó...cứ như thế cả hai cứ ngồi đấy nhìn nhau mà cười...bên ngoài trời đã bắt đầu rơi những hạt mưa đầu mùa...một bắt đầu mới cho một mối quan hệ mới...

Ngày hôm nay gặp lại nhau, dù rằng trong dư âm của cả hai vẫn còn chút gọi là bạn bè, thế nhưng ko hiểu sao lại khó có thể mở lời với nhau như thế...khoảng cách chăng ? Nhưng hình thành do đâu ? Khoảng không vô định ko hiện ra trước mắt mà mở ra từ trong cõi lòng...ngại ngùng...xa cách...tất cả đang dần trở nên bức bối...

" Tiffany nghỉ làm ở Coco Lee rồi sao ? Tôi ko thấy Tiffany ở đó nữa nên..."

Yuri bất ngờ lên tiếng trước để phá vỡ bầu không khí nặng nề giữa họ... những lời nói ấy được cô nói thật khẽ qua khóe môi nhưng cũng đủ để Tiffany có thể nghe thấy.

" Uhm, tôi nghỉ ba tuần rồi...mà Yuri làm gì ở công ty Hansun vậy ? "

" Ờ...thì...tôi...à, tôi làm nhân viên ở đó, thế còn Tiffany ? "

Yuri lắp bắp trả lời, cô ko muốn Tiffany biết được cô đang làm chủ hơn trăm nhân viên ở công ty đó, nếu nói ra sự thật thì khoảng cách giữa họ sẽ lại càng gia tăng thêm...và cô hoàn toàn ko muốn điều đó xảy ra.

" Tôi đang đi tìm việc làm, thấy trong báo có đăng Hansun đang tuyển người nên tôi vào nộp hồ sơ, ko ngờ lại gặp được Yuri ở đây."

" Uhm, thế Tiffany phỏng vấn có ổn ko ? "

" Tôi chưa phỏng vấn, mà cũng ko biết có được chọn ko nữa, haizzz..."

Thở dài, Tiffany đưa mắt mình nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp kính mỏng với gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi chán chường, pha lẫn với chút u buồn khiến cho tâm trạng của người đối diện cũng chùn xuống theo, đôi mắt cười ngày nào nay đã đâu mất mà thay vào đó lại là đôi mắt với nỗi buồn chất chứa vô hạn, Yuri ko đành lòng nhìn thấy Tiffany như thế...có gì đó khó chịu lắm, cô muốn đưa đôi mắt cười ngày xưa luôn làm cô cảm thấy mọi sự việc trên đời luôn thật đẹp, một thế giới màu hồng tràn vào sâu tận trong cõi lòng khi nhìn vào ánh mắt kì diệu đó...lí trí cô thôi thúc bản thân phải làm việc gì đó cho người con gái đang ngồi trước mặt mình...phải...cô cần làm một việc gì đó cho cô ấy...

" Thế à, vậy...Tiffany muốn làm gì ở công ty đó ?"

" Gì cũng được, miễn sao là được đi làm, thế thôi."

" Đơn giản quá nhỉ, Tiffany ko đặt ra mục tiêu cho mình sao ? "

" Ko, tôi nghĩ hãy để tất cả thuận theo tự nhiên, dù cho tôi có ước muốn điều gì đó mãnh liệt đến cỡ nào thì cuộc đời sẽ ko bao giờ ban tặng cho tôi, vì thế tốt nhất là để thượng đế sắp đặt, việc tôi cần làm chỉ là cố gắng làm thật tốt vị trí mà ngài đặt tôi vào, thế thôi ! "

Câu trả lời phát ra từ đôi môi Tiffany khiến Yuri ko khỏi ngỡ ngàng...cô ấy suy nghĩ như thế thật sao...cô như ko dám tin vào tai mình khi nghe thấy những lời đó...xin đừng nói với cô sự thật rằng người con gái ấy đã thay đổi...chỉ mới ba tuần...một khoảng thời ngắn ngủi ấy có thể làm thay đổi một con người sao...ko thể nào...có phải chăng Tiffany đã gặp phải chuyện gì rồi ko ? Hay cô ấy bị vấp ngã trong cuốc sống ? Hàng nghìn nỗi băn khoăn hiện lên trong Yuri...và tất cả chỉ dành cho Tiffany...

"Uhm...à đúng rồi, tôi có quen một người bên phòng nhân sự...nghe nói bên đó đang thiếu người...sẵn tiện Tiffany cũng đang muốn xin việc làm thì cho bằng..."

" THẬT THẾ SAO! " đứng phắt dậy, hai mắt cô mở to nhìn Yuri mà hét lên, cô như ko tin vào tai mình, những gì cô vừa nghe thấy tưởng như thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy Yuri đang nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên thì Tiffany mới ngồi xuống.

" Nếu Tiffany ko từ chối thì..."

" Ấy, tôi rất sẵn sàng đấy chứ ! Có ai mà công việc đến trước mặt mà nỡ đẩy đi đâu chứ, hihi."

" Vậy thì chúng ta đi ngay bây giờ luôn được ko ? "

" Tất nhiên ! LET'S GOOOO ! "

Nhanh chóng đứng dậy, Tiffany chạy sang kéo tay Yuri chạy ra khỏi tiệm cafe trong niềm vui sướng...và rồi bất chợt trên môi ai kia vội vàng nở một nụ cười khi lại được nhìn thấy đôi mắt hình ánh trăng ấy...

ooo000ooo

" Cuộc họp đến đây kết thúc, mọi người đi làm việc tiếp đi ."

" Thưa giám đốc..."

" Hôm nay tôi về sớm."

" Nhưng mà thưa..."

" Cậu ko nghe tôi nói gì à."

"Vâng, tôi xin lỗi."

Bước nhanh ra khỏi phòng họp, cô muốn đi đâu đó thật yên tĩnh để thả hồn cho vơi nhẹ đi những muộn phiền...từng nhịp chân thật nặng nề làm sao, nhưng cô phải cố thoát khỏi cuộc sống thực tại để cho phép bản thân nhẹ nhõm khi nhớ về ai kia...nhớ đến đây cô lại càng bước nhanh hơn nữa...trong lòng cứ nôn nóng thôi thúc...hay là về nhà nhỉ ? Về nhà thì có thể gặp được ai kia...nhưng liệu người đó có ở nhà ko ? Giờ này người ấy đang ở đâu...làm gì...những câu hỏi vu vơ lần lượt hiện lên trong đầu Taeyeon...cô ko còn tỉnh táo...suy nghĩ lung tung thật...nhưng đó lại chính là điều mà bản thân cô mong muốn..quan tâm về một ai đó...cảm giác lạ lắm...nôn nao khó tả nên lời...càng ngày cô càng thấy mình trở nên điên rồ mất rồi...chỉ vì một người con gái xa lạ mà có thể khiến cho trái tim vô cảm của cô lay chuyển ư ? Điều này có quá khó tin ko ?

Dừng trước thang máy, đưa tay nhấn nút mở cửa...lòng cô đang rạo rực hơn bao giờ hết... như có ngọn lửa đang cháy hừng hực thiêu đốt sự kiên nhẫn của cô từng giây...đây là cảm giác khi nhớ về một người sao...thiết nghĩ rằng nếu cô cứ như thế này mãi...thì làm sao cô có thể sống bình yên tiếp những ngày tháng còn lại đây ?

" King coong "

Cửa thang máy mở ra...đôi chân cô vội dừng lại hẳn trước sự ngỡ ngàng của chính bản thân khi ko thể nào thuyết phục được trái tim hãy can đảm mà đương đầu đối diện với sự thật...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro