Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 2

Phóng xe lướt đi trên con đường cao tốc trong làn sương đêm lạnh giá, Taeyeon lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.


“ Chúng ta đi làm một li nhé ?”


“ Vào cái giờ này sao?”, giọng nói ngái ngủ vang lên ở đầu dây bên kia.


“ Uhm, đi ko ?”


“ Hay là qua nhà tớ đi. Giờ này tớ lười ra ngoài lắm.”


“ Sao cũng được, 15 phút nữa gặp nhau, bye “


“ Ok.”


Quăng điện thoại qua chỗ ngồi kế bên, Taeyeon lập tức nhấn hết ga lao xe đi đến nơi cô vừa hẹn gặp…


“King kong!”


“Nhanh hơn tớ nghĩ đấy Kim Taeyeon.”, Soo Young nở một nụ cười khi nhìn thấy người bạn thân của mình.


“Thường thôi, đây, nó có đủ cho chúng ta uống đến ngày mai luôn đấy.”, Taeyeon giơ cái túi mình đang cầm trên tay đưa qua đưa lại trước mặt Soo Young.


“ Soju à? Ngán rượu tây rồi sao?”


“ Uhm, ngán rồi, hôm nay phải đổi khẩu vị chút xíu.”, taeyeon nhún vai nói.


“ Vào nhà đi.”


Nói rồi Soo Young nép người mình sang cho Taeyeon bước vào nhà. Soo Young là người thừa kế của một tập đoàn sản xuất thực phẩm lớn ở Hàn Quốc, cha cô là chỗ quen biết với ông Kim, nhờ có sự giúp đỡ của ông Kim mà sự nghiệp của cha cô mới phát triển được như ngày hôm nay.


Soo Young gặp Taeyeon lần đầu tiên tại nơi mai táng mẹ cô ấy. Ấn tượng của cô khi nhìn thấy taeyeon chính là một bóng dáng nhỏ bé ngồi thu mình ở góc nhà, ôm bức di ảnh của mẹ mình mà khóc…sự yếu đuối của tâm hồn hoàn toàn ko hề che dấu…những giọt nước mắt của Taeyeon khiến cho Soo Young cảm nhận được sự tổn thương mà cô ấy phải gánh chịu. Bên trong Soo Young hối thúc bản thân cô phải an ủi, bảo vệ cho Taeyeon, có cái gì đó khiến cho Soo Young nôn nao ko thể tả…có phải chăng đó là sự đồng cảm với Taeyeon vì mẹ của cô cũng đã qua đời, cái cảm giác bị mất đi người mà mình thương yêu nhất nào có dễ dàng xóa bỏ, quên đi được... kể từ giây phút đó, Soo Young đã xem Taeyeon như người bạn thân mà số phận mang đến cho cô – người có cùng cảnh ngộ…


Còn về phía Taeyeon, cô rất trân trọng tình bạn cao quý mà Soo Young dành cho mình. Đã 6 năm trôi qua, cô xem Soo Young như người thân ruột thịt, đôi lúc Taeyeon còn cảm nhận được cô yêu quý Soo Young hơn cả người cha của mình.


Soo Young luôn luôn ở bên cạnh Taeyeon, như một bức tường vô hình cho cô có thể dựa vào những lúc bản thân mình yếu đuối…là người sẽ ko bao giờ phản bội cô dù trong bất cứ hoàn cảnh nào và hơn bao giờ hết, Soo Young đã cho cô cảm thấy được rằng trên cõi đời này, mình vẫn còn tồn tại, mặc dù chỉ có một mình Soo Young quan tâm đến cô nhưng đối với Taeyeon, như thế đã là quá đủ…


“ Hôm nay có chuyện gì ko vui sao?”, Soo Young lên tiếng hỏi.


“ Sao cậu lại hỏi như thế ? ko lẽ phải có chuyện gì ko vui mới tìm đến cậu sao?”


“ Taeyeon à, cậu quên mình là ai rồi sao?”


“ Đúng là ko gì có thể qua mắt được cậu, bạn thân à.”, Taeyeon nhìn SooYoung nở một nụ cười.


“ Uống một li đi rồi nói.”, Soo Young rót rượu đưa cho taeyeon.


“ Ông ta muốn cưới vợ.”, Taeyeon vừa nói vừa rót li rượu khác đưa lên miệng uống tiếp.


“ Hả? cậu…cậu nói gì? Cưới vợ á ? đừng đùa chứ.”, Soo Young đánh vào vai Taeyeon nói.


“ Ko đùa đâu, con nhỏ đó nhìn cũng cỡ tuổi tụi mình, công nhận cao tay thật, khiến ông ta mê mệt đến độ muốn lấy làm vợ.”, Taeyeon nhếch miệng cười khi nhắc tới chuyện này.


“ Vậy thì thật là có phần chênh lệch lớn đấy, nhưng dù sao cũng chúc mừng bác ấy.”


“ Có gì đáng chúc mừng chứ, cậu ko thấy nó lố bịch à, ở đó còn chúc mừng ông ta.”


“ Taeyeon à, cậu đừng nói như vậy , dù gì bác ấy cũng là ba cậu, tại sao cậu lại có thành kiến với bác ấy như thế chứ?”


“ Cậu ko phải là người trong cuộc thì làm sao cậu có thể hiểu rõ mọi thứ được chứ Soo Young? Cậu ko biết được con người thật của ông ta là như thế nào đâu. Ông ta là một con cáo già, đạo đức giả, ko có chuyện gì xấu xa mà ông ta ko dám làm, cái vẻ tốt đẹp bên ngoài của ông ta mà cậu thường hay thấy chẳng qua chỉ là để che mắt mọi người về bản chất thật của ông ta thôi…”


“ Taeyeon à, cậu đừng nói như thế…”


“ Cậu có biết ông ta đối xử với mẹ con tớ tệ bạc đến thế nào ko? Người ngoài nhìn vào thì nghĩ rằng đó là một gia đình hạnh phúc, nhưng sự thật thì ông ta chưa bao giờ dành tình cảm cho mẹ con tớ…tất cả chỉ là danh phận mà thôi. Sống trong căn nhà này, mẹ tớ chỉ toàn ngập chìm trong nước mắt. Tớ nhớ mãi cái cảnh tượng ông ta tay trong tay với một con đàn bà khác vào ngay cái đêm mà mẹ tớ trút hơi thở cuối cùng vì căn bệnh tim quái ác…ánh mắt ông ta hiện rõ lên niềm hạnh phúc, thứ mà có lẽ ko bao giờ dành cho mẹ tớ…”, Taeyeon nói trong cay đắng, nước mắt rơi xuống nền nhà lạnh giá.


Mỗi lần nhớ đến cái kí ức đau buồn đó, Taeyeon ko thể nào kiềm chế được cảm xúc…vết thương đó sẽ mãi mãi ko thể nào chữa lành được…trái tim Taeyeon đã trở nên sắt đá…lòng thù hận giúp cô vượt qua khó khăn để một ngày nào đó, cô sẽ cho ông Kim thấy rằng cô ko phải là một đứa vô dụng như ông ta vẫn tưởng.


“ Taeyeon à…”


“ Thôi, uống đi, tớ ko muốn nhắc tới ông ta nữa.”


“ Uhm, chúng ta cùng uống.”, tâm trạng Soo Young chùn xuống khi nghe những lời bộc bạch của Taeyeon, dù đã là bạn 6 năm, nhưng đây là lần đầu tiên Taeyeon nói ra lòng uất hận của cô dành cho ba mình. Soo Young có thể cảm nhận được sự tổn thương và nỗi cô đơn mà Taeyeon phải chịu đựng trong suốt khoảng thời gian sống trong căn nhà đó, căn nhà lạnh lẽo và đầy bí mật…

ooo000ooo


Ông Kim và Tiffany đang ngồi trong phòng riêng, không gian yên ắng nơi đây khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt. Tiffany ngồi thẫn thờ vì những chuyện vừa xảy ra, lần đầu tiên trong đời cô bị người khác dành những lời lẽ ko hay xúc phạm đến mình như vậy, lòng tự trọng của một người con gái ko cho phép bản thân cô bỏ qua chuyện đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


“ Tiffany à, em ko sao chứ ? Cho tôi xin lỗi chuyện lúc nãy, từ trước đến giờ Taeyeon nó là như vậy đấy, hi vọng em đừng phiền lòng vì một đứa ko biết điều như nó.”, ông Kim dỗ dành Tiffany.


“…”


“ Xin em đừng để trong lòng những điều xằng bậy mà nó nói, thật ra mối quan hệ giữa tôi vói nó ko được tốt cho lắm, vì thế cho nên…”


“ Tôi ko sao, xin ông đừng nói thêm bất cứ điều gì nữa…tôi cần yên tĩnh.”


“ Em mệt à ? Hay là ko khỏe ở chỗ nào ?”, ông Kim nắm lấy tay của Tiffany hỏi han lo lắng.


“ Ông Kim, xin ông hãy tôn trọng tôi…”, Tiffany nhanh chóng rút tay mình lại, cô quay mặt đi hướng khác để tránh cái nhìn của ông Kim.


“ Tiffany à, trước sau gì em cũng là vợ của tôi, ko lẽ…tôi ko được quyền quan tâm, lo lắng cho em sao? “


“ Cảm ơn ông, nhưng ngay lúc này tôi chỉ muốn ở một mình, hi vọng ông có thể hiểu cho tôi.”


“ Tôi…thôi được, vậy em cứ nghỉ ngơi cho thoải mái, tôi…tôi ra ngoài đây.”


Tiffany vẫn ko buồn nhìn ông Kim, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Sự lạnh nhạt của cô mang đến cho ông Kim cảm giác hụt hẫng, nhưng ông ko muốn làm cho người con gái mà mình yêu thương cảm thấy ko thoải mái, ông đành ngậm ngùi bước ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh như những gì mà Tiffany mong muốn.


Ngay khi cánh cửa phòng khép lại, Tiffany đưa hai tay ôm lấy mặt mình mà khóc , cô ko biết tại sao số phận mà thượng đế an bài cho cô lại khắc nghiệt đến như thế, cô bắt đầu nhớ lại cái nguyên nhân đã đưa đầy cô rơi vào tình cảnh bi đát như ngày hôm nay…


Sinh ra trong một gia đình giàu có, Tiffany là một tiểu thư danh giá của tập đoàn có tiếng ở hàn quốc, tuổi thơ của cô ngập tràn màu hồng hạnh phúc bên cạnh ba mẹ, cuộc sống luôn đầy ắp tiếng cười cho đến một ngày…công ty của ba cô phá sản, mọi thứ đảo lộn hoàn toàn , từ một người sống trong sung túc, nay phải vứt bỏ lớp áo quyền quý để lo cho cuộc sống qua ngày, ba cô cũng từ ngày đó mà bỏ bê gia đình, dấn thân vào cờ bạc, rượu chè một cách vô độ, để rồi nhờ men say dẫn lối về nhà, nhiều lúc còn đánh đập cả mẹ con cô...


Cuộc sống như ở địa ngục khiến mẹ cô đau khổ, thêm việc chứng kiến người chồng của mình bất lực như thế, bà đâm ra chán nản nên cũng sinh bệnh. Tất cả mọi việc đều đổ lên đôi vai nhỏ bé của Tiffany, lo cho bản thân đã là khó, thế mà nay lại còn gánh vác thêm cả phần của cả ba và mẹ cô, Tiffany ra sức làm việc ngày đêm vô cùng cực khổ nhưng cô chưa bao giờ xem họ như một gánh nặng…cô chỉ cảm thấy mình lạc lõng trên cõi đời này…khi người mẹ phải nằm trong viện mỗi ngày để trị bệnh…còn người cha thì lao thân vào những canh bạc vô bổ…về nhà thì chỉ có bốn bức tường lạnh lẽo xung quanh, sự cô đơn luôn túc trực trong tâm hồn nhạy cảm của cô, lúc bấy giờ Tiffany chỉ có một điều ước duy nhất : một ngày nào đó, những khó khăn, vất vả mà cô đang phải đối mặt sẽ biến mất, và thượng đế sẽ mang trà lại nụ cười trên gương mặt của cô như ngày xưa đã từng…và cho đến một ngày…


“ Từ giờ mày sẽ là vợ của ngài chủ tịch Kim.”


“ Tại sao con lại phải lấy ông ta chứ ? Người mà đáng tuổi ba của con.”


“ Bốp!!! Câm mồm!!! Tao đã bán mày cho ngài chủ tịch đáng kính đây, mày ko được cãi lại . Đồ ngu! Có phước mà ko biết hưởng!”


“ E hèm…ông Hwang, có lẽ những lời này hơi nặng đấy.”


“ À vâng, tôi hiểu rồi ngài chủ tịch, vậy thì từ giờ phút này, con gái tôi đã thuộc quyền sở hữu của ngài rồi, mong ngài sẽ có được cuộc sống hạnh phúc bên cạnh nó. Thôi, bây giờ tôi có việc phải đi, xin chào ngài ạ!”


“ Ba à, xin người đừng bỏ con đi…làm sao ba lại có thể đối xử với con như thế chứ…con là con của ba mà…ba coi trọng tiền hơn con sao…”


“ Tiffany, em đừng kêu gào, khóc lóc như vậy nữa, tôi hứa nếu làm vợ tôi, cuộc sống của em sẽ như một nàng công chúa, tôi sẽ hết mực yêu thương em, tôi sẽ cưng chiều em hết mực…”, ông Kim bước đến khoác vai Tiffany.


“ Ông đừng nói nữa, dù cho có chết tôi cũng ko lấy ông đâu, vì thế cho nên…”


“ Em muốn mẹ em hết bệnh ko?”


“…”


“ Chỉ cần một cái gật đầu của em, tất cả những thứ em muốn đều sẽ thành sự thật, cho nên…em hãy chấp nhận làm vợ tôi, cả thế giới này đều là của em.”


Chỉ nghĩ đến đây thôi, Tiffany ko dám nhớ thêm điều gì nữa, cuộc đời cô như một nút thắt khó gỡ…có khi nào ông Kim chính là người mà thượng đế mang đến để nới lỏng nó ra…mệt mỏi vì sự thật cay đắng, Tiffany thiếp đi trong những vệt nước mắt đã khô lại in hằn trên gò má mình…


Sáng hôm sau:


Khẽ nheo mắt vì ánh nắng len lỏi qua tấm rèm cửa chiếu lên gương mặt mình, Tiffany tỉnh giấc, cô bước xuống giường…đi đến ngồi trước bàn trang điểm…Tiffany nhìn con người mình ở trong gương…cô đã suy nghĩ rất nhiều và đưa ra một quyết định…cô sẽ thay đổi tất cả…sẽ trở thành một người vợ…phải, một người vợ đúng nghĩa…


“ Tiffany, sao em dậy sớm vậy ? Ko ngủ thêm chút nữa đi.”, ông Kim đang ngồi ở phòng khách đọc báo, thấy Tiffany ông liền bật dậy tiến đến gần cô.


“ Thôi, tôi quen dậy vào giờ này rồi.”


“ Vậy em ngồi xuống đây đi, tôi bảo người hầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho em.”


“ Tôi muốn đi dạo một lát, tôi sẽ ăn sau.”


“Em cứ làm những gì mình thích, giờ đây em đã là bà chủ của căn nhà này, mọi thứ đều là của em, chỉ cần em vui là được rồi.”, ông Kim bước đến nắm lấy tay của Tiffany ,xoa nhẹ mu bàn tay của cô.


“ Uhm, vậy tôi đi đây.”, nở một nụ cười nhẹ, Tiffany rút tay lại rồi bước đi, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để thực hiện quyết định của mình, cô cần thời gian để thực hiện cái quyết định mà cô ko biết là đúng hay là sai…


Mãi trôi theo những dòng duy nghĩ, Tiffany dừng chân trước một căn phòng nằm tách biệt hoàn toàn với các dãy phòng khác, cô cảm thấy nơi đây thật lạnh lẽo…căn phòng này dường như có cái gì đó rất khác biệt…sự tò mò khiến Tiffany đánh liều mở cửa bước vào trong. Trái hẳn với vẻ ngoài u ám, bên trong căn phòng ngập tràn mùi hương lavender vô cùng dễ chịu, Tiffany cứ thế tiến thẳng vào trong, cô nhanh chóng khựng lại khi nhìn thấy…


“ Tiffany??? “.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro