Chap 31: Thân phận thật của Kris

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh Viện.

Trong gian phòng rộng lớn được bao phủ một màu trắng toát, không gian vẫn còn phản phất mùi nước khử trùng khó ngửi nhưng không khiến người khác chán ghét.

Trên chiếc giường lớn, Luhan nằm đó với nhiều thiết bị gắn trên người. Seohyun ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay to lớn nhẹ đặt lên má mình, ánh mắt ôn nhu đan xen thống khổ nhìn hắn, cảm giác nhiệt độ ở bàn tay hắn không còn ấm áp như ngày nào, chỉ còn sự lạnh lẽo khiến cô đau lòng .

Cô biết rõ thời khắc Yong Hwa xem cuốn nhật ký kia, hắn đã không còn lòng dạ nào quan tâm đến nhất cử nhất động của cô, vì thế cô cùng Jessica đi đến bệnh viện, tìm kiếm bóng hình cô muốn gặp nhất.

Nhìn thấy trên người Luhan bị gắn rất nhiều thiết bị, vết thương ngay tim đã được băng bó cẩn thận, nhưng hơi thở khá mong manh, giờ khắc này đây Seohyun ước sao người nằm đó là mình chứ không phải hắn, tất cả là tại cô, là cô hại hắn thành ra cái bộ dạng này.

Nước mắt không tự chủ rơi xuống gò má tái nhợt, từng giọt từng giọt rơi xuống vòm ngực rắn chắc đang cố gắng hô hấp kia, lòng đau đớn như bị ai hung hăng giẫm đạp, tim co rút thắt chặt, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

Jessica đứng phía sau không nhìn được xoay mặt ra cửa sổ. Lúc nãy, bọn họ không lén lúc rời khỏi đảo mà quang minh chính đại đi cano đến đất liền, điểm này cô không hiểu vì không một ai ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hai người bây giờ, mọi thứ nghi vấn trong đầu đều bị đá văng.

Lần đầu tiên thấy chủ nhân rơi nước mắt, cô cảm thấy tức giận cùng đau lòng. Chủ nhân cùng Xi Lão đại yêu nhau như thế nhưng trời cao không cho họ ở bên nhau, nếu đã thế, còn cho bọn họ gặp nhau làm gì ? Là vì trời cao rảnh rỗi, hay nguyệt lão se nhầm tơ duyên ?

Dù là ở phương diện nào, giờ đây bọn họ vẫn phải chia lìa, lần sau gặp lại ắc hẳn là địch, chủ nhân có thể không hạ thủ được, vậy còn Xi Lão đại thì sao ? có nương tay hay không ?

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Jessica đưa tay cầm lấy khẩu súng bên hông, nhưng khi thấy người đi vào thì buông tay ra, cô nhìn người đàn ông đi vào với vẻ triều mến. Thật may mắn vì cô gặp được hắn, tình yêu của đời cô.

Người đàn ông đi vào thấy Seohyun thì giật mình, một giây sau hắn gật đầu chào, giọng cung kính.

_Chủ nhân.

Seohyun không nhút nhích, mắt vẫn dán vào khuôn mặt đang ngủ say của Luhan, chợt đưa tay gạt đi nước mắt, sau đó lạnh nhạt nói.

_Anh ấy sao rồi ?

Người đàn ông cung kính đáp.

_Tình trạng sức khỏe tương đối tốt hơn mấy ngày trước, tuy không bị bắn ngay tim nhưng vị trí trúng đạn ở dưới tim gây thương tổn không nhẹ, vì mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê khá lâu, bác sĩ bảo thể lực lão đại rất tốt nên vài ngày sau sẽ tỉnh lại, chủ nhân an tâm.

Seohyun thở phào trong lòng, lúc cô bắn Luhan xác định nhắm dưới quả tim mà bắn, như thế lúc đó Yong Hwa sẽ không nghi ngờ, hắn sẽ thoát một nạn, thật may mắn vì lúc đó cô còn có thể giữ chút lí trí.

Không gian trở về yên tĩnh, ngoại trừ hô hấp nho nhỏ của Luhan, mọi thứ giống như vô hình. Người đàn ông thấy Seohyun im lặng, tính mất kiên nhẫn trỗi dậy, vừa muốn nói thì Seohyun đã nói trước.

_Kris, khi anh ấy tỉnh lại, tôi không cần biết anh dùng bất cứ cách gì, nhất định phải ngăn cản anh ấy đi tìm Yong Hwa.

Cô biết Luhan khi tỉnh lại, việc đầu tiên là tìm Yong Hwa báo thù, mà cô, là kẻ hắn sẽ phanh thay, ngày ấy trước khi hắn ngã xuống, đã nhìn cô bằng ánh mắt thống hận, cô biết kết quả cuối cùng của cô chỉ có một, chết dưới tay hắn.

Cô không chắc hắn có vì yêu cô, tha cô tội chết hay không, nhưng cách làm người của Luhan cô biết rõ, người ta đâm hắn một dao, hắn sẽ trả lại gấp mười, vậy cô bắn vào tim hắn, cô chết mười lần cũng không hết tội.

Kris nhíu mày.

_Chủ nhân cũng biết lão đại là người có thù tất báo, hơn nữa chuyện xảy ra khá nghiêm trọng, hiện tại bên phía hắc đạo đã hành động, còn có bạch đạo không ngừng gây áp lực, chuyện muốn ngăn cản, e là không được.

Tình thế rối rắm đến mức hắn muốn phát điên, còn may có Buyn Baekhyun và Oh Sehun tương trợ, nếu không hiện tại lão đại không phải nằm trong bệnh viện mà là ở nhà tù, mà lần này là vết đâm chí mạng, giết người chưa chắc đã hả cơn giận ở trong lòng lão đại.

Nhưng làm hắn ngạc nhiên ở chỗ, kẻ Wallace lâu nay bọn họ điều tra lại là Yong Hwa giả chết ngày ấy, rồi việc Seohyun lừa gạt lão đại, hận thù chồng chấc, lão đại nào có thể buông tha. Hắn biết chủ nhân là người vô tội trong chuyện này, khổ ở chỗ, hắn lại không thể ra mặt giải thích thay chủ nhân, ở giữa chủ nhân và lão đại, hắn rất đau đầu.

_Không được cũng phải được, hiện tại Yong Hwa có thế lực ủng hộ khá hùng hậu, anh ấy không phải đối thủ của hắn, ít nhất bây giờ thì không được.

Biết được Yong Hwa được một tên lão đại ở Tam giác vàng chống lưng, cô thật kinh sợ, Tam giác vàng là nơi phức tạp, vũ khí lại chuyên cung cấp cho chính phủ, Luhan muốn đối đầu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Nếu muốn chống lại, chỉ còn cách chờ một thời sau, chờ Luhan thoát khỏi hiểm cảnh hiện tại, chờ hắn tỉnh lại mà cũng cố địa vị ở Châu Á, cùng Buyn Baekhyun và Oh Sehun liên hợp, may thay có thể chống lại bọn họ.

Kris hiểu ý, tình hình lúc này rất loạn, muốn chống lại người bên Tam giác vàng quả thật hơi khó khăn. Suy nghĩ một chút, hắn lên tiếng.

_Chủ nhân, vậy còn người thì sao ?

_Tôi sẽ theo Yong Hwa đến Tam giác vàng, sẽ không xuất hiện trong nước một thời gian dài.

Seohyun biết Yong Hwa không dễ dàng bỏ qua cho Luhan, nhưng sau đợt tấn công vừa rồi, bên hắn tổn thương không ít nhân lực, thân phận cũng bại lộ, vì thế muốn nhanh chống đến Tam giác vàng, củng cố thế lực, chờ đợi thời cơ chín mùi sẽ ra tay ngay.

Nói như vậy hai bên nhất thời sẽ không động thủ, vì bọn họ cần thời gian phục hồi thế lực, còn phải giải quyết một đống hỗn độn trước mắt, cuộc chiến cuối cùng, e rằng còn đợi khá lâu.

Mệt mỏi thở ra một hơi, cô nhìn Luhan, không quan tâm đến hai người kia, nhẹ cúi xuống hôn lên đôi môi khô nức của hắn. Hai người còn lại biết điều quay đi chỗ khác, giờ khắc này đây, bọn họ hận không thể trốn khỏi nơi này, để cùng nhau làm những chuyện nên làm, tiếc rằng, không thể được.

Như nhận thức được thứ gì đó mềm mại trên môi, cảm giác rất quen thuộc, trong vô thức, đôi môi hắn hé mở, đầu lưỡi đưa vào miệng Seohyun quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho dịu ngọt của cô.

Cô mở to đôi mắt nhìn hắn, hơi nước đọng trên khóe mi khiến gương mặt hắn càng mờ ảo, đôi môi hồng nhuận mút lấy môi hắn thật dịu dàng. Đây coi như là nụ hôn cuối cùng, là nụ hôn chào tạm biệt, tạm biệt tình yêu giữa hai người họ.

Thời gian trôi qua khá lâu, đến khi cảm nhận người nằm bên dưới hít thở khó khăn, Seohyun mới quyến luyến rời môi Luhan. Lần chia tay này không biết khi nào mới gặp lại nhưng gặp lại rồi thì sao ? Họ đối mặt nhau vẫn là kẻ thù, nỗi đau này đến khi nào mới chấm dứt được đây ?

_Kris ... Seohyun lên tiếng gọi, do dự hồi lâu cô mới nói tiếp. Sau này cậu không cần theo tôi nữa, ở lại bảo vệ anh ấy, trung thành với anh ấy, giống như cậu đã từng trung thành với tôi vậy.

Người lúc này cô có thể tin tưởng chỉ có Kris, cô hiểu rõ hắn dù trung thành với cô nhưng cũng một lòng làm việc cho Luhan, có hắn bên cạnh Luhan thì cô yên tâm hơn những kẻ khác.

_Vâng, chủ nhân. Kris không do dự tuân lệnh.

Thật ra, từ khi được cài vào làm nội gián bên Luhan, trải qua nhiều chuyện, hắn nhìn thấy được cách hành xử quyết đoán của Luhan thì hắn đã hoàn toàn nể phục,vì vậy chỉ còn cách một chân đạp hai thuyền, hiện tại tâm tình đã được giải phóng, hắn nhẹ nhõm cả người, có điều ...

Tầm mắt rời trên người Jessica, cô nàng cũng đang nhìn hắn, Seohyun đi rồi thì Jessica cũng đi theo, vậy hắn và cô phải làm sao đây ? Khó khăn lắm cô mới chịu cùng hắn một chỗ, chưa được bao lâu đã phải xa nhau, hắn sao có thể chịu Phòng đơn gối chiếc, dục hỏa chỉ có cô trị được mà thôi.

Nhìn Jessica với ánh mắt khẩn thiết nhưng Jessica lại nhìn hắn cười ấm áp, mấp máy môi nói lời xin lỗi, hắn đành cười khổ trong lòng, thì ra trong lòng cô, chủ nhân chiếm vị trí đầu.

Việc này cũng không thể trách chủ nhân được, có trách thì trách bọn họ không nên đầu thai vào cái thế giới khắc nghiệt này, tình yêu vừa đến cũng vội đi, lần sau gặp lại, bọn họ sẽ là gì của nhau đây ?

_Còn một việc, nếu tôi đoán không sai, kẻ tiếp theo Yong Hwa muốn đối phó là Oh Sehun, Buyn Baekhyun cũng không ngoại lệ, Yong Hwa mặc dù không ra tay nhưng sát thủ hắn để lại trong nước không phải hạng tầm thường, cậu bảo bọn họ nên thận trọng.

Ba người này liên hợp với nhau sẽ là mối đe dọa cho Yong Hwa, Luhan bị thương nặng, hiện tại mũi dao sẽ chĩa về phía hai người kia, cô tin chắc người đầu tiên bị trừ khử là Oh Sehun, ít nhiều gì tên kia vẫn có tiếng trong giới hắc đạo, loại trừ hắn, chẳng khác nào chặt đứt cánh tay phải của Luhan.

_Cốc, cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ba người, Seohyun hôn nhẹ lên môi Luhan, đứng bật dậy, gật đầu với Kris rồi cùng Jessica phóng qua cửa sổ sát đất.

Kris kinh hoảng, tuy biết khả năng của hai người nhưng đây là tầng bốn, không lẽ ẩn núp một lát rồi đi không được sao ? Quan trọng nhất là hắn còn chưa nói lời tạm biệt với Jessica kia mà.

Nhưng Kris nào biết, bọn họ trốn ra từ căn cứ, đi lâu sẽ khiến Yong Hwa nghi ngờ, điều này không làm Seohyun sợ hãi, cô chỉ lo lắng Yong Hwa tức giận sẽ tìm cách gây khó dễ Luhan.

Tuy hiện tại Yong Hwa không làm gì Luhan nhưng không có nghĩa là Luhan an toàn, Yong Hwa không ra tay, còn có người của những bang khác động thủ, Yong Hwa chỉ không muốn hao tốn nhân lực mà thôi.

Thấy hai người đi rồi, Kris mới lên tiếng.

_Vào đi.

Người vừa vào cửa không chào hỏi một tiếng, đã oán trách như quả phụ.

_Yi Fan, cậu có cần khắc khe đến mức, ngay cả tôi cũng phải đợi lệnh của cậu mới được vào hay không ?

Người đi vào không ai khác là Buyn Baekhyun, hắn nhăn mặt nhìn Yi Fan, sau đó dời tầm mắt qua Luhan nằm bất động, bất đắc dĩ thở dài, giọng dịu lại.

_Cậu ta sao rồi ?

_Hiện tại lão đại chưa thể tỉnh lại vì mất máu quá nhiều, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, sẽ nhanh chống bình phục.

_Thật là, không biết năm nay có phải sao quả tạ giáng xuống đầu mọi người hay không ? Hun thì bị con nhỏ Yoon Bo Mi bám riết phát điên, Han thì thành ra như vậy, tôi thì phải lo bịt miệng mấy tên cảnh sát kia ... hơi ~ ... không nghĩ ba người chúng tôi lại có lúc chật vật như thế này.

Yi Fan ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thầm khinh bỉ Buyn Baekhyun, lạnh nhạt nói.

_Buyn tiên sinh, nếu tôi không lầm thì mới hôm qua, ngài còn rất viên mãn.

Buyn Baekhyun xụ mặt, chủ nhân ra sao thì thuộc hạ như vậy, vì sao cứ phải đem hắn ra làm trò cười, như thế mát dạ lắm sao ? Đúng là hôm qua hắn cùng Taeyeon triền miên suốt đêm, nhưng sáng hôm sau cô đã biến mất, hại hắn thương tâm muốn chết, giờ lại không tìm được cô, hắn sắp bị cô bức điên rồi.

_Có tin tức gì của tiện nhận kia không ? Buyn Baekhyun bổng chuyển đề tài.

Trong lòng Yi Fan bốc hỏa, hắn biết Buyn Baekhyun hiểu lầm chủ nhân mình ... à không, là cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo đều cho rằng chủ nhân hắn là kẻ phản bội, nhưng hắn không thể làm gì giúp chủ nhân, là hắn vô năng.

Trong lòng ôm một bụng hỏa dược lại không thể phát tiếc, chỉ có thể cắn răng trả lời, giọng cố nghiêm túc.

_Buyn tiên sinh, những ngày qua rất cám ơn ngài đã ra tay giúp đỡ, hiện tại ngài cũng nên thu tay được rồi, mong ngài hiểu ý thuộc hạ.

Buyn Baekhyun nheo mắt.

_Tên kia chưa tỉnh lại, mà các người đã có ý niệm qua cầu rút ván rồi sao ?

Nói là nói như vậy nhưng hắn hiểu đây cũng là ý của tên kia, dù hiện tại Luhan như người thực vật, nhưng làm bạn với hắn nhiều năm, biết hắn không thích liên lụy kẻ khác, chết cũng không cần nhặt xác, thật kiêu ngạo hết biết.

Bất đắc dĩ thở dài, thật ra hắn không muốn nhúng tay vào hắc đạo chút nào, chỉ tiếc, hiện tại làm sao có thể bỏ mặt tên này đây ?

_Buyn tiên sinh, lão đại là muốn tốt cho ngài, nếu từ lúc đầu ngài chịu gia nhập hắc đạo thì lão đại sẽ kéo ngài theo, tiếc rằng ngài đã lựa chọn bỏ qua.

Yi Fan dừng giây lát mới nói tiếp, giọng có chút bất lực.

_Nếu có thể, tôi mong khi lão đại tỉnh lại, ngài ấy vẫn là lão đại mà tôi luôn kính trọng.

Buyn Baekhyun hiểu ý, sự việc lần này là cú sốc khá lớn, đối với Luhan mà nói, gần tương đương việc nhìn thấy mẹ mình chết thảm, hắn biết tên man rợ này đã động tâm, còn yêu sâu sắc mới tuyên bố sẽ cưới Seohyun trước mặt bọn họ, giờ lại thành ra như vậy, mong rằng khi hắn tỉnh lại sẽ không phát điên.

Trong phòng trở nên ngột ngạt, Buyn Baekhyun thở dài, nói vài câu với Yi Fan thì bỏ đi, Yi Fan cũng ra khỏi phòng, hắn căn dặn bọn vệ sĩ canh giữ chặt chẽ, còn mình thì đi giải quyết chuyện trong bang.

Một mình Yi Fan cô đơn đi đến hành lang u tối, lòng hắn cũng âm u khó tả, có lẽ giây phút khi đó là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy nhau, hắn không cam tâm để cô rời đi, hắn rất muốn gặp cô, muốn nói với cô, dù sau này gặp lại là kẻ thù, hắn vẫn yêu cô, tiếc rằng đã quá muộn.

Đang đi về phía thang máy nhưng chưa tới cửa, tay đã bị ai lôi kéo đến một cửa phòng bệnh khác nhưng Yi Fan không động thủ, bởi hương thơm ở trên người kia, hắn rất quen thuộc.

Bị ấn mạnh xuống chiếc giường trắng tinh, tiếp theo là đôi môi đỏ mọng chiếm lấy môi hắn hôn như vũ bão, mà hắn không hề kém, tay vuốt ve ngang hông người kia, sau đó trượt xuống bờ mông tròn trịa, hai bên bắt đầu quấn quít triền miên.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi, đến khi hai bên hôn đến hít thở không thông mới buông nhau ra, Yi Fan nhìn vào đôi mắt kia, cười ôn nhu, giọng đã khàn đi.

_Anh muốn em.

Mà người kia xác thực là Jessica, cô vuốt ve má hắn, tay trước xuống khóa quần hai người kéo xuống, chủ động đem vật nóng bỏng kia đặt vào nơi tư mật, bắt đầu nhịp nhàng lên xuống.

Hơi thở Yi Fan bắt đầu hỗn loạn, mắt hắn không dời mắt Jessica, nhìn cô say đắm, hắn biết đây là lần cuối bọn họ ở bên nhau nên rất trân trọng, vì trân trọng nên không mạnh mẽ ép buột cô, thế nhưng đàn ông có bản chất nguyên thủy, vì thế chỉ vài cái nhấp, hắn đã nhịn không nổi.

Đột ngột xoay người áp cô xuống giường, động tác cuồng dã, mỗi lần đi vào bên trong cô, đi rất sâu, như muốn cô nhớ rõ người đang cùng cô triền miên là ai, muốn cô mãi không được quên hắn, cũng như hắn, khắc ghi hình bóng cô tận sâu vào trong tim mình.

Cuộc triền miên cũng có lúc phải kết thúc, bất chợt người đàn ông gầm nhẹ, còn cô gái cũng thét lên, chúng tỏ hai người đã lên đến đỉnh điểm dục vọng. Sau khi ôm chặt lấy nhau cùng hòa chung một dòng nước ấm, hai người thở hổn hển đối mặt nhau, nở nụ cười chua xót.

Jessica đứng dậy chỉnh lại quần áo, Yi Fan vẫn nằm đó, mắt không rời cô, khi cô quay lại nhìn hắn nở nụ cười, giọng nói mang vẻ nghẹn ngào làm hắn đau lòng.

_Em yêu anh ... bảo trọng.

Vừa muốn rời đi, tay bị kéo lại, cả người rơi vào vòm ngực rắn rỏi, cùng mùi hương quen thuộc, lòng cô nhói đau. Yi Fan từ phía sau ôm Jessica, rất lâu, rất lâu sau mới nặng nề thốt ra lời tận đáy lòng.

_Anh yêu em ... Jessica, lần sau gặp lại, không phải địch ... vẫn là yêu.

Một dòng nước ấm chảy vào tim, xua đi chua xót trong tim nhưng lại vấy lên đu đớn trong lòng, Jessica không nhịn được rơi nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay rắn chắc đang ôm mình.

Yi Fan không làm gì khác, hắn ôm chặt Jessica, cố hít lấy hương thơm trên người cô, để nó in sâu trong não.

Ngoài trời vẫn mộtmàu tối tâm, đan xen là những đám mây đen dầy đặc và rồi từng hạt mưa rơi xuốngtừng nhánh cây, từng ngọn cỏ, từng con đường, cơn mưa rơi xuống như muốn thươngthay những cuộc tình éo le, hay trút xuống chỉ vì muốn xóa đi những nỗi đau mànhân thế đang gánh chịu    


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro