Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua ba hiệp dò hỏi chàn ngắt, người dẫn chương trình đã lần ra được nước cờ với khách mời ngày hôm nay, chẳng thèm bận tâm tới cảm nhận của họ và khán giả, liên tiếp đặt câu hỏi.

Dẫn chương trình: "Tiếp theo, hôm nay chúng tôi muốn biết mức độ hiểu nhau của hai vợ chồng. Xin hỏi hai người đã từng cãi nhau chưa?".

Myoui xua tay: "Cãi nhau? Sao có thể được!".

Dẫn chương trình: "Tình cảm hai người thực sự là gắn bó keo sơn, như là...".

Myoui: "Toàn là cô ấy mắng tôi, tôi chỉ có phần cầu xin tha thứ thôi".

Dẫn chương trình: "... Thế sở thích lớn nhất của chồng cô thường ngày là?".

Myoui kiên quyết khẳng khái trả lời: "Hành hạ tôi".

Dẫn chương trình: "... Vậy chị nhà thích gì ạ?".

Cô chủ hừ lạnh, "Bị hành hạ".

Dẫn chương trình đổ mồ hôi lạnh ròng ròng lảng sang chuyện khác, "Cô ấy không thích ăn gì?".

"Cô ấy không thích ăn hành!".

Cuối cùng cùng có một câu trả lời bình thường, người dẫn chương trình thở phào một cái, quay đầu nhìn cô chủ, "Xin hỏi cô biết thường ngày chị nhà thích ăn gì nhất không?".

Cô chủ: "Hành".

"...".

"Thứ tôi không thích ăn, cô ấy đều thích".

"...". Nước mắt em chảy ra tóe loe! Một bát mì, cô ăn mì, em ăn hành... nhưng mà, cô chủ, đó không phải thứ em thích... là lần nào cô cũng ép em ăn mà...

Một cuộc phỏng vấn rung động lòng người, kết quả là dưới tình huống cô chủ chưa phím trước với em, cứ để em tự do khóc to một trận, đạt được hiệu quả khách mời khóc lóc thật tình của chương trình, cô chủ thật không hổ danh là cô chủ mà!

Ghi hình xong, Hirai đứng dậy, từ chối hết lời mời phỏng vấn của giới truyền thông, nhấc chân di giá tới cạnh nhân viên chế tác hậu kì, kèm theo ánh mắt lạnh lùng áp bức, hạ giọng nói thầm mấy câu vào tai nhân viên, rồi quay người kéo cô đi.

"Cô chủ cô chủ, cô nói gì với anh ta thế?".

"...".

"Cô chủ cô chủ, chương trình này chừng nào phát? Cô bảo em lên hình có đẹp không? Bọn họ trang điểm cho em nhìn có đẹp không?".

"... Im đi!".

"... Vâng".

Mấy hôm sau, Hirai tới khách sạn tiếp quản việc kinh doanh, sai em phải tới quán café cạnh khách sạn điểm danh trước khi cô hết giờ làm. Một ngày nọ, khi em chờ trong quán café cạnh khách sạn đang chán vô cùng tận, chiếc tivi màn hình rộng trên tường khiến em cuối cùng cũng biết tính toán nham hiểm đáng sợ của cô chủ.

Từng cử chỉ của người phụ nữ xinh đẹp tuyệt vời đều tràn đầy khí chất sang trọng, chiếc nhẫn cưới như ẩn như hiện trên tay, mà cô vợ ngồi cạnh cô ta thì bị xử lí xóa mờ!

Âm Thanh đã qua xử lí, hoàn toàn không nhận ra dây là người hay yêu quái.

Không chỉ khán giả chẳng hiểu mô tê, ngay cả em bị xử lí xóa mờ cũng không tài nào tưởng tượng nổi.

... Cô chủ... em xấu xí đến nỗi không thể lộ mặt sao? Tới nỗi cô khiến em bị xử lí xóa mờ toàn thân sao? Hu hu hu!

Đáng ghét! Cô chủ trên tivi thì đẹp gái rồi. Mình chọn quần áo đẹp cho cô, nhưng cô ấy lại xử lí mình như thế. Thế này có tính là lấy oán báo ơn không? Bản thân bị cô chủ ghét đến thế sao?

Myoui vừa rớt nước mắt, vừa nhìn chằm chằm vào chương trình tivi đã biên tập.

"Thích đối phương tới mức độ nào?". Người dẫn chương trình ngượng ngùng phỏng vấn.

Người bị xử lí hình ảnh phấn kích, la lên không chút nghĩ ngợi, "Nhảy vào biển lửa, máu chảy đầu rơi vì cô chủ, tôi cũng không từ chối đâu!".

"... Cô ơi, không cần phải lấy hình ảnh bao lực máu me như thế, chúng tôi là chương trình trò chuyện tình cảm dịu dàng mà... vậy còn cô ạ?".

"...".

Người bị xử lí hình ảnh lẩm bẩm xen vào, "Cô chủ, chuyện này khó trả lời thế sao? Cô trả lời thích ít hơn thích Ray nhiều không phải là xong à?".

"...". Người phụ nữ bắn tia nhìn lạnh lùng vào người bị xử lí hình ảnh đang lẩm bẩm, lưỡng lự trong chốc lát mới đáp, "Cô ấy chọn quần áo tôi mặc".

Người bị xử lí hình ảnh đần ra, "Hả? Cô chủ, mức độ thích của cô như thế là sao? Nếu không chọn quần áo cho cô, cô sẽ khỏa thân ra ngoài hay sao:".

"...".

Cốp cốp cốp.

Tiếp đó ngay cả hình ảnh của người phụ nữ chuẩn mực cũng bị xử lí xóa mờ. Một dòng chữ nhỏ chạy dưới màn hình – kênh chúng tôi dù chống lại bạo lực gia đình, nhưng cô vợ này thực sự cần phải đánh.

Tiếng cười nổi lên rầm rầm trong quán café, Myoui đỏ mặt xấu hổ, nghe tiếng buôn dưa không ngớt của mấy cô gái đang chăm chú xem tivi ngồi ngay cạnh.

"Cô nàng công chúa của khách sạn Hoàng Tước hả? Là cái khách sạn chúng ta mới phỏng vấn ấy à?".

"Này! Không phải chỗ đó nói chỉ cần chúng ta tham gia thi là có thể gặp cô ấy, có khi còn có cơ hội mờ ám chút đấy à?".

"Cô mù à! Thi tuyển năm trăm người chỉ chọn ra mười người, đề khó nhằm muốn chết, cái gì mà đàm thoại tiếng anh, lễ nghi bàn ăn kiểu Châu Âu, sắp đặt bàn ăn, tuyển được mới là lạ!".

"Cũng phải, không biết đề của tên khốn nào ra, trong vòng mười phút phải dọn dẹp xong cả bàn toàn dao nĩa bát đĩa lộn xộn, tôi cũng không tin có người qua được!".

"Ai bảo người ta là khách sạn lớn đẳng cấp quốc tế chứ, quy củ trong nhà giàu nhiều lắm đó. Nhưng cô ấy nhìn cũng đẹp gái quá đi, là hình mẫu lạnh lùng sầu muộn tôi thích đó!".

"Phiền cô coi lại cái nhẫn kết hôn trên ngón áp út bàn tay trái của người ta đi được không? Người ta kết hôn rồi".

"Có sao đâu! Cô kia chắc chắn là xấu tới mức không thể công khai rồi. Tôi nghĩ nàng công chúa của chúng ta trăm phần trăm không thích vợ của mình!".

"Hôn nhân của nhà giàu toàn là thế đó, làm gì có tình yêu đích thực. Có khi cái cô bị xử lí hình ảnh là con gái nhà tài phiệt gì đó, vì trao đổi lợi ích mới kết hôn ấy".

"Đáng tiếc thật đó, sẽ không được gặp cô ấy nữa rồi...".

Tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên "leng keng".

Cửa quán café bị đẩy ra.

Một bóng người đi qua trước tivi, đi qua mấy cô gái đang ríu rít trò chuyện, ra lệnh cho cô gái ngồi cạnh cửa sổ, "Hết giờ làm rồi, về nhà ăn cơm".

Cô công chúa trong tivi như vừa nhảy ra ngoài, cô mặc áo sơ mi màu đen không cài khuy cổ, áo gile màu trắng, đeo kính râm màu trà đầy nữ tính, cùng với chiếc nhẫn cưới sáng lóa trên ngón áp út bàn tay trái đang biểu lộ thân phận đã kết hôn của chủ nhân với thế giới. Cô đưa tay bỏ kính râm ra, mái tóc đen mềm tinh tế hơi rũ xuống, đôi mắt đen giận dữ đảo qua các cô gái đang rớt nước miếng vì gái đẹp, rồi nhìn về phía cô gái mình muốn tìm.

"Còn không đi à?".

"Vâng! Cô chủ chờ em chút, em còn chưa thanh toán...". Mình gọi bánh gato vị trà với nước bưởi, tổng cộng là bao nhiêu tiền nhỉ?

Không chịu nổi sự chậm chạp của em, Hirai quay người tới trước quầy tính tiền, lấy ví ra thanh toán hộ.

Myoui vui vẻ tới quầy tính tiền, cô chủ đang nhận lại tiền thừa từ nhân viên thu ngân.

"Cô chủ, chờ lát nữa em trả lại tiền cho cô".

Hirai nheo mắt nhìn em bằng ánh nhìn người bị tâm thần, "Cô cứ thử xem".

Cô cứ thử xem, xem tôi sẽ xử lí cô ra sao.

Myoui nhận ra sự uy hiếp không lời trắng trợn ẩn trong câu nói, sợ quá nín luôn, mím môi không dám nói nữa.

Hạ mắt nhìn em, bỗng nhiên phát hiện ra có vấn đề, cô gái lúc nào cũng chỉ cao tới ngực mình, đột nhiên hôm nay cao tới bờ vai.

"Cô đi giày cao gót à?".

"Dạ? Cô chủ, cô nhận ra rồi à? Lần trước nhân viên ở đài truyền hình đề nghị đó, anh ấy nói con gái đi giày cao gót sẽ có khí chất một chút. Thật đấy ạ, em đi vào rồi ngực cũng cao lên nhiều, cô coi cậu coi". Em khó nhọc quay mấy vòng.

"Cởi ra".

Cô người hầu đưa hai tay ôm ngực hoảng hốt, "Cô chủ, trước mặt công chúng, như thế không được đâu".

Hirai cau mày bực bội, "Thế thì lên xe rồi cởi ra".

"Ừm... quần áo ạ?".

Hirai trợn mắt, đôi giày cao gót của em là loại gót cao mảnh, em lảo đảo, căn bản không thể nào đứng vững, đành phải khoác tay lên cánh tay cô chủ, cười ha ha ngượng ngùng.

Làm lơ nụ cười ngốc nghếch lấy lòng của em, "Không được tôi cho phép, sau này không được đi".

"... Tại sao?". Myoui bĩu môi, tuy là người hầu nhưng cũng là con gái đó, không thể cho phép em ngoài giờ làm việc được lộ ra chút đặc thù giới tính à?

Ấn ngón tay lên trán em, "Cô... chỉ được phép cao tới ngực tôi".

"...". Là sợ em dậy thì quá tốt thì sẽ cao hơn cô à? Nhưng em có đi giày cao gót thế nào cũng không thể cao hơn cô ấy mà.

Cô gái đeo kính râm lôi xềnh xệch cô gái ra khỏi quán café, mấy cô gái vốn đang sung sướng buôn chuyện ở bàn bên cạnh đưa mắt nhìn nhau.

"Cô kia... là tình nhân của cô ấy à?".

"Không phải vợ à?".

"Chắc không phải cái cô bị xóa mờ kia đâu nhỉ? Nhìn qua trông không giống. Còn nữa còn nữa... chắc là ý kia nhỉ?".

"Ý gì?".

"Giày cao gót cao lắm, ôm không tiện, em chỉ cần cao tới ngực tôi thôi, để tôi lúc nào cũng có thể kéo em vào lòng, ôm em thật chặt? Oa! Ngầu quá, có phong độ quá nha!".

"... Sao cô không nói cô ấy xử lí mờ mặt vợ mình vì sợ có người mơ tưởng tới sắc đẹp cô ấy? Tôi không để em xuất hiện, không thể để tên khác thấy em, em chỉ là của riêng tôi!".

"Oa! Hóa ra đây mới là sự thực mà không ai biết sao? Đúng là quá ngầu đó nha!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#momi