Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Cô chủ muốn đi xem mắt?".

Trong phòng bếp sực nức mùi thơm của mì, Myoui ngây người kinh ngạc.

"Cô ấy bắt con về mà bản thân lại muốn đi xem mắt à?". Thế chẳng phải là cô chủ "chỉ cho quan phóng hỏa, không cho bách tính đốt đèn" sao?

"Đi đi đi, cô thì biết cái gì! Cô chủ muốn đi xem mắt, nhất định là có nỗi khổ tâm của cậu ấy!". Tổng quản bảo mẫu ra sức bảo vệ cô nhóc chính mình nuôi lớn, "Nhất định là như thế!".

"Cô chủ thì có nỗi khổ tâm gì chứ? Chẳng lẽ Ray thích con chó cái nhà bên nên cô ấy thất tình à?".

"Bốp".

Cô hầu gái lọt trúng vào tầm công kích bằng đáy nồi của đại nhân tổng quản, đầu óc choáng váng.

Tổng quản bảo mẫu cầm hung khí trong tay, rơi vào thế giới tưởng bở, "Lúc nãy cô chủ nói phải xem mắt để kết hôn, ở đây nhất định có uẩn khúc".

"Con chỉ cảm thấy thất khiếu của con đều nổ đom đóm hết".

"Có khi nào cô chủ xảy ra chuyện không thể cho ai biết ở Anh không? Ví dụ như bị đứa con gái xấu xa nào đó lừa dối đùa bỡn? Vết thương vẫn còn đau, thế nên cảm thấy tình yêu vô cùng nguy hiểm, vô cùng đáng sợ, cho nên muốn lập tức tìm đại một cô nào đó kết hôn bừa đi, chấm dứt cuộc sống buông thả này?".

"Cô chủ tùy tiện quá!".

"Không được nói lung tung, cô chủ sao tùy tiện được!  Cô chủ trong sạch thuần khiết như thế, từ nhỏ đã không có kinh nghiệm yêu đương. Theo ta thấy, nhất định là bị đứa con gái nào đó lừa gạt cả thể xác lẫn tinh thần, nên mới đau khổ về nước, tính bước vào nấm mồ hôn nhân!".

"Thế không phải nên trách tổng quản bảo mẫu sao, từ nhỏ đã không cho cô chủ hẹn hò với con gái, lúc nào cũng cho ô tô đưa đón, tất cả thư tình đều bị ông đốt hết, điện thoại bị ông chặn lại. Con gái lân la tới gần không bị ông thả chó cắn, hất nước, đuổi theo truy sát, đe dọa bằng roi da, thì cũng là dùng thủ đoạn độc ác khiến người ta bốc hơi chẳng biết đến chỗ nào rồi".

"Này! Nhỏ giọng một chút, mấy chuyện thiếu đạo đức đó cô cũng có tham gia đó!".

"Đó không phải mấu chốt vấn đề, mấu chốt là ông lại cho cô chủ vào học trong trường nữ sinh quý tộc, ngay cả cơ hội để cậu ấy thấy động vật đực cũng không có! Nếu cô ấy bị phụ nữ lừa còn đỡ, chỉ sợ là... bị đàn ông chơi bời rồi, mới muốn về nước xem mắt chơi bời với phụ nữ, nếu thế thì ông khóc ròng rồi".

"Không... không phải thế chứ?".

"Thứ cô chủ thích nhất là gì?".

"Ray".

"Ray là đực hay cái?".

"Đực".

"Nhìn xem!". Em buông tay.

Tổng quản bảo mẫu cứng ngắc, siết tay lắc đầu không phục, nói, "Không đâu! Cô chủ có hứng thú với phụ nữ mà!".

"Cậu ấy có hứng thú thì ông thích à?".

"... Cũng không". Tổng quản bảo mẫu ỉu xìu ngồi xổm xuống khóc thút thít.

"Con biết, con biết rồi! Tổng quản bảo mẫu". Cô ngồi xổm xuống cảm động vỗ vỗ lên lưng tổng quản bảo mẫu, "Tâm trạng này của ông chính là vì thấy cuối cùng con gái mình cũng lớn rồi, con biết mà! Thực ra lúc con nhìn thấy cô chủ đã nghĩ, trời đất ơi, con gái của mẹ, đã lớn như thế rồi, phải bay đi thôi. Cô ấy trở thành phụ nữ, bắt đầu có hứng thú với phụ nữ, man quá đi! Ngay cả xương quai xanh cũng đẹp như thế...".

"Ai bảo tâm trạng của ta như cô!". Tổng quản bảo mẫu gạt tay cô hầu nữ ra, làm bộ tổng quản nói thì thầm, "Nói chung, vì sự thuần khiết và an toàn của cô ấy, lần xem mắt này, chúng ta phải theo dõi cẩn thận!".

"Theo dõi?".

"Đúng! Không nhỡ may lại bị đứa con gái xấu xa nào đó lừa thì biết làm sao?".

"Cũng đúng, cuộc sống giờ đáng sợ lắm. Xem mắt cũng là chuyện có hệ số nguy hiểm rất cao, không cẩn thận là toi đời luôn".

"Cô cũng nghĩ như thế à?".

"Đúng mà! Đối tượng lần trước tổng quản bảo mẫu giới thiệu cho con cũng rất đáng sợ đó!".

"Cô nói cái cô Minatozaki Sana kia ấy à?".

"Đúng! Cô ta vừa gặp mặt đã dẫn con đi thuê phòng rồi! May là cô chủ tới cứu con, không thì cái trong trắng bé nhỏ của con đã mất rồi!".

"Trời đất, thế giới này đáng sợ thật, ngay cả cô Minatozaki kia nhìn nghiêm chỉnh thế mà cũng là loại mặt người dạ thú, không được, chúng ta nhất định bảo vệ cô chủ không bị đám con gái ở buổi xem mắt nhúng chàm!".

"Ông sẽ không bảo con lấy nước ớt với roi da ra đe dọa đối tượng xem mắt đấy chứ?".

"Lúc cần thiết phải dựa vào cô rồi! Myoui, về ta sẽ phát tiền thưởng cho cô".

"Thật á? Có tiền thưởng?". Tinh thần làm việc lại bật lên rồi.

Cùng lúc đó, ngoài phòng khách vang lên tiếng gào thét của Momo đã không đợi nổi bữa mì ăn sáng nữa, "Không ăn nữa! Trừ sạch tiền lương tháng này của cô ta cho tôi!".

"...".

Lấy tiền thưởng bù tiền lương, cuộc sống của em chính là bi kịch khó có thể lựa chọn.

Ngày xem mắt đầu tiên của cô chủ.

Trong quán café ấm cúng nào đó, trên cái bàn nhỏ ấm cúng nào đó, đặt cây nến có hình trái tim được đặt nhà sản xuất thiết kế đặc biệt.

Đôi nữ nữ nào đó ngồi đối diện với nhau.

Một người mũi lạnh lùng, chân vắt chéo, sốt ruột kéo kéo cà vạt, trong lòng thầm chửi bới cô hầu gái sáng nay giúp mình thắt cà vạt rõ chặt.

Một người mặt mày e thẹn, hai chân khép chặt, những ngón tay xoắn vào nhau bất an, ánh mắt có chút chờ mong liếc về phía người ngồi đối diện, dường như trong lòng rất kích động.

Thấy cô ta từ đầu tới cuối vẫn không chủ động nói chuyện, cô gái mấp máy môi, quyết định mở lời trước.

"Xin hỏi bình thường cô thích gì?".

"Thích cái gì?". Người kia nhỏ giọng đáp, giọng điệu khó chịu khiến cô gái ngồi đối diện rụt cổ lại.

"Là bình thường lúc rảnh rỗi cô thích làm gì?".

"Liên quan gì tới cô?".

"...". Cô gái sửng sốt, sắc mặt trắng nhợt, cười khan một tiếng, "Vậy... vậy trong lòng cô đã có ai rồi sao?".

"Có liên quan tới cô à?".

"... Nghề của cô là...".

"Tôi ghét người ta cứ hỏi này hỏi nọ".

"... Vậy ít ra tên của cô là...". Cô chỉ mới thấy ảnh của cô ta đã vô cùng sung sướng mà chạy tới đây, ít ra cũng để cô biết cô nàng xấu tính này tên là gì chứ?

"Cô tò mò thật đấy".

Cô gái xấu hổ không kìm được tức giận, ôm mặt loẹt quẹt chạy đi.

Nhìn cô gái chạy ào đi, chả hiểu ra làm sao, càu nhàu đi thanh toán.

Ở bàn bên cạnh, hai người một già một trẻ mặc quần áo như đặc công dọa người nhìn nhau.

"Xem ra cô chủ chắc không bị con gái bắt nạt đâu". Myoui bỏ kính râm ra nói chắc nịch, "Sức chiến đấu chênh lệch nhau quá. Miệng lưỡi cô ấy chắc chắn là đã bôi thạch tín pha thêm hạc đỉnh hồng!".

"Xì! Lại là một đứa con gái đểu cáng, tự dưng lại để cô chủ phong độ duy nhất của chúng ta thanh toán! Cái đồ lừa ăn gạt uống!".

"Tổng quản bảo mẫu này...".

"Ta thì làm sao nào! Ta nói sai à?".

"Không có ạ...". Ui mẹ ơi, không lẽ để cô chủ sống bám váy vợ là đúng à?

Ăn cơm tối xong, Momo ngồi trước ti vi gương mặt âu sầu, lơ đãng chuyển kênh truyền hình.

Myoui dọn dẹp phòng, thu gọn đám quần áo cô vừa cởi ra, quét sạch mớ lông rụng của Ray, là thẳng quần áo ngày mai phải mặc khi đi xem mắt.

Xoay người một cái, đột nhiên cô va vào lồng ngực ấm áp.

Chỉ thấy cô dồn em vào giữa ngực mình và tủ quần áo, lúc tỉnh lại đã thấy cô cúi người, khuôn mặt gần sát với mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#momi