Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6

“ Tôi muốn gì à ? Đêm nay… “, Taeyeon đưa tay vuốt nhẹ má của Tiffany, bàn tay còn lại di chuyển lên ngực của cô ấy, điều đó khiến Tiffany trở nên sợ hãi, cô ta đang muốn làm hại cô…một lần nữa…


“ Tim cô đang đập rất nhanh…”, Taeyeon thì thầm vào tai của Tiffany trong khi tay vẫn đặt yên ở ngực cô ấy.


Lồng ngực của Tiffany như muốn nổ tung ra, cô ko thể nào kiểm soát được nhịp tim khi nó đập càng lúc càng nhanh, và điều đó đã bị Taeyeon phát hiện. Những ngón tay hư hỏng di chuyển dần qua vai của Tiffany, Taeyeon kéo dây váy ngủ của Tiffany xuống…bờ vai thơm nồng mùi sữa…Taeyeon nghiêng đầu mình xuống cổ Tiffany, hít thật sâu để cảm nhận mùi hương mê hoặc của cô ấy…liếm nhẹ lên vùng da mịn màng của chiếc cổ gợi cảm…tay còn lại đang mân mê lọn tóc rũ trước mặt Tiffany, Taeyeon dịu dàng vuốt nó sang một bên…trong mắt Taeyeon, chưa bao giờ từng đường nét trên gương mặt Tiffany lại rõ ràng đến như thế, cô đang say nhưng ko có nghĩa là cô mất hết tỉnh táo…lướt nhẹ ngón tay xuống chiếc mũi nhỏ nhắn ấy…vuốt dọc nó để lần xuống tìm bờ môi đầy đam mê….Taeyeon di ngón tay mình lên môi dưới của Tiffany…đôi môi đầy mời gọi khiến khó ai có thể kìm lòng để bỏ qua cơ hội thưởng thức nó…ngẩng mặt lên nhìn sâu vào đôi mắt đó…nó đẹp...và chưa một lần dành thiện cảm cho cô, nhưng cô nào cũng có quan tâm đến việc đó làm chi, cô chỉ biết bây giờ mình đang để mặc bản thân cuốn sâu vào sự cám dỗ của người con gái nằm bên dưới với những nhịp thở ko ổn định…


“ Tôi đã biết tại sao ông ta lại mê mẩn cô rồi…quả thật cô rất đẹp…lại còn thơm nữa…”, Taeyeon tiếp tục thì thầm vào tai Tiffany những lời nói nhẹ nhàng khiến đầu óc Tiffany mụ mị, lúc nãy cô vẫn còn rất cứng rắn…nhưng sao giờ toàn thân mềm nhũn ra khi bàn tay của con người xấu xa kia khiến cô cảm thấy như có hàng ngàn con kiến đang bò trên da thịt mình….những cử chỉ ân ái, nó khiến huyết mạch trong người cô sôi sục lên, toàn thân nóng bức, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán…cô làm sao thế này ? Ko lẽ con người kia đang muốn…với cô sao…


“ Sao cô ko nói gì hết…lúc nãy còn hung dữ quát tôi mà…”, Taeyeon cắn nhẹ lên vành tai Tiffany.


Tiffany chợt bừng tỉnh vì hành động ấy, cô đẩy người Taeyeon ra nhưng ko được, cô ta đang gồng mình lên để chống lại sự phản kháng của cô…cô phải làm sao khi mình là người yếu thế so với kẻ đang mang hơi men trong người, đầu óc cô cần phải tỉnh táo để kháng cự lại cái cảm xúc đê mê khó tả khi bàn tay hư hỏng đã lần mò vào trong lớp váy ngủ của cô…vuốt ve vùng bụng khiến Tiffany như muốn hét lên vì quá sức chịu đựng…


“ Buông…buông tôi ra.”, Tiffany vừa nói vừa cố gắng đẩy người Taeyeon ra khỏi người mình.


“ Đừng tốn sức vô ích…ngoan nào.”, Taeyeon nhấn hai cổ tay của Tiffany xuống giường một cách thô bạo khiến Tiffany nhăn mặt vì cái siết chặt của cô.


“ Cô mau thả tôi ra, nếu ko tôi la lên đó.”


“ Cô nghĩ rằng tôi sẽ để cho cô la lên sao ? Cứ thử đi.”


“ Cứu tôi…uhm..với..uhm…”


Chưa kịp la lên thì Taeyeon đã bịt miệng Tiffany bằng đôi môi của mình, cô mạnh bạo nuốt chửng lấy nó khiến Tiffany ko có cơ hội để cầu cứu khi cơ thể đang cố gắng duy trì nhịp thở khi không khí đang bị Taeyeon rút cạn dần.


“ Uhm…uhm…”, Tiffany giãy giụa chống cự hòng mong mình có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Taeyeon nhưng sao khó quá, cô ấy quá khỏe, cộng thêm lượng cồn trong máu như tăng thêm sức mạnh làm cho con dã thú trong người Taeyeon phát điên lên vì cơ thể quyến rũ của người nằm dưới.


Sau vài phút nhưng dài gần cả gần thế kỉ , đôi ngực Tiffany phập phồng lên xuống…cố gắng hít thở thật nhiều nhất có thể khi cuối cùng Taeyeon cũng chấp nhận rời khỏi môi cô…đó ko phải là một nụ hôn…mà nó như một sự hành hạ về thể xác lẫn tinh thần khiến cô sợ hãi…


“ Đồ tồi…”, Tiffany nhìn Taeyeon với ánh mắt phẫn nộ, những dòng nước mắt đi kèm do cô ko thể nào kiềm chế được bản thân mình có thể dung thứ cho con người này được nữa, cô đã quá sai lầm khi để cho lòng vị tha của mình ban đặc ân cho Taeyeon trong khi biết mình có thể bị cô ta làm tổn thương thêm một lần nữa…và rồi giờ đây, cô hoàn toàn hối hận…nhưng liệu có ai sẽ cứu cô thoát khỏi nơi này khi tâm trí cô đang chìm đắm trong run sợ…biểu cảm ngạo nghễ của người nằm trên cho cô biết mình khó lòng mà thoát ra khỏi vòng tay của cô ta…nước mắt vẫn rơi…một người đau khổ…còn người kia thì đang cảm nhận và suy nghĩ những gì ?


“ Cô dám mắng tôi ? “, Taeyeon lạnh lùng hỏi Tiffany.


“ Sao lại ko, cô nghĩ cô là ai…trong mắt tôi…cô chẳng là gì cả.”


“ Có ngon thì cô thử mắng tôi thêm một lần nữa xem.”, Taeyeon rít lên từng lời, cơn nóng giận trong cô càng lúc càng dâng cao vì thái độ của Tiffany.


“ Đồ vô liêm sỉ…”, khi lời nói ấy vừa buông ra, đôi môi Taeyeon một lần nữa áp chặt vào môi Tiffany.


“ Đồ khốn…”


Và cứ một lời thốt ra, là Tiffany lại phải chịu đựng sự bạo hành của Taeyeon…cô thấy đôi môi của mình tê đi…nó đã mất cảm giác…và cứ sau mỗi lời nói đó, thời gian Taeyeon chiếm trọn lấy nó lại càng lâu hơn…cô ta tách môi cô ra để lưỡi của mình chạy vào khoang miệng cô, nuốt chửng lấy lưỡi cô như muốn cô ko được nói thêm bất cứ điều gì nữa…tiếng nút lưỡi vang lớn trong căn phòng lạnh lẽo và yên ắng…nó khiến cô kinh tởm…và có lẽ càng lúc cô ta càng tham lam…đã 2 phút trôi qua , cô ta vẫn chiếm giữ lấy lưỡi cô như của riêng mình, mút nó mạnh bạo hơn lúc ban đầu khiến cô ko thể chịu đựng thêm được nữa, Tiffany cắn mạnh vào lưỡi của Taeyeon, điều đó khiến Taeyeon lập tức rút quân ra khỏi miệng cô, Tiffany nhanh chóng hít lấy oxi để đưa vào buồng phổi trước khi cô chết ngạt.


Taeyeon giận dữ nhìn Tiffany…cái hành động mà theo Taeyeon cho rằng ngu ngốc của Tiffany khiến cô như nổi điên lên, cô quyết định lần tiếp theo, dù cho cô ta có cắn bao nhiêu cái thì cô cũng sẽ ko buông tha cô ta lần nữa…cô sẽ cho cô ấy biết hậu quả của việc khiến Kim Taeyeon bị đau…


“ Tôi hận cô…”


Khi nhìn thấy Tiffany hé môi tính thốt ra thêm những lời sỉ vả dành cho mình, Taeyeon định người cúi xuống hôn cô ấy nhưng nhanh chóng khựng lại khi nghe ba từ đó…” hận “ ư? Cô ấy “ hận “ cô sao ? Ngước lên nhìn Tiffany, nước mắt tự bao giờ đã ước đẫm lấy gương mặt thánh thiện đó…sao cô thấy xót quá, có cái gì đó khiến cô nghẹn đắng ở cổ họng…nước mắt…cô muốn đưa tay lau nó đi…nhưng lấy tư cách gì đây ? Nó rơi là vì cô cơ mà…bỗng dưng cô thấy bản thân mình thật xấu xa và bỉ ổi làm sao…tại sao cô lại có những hành động ngu ngốc như thế chứ ? Cô ghét những thứ thuộc sở hữu của cha mình, và Tiffany nằm trong số đó…cô ghét cô ấy…nhưng bản thân lại thôi thúc cô một lần chạm vào cô ấy…một cách thật nhẹ nhàng chứ ko phải như thế này…vậy tại sao cô lại đi ngược lại với cái suy nghĩ vớ vẩn ấy…đã chạm vào cô ta, lại còn rất gần khi cả hai cơ thể chạm vào nhau…cô đang mất tự chủ…chết tiệt thật…


Taeyeon lại bắt gặp nó một lần nữa, ánh mắt đau thương, cô độc mà lần đầu tiên gặp gỡ cô đã chìm đắm vào đó…nhưng hôm nay có chút gì đó khác biệt...vương vất sự thất vọng…hụt hẫng… “ Mình đã sai sao ? “…


“Đi đi.”, Taeyeon rời khỏi thân xác của Tiffany, cô đứng lên quay lưng lại Tiffany, cô ko biết mình đang làm gì nhưng cô chắc chắn được một điều rằng cô nên dừng tất cả mọi việc lại ngay đây, cô ko muốn nhìn thấy Tiffany thêm giây phút nào nữa.


“ Cô đuổi tôi ? Tôi nghĩ là cô vẫn chưa thỏa mãn đâu, nếu như tôi đi rồi có lẽ cô sẽ hối hận ko chừng.”, Tiffany nói với giọng bất cần.


“ Tôi bảo là cô đi đi, hãy tránh xa tôi ra nếu như ko muốn bản thân mình bị như thế này một lần nữa.”


“ Cô chắc chứ? Chỉ vài nụ hôn và những cái lướt trên da thịt tôi đã làm cô thỏa mãn thú tính trong người rồi sao ? “


“ Con nhỏ này, còn ko mau biến đi !!! Cô chỉ là một món đồ chơi mà ông ta đem về nhà để mua vui…tôi chỉ muốn thử cảm giác đùa giỡn với thứ rẻ tiền là như thế nào thôi, cô ko xứng để được tôi ban thêm cho bất cứ sự ân ái thêm giây phút nào nữa ! Hãy ra khỏi căn phòng này trước khi nó bị vấy bẩn bởi loại người như cô! Mau đi đi !”


Vẫn là giọng nói lạnh lùng đầy miệt thị, Taeyeon lôi người Tiffany đứng lên rồi đẩy cô ấy ra khỏi phòng một cách thô bạo, nhanh chóng đóng cửa lại, Taeyeon dựa lưng tường…


“ Mày làm sao thế này…điên thật rồi Kim Taeyeon ơi…nước mắt cô ta làm mày khó chịu quá…cả cơ thể sao nóng ran lên…và còn một điều lạ quá, cảm giác này ở đâu xuất hiện vậy…đau…”


Nhắm chặt mắt…và cũng trong vô thức…nước mắt đã rơi…càng lúc càng nhiều khiến chủ nhân nó ko thể nào hiểu rõ…


ooo000ooo


Ngã người xuống giường một cách mệt mỏi, Tiffany úp mặt vào gối, cô laị lười thở nữa rồi…mỗi khi gặp chuyện khiến cô đau lòng, thì cứ như rằng cô lại muốn mình chết đi để thoát ra khỏi cái thế giới hỗn tạp đầy phiền phức này.


Từ lúc bị đẩy ra khỏi căn phòng đầy những oan nghiệt đó, Tiffany thơ thẩn như người mất hồn, cố lê từng bước để về phòng, mỗi bước chân là mỗi lúc nỗi đau trong cô hình thành càng lớn…nếu như những việc làm vừa rồi của Taeyeon cốt ý để khiến cô tổn thương, thì thật sự nó đã có tác dụng…cô đau…đau như lúc cha cô bán đi đứa con gái của mình để lấy tiền đánh bạc…con người cô có thể được đánh đổi bằng những thứ phù phiếm đó sao…tệ thật… trong mắt tất cả mọi người, cô hoàn toàn ko có một chút giá trị…cô rẻ mạt đến như thế sao…chắc có lẽ là vậy…vì thế cô ta mới đối xử với cô như một món đồ chơi bán đầy ngoài chợ như thế…hành hạ…cưỡng bức…ko biết đối với cô ta như thế đã đủ chưa…còn đối với cô, nó đã quá sức chịu đựng...


Sao nước mắt cô cứ rơi hoài…rơi vì ai kia vừa có ý định đi quá giới hạn với cô…có đáng ko ? Nhưng cô đâu còn cách nào để dừng nó lại, có bao giờ nước mắt có thể chạy ngược trở vào trong đâu ? Cô biết làm sao bây giờ ? Cô thật sự, thật sự rất sợ…hoảng loạn…còn có từ ngữ nào diễn tả tâm trạng lúc này của cô nữa đâu, ngay cả việc tìm một người ngay lúc này có thể kề bên an ủi cũng ko có, vậy thì liệu phải mất bao nhiêu thời gian để cô tự xoa dịu đi nỗi đau này đây…cô ko biết…những gì trong cô lúc này chỉ có nỗi hận càng thêm lớn dành cho Kim Taeyeon…


“ Mày là một con ngốc…mày là một đứa quá ngây thơ…và mày đã quá bao dung với cô ta…con quỷ dữ trong ngôi nhà này…hãy hứa với bản thân đừng bao giờ rộng lượng với cô ta thêm một lần nữa…ko bao giờ…”

ooo000ooo


Cứ như thế thời gian trôi qua thấm thoát, chỉ còn một ngày nữa là ông Kim và Tiffany sẽ chính thức là “ của nhau “, tất nhiên khái niệm “ của nhau “ chỉ đơn phương ông Kim mơ tưởng đến, còn Tiffany, chưa bao giờ cô muốn gắn kết cuộc đời mình với người đàn ông lớn tuổi đó cả , nhưng vì hoàn cảnh mà cô chỉ có thể cắn răng chấp chận. Và cũng kể từ cái đêm đầy nước mắt ấy, cô và Taeyeon ko còn gặp thêm lần nào nữa, cả hai đều trốn tránh lẫn nhau. Taeyeon luôn qua đêm lại ở phòng làm việc của công ty, vùi đầu vào công việc, đến khi nào mệt mỏi thì ngủ ngay trên chiếc bàn đầy những giấy tờ, hồ sơ, hợp đồng…


Còn Tiffany thì cũng chỉ ở trong phòng, và chính những lúc rãnh rỗi đó, tâm trí cô lại hiện lên hình ảnh của con người xấu xa nhất quả đất. Cô ko thể nào hiểu nỗi bản thân mình nữa, tại sao cô lại như thế? Con người đáng ghét đó thì có gì hay ho mà lại ám ảnh cô đến vậy chứ ? Tiffany hoàn toàn ko muốn nhớ tới, nhưng sao cái nụ cười khinh miệt và giọng nói lạnh lùng ấy lại ko chịu buông tha, cô cũng chả thể suy nghĩ thêm được điều gì nữa ngoại trừ tự biện cho mình cái lí do vì có lẽ do cú sốc đêm hôm đó khiến cho tinh thần cô chưa ổn định lại được…cô nghĩ là như thế…


Đêm nay trăng thật đẹp, đứng từ ngoài ban công, Tiffany cảm thấy tâm hồn mình thật nhẹ nhõm khi những cơn gió thu đêm lướt ngang qua đã phần nào mang đi trong cô những lo âu, phiền muộn…hương thơm lavender mới dễ chịu làm sao, tiến ra mép ban công, Tiffany nhìn xuống rừng hoa lavender, ánh trăng chiếu xuống khiến cả khu vườn sáng rực lên.


“ Đẹp quá . “


Trong lòng cô bỗng cảm thấy thật rạo rực, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ ko còn “ độc thân “ nữa, cô muốn làm cái gì đó cho riêng mình, để việc đó khiến cô bình tâm trở lại mà quên đi nỗi sợ hãi lẫn ám ảnh về Taeyeon. Khoác lên người chiếc áo len mỏng, Tiffany ra khỏi phòng. Cô muốn ra ngoài vườn, tuy ngày nào cũng nhìn ngắm , nhưng chưa một lần cô đưa mình đến gần với nó, hôm nay cô sẽ để cho bản thân mình một lần hòa nhập với thiên nhiên như một điều ước trước đây cô đã từng mong nhưng nhanh chóng bị quên lãng.


Khu vườn này sao nằm xa so với tòa lâu đài nguy nga tráng lệ mà cô đang ở quá, nó ko gần như cô vẫn tưởng, những làn sương mù mỏng vây quanh khu vườn khiến nó trở nên thật huyền bí trong mắt cô. Đã đến khu vườn, cô có thể cảm nhận ngay cái mùi hương đặc trưng của nơi đây, một mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng, tiến vào sâu hơn, những bước chân của Tiffany chậm lại khi cô nhận ra nơi đây ko phải chí có duy nhất một mình cô…có tiếng người…


Bước từng bước thật chậm lại gần, âm thanh đó ngày càng rõ hơn…thề có chúa, cô chưa bao giờ nghe được một giọng hát nào hay như thế…thật ngọt ngào, sâu lắng…nhưng sao nó đầy tâm trạng bi thương…là một bản ballad ngân vang trong không gian tĩnh mịch khiến cho người khác cũng phải hòa mình theo từng giai điệu đầy cảm xúc…và chỉ bước thêm một bước, Tiffany như ko tin vào mắt mình, hình bóng của người đó đang hiện ra trước mặt cô, như ảo ảnh sau làn sương đêm nhưng rất thật…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro