Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myoui từ người làm công biến thành cô hầu nhỏ, mười năm như một ngày.

AM 6:30 tỉnh dậy rửa mặt.
AM 6:45 chuẩn bị bữa sáng.
AM 6:55 lẻn vào phòng ngủ của cô chủ, tiện chân đá một cái vào hình mẫu mỗi ngày mình phải học tập đang ngủ ở chân giường cô chủ – Ray.

AM 7:00 dùng giọng dịu dàng gọi cô chủ dậy.
AM 7:15 cô chủ tỉnh hẳn, miễn cưỡng ngồi dậy, vươn rộng hai tay, chờ được hầu hạ.
AM 7:15:01 nhảy lên giường, cởi cúc áo ngủ của cô chủ ra, thay quần áo cho cô ấy ngay trên giường.

AM 7:16:03 vì chảy quá nhiều nước bọt nên bị cô chủ đá một phát xuống giường, cô chủ vừa mắng vừa tự mặc quần áo.

AM 7:20 cô chủ tình cảm gọi Ray dậy, cùng xuống lầu ăn cơm. Trong căn phòng chỉ còn lại một bóng người thảm thương gạt nước mắt nhoài người nhặt lại áo ngủ.

AM 7:45 mở cửa xe ô tô cho cô chủ, cung kính tiễn cô chủ đi tới học viện quý tộc.
AM 7:50 cô chủ đang lưu luyến chia tay với Ray.

Am 7:55 vẫn đang lưu luyến... đằng sau một người, một chó có một dáng người cắn khăn tay ngó đồng hồ, sốt ruột tới đỏ cả mặt.

AM 8:00 cô chủ lượn đi.

AM 8:00:01 cắn bánh mì chạy tới trường học bình dân.

AM 9:01 tới muộn, bị chủ nhiệm lớp đuổi ra ngoài xách nước.

AM 11:39 nghỉ học sớm, vắt chân lên cổ chạy đi đưa cơm trưa cho cô chủ, nhân thể bị vứt ấy món rau ghét ăn.

PM 2:00 đi muộn lần thứ hai, lại làm thân với xô nước.

PM 5:00 tan học về nhà, nhận được điện thoại đe dọa của cô chủ, nói về nhà trễ hơn cô ấy, cô chết là cái chắc.

PM 5:01 bị chó hoang đuổi theo, chạy về nhà như điên.

PM 6:12 chuẩn bị bữa cơm có ánh nến xong.

PM 6:15 cô chủ về nhà, vào phòng, vơ sạch mấy ngọn nến cô cẩn thận bày biện, ném vào thùng rác, ăn bữa cơm không ánh nến rất không lãng mạn với Ray.

PM 6:30 ngồi xổm cạnh thùng rác, rơm rớm nước mắt nhặt lại nến.

PM 7:00 thời gian chiếu tin tức tài chính kinh tế, tin tức lá cải, đủ các thứ trò tin tức của cô chủ.

PM 10:00 đi theo sau cô chủ thích vừa cởi quần áo vừa đi vào phòng tắm, nhặt lại quần áo.

PM 10:05 cô chủ tắm, Ray bị ép tắm chung, ai đó hai mắt rưng rưng đứng ngoài cửa liếc mắt lén ngắm nhìn đường cong tuyệt vời qua cửa kính mờ mờ.

PM 11:00 thời gian tự do mơ mộng tinh thần, đừng quấy rầy.

Một ngày đầy máu và nước mắt qua đi, thời kì nổi loạn tuổi dậy thì của cô chủ cứ lẳng lặng mà tới, cuộc sống của cô bé người hầu càng lúc càng khó khăn.

"Cô chủ cô chủ, hình như em lại cao lên rồi, giờ em không cần kiễng chân trên ghế cũng có thể nhoài người lên bàn bếp rồi, thế là em có thể thấy thức ăn trong nồi có cháy hay không, cũng sẽ không bị bếp gas đốt cháy tóc, lại càng không bị Ray chồm lên đẩy ngã từ ghế vào nồi nữa".

"Nói ngắn gọn thôi".

Tính nhẫn nại đang giảm xuống.

"Cô chủ, cô chủ, cô không cảm thấy em thay đổi chỗ nào sao? Cô xem này, chỗ này của em dài hơn một tí, ở đây lại chật đi một tí, còn ở đây ngắn đi một tí đúng không? Cô chủ, cô chủ, cô đừng có bơ em chứ, cô hãy nghĩ đến nỗi khổ sở của tầng lớp dưới đáy một chút đi, em sắp bị bó tới tắt thở rồi, thế này thì em thực sự rất khó phục vụ cho cô chủ nữa!".

"Vào điểm chính".

Tính nhẫn nại tiếp tục giảm xuống.

"Cô chủ, cô chủ, em chỉ muốn xin một bộ quần áo người hầu mới thôi, không lẽ lại khó khăn thế sao? Tiền nong eo hẹp thế sao? Hay sở thích của cô quá trớn lắm rồi?".

"Câm miệng".

Tính nhẫn nại đã về không.

"Cô chủ, cô chủ, váy quá ngắn, ngực lại quá chật, thấy em bị quần áo cỡ nhỏ ép tới đau khổ, cô hài lòng như thế sao?! Cô chủ, cô chủ! Đâu phải chỉ có mình cô mới dậy thì chứ".

"Cút".

Tính nhẫn nại đã xuống âm.

Mỗi câu trả lời lại ít đi một chữ, khiến Mina mười sáu tuổi mặc đồ cỡ nhỏ im lặng đi ra, cũng may dáng người của cô vẫn coi như hợp tác, dậy thì không quá dữ dội, người cứ bị ép mà vẫn chưa phá nát bộ đồng phục cỡ bé để chui ra.

Tuy bản thân oán thán cái tính keo kiệt của cô chủ rất nhiều, nhưng vẫn không dám trễ nải chuyện phục vụ cô ấy.

Kì nghỉ hè cuối cùng của cấp ba, cô chủ đưa Ray đi nghỉ mát, nhân thể kéo cô theo.

Mây trôi vạn dặm, cảnh vật đẹp tươi, cô chủ vô cùng hứng khởi, một tay dắt Ray, một tay vươn về phía cô.

Cô không nghĩ gì, đưa tay mình ra, lại bị cậu chủ kì thị gạt ra.

"Trà".

"Vâng vâng vâng! Trà cao cấp, có ngay đây!".

Myoui quay đầu lại tìm đồ của mình – một cái túi chim cánh cụt kì diệu thân thương thật to bằng vải bạt quân đội đang đeo trên vai, trên cái túi to tướng đó thêu mấy chữ cỡ bự xiêu vẹo màu đỏ đậm tươi tắn: Phục vụ cô chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh.

Rút bình giữ nhiệt ra, lấy ấm Tử Sa ra, cầm túi trà ra, lôi cả giá nướng thịt, than củi, năm cân thịt bò tươi với cánh gà ướp sẵn ra.

"Cô chủ, cô xem còn cần gì nữa không?".

"... Rốt cuộc trong cái túi rách của cô đựng bao nhiêu thứ vậy?".

"Cũng không nhiều lắm đâu. Cơm hộp, thức ăn cho chó, nước khoáng, khăn tắm, bàn chải đánh răng, ô che nắng, kem chống nắng, ghế gấp du lịch, còn có quần bơi của cô với phao bơi của Ray, còn có thứ quan trọng nhất, tổng quản bảo mẫu có nhắc nhở em, thứ này nhất định phải đem theo cho cô, vì giờ cô chủ đang dậy thì mà!".

"Thứ gì vậy?".

"Tèn tén ten! Quần lót để thay! Ba cái nhé!".

"Soạt".

Tiếng vải bông bị xé rách.

"Cô... cô chủ, đây là quần lót của cô đó, không thể đội lên đầu em được. Xin cô lấy xuống cho em với. Mất mặt lắm!".

Cho nên mới nói, con mèo máy vô dụng, ngày nào cũng lôi mấy thứ ngu ngốc chả ai biết là cái gì ra hành hạ người khác thật đúng là khiến cho người ta thấy ghét!

"Hết kì nghỉ hè, tôi muốn đi Anh".

Cái tay đang ra sức kéo quần lót xuống ngừng lại, cô chớp mắt nhìn bóng lưng hơi mờ ảo dưới ánh hoàng hôn trước mắt mình.

Cô quay đầu lại, "Du học".

"Vậy em...".

"Cô không được đi theo".

Hirai cau mày

"Khó lắm tôi mới xin được vào trường sống mấy ngày yên tĩnh, cả cô và tổng quản bảo mẫu không ai được theo hết".

"...Cô chủ, bảo mẫu chắc sẽ đau lòng lắm đó. Tuy là đàn ông, nhưng ông ấy kiên quyết ôm bình sữa nuôi cô lớn lên, ý chí của người đàn ông pha sữa bột làm bảo mẫu đáng sợ lắm, đâu phải cô không biết? Dù ông ấy không cho cô kết bạn, nhưng là vì sợ cô bị bạn xấu làm hư; không cho cô yêu đương, là sợ cô bị mấy cô gái xấu xa bắt nạt; không cho cô coi phim A, là sợ cô bị nhiễm mấy thứ hư hỏng ấy, ông ấy đều vì cô hết, cô mà đi một cái thì kiểu gì ông ấy cũng dằn vặt em chết mất, chắc đó chắc đó!".

"Sao tôi phải quan tâm cô sống hay chết hả?".

"Cô chủ, đã bao nhiêu năm mà cậu vẫn chẳng thay đổi tẹo nào, vẫn quá đáng như thế, hu hu".

"Cô dám cãi tôi à?".

"Hu hu, không dám ạ".

"Rất tốt, Ray không đi máy bay được, không thể đi cùng với tôi, cô ở đây chăm sóc nó".

"Ray không đi máy bay được,
nhưng cô chủ ơi, em em em, em khỏe hơn nó nha, em có thể đi máy bay đó! Cuối cùng em cũng thắng nó một hiệp rồi!".

"Cô đi được máy bay thật, nhưng tôi không định cho cô tiền mua vé đâu".

"Tại sao chứ? Em còn chưa được đi máy bay mà".

"Lãng phí".

"... Được rồi. Cô chủ, em quyết định ở lại giữ biệt thự cố gắng hoàn thành nhiệm vụ cô giao, chăm sóc Ray như chăm sóc cô chủ, trong lòng em, Ray quan trọng lớn lao như cô, nó vĩnh viễn sống trong tim em như cô, em nhìn thấy nó sẽ nhớ tới thân hình to lớn của cô".

"...".

"Vậy chừng nào cô trở về?".

Hirai liếc mắt nhìn cô một cái, không đáp.

"Một tuần?".

"...".

"Một tháng?".

"...".

"Hơn nửa năm?".

"... Không biết".

Có khi sẽ không trở về.

Dù lúc đó cô lảng tránh trả lời như còn cân nhắc, nhưng em lại hiểu cái "không biết" chiếu lệ của cô chủ thành như thế đấy.

Vì đã năm năm trôi qua kể từ khi ấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#momi