Chap 11: Lời cảnh báo của Seolhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bàn luận vài việc với Baekhyun, Luhan cùng Seohyun trở về Dạ Thự thì trời cũng tối hẳn.

Vừa vào đại sãnh đã thấy Seolhyun nở nụ cười quyến rũ đi tới trước mặt hai người.

Hôm nay cô nàng vận bộ đồ bó sát màu sẫm, mái tóc dài được búi cao lên, để lộ xương quai xanh trắng mịn, đôi giày cao gót khiến mỗi bước đi của cô càng uyển chuyển. Đối mặt Luhan, Seolhyun nói ngọt ngào.

_ Lão đại, hôm nay em có làm vài món, anh thử xem, có hợp khẩu vị không ?

Seolhyun nói xong, liếc nhẹ Seohyun. Hôm nay cô mới về Dạ Thự, nghe được tin Luhan dẫn Seohyun đi Ảo Cư, lòng câm tức, muốn giết Seohyun.

Ảo Cư là nơi riêng tư của Luhan, ngay cả cô cũng không được đi cùng hắn, vậy mà tiện nhân này lại được đi. Vì cớ gì nó luôn được đặc ân như thế ? không lẽ nó dùng thủ đoạn hay dùng thứ gì quý giá trao đổi với Luhan, nên được hắn đưa theo cùng ?

_ Cuối tuần sẽ có một cuộc giao dịch, cô đi cùng tôi.

Luhan không đi đến phòng ăn mà đi thẳng lên lầu, hiện tại hắn cần chút thư giãn trong phòng tắm, nhất là phải hạ hỏa.

Seolhyun không thấy mất mát, cô tỏ vẻ cao hứng, hắn không lên tiếng từ chối tức là đồng ý ăn đồ cô nấu, cô tội gì buồn bực, vì vậy đi vội theo sau Luhan.

Seohyun thấy mình đã xong việc, Luhan cũng không hỏi cô việc gì, vì vậy cô ôm DUBU đi lên lầu.

.............................

Ngồi trong bồn tắm lớn, Luhan nhắm mắt dưỡng thần, nhưng không lâu, trong tâm trí lại xuất hiện đôi môi hồng nhuận, cùng mùi hoa trà phản phất quanh người.

Lòng ngực bổng nhiên nóng ấm, Luhan mở mắt, cái nóng ấm ấy là do bàn tay Seolhyun gây ra. Seolhyun trên người không mảnh vải che thân ngồi xuống giữa hai chân Luhan, ngón tay sơn màu đỏ chói vẽ một vòng lên ngực hắn.

_ Lão đại, người bên cảnh sát có tin, cô điều tra viên kia vẫn còn tìm kiếm ở Vọng Linh Thự, nghe nói đã tìm ra chút manh mối nhưng vẫn chưa biết đó là gì ?

Luhan nhếch môi cười.

_ Đàn bà cũng có lúc hữu dụng, cô ta có lai lịch ra sao ?

Seolhyun bắt đầu phân tích.

_ Soyu, 24 tuổi, gốc Trung nhưng lớn lên tại Mỹ, là cô nhi sống trong nhà thờ, năm 18 tuổi đã gia nhập đội tình nguyện viên, 20 tuổi thi vào ngành cảnh sát, vì thành tích trong tình nguyện viện xuất sắc nên bên cảnh sát rất thuận mắt, chỉ mới bốn năm đã lên làm đội trưởng điều tra viên vì phá được khá nhiều vụ án lớn, cô ta rất có bản lĩnh.

Seolhyun nói xong, cô lấy ít sữa tắm xoa lên người Luhan, hắn nhìn về phía trước, đôi mắt sắc bén lóe tia giảo hoạt.

_ Trong bốn năm, có thể trở thành đội trưởng điều tra viên, quả thực có bản lĩnh, nhưng phải xem phía sau cô ta, có kẻ chống lưng hay không ? theo sát cô ta một chút.

Nước Mỹ là đất nước tự do nhưng rất nghiêm khắc về việc tuyển dụng nhân tài, Soyu chỉ là một cô gái, còn là cô nhi, nếu không có kẻ chống lưng, đem cô ta hảo hảo huấn luyện, tuyệt đối không tạo ra hiệu xuất cao như vậy.

Điều này khiến hắn có thêm hứng thú, đàn bà quả thật lòng dạ thâm sâu khó lường, người ngoài nhìn họ chỉ qua diện mạo nhưng bên trong có phải là tâm phật hay một bụng rắn rết hay không ? còn là điều bí ẩn.

_ Lão đại, theo anh, Soyu này là hoa hồng hay chỉ là cỏ dại ? cô ta có gây trở ngại cho kế hoạch của anh hay không ?

Seolhyun tiến tới tai Luhan, khẽ ngậm lấy, dùng hơi thổi vào tai hắn như đang muốn khơi dậy dục vọng, bàn tay cũng không yên phận dò xét bên dưới nhưng bị Luhan bắt lấy. Hắn nở nụ cười quỷ dị.

_ Seolhyun, gần đây cô khiến tôi phát chán, nếu vẫn muốn ở Dạ thự thì nên thông minh một chút, đừng tỏ ra ngu ngốc, tôi rất ghét.

Seolhyun hoảng hốt cúi đầu, giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn mang vẻ dịu dàng hiếm có.

_ Lão đại, em là vì lo cho anh, gần đây anh ... em thấy anh đã thay đổi, em không muốn anh vì một hạt bụi vướn vào mắt, mà không nhìn rõ kế hoạch anh đã gây dựng bao lâu nay.

Luhan nhíu mày, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Seolhyun, vô tình rơi xuống đôi môi đỏ mọng ấy, trong đầu lại hiện ra đôi môi hồng nhuận kia. Hắn không nghĩ nhiều, chỉ hừ lạnh, giọng đầy chế giễu.

_ Cô nghĩ tôi sẽ vì đàn bà làm hỏng kế hoạch ? ... Seolhyun, tôi không thích nói nhiều nhưng cô cho nhớ rõ, cô ta là bản dánh sách sống, nếu cô vì bản danh sách sống này, cố tính làm ra những hành động thiếu suy nghĩ, khiến tôi mất kiên nhẫn, tôi sẽ tống cô đi ngay lập tức.

Nói xong, hắn lạnh lùng đứng dậy, để thân người trần trụi đi ra cửa nhưng mới đứng lên, Seolhyun đã nói một câu khiến hắn cứng đờ người trong một giây.

_ Em không nói là Seohyun.

Nỗi lo lắng của Seolhyun đã xác định được, Seohyun ở Dạ Thự không bao lâu, đã khiến Luhan nghĩ đến cô ta ngay đầu tiên, cô lo sợ vị trí của mình, một phần là vì Luhan, vì một khi hắn muốn thứ gì, không ai có thể thay đổi được hắn, cô không muốn điều đó xảy ra.

_ Lão đại, em không biết Seohyun có là bản danh sách sống hay không, nhưng cô ta có thể ở bên Yong Hwa lâu như vậy, thủ đoạn không phải vừa, em biết chuyện Yong Hwa không liên quan đến anh, nhưng cô ta có nghĩ như thế sao ? nếu cô ta ở bên cạnh anh vì muốn trả thù Yong Hwa, vậy chẳng phải anh ...

_ Đủ rồi. Luhan quát lớn, mắt hung tợn nhìn Seolhyun. Dù cô ta có là gì thì cô nghĩ tôi sợ sao ? Seolhyun, là thuộc hạ, chỉ cần tuân lệnh, những việc khác cô không cần xen vào, đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô.

Luhan thấy mình không có gì thay đổi, Seolhyun ở bên cạnh hắn lâu như vậy không lẽ hắn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng vị trí của cô ta cũng chỉ có thế, cô ta muốn làm vợ hắn nhưng cô ta không phải mẫu người hắn muốn.

Người hắn chọn làm vợ không phải có thế lực lớn lao, không phải kẻ tài giỏi, càng không phải sát thủ giết người không gớm tay, mà chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, đơn thuần, chỉ cần mỗi khi hắn về nhà đều tươi cười chào đón hắn, nấu cho hắn một bữa cơm là được.

Hắn nhớ rõ lúc trước nói mẫu người hắn muốn cưới làm vợ ra sao đã khiến Baekhyun và Sehun ôm bụng cười, cho là hắn bị điên, là Lão Đại lại muốn tìm tiểu bạch thố làm vợ, vậy sở thích biến thái của hắn chỉ thích lên giường với nữ sát thủ là sao ?

Đối với Luhan, sở thích không đi đôi với việc chọn người kết hôn, sát thủ tay dính đầy máu, trong mắt không có tình chỉ có sát khí, hắn lăn lộn nhiều năm cũng thấy mệt mỏi, chỉ muốn giải quyết hết tất cả, sau khi thế giới không ai chống lại hắn thì hắn có thể hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ với vợ, sẽ rất hạnh phúc.

Vì khi thấy cô vợ đơn thuần của mình, hắn cảm thấy bản thân sạch sẽ, không còn bị vấy bẩn bởi những thứ đen tối kia nữa. Một Lão Đại có ý nghĩ viễn vong này, thật rất mất mặt nhưng mất mặt lại chẳng tìm tới hắn, vì không có cô gái như hắn mong muốn.

Về Seohyun, cô ta quả thật rất giống tiểu bạch thố, nhưng cô ta là người đàn bà của Yong Hwa, còn bị hắn vấy bẩn, nói hắn bảo thủ cũng tốt, hắn muốn tiểu bạch thố của hắn là trong sạch, từ trong ra ngoài.

Còn về nụ hôn kia, hắn biết mình vì sao cứ nghĩ đến, là vì lần đầu thích thú khi hôn một người, hôn chỉ là da đụng da, từ trước đến giờ hắn đụng chạm không ít da thịt những đàn bà khác, Seohyun chẳng là gì cả, trong mắt hắn, cô ta cũng dơ bẩn như những phụ nữ khác mà thôi.

Luhan mang tâm trạng bực bội đi khỏi. Seolhyun ở lại trong bồn tắm lớn, lòng khó chịu, tâm nhức nhói, dù bị cảnh cáo nhưng cô có sự kiêu ngạo của cô, muốn cô không xen vào là chuyện không thể.

Là đàn bà, giác quan thứ sáu không thể sai, nếu thật Luhan có cảm giác với Seohyun, cô nhất định sẽ loại trừ cô ta ngay lập tức, nhưng cần có thời cơ thích hợp mới ra tay được.

Mắt Seolhyun sáng lên. Lần này xem ra là cơ hội tốt, đưa cô ta đi cùng đến buổi đấu giá của Jack, cô không tin không khiến cô ta chết không được.

...............................

Từ phòng ngủ chính đi ra, Luhan đã thay bộ Âu phục khác nhưng chỉ mặc áo sơ mi tối màu cùng quần tây đen đơn giản.

Hắn muốn đi xuống lầu dùng bữa, nhưng khi đi tới cầu thang, liền thấy Tiểu Âu mang khay thức ăn đi về phía phòng Seohyun.

_ Tiểu Âu, cô lại đây.

Tiểu Âu vui mừng khi Luhan kêu tên cô, nhanh chống đi tới trước mặt Luhan.

Cô tuy là người hầu nhưng tham vọng không nhỏ, rất nhiều lần muốn tìm lý do để leo lên giường ông chủ nhưng không được, cô không cần ngôi vị Xi phu nhân, dù là tình nhân cô cũng chấp nhận, vì cô biết, được ông chủ một lần sủng ái thì cả đời không cần sợ cực khổ.

Mang vẻ mặt hơi hồng nhìn người đàn ông có vẻ ngoài như yêu nghiệt trước mặt, Tiểu Âu tỏ vẻ ngượng ngừng, giọng dịu dàng.

_ Ông chủ, có gì sai Tiểu Âu làm ạ ?

_ Đây là gì ?

Luhan không nhìn đến sắc mặt của Tiểu Âu, liếc mắt khay thức ăn, mày rậm nhíu chặt.

Trên khay chỉ có một chén cơm trắng, một đĩa dưa muối, một chén canh nhưng không biết là canh gì ? ... Đây là thức ăn của cô ta sao ?

_ Vâng, thưa ông chủ, đây là bữa ăn của cô gái kia. Tiểu Âu bình thản đáp.

Tiểu Âu không gọi tên Seohyun vì cô ta nghĩ, ông chủ bảo bọn họ đối với cô ta như Funi là được, mà ngay cả tên Funi cô cũng chẳng gọi, huống gì là tên Seohyun. Với lại cô không thích Seohyun, vẻ ngoài của Seohyun càng khiến cô chán ghét.

_ Từ lúc cô ta ở đây, đều ăn như vậy sao ? Hắn lạnh lùng nói

Tiểu Âu tuy có chút khó hiểu khi phát hiện giọng của ông chủ có chút không vui nhưng vẫn nói.

_ Thưa vâng, vì ông chủ bảo, cứ đối với cô gái kia như Funi là được, cho nên ...

Nói đến đó, Tiểu Âu im miệng ngay, vì thấy vẻ mặt ông chủ quả thật rất khó coi.

Luhan nhìn khay thức ăn, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, buông ra một câu.

_ Bảo cô ta xuống phòng ăn.

Tiểu Âu há hốc miệng nhưng không phát ra được một chữ, sau khi định thần lại, Luhan cũng mất dáng. Tuy không biết ông chủ nghĩ gì, nhưng bảo cô đi gọi con nhỏ thiểu năng kia xuống phòng ăn, cô thật không thích chút nào.

Nghĩ là nghĩ như thế nhưng Tiểu Âu vẫn giậm chân, mặt đen thui đi về phía phòng Seohyun.

.............................

Seohyun lòng đầy nghi vấn đi xuống cầu thang. Lúc nãy Tiểu Âu bảo Luhan muốn cô xuống phòng ăn, cô có chút sửng sốt.

Thường ngày chỉ ăn trong phòng, giờ lại bảo xuống phòng ăn, không lẽ có chuyện quan trọng hỏi cô ? nhưng cũng phải cho cô ăn một chút chứ ?

Seohyun từ trước luôn ăn uống rất đúng giờ, nếu trễ một chút sẽ đói bụng ngay, tuy có khả năng chịu đựng nhưng không phải đi làm việc thì cô vẫn như người bình thường, ăn uống là trên hết.

Vừa vào phòng ăn, đã thấy Luhan ngồi ở chủ vị, Seolhyun ngồi bên phải hắn, đang gắp đồ ăn vào chén hắn. Cảnh tượng này rất giống một gia đình đầm ấm nhưng Seohyun chỉ cảm thấy, nếu Seolhyun quả thật gắp miếng thịt đó bỏ vào chén Luhan, hậu quả khôn lường.

Luhan liếc Seolhyun một cái, cô cười gượng gắp miếng thịt cho vào chén mình, vô tình thấy Seohyun đi vào, mặt đanh lại.

_ Ngồi đi.

Nghe Luhan nói vậy, Seohyun hiểu ý đi tới ngồi bên trái hắn, nhìn hắn như muốn hỏi có chuyện gì không .

_ Ăn cơm.

Seohyun thấy lạ nhưng không tỏ vẻ từ chối, cô cầm chén cơm lên, tư thế trang nhã cao quý dùng bữa.

Seolhyun cùng mấy người làm sửng sốt, không biết ông chủ lại làm sao rồi ? lúc đầu bảo đối xử với Seohyun như Funi, giờ lại cho cô ta ngồi ở bàn ăn, không khiến mọi người hoảng hốt.

Luhan chẳng thấy có gì lạ, đúng là hắn bảo đối xử với Seohyun như Funi nhưng nhìn khay thức ăn lúc nãy, thật còn không bằng một phần ba thức ăn của Funi, hắn lấy làm khó chịu.

Dù Seohyun có là gì đi nữa, phép tắc trong Dạ Thự không hề thay đổi, đồ ăn cho chó cũng hơn ăn mày gấp mười lần, hắn không hề bạc đãi thuộc hạ, một con chó cũng vậy.

Bữa cơm trãi qua trong im lặng, không khí quái dị chưa từng thấy. Luhan bình thản gắp thức ăn, Seohyun cũng ăn bình thường, hơn nữa cô không kén ăn, các thức ăn trên bàn cô đều nhìn hết nhưng ăn rất ít.

Seolhyun ăn cơm nhưng ánh mắt nhìn Seohyun như muốn nhìn chết cô. Bên cạnh Luhan lâu như vậy, hôm nay mới được ngồi cùng ăn với Lão Đại, nếu không phải hôm nay cô làm được nhiều việc như thế, hắn đã không chấp thuận, nhưng bữa ăn này lại là lần cuối cùng ăn với hắn.

" Vì cớ gì, vì cớ gì cô ta chỉ mới xuất hiện đã được hưởng những thứ này ?"

Như nhìn thấy tia lade đang chiếu vào mình, Seohyun nhẹ nhàng ngước mắt nhìn Seolhyun, trong đôi mắt màu hổ phách không một gợn sóng nhưng khiến cho người ta cảm thấy mình đang rơi vào vực sâu không đáy.

Seolhyun rùng mình, né tránh ánh mắt Seohyun, ăn cơm tiếp tục.

Rốt cuộc cũng kết thúc bữa tối. Luhan đặc đũa xuống, lấy khăn lau nhẹ khóe miệng, nhìn về Seohyun lạnh nhạt nói.

_ Cuối tuần này, cô cùng tôi đi tới buổi giao dịch của Jack.

Seohyun đang chậm rãi nhai miếng dưa cải, nghe Luhan nói, cô ngước đầu nhìn, không do dự gật đầu.

Luhan nhếch miệng cười, mắt lại vô tình nhìn đôi môi nhỏ nhắn đang gặm dưa cải, có chút ươn ướt trên đó. Mày lại nhíu chặt, hắn bật dậy đi lên lầu.

Khi bóng dáng Luhan mất khuất, Seolhyun lộ ra vẻ mặt ác độc, đôi mắt tà ác nhìn Seohyun, cô không nói với Seohyun mà nói với đám người làm.

_ Tôi không ăn nữa, dọn dẹp đi. Sau đó nhìn Seohyun. Đồ ăn này, tôi làm cho Lão Đại, không có phần của cô, muốn ăn, đi mà ăn thức ăn của Funi.

Seolhyun nói xong đứng bật dậy, đi về phía thư phòng của Luhan. Bọn người làm nhìn nhau hồi lâu, nhưng quyết định rất nhanh là đi dọn dẹp.

Seohyun cũng vừa ăn xong chén cơm, tuy muốn ăn thêm một chút nhưng thấy người làm đã dọn dẹp, cô cũng không muốn gây phiền, vì thế lấy khăn giấy lau miệng rồi đi lên lầu.

Bọn người làm vừa dọn dẹp vừa bàn tán nhỏ giọng. Một cô tóc ngắn nói.

_ Thấy cũng tội cho cô ta, nhìn đáng yêu như vậy mà bị ma nữ ức hiếp.

Ma nữ ở đây là nói Seolhyun, bọn họ ai cũng không ưa Seolhyun, vì trước mặt ông chủ, cô ta sẽ là Tiên nữ, nhưng trước mặt bọn họ lại là Ma nữ, rất đáng sợ.

_ Hừ, nhìn người không nên nhìn bề ngoài, cô không biết sao, cô ta là đàn bà của người kia, không phải loại vừa đâu. Một cô tóc dài mỉa mai nói.

Người kia ở đây không ai khác là Yong Hwa, nhưng từ lâu cái tên này đã bị cấm trong Dạ thự, nên bọn họ chỉ dùng từ người kia để ám thị mà thôi.

_ Ây, người kia lớn như vậy, cô ta nhìn còn nhỏ như vậy ... ôi, thật ghê tởm.

_ Hai cô nếu không muốn lau chùi nhà vệ sinh ba tháng thì cứ tiếp tục bàn tán chuyện của ông chủ.

Giọng Dì Ara lạnh lùng vang lên, khiến hai cô gái trẻ rùng mình, hai cô nhanh tay nhanh chân dọn dẹp rồi chạy mất dép.

Dì Ara lắc đầu, mắt hướng về phía lầu, suy nghĩ rất lâu. Làm quản gia nhiều năm, bà biết rõ tính ông chủ, chỉ có điều là người ngoài không biết ông chủ đang nghĩ gì mà thôi.

Lại nhớ đến tình cảnh lúc nãy, quả thật Seolhyun có chút quá đáng, cô ta chỉ là thuộc hạ, trước mặt ông chủ thì bám dính người ông chủ, đối với người làm bọn họ thì lễ độ rất nhiều.

Nhưng không có mặt ông chủ thì ra vẻ cô ta là phu nhân, sai bảo bọn họ, tuy cô ta không làm gì được bà nhưng bà vẫn không thích cô ta, còn hành động bất nhã khi nãy, thật khiến bà không hài lòng.

_ Tiểu Lưu, cô đem một phần ăn lên lầu hai, đưa cho cô gái kia đi.

Tiểu Lưu là thân tín của bà, cũng theo bà nhiều năm, cô hiểu ý nên làm ngay một phần ăn đưa lên phòng Seohyun.

Dì Ara gật đầu hài lòng, tuy không thích Seohyun nhưng ý tứ ông chủ ra sao bà hiểu rõ. Vì vậy sau này phần ăn của Seohyun rất bổ dưỡng nhưng phiền toái cũng không phải là ít.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro