Chap 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Myoui ngơ ngác nhìn Momo. Mới vừa rồi còn săn sóc giúp mang giày, nhiệt tình hôn, dính giống như keo, chợt trở nên chanh chua như vậy.

Thì ra, trong lòng của cô, cho tới bây giờ chưa hề có sự tôn trọng chân chính đối với mình.

Em cho rằng cô thay đổi, thật ra thì, chẳng qua là muốn ngụy trang trước mặt để có được em.

Hirai, chưa từng tôn trọng em, trong mắt cô, cho tới bây giờ em cũng chỉ là một đồ chơi. Một công cụ ấm giường mà thôi!

Thấy sắc mặt tái nhợt của Myoui, ngơ ngác nhìn Momo, một dáng như bị đả kích, trái tim Jungyeon như muốn vỡ nát!

Hung hăng kéo tay Chaeyoung ra, vọt tới trước mặt Hirai cao giọng chất vấn: "Hirai Momo, làm sao cô có thể ở trước mặt người phụ nữ nói những lời như thế! Rốt cuộc cô có được nuôi dạy tử tế hay không?"

"Ha ha ha. . . . . . Nuôi dạy? Tôi có được nuôi dạy hay không, không tới phiên cô lo. Yoo Jungyeon, nhớ thương người phụ nữ của tôi, cô còn chưa đủ tư cách!" Hirai phách lối ngông cuồng.

Tròng mắt đen lãnh khốc nhìn chằm chằm Yoo Jungyeon.

Nghe câu nói của cô, gương mặt Myoui thoáng một cái càng thêm trắng bệch giống như tờ giấy.

Jungyeon lo lắng nhìn em, ánh mắt lại đụng phải ánh mắt buồn bã.

Tuyệt vọng như vậy, bất lực như vậy. Cứ buồn bã nhìn Jungyeon, trái tim chị như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt.

Hirai thờ ơ lạnh nhạt, thấy em nhìn Jungyeon, ánh mắt giằng co. Trong lòng càng thêm lửa giận ngập trời!

"Yoo Jungyeon, không biết cô rốt cuộc nhớ thương cái gì, là điểm mẫn cảm trên người cô ta, hay là lúc cô ta rên rỉ? Hay là, gương mặt làm bộ ngây thơ này?"

Bàn tay Momo dùng sức, hung hăng kéo cằm em, kéo mặt em quay lại phía mình, ép nhìn thẳng vào mắt mình.

Sắc mặt Myoui trắng bệch, nhưng không hề giãy giụa, vẫn để bàn tay cứng như sắt của Hirai muốn bóp vỡ mặt mình.

"Hirai, buông tay! Cô không thể đối với cô ấy như vậy!" Jungyeon vọt tới, nắm tay hướng Momo đánh tới.

Hirai nhẹ nhàng né tránh, tránh được quả đấm của Jungyeon, trong mắt là sự khát máu, tàn nhẫn khiến Myoui rùng mình một cái.

Cả hai đánh nhau, trong tai là tiếng thét chói tai của Chaeyoung.

Myoui như chết rồi. Không muốn xem, cũng không muốn nghe. Giống như thế giới này hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì với mình nữa.

Myoui đã quên mình bị Chaeyoung vừa khóc vừa la hung hăng tát một cái ngã xuống mặt đất như thế nào rồi. Cô như hung thần ác sát trở tay cho Chaeyoung một cái tát. . . . . .

Trong suy nghĩ chỉ có máu chảy ra một mảnh đỏ tươi. . . . . .

Myoui bị cô kéo tới bãi đậu xe, mạnh bạo nhét vào xe hơi. . . . . .

Cô như đua xe trên đường, liên tục vượt vô số đèn đỏ, xe chạy trên đường tránh né không kịp, mấy chiếc xe đụng vào nhau, cả con đường một mảnh gào khóc thảm thiết. . . . . .

Em tựa vào ghế phụ, hai tay ôm ở trước ngực thật chặt, không nói một lời nào, cũng không cầu xin tha thứ.

Còn chuyện tệ hại gì xảy ra nữa. Vốn định cho mình cùng cô một cơ hội, có lẽ cô thật sự thay đổi, một tháng sau, thật sự sẽ yêu cô.

Nhưng sai lầm rồi. Cô vĩnh viễn không thể nào thay đổi. Lãnh khốc, khát máu, bá đạo, từ trong xương cốt, vĩnh viễn không thể nào thay đổi.

Cô mím chặt môi, không nói một lời, em không thấy rõ vẻ mặt, nhưng từ hai bàn tay nắm chặt tay lái, biết trong lòng cô đang giận dữ ngút trời.

Là em quá ngây thơ! Bản thân lại muốn cùng cô thử lui tới.

Cắn chặt đôi môi, Myoui mệt mỏi nói: "Momo, cô đưa tôi trở về nơi ở Sera đi. Chúng ta kết thúc."

Giọng nói mệt mỏi thê lương, giống như một bà lão đã đã trải qua biến đổi tang thương rất lớn.

"Câm miệng! Không tới phiên cô nói kết thúc!" Momo liếc qua, ánh mắt lạnh lùng giống như trời đông giá rét: "Myoui, người phụ nữ nói láo thành tính! Vậy mà tôi lại tin tưởng Yoo Jungyeon chỉ là chị hàng xóm! Tôi con mẹ nó thật là đủ ngu!"

Lúc cô nói chuyện, xe liên tiếp đụng đổ vài lan can, sườn xe lắc lư kịch liệt, đầu em đụng vào kính chắn gió phía trước khiến đau đớn.

Nhắm mắt lại, em thật hy vọng xảy ra tai nạn xe kịch liệt hơn, khiến mình chết đi coi như xong chuyện! thật sự rất mệt mỏi, không muốn cùng tiếp tục dây dưa cô nữa!

"Két. . . . . ." Qua một cua quẹo, cô đột nhiên dừng xe, quay đầu âm lãnh nhìn em, từng chữ từng chữ từ kẽ răng lọt ra ngoài: "Lúc ở trên giường cô gọi học trưởng Yoo, chính là cô ta?"

". . . . . ." Myoui nhắm hai mắt, không nhìn cô, cũng không trả lời.

"Nói chuyện!" Bàn tay cô đưa qua bóp cổ em: "Myoui, cô nói chuyện với tôi!"

Cổ bị bóp chặt, không khí càng ngày càng trở nên mỏng manh. Em bắt đầu cảm thấy hai mắt tối đen. Nhưng vẫn quật cường không chịu mở miệng. Hirai tức giận vô cùng, đẩy mạnh em ra, đầu em đụng mạnh vào cửa kiếng xe!

Nhưng cô không thèm quan tâm, đạp thắng xe, tốc độ xe càng trở nên điên cuồng, Myoui phải nắm thật chặt tay vịn bên cạnh xe, mới có thể khiến mình không bị văng ra ngoài.

Bên trong xe yên lặng. Em lại đột nhiên mở miệng, giọng nói trầm thấp lành lạnh: "Đúng vậy."

Hirai nhìn chằm chằm tựa như muốn ăn thịt em! Yoo Jungyeon, học trưởng Yoo, mình sớm nên nghĩ tới!

Buồn cười, khi mình đang hết sức lấy lòng người phụ nữ này, em lại nhớ thương một người khác. Bản thân hạ mình dùng miệng hôn nơi đó của em, em thoải mái như bay lên trời, nhưng lại kêu tên một người khác!

Buồn cười, cô chưa bao giờ cảm thấy, chuyện của mình giống như một chuyện cười như thế.

Myoui, đem mình hoàn toàn biến thành một con trâu, một truyện cười. đội nón xanh lâu như vậy, thế nhưng mình lại một chút cũng không phát hiện!

Người phụ nữ đáng chết!

Xe vừa mới dừng hẳn, cô liền kéo tóc em đi lên lầu.

Da đầu giống như bị xé rách, em đau thấu tim, nhưng lại quật cường không chịu nói một câu.

Em và Jungyeon, là trong sạch. Em không có làm gì sai, tuyệt đối sẽ không cầu xin tha thứ. Tuyệt không!

"Reng. . . . . ." Điện thoại em chợt vang lên. Cô đoạt lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, thấy một tin nhắn.

"Mina, chị đã cùng Chaeyoung chia tay. Bọn chị ở chung một nhà thôi. Chị biết em yêu chị. Chị cũng yêu em. Chị muốn cưới em, làm cô dâu của chị đi!" Người gửi tin nhắn: Yoo Jungyeon.

Sắc mặt của cô trở nên dữ tợn đáng sợ, "Bụp!" mạnh mẽ đem điện thoại di động đập xuống đất, linh kiện điện thoại bắn ra bốn phía .

Myoui thẫn thờ nhìn. Bất luận như thế nào hối hận cũng không kịp. Cô sẽ không bỏ qua cho em. Thấy sắc mặt kinh khủng của cô, em rốt cuộc thừa nhận điểm này.

Hirai hốc mắt đầy máu nhìn em.

Chị biết em yêu chị. . . . . . Chị biết em yêu chị. . . . . . Thì ra Jungyeon cũng biết em căn bản không yêu Momo. Chỉ có chính mình không biết mà thôi!

"Tôi không thương cô, cô cũng không cần yêu tôi. . . . . ."

"Tôi nói, không thương không thương không thương! Nói một vạn lần cũng không thương!"

"Hirai, loại người cặn bã như cô, đời này tôi sẽ tuyệt đối không yêu cô!"

Những lời nói của em, chợt vang vọng trong đầu. Khi đó, mình cho rằng vì em tức giận nói lẫy, bây giờ nhìn lại, thật ra thì đều là thật. Trừ Jungyeon, em quả thật chưa từng có để mình trong lòng!

Lửa giận hừng hực bốc cháy ngập trời! cô dữ tợn nhìn chằm chằm em, cắn răng nghiến lợi nói: "Myoui, tôi muốn cô và cô ta phải trả giá thật lớn!"

Cô lãnh khốc nói xong, giơ chân lên, một cước đạp vào đùi em!

"A!" Myoui kêu lên thảm thiết. Mới vừa rồi bị cô một đường kéo đi, hai chân vốn đã bị thương rồi. Lại bị đạp như vậy, chân quả thật giống như bị đứt, đau tới thấu tim.

Không chịu được nữa, trước mặt bỗng tối sầm, lập tức hôn mê bất tỉnh!

Khi tỉnh lại, đã là buổi sáng hôm sau.

Em bị ném trong một căn phòng trống rỗng, cái gì cũng có, nhưng nhìn qua không hề có hơi thở con người.

Myoui miễn cưỡng bò dậy, đi tới cửa, muốn mở cửa ra, phải đi, lúc này phải rời đi thôi!

Nhưng tay cầm cửa lại không nhúc nhích! Cửa đã bị người bên ngoài khóa lại!

Hirai nhốt em ở chỗ này!

Một tia tuyệt vọng từ trong lòng lan tràn ra. Myoui đi tới bên cửa sổ, dưới tàng cây ngoài cửa sổ có hai người giúp việc đang đứng. Em nhìn thấy giống như thấy quỷ.

Cô ta, đã khóa hết các đường ra.

Suy nghĩ thật, nghiêm mật, thật chu đáo. . . . . .

Trong phòng không có đồng hồ báo thức, điện thoại đã bị cô đập vỡ rồi. Em chỉ có thể nhìn bóng nắng để phán đoán thời gian.

Đến trưa, có tiếng mở cửa phòng.

Vú Tae cùng một người người giúp việc khác bưng hai cái khay vào.

"Cô Myoui, ăn cơm." Vú Tae thận trọng nhìn sắc mặt của em.

Hai người này, ngày hôm qua trước khi đi ăn em còn cao cao hứng hứng. Kết quả sau ăn bữa cơm trở lại, là cãi nhau.

Cô chủ ngày hôm qua thật sự nổi giận, sau khi cô gái này ngất giận đùng đùng lái xe ra ngoài. Rạng sáng mới trở về, trên trán đọng lại vết máu. Không biết là bị làm sao.

Thật là làm cho người ta lo lắng.

Myoui co rúc ở góc giường, cả người co lại nhỏ xíu, đầu tóc rũ rượi xõa xuống thật dài, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cằm nhọn trắng nõn.

"Cô Myoui, ăn cơm." Vú Tae lại kêu một lần.

Myoui ngẩng đầu nhìn Vú Tae cười cười, giọng nói nhỏ đến độ không nghe được: "Tôi không đói bụng. Vú bưng đi thôi."

"Cô Myoui, cô chủ. . . . . . Thật ra thì rất yêu cô." Vú Tae do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải nói ra câu này .

Cô chủ bình sinh hận nhất người khác nói dối. Trước kia đã gặp tình huống như thế, người phụ nữ kia đã sớm phơi thây đầu đường. Làm gì còn có thể hành động tùy ý vùi mình ở trong phòng, còn có người cơm bưng nước rót!

"Yêu tôi? Ha ha" Myoui giống như nghe được một chuyện buồn cười nhất.

Nhưng tiếng cười kia một chút cảm giác vui thích cũng không có, chỉ có giễu cợt cùng nản lòng thoái chí.

"Nếu như cô ta yêu tôi, sẽ không đánh tôi thành như vậy? Nếu như yêu tôi, sẽ không ở trước mặt nhiều người vũ nhục tôi như vậy? Nếu như yêu tôi, nên thả tôi đi!" Myoui đem máu ứ đọng một mảnh trên người cho Vú Tae nhìn.

Vú Tae lắc đầu thở dài. Cô chủ xuống tay quả thật quá nặng, Cô Myoui dù sao cũng là con gái a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#momi