Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người hầu của tôi, cô dựa vào cái gì mà sai phái?".

Cổ áo Myoui bị người đứng sau xách lên kéo ra sau lưng theo câu nói lạnh lùng ấy, em ngẩng đầu nhìn quanh, trước mắt chỉ có đường nét hoàn mỹ của gương mặt nghiêng.

Cô chủ cô chủ, cô muốn ra mặt giúp em sao? Thật vĩ đại mà!

Myoui im lặng nháy nháy mắt, nhìn cô chủ nhà mình bằng ánh mắt sùng bái.

"Người hầu của tôi, cho dù cô ta có vô dụng dở hơi thích quấy rối thì liên quan gì tới cô!".

"... cô... cô chủ...". Cô nói giúp người ta đấy à? Cách nói giúp người ta khiến người ta khó tiêu hóa quá. Hay cô đừng giúp em nữa, để mặc em tự sinh tự diệt đi. Hu hu...

Nhìn cô chủ tính tình khó chịu trước mặt mình, Sana không giận mà còn mỉm cười, đẩy kính lên nói, "Ái Tân Giác La Cẩm Ngọc? Con gái của chủ tịch chúng tôi phải không?".

Hirai nheo mắt lại.

"Xin lỗi, tôi vẫn cho rằng Cẩm Ngọc phải là một bé gái bụ bẫm kháu khỉnh, tiết mục chặn xe đánh người của cô lần trước thực sự đã vượt qua cả dự liệu của tôi, không nhận ra là cô tới, xin thông cảm. Nhưng...".

Nhìn lướt qua cô hầu đang ở tâm bão mà không biết gì, Minatozaki nhướn mày nói, "Người hầu của cô xin hãy mang về nhà, qua kiểm tra cô ấy không đủ tiêu chuẩn, chúng tôi không thể tuyển người không biết một chút gì về lễ nghi trong phòng ăn được.".

"Hừ! Người hầu của tôi, tôi nói cô ta được là được, không được cũng là được!".

"Xin lỗi, đó là ở nhà cô, cô ta có sao cũng chẳng vấn đề gì. Nhưng ở chỗ này, phó tổng giám đốc là tôi nói cô ta không được là không được, dù cô muốn sắp xếp người thân tín vào, cũng xin sắp xếp người khác.".

Bầu không khí đối đầu căng thẳng khiến em bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, bên trái là ánh mắt khiêu khích cười mỉa của Sana, bên phải là con mắt nheo lại đã hết kiên nhẫn của cô chủ.

"Cô chủ cô chủ, bỏ đi bỏ đi, đừng cãi nhau vì em nữa, cô như thế em sẽ rất ngượng, rất khó đỡ, tổng quản bảo mẫu sẽ mắng em dụ dỗ quyến rũ cô chủ... này này... hai người đừng nên phóng điện với nhau nữa chứ? Tốt xấu gì cũng là cãi nhau vì tôi, gì thì gì cũng nên nhìn tới tôi chứ?".

Cô hầu loi choi nhận lại một nụ cười hiểu biết của Sana, "Cô Myoui, tôi lấy làm tò mò cô phục vụ thái tử của chúng tôi ra sao đấy. Chủ tớ tình sâu nghĩa nặng là tốt, nhưng phục vụ là một học vấn - cô như người không chuyên".

Em như bị sét đánh.

Myoui sửng sốt. Bản thân làm phục vụ đã mười lăm năm, từ lúc sáu tuổi đã bắt đầu, thế mà bị người ta nói là dân không chuyên, ngay cả trình độ sơ cấp cũng không đạt?!

Tự tôn và đạo đức nghề nghiệp đều bị đả kích nặng nề, mím chặt môi.

Sana nói xong, đang định bỏ đi, lại ngoảnh đầu lại như nhớ ra cái gì, "Còn nữa, cô chủ này... cuộc họp ban nãy, không phải xương cụt của tôi có vấn đề, mà tôi căn bản không cần phải tới họp. Tại sao nhỉ?".

"...".

Cô cười, rồi nói tiếp, "Vì cô chưa thực hiện được lời hứa với chủ tịch, nên giờ cô hoàn toàn không có tư cách quản lý khách sạn".

"...".

"Muốn nắm quyền cũng được, ngầm sắp xếp cho người thân tín cũng tốt, cứ đợi tới lúc cô ngồi lên vị trí cao nhất rồi hãy nói tiếp nhé?".

Nói xong những lời cay độc, Sana thản nhiên đi lướt qua người Hirai, ngừng lại cạnh cô hầu một chút, đột nhiên cúi người nói nhỏ bên tai em, "Cô có nhớ còn nợ tôi tiền sửa xe không đấy?".

"Hả?". Myoui bị nhắc, nhớ lại chuyện tông vào đuôi xe, nhưng vừa nãy cô ta sỉ nhục mình tàn tệ, còn bắt nạt cô chủ, mình đã tính xù nợ rồi, hừ!

"Không cần gườm tôi kiểu trung thành bảo vệ chủ thế, hóa ra cô chủ của cô là cô ấy hả?".

"Liên... liên quan gì tới cô! Phì phì phì!".

Với sự phản kháng bằng nước bọt chẳng đáng gì của em, cô coi như chẳng thấy gì, "Việc công thì tôi phải nói rõ ràng, không ảnh hưởng gì đến việc tôi lén gọi cho cô nhỉ".

"Chuyện... chuyện gì vậy?!". Hirai đang nhìn chằm chằm vào em, lườm em, dọa em, đôi mắt u tối gợi cảm tới rợn người.

Ngài phó tổng giám đốc không nên hại người ta như thế chứ, để chứng minh tuyệt đối trung thành, sẽ không có quan hệ cá nhân gì với kẻ địch của cô chủ, em hét to, "Không được gọi tới! Di động của tôi đã bị bẻ gãy rồi!". Trong thời gi­an ngắn, sẽ không có năng lực kinh tế để cô chủ được bẻ gãy nó lần thứ hai đâu.

"Suỵt". Sana lại hạ giọng lần nữa, ngăn cái sự cáu kỉnh của em lại, giọng nói quấn quýt chui vào tai, "Bộ đồng phục hầu nữ của cô bốc lửa lắm. Lần sau cân nhắc tới việc gặp tôi một mình nhé. Hẹn gặp lại.".

Sana rút tay trong túi quần ra, xoa xoa đầu em như rất cưng chiều, cũng không quay đầu lại, bước nhanh ra đại sảnh.

"...". Động tác phụ nữ chín chắn lại thêm lời dỗ ngọt rất dễ chịu, nhất thời quên béng mất mình đang còn nằm trong ánh nhìn cấu xé của Hirai, phút chốc mất hết khí tiết - thực ra Minatozaki... đúng là khiến người ta không ghét nổi mà.

"Đứng lại".

Hirai vẫn im lặng đột nhiên mở miệng, cô hầu còn say sưa trong hương vị phụ nữ lập tức chỉnh đốn lại.

Sana dừng lại, nhưng kiêu ngạo không quay đầu.

"Chỉ cần kết hôn là có thể phải không?".

"...".

"Chỉ cần trong giấy đăng kí kết hôn có một cái tên của con gái là được, phải không?".

"... Chủ tịch nói như thế với tôi, chỉ cần cô chủ chịu hạ tấm thân tôn quý kết hôn, khách sạn Hoàng Tước sẽ do cô quản lý.".

"Cô chờ đó!".

Hirai bị kích động, hậu quả rất nghiêm trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#momi