Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16 

Bắt gặp ánh nhìn cầu khẩn của người quản gia già van nài mình, Taeyeon ko nói gì, cô để chiếc vali ở đó và tiến lại phía bàn ăn ngồi xuống đối diện với Tiffany, cô khoanh tay trước ngực, đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống mặt bàn và ngồi im ko nói lời nào.

Tiffany lén nhìn Taeyeon, cô biết ngay mà…cái vẻ mặt bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra của Taeyeon khiến cô đau lắm, kí ức và cảm xúc của con người chứ có phải là vật vô tri đâu mà Taeyeon có thể dễ dàng vứt bỏ như thế chứ, phải chăng cô ấy là quái vật tim sắt hay thậm chí là ko hề có tim ? Tiffany thầm an ủi chính mình khi sự kiên quyết ko mềm lòng trước Taeyeon dưới cơn mưa nước mắt hôm qua là đúng…việc dừng lại đúng lúc trước khi mọi chuyện tiến xa hơn có lẽ cô sẽ ko phải tổn thương và đau khổ thêm ngày nào nữa…tự hài lòng với suy nghĩ của mình, Tiffany cúi gầm mặt xuống tiếp tục cố nuốt bữa sáng…

“ Lát nữa mày đi coi mắt đi.”, ông Kim bình thản nói khi đưa tách cà phê lên miệng mình.

“ Kengggggg ! “, Tiffany đánh rơi con dao trên tay khi ông Kim vừa dứt lời…

Lập tức cả hai ánh nhìn đều tập trung vào cô.

“ Tôi... xin lỗi.”, Tiffany lúng túng cầm con dao lên.

“ Em ko khỏe ở đâu sao ? “, ông Kim lo lắng hỏi, đưa tay sờ trán Tiffany khi thấy sắc mặt của cô ko tốt, trông nó thật nhợt nhạt.

Làm sao mà cô có thể ổn khi câu nói của ông Kim vừa thốt ra khiến con tim cô thắt chặt lòng mình lại, Taeyeon sẽ đi gặp một người con gái khác…một người có lẽ hơn hẳn cô về mọi mặt, người đó sẽ có được cái sự tự do yêu thương Taeyeon mà cô dù có mơ đi chăng nữa cũng ko bao giờ có được… cô đã dặn lòng quên đi tất cả, đã cố gắng nhốt sự mê muội vào một góc của lí trí, cô phải quay lại điểm xuất phát ban đầu của mình, và tất nhiên là hoàn toàn ko vướng bận đến cái tên đáng ghét đó, cô phải đưa bản thân mình làm quen lại cuộc sống trước đây…nhưng thâm tâm cô đang mâu thuẫn cực độ khi ước rằng Taeyeon sẽ từ chối lời đề nghị đó của ông Kim.

“ Trong đầu ông đang nghĩ gì vậy ? “

Taeyeon lạnh lùng lên tiếng cắt ngang cái cảnh tượng đang khiến cô vô cùng khó chịu, nhìn xem ông ta đang làm gì kìa, hành động và cái cách quan tâm Tiffany như thể yêu thương lắm vậy, điều đó như trêu ngươi và khiến cô cảm thấy buồn nôn.

“ Là con gái của tập đoàn SJS, thông minh, xinh đẹp, mày sẽ thích thôi.” Ông Kim ngồi ngay người lại nói.

“ Tôi ko thèm đàn bà như ông, thích thì ông tự đi coi mắt rồi tha thêm con nhỏ đó về đây làm vợ của ông đi.” Taeyeon hờ hững nói.

“ Đồ mất dạy !!! “

Ông Kim giận dữ hất tách cà phê vào mặt Taeyeon. Ông ko muốn để Tiffany nghe những lời nói độc đoán của Taeyeon, điều đó sẽ làm Tiffany khổ tâm và cảm thấy nhục nhã, ông cũng ko muốn Tiffany tiếp tục nghĩ ông là loại người háo sắc như Taeyeon tạo dựng qua từng câu nói mặc dù trước đây là như vậy… nhưng ông đã thay đổi và quyết chỉ chung tình với mỗi Tiffany, ông muốn tạo cho Tiffany cảm giác an toàn và tin tưởng vào tình cảm của ông…Taeyeon như ngọn lửa nơi địa ngục cứ liên tiếp đốt cháy đi niềm tin của Tiffany đối với ông, ông căm ghét đứa con trời đánh của mình… có lẽ ông nên tách nó ra khỏi mình và mẹ kế của nó càng sớm càng tốt…

Tiffany há hốc mồm kinh ngạc, cô ko ngờ ông Kim lại làm như vậy, hai mắt cô mở to nhìn Taeyeon, gương mặt ấy vẫn ko hề biến sắc, vẫn điềm tĩnh và lạnh lùng lạ kì… điều đó khiến cô quặng lòng xót xa, dù rằng cô cảm thấy đau nhói nơi lồng ngực khi câu nói của Taeyeon chẳng khác nào nhắm vào cô như một thứ rác rưởi nằm ở góc xó dơ bẩn mà ông Kim đem về…nhưng cô có thể làm gì được ngoài việc câm lặng và chịu đựng những lời nói mang đầy kim nhọn cứ thế mà găm vào tim cô…

…Taeyeon ác lắm…cô ghét kẻ xấu xa đó vô cùng…nhưng cô vẫn phải bồn chồn lo lắng cho cô ta, nhìn cảnh tượng đó cô xót lắm, dù Taeyeon đáng bị như thế, ngặt nỗi cô ko thể đành lòng thỏa mãn mỉm cười khi những vệt đen chảy dài in trên gương mặt đó…

“ Ngài chủ tịch ! “, quản gia Lee vội ngăn ông Kim lại trước khi ông ta định bước sang đánh Taeyeon.

“ Bình tĩnh lại đi, bệnh của ông tái phát mắc công lại đổ thừa cho tôi nữa thì khổ.” Taeyeon vẫn bình thản nói trong khi lấy khắc giấy lau mặt mình.

“ Mày câm miệng lại cho tao…ôi tim tôi.”, ông Kim ngồi xuống ghế thở dốc.

“ Ngài chủ tịch ko sao chứ ? “ Tiffany xoay qua khẽ chồm người tới hỏi ông Kim.

Nhìn thấy Tiffany quan tâm hỏi han ông Kim, Taeyeon thật sự ko thể chịu được, thà rằng Tiffany trực tiếp lấy muối xát vào thẳng tim cô, chứ đừng ở trước mặt cô mà để cho nhìn thấy cô ấy lo lắng cho lão già chết tiệt đó, nó còn đau gấp vạn lần.

Trong taeyeon giờ đây cảm xúc khuấy động, có phải cô đang ghen ? Cô ko dám nghĩ tới điều đó, cô thấy mình đối với Tiffany thật là vô nghĩa, Taeyeon rất ghét việc người khác xem cô như một kẻ tầm thường, nó khiến cô cảm thấy mình vô cùng bé nhỏ và lạc lõng giữa cuộc sống thực tại… tại sao Tiffany lại như thế ? Chẳng phải cô cũng bị ông Kim hất tách cà phê vẫn còn hơi nóng lên mặt đấy thôi, nhìn cảnh tượng đó Tiffany ko nao lòng chút nào sao ? Cái cảm giác bỏng rát chảy dài từ mặt xuống cổ và thấm vào tim cô, bên ngoài cô vẫn cố tỏ ra như ko có gì, nhưng Tiffany nào hay rằng con tim Taeyeon đang vùng vẫy vì một cảm giác mới, cái cảm giác nóng như lửa đốt muốn thiêu rụi đi những gì nó nhìn thấy, đầu cô bốc hỏa hừng hực làm tiêu tan đi sự tỉnh táo của mình.

Tiffany có lẽ vẫn sống tốt sau tất cả những chuyện đã xảy ra… vậy còn cô tại sao ko ? Cô sẽ cho Tiffany thấy rằng…cô ấy đối với cô mãi mãi chỉ là cơn ác mộng quái đản nhất trên đời này… cô ấy ko phải là duy nhất… và cũng ko phải là kẻ xứng đáng để nắm giữ trái tim cô… cô sẽ thay thế tất cả hình bóng và suy nghĩ về Tiffany cho một người mới…mặc dù những cảm xúc mãnh liệt vẫn luôn cuộn trào nổi dậy khi nó nhìn thấy Tiffany… nhưng một người con gái đã thuộc về người khác thì Taeyeon ko cần…

“ Mấy giờ ? “ Taeyeon nhìn thẳng vào Tiffany, lạnh lùng lên tiếng hỏi ông Kim một cách cộc lốc.

“ …”

“ Cuộc hẹn gặp mặt .” Taeyeon tiếp tục khi thấy mọi người ngớ người ra nhìn mình.

“ 6 giờ chiều nay ở nhà hàng Twins .“

Taeyeon đứng dậy bước đi, chợt khựng lại nói.

 “ À mà quên, tôi sẽ ko ở trong căn nhà này nữa, ông tha hồ mà tha rác rưởi bên ngoài về, và nhớ…đừng có lôi tôi vào bất cứ chuyện gì nữa.”

“ Con khốn này …”, ông Kim rít qua kẽ răng, nhưng Taeyeon đã nhanh chóng kéo vali ra ngoài với sống mũi cay cay vì sự li biệt mà cô ko hề muốn…

“ Đây có lẽ là cách tốt nhất để tôi có thể cài lại lập trình cho trái tim của mình… Tiffany, liệu em có thật sự vui khi nhìn tôi ra đi như thế này ko ? Và liệu có phải rằng…cái cảm giác xót xa đến đắng lòng này cố chứng minh cho sự thành thật ở bản thân tôi một điều…tôi đã thích em rồi chăng…”

Nhanh chóng khởi động xe và lao vút đi, bất giác một giọt nước mắt đã rơi vì ai đó đã quá yếu lòng…

Tiffany vẫn đang đứng hình từ lúc Taeyeon quyết định đi gặp mặt con gái của chủ tịch tập đoàn gì đó, cô ko quan tâm đó là ai…nhưng , trống ngực đập liên hồi khiến cô khó thở, đôi bàn tay run rẩy khi cô biết rằng khóe mắt mình đang long lên sự ích kỷ hờn ghen…Taeyeon đã đưa ra quá nhiều quyết định, và trong số đó Tiffany ko thể chấp nhận được cái nào cả… đó có phải chăng là toàn bộ sự ngu ngốc của Taeyeon ko, hay là do sự dối trá trong cô đang đánh lừa bản thân rằng đây chỉ là một trò đùa ko vui mà Taeyeon dành cho mình…cô biết Taeyeon lạnh lùng là thế, vô tâm là thế…nhưng ít ra thì làm ơn Taeyeon đừng làm những điều mà cô ấy ko muốn chứ !

Tim cô đã vụn vỡ vì Taeyeon rồi, vì thế xin hãy để cho cô có thời gian để ghép lại nó, và sự tuyệt tình ra đi của Taeyeon có phải là giải pháp tốt nhất cho cả hai khi trong lòng mỗi người giờ đây đều đã nhận ra được sự hiện diện của nhau…nhưng dù cho bây giờ có nhận ra thì cả hai có thể làm được gì khi Tiffany đã là người phụ nữ của ông Kim…

                                                         ooo000ooo

“ Đây là hình của người con sẽ đi gặp tối nay.” Ông Jung điềm đạm đẩy tấm hình trên bàn về phía cô gái tóc vàng.

Cô gái tóc vàng nhẹ nhàng cầm tấm ảnh ở trên bàn được đẩy về phía mình lên xem, vẻ mặt ko một chút biểu cảm, vì cô đã quá quen với việc phải đi gặp gỡ người do ba cô sắp đặt, đó dường như là công việc chính của cô, tạo nên những mối quan hệ tình ái để mang về những bản hợp đồng và nguồn lợi cho tập đoàn, để rồi khi đã đạt được mục đích, thì chỉ việc phủi tay mà ko hề luyến tiếc.

“ Kim Taeyeon, 25 tuổi, hiện đang là giám đốc marketing công ty HanSun…”

“ Ba có lầm ko ? Công ty quái quỷ gì mà con chưa nghe tên lần nào ? “, cô ta thảy tấm hình xuống bàn tỏ vẻ khinh bỉ.

“…là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Kim đứng đầu Đại Hàn Dân Quốc .”

Cô gái thoáng nhướng mày bất ngờ, nếu như đây là con của chủ tịch Kim, thì tại sao chưa bao giờ xuất hiện trên một bài báo hay thậm chí là ko tồn tại bởi một lời nói nào hết, nay bỗng nhiên đột ngột xuất hiện làm cô nảy sinh rất nhiều mối hoài nghi...danh tính của cô ta tại sao lại ko được công khai mà đến tận bây giờ mới được tiết lộ… cô đã từng gặp chủ tịch Kim trong một buổi tiệc của những doanh nhân, nhìn lão già đó ko hề đơn giản tí nào… mục đích của ông ta là gì khi tạo mối quan hệ cho hai bên ? Tập đoàn của ba cô ko cùng lĩnh vực với tập đoàn của ông ta…là làm ăn hay còn ý gì khác chăng ?           

“ Vậy tại sao cô ta lại ko làm việc cho tập đoàn Kim ? “, cô đanh mặt lại hỏi.

“ Đừng thắc mắc nhiều, rồi từ từ con cũng sẽ biết, đây sẽ là bước ngoặt lớn cho tập đoàn SJS lấn sang lĩnh vực khác, có tập đoàn Kim chống lưng thì chỉ có phất lên, chẳng có công ty nào dại dột gây bất lợi cho chúng ta, vì thế con hãy cố gắng làm cho thật tốt đi, nắm thóp trái tim nó trong lòng bàn tay càng sớm càng tốt.”

Ông Jung thoải mái ngả người dựa vào ghế, những mưu mô đang hiện lên trong đầu ông, ông phải chớp lấy cơ hội hiếm có này, vì có mơ, ông cũng ko bao giờ nghĩ đến một ngày lão Kim chủ động gọi điện cho ông với một lời đề nghị vô cùng đơn giản.

 “ Chỉ cần con gái ông nắm giữ trái tim nó, khiến nó bị mê hoặc đến ngây dại vì yêu, thì lúc đó 5% cổ phần tập đoàn Kim sẽ là của ông.”

“ Jessica này chưa từng để con mồi nào chạy thoát, rồi cô cũng sẽ nhanh chóng quỳ dưới chân tôi như những người trước đây thôi Kim Taeyeon. “

Jessica ngồi vắt chân chéo, lưng dựa vào thành ghế, khoanh tay trước ngực nhìn tấm hình ở trên bàn, cô nhếch môi cười đắc thắng, đối với cô, những loại người như thế này chỉ là những con bò ngu ngốc lóa mắt trước đám cỏ xanh mượt…để rồi tới khi biết mình đã ăn phải bụi gai thì chết ko kịp một lời trăn trối…

 

                                                   ooo000ooo

Thả người lên chiếc ghế sofa, Taeyeon chẳng biết mình sẽ đi đâu ngoài phòng làm việc ở công ty vì giờ đây đầu óc cô trống rỗng, cô ko thể nghĩ thêm được điều gì nữa, cô đã quá mệt mỏi với những việc liên quan đến Tiffany…nhìn lên trần nhà, cô vắt tay lên trán thở dài ngao ngán, kể từ lúc gặp Tiffany, mọi thứ đều trở nên phức tạp…

Cái cô gái rắc rối đó xuất hiện và gieo rắc thêm đau khổ cho cô như thể cô ấy nghĩ rằng cuộc đời cô ko biết tổn thương là gì, nhưng làm sao cô ấy biết được những điều đã xảy ra trong quá khứ của cô còn kinh khủng hơn gấp ngàn lần, nhưng việc Taeyeon có thể làm chỉ là ôm tất cả những đau đớn vào lòng mà giam giữ, để chúng dày vò hành hạ cô từng ngày rồi theo năm tháng cũng sẽ nguôi ngoai bớt đi phần nào…nỗi đau năm nào còn đó, mọi cảm xúc cô kìm hãm trong một chiếc cũi nay được Tiffany đến giải thoát…

Taeyeon lại phải nếm cái vị mặn của nước mắt…vị cay đắng của những cơn đau bất tận…vị chua xót cho những cảm xúc tội lỗi ko tìm được lối thoát….tại sao quá khứ và hiện tại đều làm cho cô ko có nổi cái gọi là “ hạnh phúc “ như người khác ? Tiffany là định mệnh sắp đặt để tiếp tục khiến cho cuộc đời cô thêm oái ăm sao ? Vậy thì đáng lẽ ra ngay từ đầu cô đã phải né tránh Tiffany…để giờ đây cô nhận ra bản thân mình đã nhấn chìm một nửa linh hồn lạc vào cõi u mê do Tiffany dẫn dắt, cô phải bám víu lấy thứ gì đó để kéo cô quay trở lại như con người trước đây…và rồi cô chợt nhớ đến cuộc hẹn gặp mặt chiều nay… liệu đó có phải lại do định mệnh sắp đặt để lôi kéo cô vào một trò chơi mới ? Nhưng cô ko mấy quan tâm…gì cũng được… chỉ cần nó cứu vớt được linh hồn của cô ra khỏi nơi Tiffany đang phong ấn nó…cô cảm thấy lòng mình buốt lắm, có lẽ linh hồn cô đang lạc vào một khoảng trống vô định , nơi chỉ toàn những làn sương mờ ảo với cái lạnh đến thấu xương thấm dần vào da thịt làm tê tái cõi lòng…Tiffany cám dỗ và bỏ cô một mình ở đó…điều đó thật đau đớn….cô ko muốn ở nơi quái quỷ đó chút nào… nếu được thì cô chấp nhận cô đơn và sống một cuộc sống tẻ nhạt vô cảm trước đây... thật sự mọi thứ đang diễn ra khiến Taeyeon ko thích ứng nổi…nó lạ lẫm và vô cùng mâu thuẫn về tất cả…mơ hồ thật…

Nặng nhọc bật người ngồi dậy…Taeyeon bước đến bàn làm việc của mình… cô phải tìm cách buông lơi những cảm xúc tội lỗi này… vùi đầu vào công việc có lẽ là cách hay…

                                                           ooo000ooo

Tiffany trong bộ váy công sở ôm sát người hồi hộp đứng trước cánh cửa phòng làm việc của Yuri, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, công việc này đến quá nhanh khiến cô vẫn còn bỡ ngỡ…

yuri và tiffany đi dọc hành lang trong công ty với sự im lặng khiến bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Tiffany vẫn còn như người đang ở trên mây, nỗi lo bộn bề về Taeyeon khiến Tiffany ko còn tâm trạng, đôi mắt thẫn thờ cứ cụp xuống nhìn mông lung về phía trước, đôi lúc cô lại khẽ thở dài, nuốt khan cổ họng mình, đầu óc quay cuồng…cô nghĩ có lẽ mình bị sốt rồi chăng ? Cô vừa bị dội gáo nước lạnh vào tim mình, ko lẽ trái tim của cô yếu đuối đến thế sao ? Dễ dàng gục ngã trong khi Taeyeon ko hề đá động gì đến cô, đơn giản chỉ là tình cờ gặp nhau và cái ánh mắt chất chứa sự tổn thương đó khiến cô cảm thấy não lòng làm sao…

…nước mắt muốn rơi để hạ nhiệt nơi lồng ngực cũng ko được…

…sự khó chịu nơi đáy vực tâm hồn khiến cô muốn hét lên thật to để giải tỏa ra ngoài cũng ko được…

Bỗng dưng cô thấy mình như một đứa hèn nhát, chẳng có đủ can đảm để làm được việc gì mà bản thân mình muốn cả…

Khẽ liếc nhìn Tiffany, Yuri ko khó để nhận thấy sự kì lạ từ thái độ đến biểu hiện của Tiffany kể từ cuộc chạm mặt Taeyeon ở thang máy, họ quen biết nhau sao ? Và đây là mối quan hệ gì lại khiến cho họ ko thoải mái khi gặp nhau ? Cô lờ mờ đoán ra vài điều, nhưng cô cần phải kiểm chứng lại trước khi đưa ra kết luận.

“ Tiffany, trông cô có vẻ ko ổn, có chuyện gì sao ? “

Tiffany giật mình khi nghe giọng Yuri cất lên, cô lúng túng tìm một lí do thích đáng để trả lời.

“ Tôi…tôi…tôi run quá, ko biết phỏng vấn…người ta sẽ hỏi gì nữa… “ Tiffany lắp bắp nói.

“ Thế à…chỉ như vậy thôi sao ? “

“ Ừ thì… hi vọng người phỏng vấn ko phải một bà cô già khó tính hay một ông chú mặt hình sự.”

Trông mặt Tiffany vừa nói vừa xụ xuống cứ như con nít phụng phịu đòi mua đồ chơi mà ko được, đã vậy còn phồng má thổi thổi nữa chứ , cảnh tượng đó ko khỏi khiến Yuri bật cười.

“ Gì vậy ? Sao Yuri lại cười ? “ Tiffany khó hiểu hỏi.

“ À ko có gì…đến nơi rồi, cô vào trong ngồi chờ tời lượt phỏng vấn nhé, bây giờ tôi phải đi làm việc. ”

“ Ừm, Yuri à, cảm ơn cô nhiều lắm.”

“ Tiffany khách sáo quá, trước sau gì chúng ta cũng làm việc chung với nhau thôi, đừng nói lời cảm ơn vội, thôi tôi đi đây, lát gặp lại. ”

Yuri cười nhẹ rồi đẩy Tiffany vào trong phòng đóng cửa lại, cô tiến về phòng làm việc của mình để chuẩn bị điều bất ngờ dành cho Tiffany, lấy điện thoại ra, Yuri gọi cho ai đó.

“ trợ lý Kang, 5 phút nữa bảo cô ta vào phòng tôi. ”

Mồ hôi đổ ướt lòng bàn tay, Tiffany đang ngồi trong căn phòng chỉ có mỗi cô và anh chàng nhân viên cứ lúi cúi làm việc trên máy tính, sự căng thẳng bao trùm lấy toàn bộ không gian ở đây, chợt cậu nhân viên đứng phắt dậy nhìn chằm chằm vào Tiffany, cậu ta tiến nhanh đến chỗ cô đang ngồi khiến Tiffany giật thót tim.

“ Anh…anh…muốn gì ? “, Tiffany đưa hai tay chéo lên nhau trước ngực mình.

“ Đã đến giờ phỏng vấn, mời cô đi theo tôi.” Cậu nhân viên lịch sự đáp.

“ Ôi trời…thế mà cứ tưởng, hết cả hồn ! “

“ À… vâng. “

“ Cốc cốc, thưa giám đốc, tôi đưa cô ấy đến rồi ạ.” – rồi cậu nhân viên quay qua nói với Tiffany -  “ Mời cô vào.”

“ Cảm ơn anh. “ Tiffany gật đầu nhẹ nói.

Tiffany mở cửa nhè nhẹ bước vào trong, căn phòng lạnh quá, Tiffany rùng mình vì cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng, chiếc ghế nơi bàn làm việc quay lại với cô, có khi nào đó là một tên giám đốc dê xồm, bệnh hoạn đang ngồi đó chờ cô đến gần rồi giở trò ko ??? Tiffany sởn gai óc với cái suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu mình, nuốt khan cổ, cô lấy hết can đảm lên tiếng.

“ Xin chào.”

Chiếc ghế từ từ xoay lại…

Tiffany ngớ người bất động nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa hiện ra…

“ Cô Hwang, mời cô đến đây để chúng ta bắt đầu cuộc phỏng vấn.” Yuri nghiêm giọng nói, cố nín cười vì cái người đang quá đỗi ngạc nhiên ngồi há miệng to đến nỗi nhét vừa một quả trứng vào đó.

“ Yu…ri… à, sao… sao cô lại ngồi ở đó ? “

“ Sao tôi lại ko thể ngồi ở đây ? “ yuri nhún vai nói.

“ Giám đốc Kwon Yuri ?!? “, Tiffany bần thần đọc dòng chữ ghi trên tấm bảng tên đặt trên bàn, là thật sao ? Yuri là giám đốc…vậy hóa ra nãy giờ cô cứ như con ngốc bị Yuri lừa, ôi trời, thề có chúa, ngay lúc này cô chỉ muốn nhào  tới bóp cổ cô ấy để cho hả giận.

“ Cô đang lãng phí thời gian của tôi đấy cô Hwang.”

Tiffany lấy lại bình tĩnh bước đến ngồi ở chiếc ghế trước bàn làm việc của Yuri, cô cười khẩy khi Yuri vẫn tỏ ra bình thường cứ như từ nãy đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra và xem cô như một người lạ, đáng ghét thật !

“ Cô định bắt đầu cuộc phỏng vấn với gương mặt ko hề có chút thiện cảm sao ? “

Yuri nói trong khi đang sắp xếp lại đống hồ sơ trên bàn mình, cô ngước lên nhìn Tiffany thì tất cả cô nhận được là một nụ cười méo mó đang được tiffany cố gắng nặn ra, cái cô này đúng là ngơ ko thể tả.

“ Tên đầy đủ.”

“ Hwang Mi Young.”

“ Ưu điểm của cô là gì ? “

“ Tôi rất thạo tiếng Anh, siêng năng, chăm chỉ. ”

“ Vậy còn khuyết điểm ? “

“…”  * gãi đầu *

“ Khuyết điểm của cô là quá ngơ đó Tiffany.”

 

“ Cô có tài năng gì đặc biệt ko ? “

“ Tôi có thể hát nhưng ko hay lắm.”

“ Tửu lượng của cô là bao nhiêu ? “

Tiffany trố mắt nhìn Yuri, cô ấy bị ấm đầu rồi chăng ? Toàn hỏi những câu vớ vẩn chẳng lên quan gì tới công việc, ko lẽ Yuri lại tiếp tục biến cô thành con lừa sao ?

“ m..một chai soju.”

“ Cô biết Kim Taeyeon à ? “

Yuri đột ngột ngồi thẳng lưng nhìn sâu vào mắt Tiffany hỏi, điều đó làm Tiffany vô cùng bối rối, Yuri hỏi câu đó là có ý gì ? Tại sao lại nhắc đến cái tên đó ? Ko lẽ cô ấy nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và Taeyeon ?

“ Ko được…ko thể để Yuri biết mình và Taeyeon quen nhau được…”

“ Là …là ai vậy ? “ Tiffany lúng túng trả lời.

“ Tiffany nói dối…có lẽ mối quan hệ của họ có cái gì đó hơn mình nghĩ…”

“ Ngày mai cô có thể đi làm, tôi sẽ hướng dẫn công việc cho cô, bây giờ cô về đi.”

Yuri đứng dậy đi ra ngoài, để lại Tiffany đang thở phào nhẹ nhõm… thái độ của Yuri như vậy là sao ? Cô đã nói gì sai ư ?

“ Cốc cốc cốc.” Tiffany rụt rè gõ cửa.

“ Vào đi.”

Tiffany mở cửa bước vào trong, cô khẽ cúi đầu chào khi thấy Yuri đang nhìn mình, bỗng dưng Tiffany cảm thấy ko thoải mái, khoảng cách giữa họ bỗng dưng trở nên xa cách quá, cứ như hai người lạ chưa từng gặp nhau mặc dù chỉ mới ngày hôm qua thôi, cô ấy vẫn còn nói chuyện và cười với cô… con người ta có thể thay đổi nhanh đến như vậy sao… Taeyeon cũng vậy, rất dễ dàng vứt bỏ thậm chí là lãng quên đi tất cả…

“ Kể từ bây giờ cô sẽ là thư ký của tôi, đây là danh sách những việc cô cần phải làm, chỉ có 10 trang thôi, tôi cho cô 10 phút để đọc hết, hãy bắt đầu việc đầu tiên là pha một tách esprenso cho tôi vào mỗi buổi sáng.”

Yuri thảy một xấp giấy lên bàn, Tiffany nhăn nhó cầm nó lên, cô ta tính bóc lột sức lao động hay sao mà lại nhẫn tâm giao cho người mới nhận việc như cô cả đống thế này, có đọc cả ngày cũng ko hết chứ nói chi đến làm việc, sao cô ta nỡ lòng nào đối xử với cô ác quá vậy ko biết, thế mà từ trước đến giờ cô cứ ngỡ Yuri là người ngoài lạnh trong ấm, hóa ra cũng giống như “ ai kia “ thôi…

“ Còn ko mau đi làm việc đi, đứng đó làm gì ! ”

Yuri giả vờ khó chịu nói khi thấy xấp giấy đáng thương bị Tiffany cầm chặt đến nhàu nát, chắc cô ấy đang cực kì ức chế nhưng ko thể làm gì được cô, đúng là trêu “ thư ký mới ” vui thật.

“ Xin phép giám đốc tôi ra ngoài làm việc.” Tiffany nhìn yuri mỉm cười rồi nhanh chóng quay lưng đi, nụ cười vội vụt tắt và thay thế vào đó là khuôn mặt bí xị đến khó coi.

“ Ngày đầu tiên đi làm là như thế này sao ?!? “

                                                       ooo000ooo

Ngả người ra sau thở dài, đầu óc Taeyeon như muốn nổ tung khi làm việc với đống hồ sơ suốt 9 tiếng đồng hồ, cả ngày cô ko ăn ko uống, chỉ biết cố gắng ép bản thân ko được thảnh thơi, cô thấy cơ thể mình rã rời, mi mắt nặng trĩu…cô gần như kiệt sức…nhưng có lẽ như thế này còn khá hơn việc để Tiffany lờn vờn trong tâm trí…

“ brrrr brrrr brrrr.”

Mệt mỏi nhìn về chiếc điện thoại đang rung, quản gia Lee gọi cho cô có việc gì ? Cô hi vọng ko dính dáng gì đến ông Kim thì hơn.

“ Tôi nghe.”

“ Chào cô chủ, tôi gọi để nhắc cô nhớ cuộc hẹn gặp mặt với tiểu thư của tập đoàn SJS.”

“ Tôi biết rồi.”

“ Mày đừng có mà dại dột nghĩ đến chuyện ko đi hoặc quậy phá khiến cuộc hẹn này thành trò cười, cái giá phải trả ko hề nhẹ đâu.” tiếng ông Kim bên đầu dây kia vang lên làm Taeyeon vô cùng khó chịu, ông ta giật điện thoại từ tay quản gia Lee để đe dọa cô nữa chứ.

“ Ông lắm lời quá.”

Bực bội quăng điện thoại lên bàn, Taeyeon liếc nhìn đồng hồ, đã 5 giờ rồi, cô còn một tiếng nữa để chuẩn bị, cô có nên để người khác có cơ hội để thay thế hình bóng ấy ko ?

                                                           ooo000ooo

Taeyeon trong bộ vest màu trắng lịch lãm ngồi khoanh tay trước ngực với đôi chân mày đang nhíu gần sát vào nhau, cô đang thật sự mất kiên nhẫn khi đã trễ 10 phút mà cô gái chết tiệt nào đó mà ba cô hẹn gặp mặt vẫn chưa đến, hay có khi nào đây là một trò đùa mà ông Kim bày ra để chơi cô ko ? Cũng có thể lắm chứ.

“ Lão già này…ông ta dám chơi mình sao…ông chết chắc rồi !!! “

Taeyeon nổi “ khùng “ khi cái ý nghĩ tưởng ảo nhưng cũng có thể là sự thật đó khiến cô mất bình tĩnh, cô đứng dậy hậm hực bỏ đi…

“ Xin lỗi tôi đến trễ.”

…và rồi đôi chân cô dừng lại khi mọi giác quan của mình đều đã bị đóng băng…

…trước mắt cô…có phải là hiện thân của nữ thần Aphrodite chăng…

…một người lãnh cảm với cái đẹp như cô ngày hôm nay lại xao xuyến trước một người con gái ngay từ ánh nhìn đầu tiên…đến Tiffany cũng ko thể làm được điều đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro