Chap 7.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

12 giờ đêm.

Căn biệt thự màu trắng vẫn sáng đèn. Ở cổng ra vào, bảo vệ vận y phục đen chăm chú theo dõi. Tất cả đều tập trung 24/24, đề cao cảnh giác, bất cứ lúc nào có động tĩnh kỳ lạ là sẵn sàng điều người báo cáo lên cấp trên.

Giữa không gian yên ắng, một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, chiếc xe Lamborghini từ từ tiến lại gần, đi vào cổng chính. Người con trai với gương mặt rất trẻ,  khoác áo vest đen tiến vào đại sảnh, trên tay xách một chiếc va li cỡ lớn.

Trong căn phòng rộng lớn ở tầng hai, một người thanh niên trẻ khác đứng tựa mình bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra tận cùng màn đêm vô tận. Mân mê ly cocktail trên tay, đôi mắt hắn lạnh lùng đến kỳ lạ, đôi đồng tử màu nâu trong thoáng chốc có phần trở nên băng lãnh. Gương mặt góc cạnh nam tính, sống mũi cao và thẳng, quả thực hắn sở hữu một ngoại hình tuyệt hảo. Chiếc tai nghe không dây bên tai nhấp nháy màu xanh, giọng của tên thuộc hạ thân tín vang lên:

- Là Bronx, thưa boss.

DooJoon nhếch môi cười. Hắn tiến lại gần bộ ghế sofa giữa căn phòng, thoải mái tựa lưng vào bộ lông mềm mại màu trắng. Chưa đầy năm phút sau, cánh cửa mở ra, người đi vào không chút để tâm tới thái độ của vệ sĩ:

- Cậu không thể vào mà chưa có sự đồng ý của… - Tên vệ sĩ hốt hoảng.

- Người của anh quả nhiên cẩn thận, đến tôi còn muốn khám sát toàn thân – Khóe miệng YoSeob hơi nhếch lên, đồng thời rút ra một khẩu súng từ túi trong áo vest – Tôi có mang theo súng đây, không cần phải kiểm tra.

DooJoon ra hiệu cho đám vệ sĩ ra khỏi phòng. Nghe lời ông chủ, chúng nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa. Tiếng đóng cửa vang lên, YoSeob nới rộng chiếc cà vạt trên cổ, đặt va li lên bàn, thả mạnh người xuống ghế. DooJoon cười khẩy:

- Trang phục đi giết người có phần lịch sự quá đáng đấy Bronx.

- Chết tiệt, bọn vệ sĩ của Baek JiHo đeo cà vạt khi làm việc 24/24 – YoSeob cau mày – Cầm tiền của ta có khác, hệ thống bảo vệ của chúng hơn Choi TaeKyung gấp tỉ lần, trà trộn cũng khó.

Hắn gật gù, quả nhiên cử Bronx đi là sự lựa chọn đúng đắn.

Chiếc va li được mở ra, bên trong các xấp tiền được xếp ngay ngắn, tất cả mang mệnh giá đô la Mỹ. Hắn mỉm cười hài lòng, đóng vali lại.

- Gã ỉm đi số tiền này một thời gian như vậy, cũng nên trả lại cho chủ của nó rồi.

YoSeob không tỏ thái độ gì đặc biệt. Đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính, Seoul về đêm giống một thành phố hoang tàn không sự sống. Hàng ngàn người đang say giấc nồng sẽ không bao giờ biết được sự tồn tại của những người như hắn và cậu. Đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, YoSeob cảm nhận được một tia nhìn rất chăm chú từ kẻ đối diện. Cậu cau mày:

- Đừng nhìn tôi như thể muốn băm tôi ra làm trăm mảnh như vậy.

- Cậu đang nhầm lẫn giữa thù địch và sự quan tâm đấy – DooJoon cười lớn – Việc ở Evex thế nào?

- Vẫn ổn – Cậu nhún vai, rồi đứng dậy – Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi về đây. Có gì liên lạc sau.

Lướt ánh mắt qua ly cocktail trên bàn, YoSeob hơi sững người, rồi nhanh chóng sải bước tiến về phía cửa. Tự bản thân cậu còn cảm thấy kỳ lạ về phản ứng này của mình, nhưng tiếp tục câu chuyện với hắn là điều không thể. Cậu sợ ánh mắt đấy. Ánh mắt của hắn như bóc hết tất cả lớp vỏ bọc của cậu, xuyên thấu vào tâm can, khiến YoSeob muốn trốn tránh.

Bóng YoSeob khuất dần, ánh mắt DooJoon lại trở nên lạnh lẽo. Tên vệ sĩ ban nãy gõ cửa bước vào, cúi đầu nói:

- Xin lỗi boss, cậu ta…

- Từ nay về sau… - DooJoon hơi ngừng lại – Không cần phải khám sát cậu ta.

- Sao cơ ạ? Boss, người của ta nói gần đây Bronx ngày càng tự do. Nếu không cẩn thận…

Hắn im lặng một lúc. Ly cocktail trên tay vẫn sóng sánh.

- Ai cũng có thể phản bội, nhưng cậu ta thì không.

Tên vệ sĩ cau mày khó hiểu, nhưng gã biết đâu là giới hạn của việc chất vấn chính ông chủ của mình. Gã lặng lẽ lui ra ngoài cùng những câu hỏi của mình, trong chốc lát, căn phòng trở nên im lặng như cũ.

Ai cũng có thể phản bội, nhưng cậu ta thì không.

***

5 giờ sáng, tại chung cư cao cấp Shinagawa.

JunHyung uể oải bước vào nhà, khắp người nồng nặc mùi nước hoa và rượu. Anh đưa tay lên mũi, mặt nhăn lại, thầm nghĩ tên Jang HyunSeung này quả thật suy nghĩ có chút khác người, che giấu thân phận bằng cách này thì đúng là hơi quá.

- Channel, DKNY, Versace, lại còn cả Vodka, Vermouth… chết tiệt, viện dưỡng lão của tên này là quán bar cao cấp trá hình à? – Lên tiếng cằn nhằn, JunHyung bỏ đôi giày da vào trong tủ, bước vào trong phòng khách.

Thầm nghĩ tên nhóc kia có lẽ còn chưa dậy, anh cố gắng bước nhẹ chân hết sức có thể. Lại gần tới phòng ngủ, tiếng động mở cửa từ phòng kẻ kia khiến anh giật bắn cả mình.

- Anh đi đâu mà giờ này mới về? – Cái đầu bù xù ló ra từ cánh cửa, giọng YoSeob hơi khàn khàn cất lên.

- Đi làm cái việc mà một thằng đàn ông thực thụ vẫn hay làm – Anh nói, giọng pha chút giễu cợt. – Mà nói chung những việc như thế cậu sẽ chả bao giờ hiểu được – JunHyung phẩy tay.

YoSeob cau mày, mùi nước hoa và rượu từ tận cửa xông thẳng vào cánh mũi, xem chừng đêm qua anh ta ngủ trong quán bar cũng nên. Cậu lắc đầu, định vào trong phòng thì thấy tiếng JunHyung gọi giật lại:

- Này, trông cậu có vẻ mệt mỏi, đêm qua ngủ muộn à?

- À, tôi có chút việc – Cậu đáp.

- Xem phim đen à? – Mắt JunHyung đầy gian tà.

YoSeob nhếch môi đầy vẻ khinh thường:

- Anh nghĩ ai cũng như anh sao?

Trước ánh mắt tức giận của JunHyung, cậu đóng sầm cánh cửa lại. Anh tức tối nghĩ, tên nhóc này đã không nói thì thôi, nhưng đã mở mồm ra thì câu nào câu nấy sắc hơn dao. Tặc lưỡi một cái, định đánh một giấc ngủ bù cho đêm qua thì đột nhiên cửa phòng YoSeob lại mở.

- Quên mất không nói, anh lau nhà đi.

- Hm? – JunHyung nhíu mày khó hiểu.

- Không nhớ lời hứa hôm qua à?

_flash back_

- Để tôi lái xe, cậu cho tôi đi nhờ đi.

YoSeob im lặng vài giây rồi gật đầu trả lời:

- Cũng được. Nhưng với điều kiện tối nay anh phải lau nhà nhé.

- À, ừm…không thành vấn đề.

JunHyung nhắm mắt nhắm mũi gật đầu.

_end flashback_

Trước vẻ mặt không thể tồi tệ hơn của JunHyung, YoSeob khoan khoái đóng sầm cửa lại.

oOo

- Chết tiệt! – JunHyung ném mạnh chiếc giẻ xuống, nằm lăn ra sàn thở hồng hộc. Biết vậy đã không nhắm mắt nhắm mũi đồng ý với lời đề nghị của tên nhóc thủ đoạn kia. Vậy là mất toi giấc ngủ. Căn hộ hơn 100 mét vuông cũng không phải là quá rộng, nhưng với thể lực của một người đã thức trắng cả đêm thì nó thật sự là một vấn đề lớn đấy!

Tên nhóc thủ đoạn Yang YoSeob đã lên phòng tập gym ở tầng 26, còn anh thì chưa được ngủ đã phải bán sức lao động thế này. Mà kể cũng lạ, cục đất to uỳnh và bất lịch sự ấy cũng biết đi tập gym cơ đấy. Anh nghĩ thầm, cậu ta nên đi tập yoga thì đúng hơn, để đầu óc thanh tịnh, loại bỏ bớt những thứ suy nghĩ biến thái, kì quặc và lập dị của cậu ta đi.

Lau hết căn hộ cũng mất gần 2 tiếng, anh thở dốc, vứt cái khăn vào trong nhà vệ sinh. Tên khốn này còn bắt anh phải lau chỗ cửa đi bằng nước lau sàn loại xịn nữa. Anh liền xịt gần nửa bình nước lau sàn, khiến chỗ đó trở nên ướt nhẹp, rồi tặc lưỡi cẩn thận đi về phía ghế sofa, nằm lăn uỳnh ra, bật tivi lên xem có tin tức gì mới không, thầm nghĩ:

“Để đó, tý nữa lau. Cho cậu ta tốn tiền mua cả chục bình nước lau nhà.”

Lúc này trên tivi, giọng nữ phóng viên đài truyền hình vang lên:

Vào lúc 5:30 sáng ngày 3 tháng 7, cảnh sát phát hiện chủ tịch tập đoàn thương mại BJH Baek JiHo chết tại phòng riêng của mình ở căn biệt thự phía đông Seoul. Cảnh sát đang gấp rút tiến hành điều tra nguyên nhân vụ việc. Sự việc này gây chấn động với giới kinh doanh Hàn Quốc và khiến các nhà chức trách…

JunHyung tắt tivi. Cảnh sát Hàn Quốc sẽ không bao giờ điều tra ra được nguyên nhân thực sự dẫn tới cái chết của Baek JiHo. Kẻ gây án là người của tổ chức, chúng không bao giờ để lại bất kỳ một dấu vết nào còn lại ở hiện trường. Chắc chắn tất cả là hiện trường giả. Cách thức ra tay này, so sánh với hiện trường vụ gã áo đen bị thanh trừng ở biệt thự Choi TaeKyung hoàn toàn không có sự khác biệt, chứng tỏ hung thủ là cùng một người. Hơn nữa, đây còn là một sát thủ chuyên nghiệp, vết đạn cho thấy kẻ bắn ngắm rất chuẩn, không phải là một tên sát thủ bình thường. Anh cau mày cố nhớ lại, rốt cuộc sát thủ cấp cao nào của tổ chức là tác giả của những phi vụ này? Kẻ đó, rốt cuộc là ai?

- Nghĩ cái gì mà nghĩ kinh thế? – Tiếng nói vang lên từ phía cửa khiến JunHyung giật mình quay lại. Không biết từ bao giờ, YoSeob đã về đến nhà, gõ tay vào cánh cửa đang mở toang – Tôi bảo anh lau nhà chứ có bảo anh nằm chơi đâu?

- Mắt cậu gắn ở phía trước chỉ để đẹp thôi à? – Anh bực tức nói – Lau xong rồi!

YoSeob cười khẩy, lấy chiếc khăn mặt quàng ở cổ lau mồ hôi trên mặt, đi vào trong phòng của mình. JunHyung lúc này định chọc ngoáy cậu thêm vài câu, nhưng rồi chợt nhận ra vấn đề nghiêm trọng hơn.

Chỗ sàn ở cửa đi ban nãy vẫn chưa lau, nước lau sàn còn đang ướt nhẹp.

Mắt trợn trừng, anh hét toáng lên:

- Này khoan đã!

UỲNH!

***

- QUỶ THA MA BẮT ANH ĐI YONG JUNHYUNG!

JunHyung bịt chặt tai lại trước âm lượng gào thét ở mức kinh hoàng của YoSeob. Khỏi phải nói cậu ta điên tới mức nào, ngã một cú đau điếng thế cơ mà. Mà kể cũng lạ, cậu ta ngã kiểu gì mà chân đập cả vào cánh cửa, sưng vù một cục to tướng ở ngón chân thế này không biết. Anh ái ngại gãi đầu gãi tai, nói:

- Đấy là tại cậu…

- TẠI! TẠI CÁI GÌ MÀ TẠI! ANH LÀM ĂN THẾ ĐẤY À? – Yang YoSeob gào ầm lên. Thở dài ngao ngán, nhìn gương mặt sắp bốc hỏa của người trước mặt, anh nghĩ chắc tương lai mình còn phải chịu đựng cái loa phát thanh này dài dài.

JunHyung lôi ra hộp cứu thương, nói:

- Xin lỗi, để tôi xem cho cậu.

Anh nhìn vết bầm ở chân YoSeob. Có vẻ không nghiêm trọng lắm, mà cũng đúng thôi, ngã có một cái thôi mà. Bôi thuốc lên chỗ bị ngã, xoa bóp một lúc, anh nói:

- Không có gì đâu, để vài hôm vết bầm tan ra là được.

YoSeob chẳng nói câu nào, nhìn JunHyung thu dọn hộp sơ cứu.

- Lúc đầu gặp cậu, tôi cứ nghĩ cậu phải điềm tĩnh, lãnh đạm lắm. Ai ngờ ở chung nhà rồi mới biết, cậu chẳng khác gì một thằng nhóc, mới ngã một tí mà đã gào lên… - JunHyung nhún vai, giọng có vẻ khích bác, nhưng rồi thấy YoSeob trợn mắt lên thì lại im bặt. – Nào, còn đau chỗ nào nữa? Không thì sao không vào phòng đi, ngồi đây ăn vạ à?

YoSeob thở dài đầy bất lực. Cậu để lại một cái lườm cháy mặt cho tên phóng viên đáng ghét kia rồi bỏ vào trong phòng, đóng sập cánh cửa lại, ngồi trên giường tựa lưng vào bức tường trắng. Cậu không thể hiểu nổi, mình vốn luôn là một người vô cùng bình tĩnh, không dễ nổi nóng. Nhưng trước mặt tên phóng viên nhiều chuyện luôn giở trò đó, cậu lại luôn mất kiểm soát, chỉ muốn hét vào mặt anh ta, để anh ta đừng có làm phiền cậu nữa. Phiền phức, quả là một tên phiền phức.

- Aiss… Tại sao lại phải ở chung nhà với tên này cơ chứ…

Cậu vò mái tóc đen mềm, nằm lăn ra giường thở dài.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro