Chương 22: Nhận nuôi ở cô nhi viện sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Em tên Naeun, đại tiểu thư của tập đoàn Park thị, anh không biết em sao?"Mỗi nói đến thân phận của mình, Naeunluôn ưỡn ngực tự hào, trước giờ đối tiểu thư danh môn quý tộc như cô chưa ai dám kháng cự lại.

Đôi mắt Kim Myung Soo chớp một cái, ánh mắt nhìn Naeun có chút kinh ngạc, càng làm Naeun ưỡn ngực tới gần anh hơn.

"Jiyeon là gì của cô?" Kim Myung Soo thốt lên.

Sắc mặt Naeun chợt đen lại, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên tỏ ra khinh thường "Jiyeon sao ? Nó và park gia không có quan hệ huyết thống gì cả, nó được nhận nuôi từ cô nhi viện!".

"Cô nhi viện?" Tim của Kim Myung Soo  như rơi xuống vực, khó trách Dong Gun lại xem cô như món hàng trao đổi để giải quyết tài chính cho Parkthị.

Đêm hôm đó, vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của họ nên cô mới chịu đáp ứng dùng lần đầu tiên của mình để đổi lấy an toàn cho Parkthị.

Cho nên ánh mắt của cô nhìn anh đầy u buồn như thế, mãi sau này lại cảm thấy cô và đêm hôm đó không giống nhau!

"Anh biết nó sao?" Trong lòng Naeun có chút ghen tị, người đàn ông tốt như vậy cũng bị nó chiếm đi, nếu biết đêm đó là thiếu gia của tập đoàn Kim cô nhất định sẽ đi.

Kim Myung Soo không trả lời vấn đề của cô, đứng lên đi ra khỏi quán bar, đi tới chiếc xe thể thao của mình.

Nghĩ tới người phụ nữ kia vừa nói"Jiyeon là cô nhi!" Trong lòng lại khó chịu không thôi.

Đêm đó sau khi anh đuổi cô rời đi đã đến nơi nào rồi? Là ở trường học sao? Dường như trên người cô không có tiền,không may bị đói rồi sao? Ngày đó từ bệnh viện trờ về Kjm gia cũng chưa ăn cái gì vào bụng.

Trong lòng nghĩ như vậy, càng ngày càng thấy hối hận nhiều hơn, ngày đó anh thật sự có chút kích động. Cũng ba tháng không gặp, thỉnh thoảng anh cũng nhớ tới cô.

Lấy điện thoại di động ra, bấm vào dãy số mà mỗi ngày anh đều nhìn đến ngây người nhưng chưa từng ấn nút gọi.

"Thật xin lỗi, số điện thoại này đang tạm khóa, xin gọi lại sau! Sor¬ry"

Tắt máy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Sẽ không, sẽ không, bây giờ cũng là nửa đêm, chắc cô đã ngủ rồi.

Anh cũng không có quên, cô gái ngốc đó thích ngủ đến chừng nào, ngay cả trên bồn tắm cũng có thể ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, chợt bật cười.

Thôi, sáng mai đi tìm cô, nhất định phải cướp người phụ nữ ngốc đó trở về.

"Ông nói cái gì? Đi đâu?" Sáng sớm, Kim Myung Soo vội chạy xe thể thao mang theo mấy tên hộ vệ tới trường học của Jiyeon

Lại nghe được tin, vừa tốt nghiệp xong,Jiyeon liền rời đi, cụ thể đi nơi nào, cũng không ai biết.

Giờ phút này cả ngườiKim Myung Soo tản ra sự hung ác vô cùng, một phen liền túm cổ áo hiệu trưởng.

"Ông không biết cô ấy đi đâu sao, tại sao lại không hỏi!" Lúc này, toàn bộ lý trí của Kim Myung Soo hoàn toàn biến mất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro