Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 24

Choi Soo Young lúc này tuy mắt đang nhìn vào những con chữ trong bản kế hoạch nhưng đầu óc cô lại không thể nào tập trung vào nó được. Một lần nữa Soo Young lại không ngừng âm thầm oán giận Kwon Yuri, vừa mới quăng ra một câu hỏi khiến cho lòng cô vẫn còn đang rối loạn, vậy mà chỉ vài phút sau cậu ta đã đưa nhân vật chính của câu hỏi đó đến đây và ngồi ngay đối diện với cô. Hai người lúc này đều không ai nói một lời, làm cho không khí im lặng và lúng túng đến độ hiện giờ đối với Soo Young thậm chí cả tiếng lật giấy cũng trở nên ồn ào khó chịu.

Hyo Yeon tuy chưa hề đặt ánh mắt về phía Choi Soo Young cũng biết được là cô ấy đang rối loạn, nhếch môi cười một cách kín đáo xong Hyo Yeon liền nhàn nhạt lên tiếng :

-Nếu cậu không muốn bàn chuyện với tôi thì để ngày khác tôi tự mình gặp Kwon Yuri cũng được. 

Bất ngờ bị gọi tên Soo Young liền giật mình đáp: “Không có, tớ vẫn đang xem đấy thôi.”

Hyo Yeon cười khan một tiếng rồi nói: “Cậu đang xem hay là muốn xé rách tờ giấy đó vậy ? ”

Soo Young lắc đầu phản bác: “Đang xem, vẫn đang xem đây này.”

-Nói dối cũng không biết lựa người. Choi Soo Young, công việc là công việc, tôi mong cậu đừng trộn lẫn việc tư vào đây, cậu có điều gì không vui thì làm ơn cũng đừng tổn hại đến công việc của tôi.

Soo Young ngẩng đầu nhìn Hyo Yeon, gương mặt của cô ấy vẫn bình thản không hề lộ ra một tia cảm xúc khác thường nào. Điều này khiến Soo Young lại một phen cười khổ trong lòng, vì cớ gì cô lại tự gây khó dễ cho mình như vậy, rõ ràng hiện giờ đối diện với cô đã không còn là Kim Hyo Yeon của 8 năm về trước nữa rồi. Chuyện của năm đó tuy chưa từng nói ra rõ ràng nhưng thời gian cũng đã qua quá lâu, Soo Young nghĩ đã đến lúc mình cũng nên thôi nhạy cảm quá mức cần thiết đi, cô hít một hơi thật sâu rồi trấn tỉnh mỉm cười nói: “ Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn luận về bản hợp đồng đi. “

-Cậu chắc chứ ? – Hyo Yeon nhướng mày hồ nghi hỏi.

Soo Young mím môi rất kiên quyết gật đầu : “Chắc. Bắt đầu thôi.”

-Được – Hyo Yeon bất giác mỉm cười đáp lại. 

Hình ảnh vừa rồi của Soo Young khiến cô chợt nhớ tới hình ảnh một sinh viên Choi Soo Young năm nào, mái tóc đen ngắn ngang vai đầy năng động, miệng luôn vui vẻ cười đùa còn ánh mắt lúc nào cũng dịu dàng và ôn hòa như thể ngọn lừa nhỏ khiến con người ta cảm thấy thật ấm áp.

Flash back

Mùa thu năm 2 đại học [Engrish] 

Vào một ngày trời khá oi bức, trước trạm xe buýt hướng đi đến đại học Seoul, Choi Soo Young vừa chống tay lên hông vừa thở lấy thở để, hậu quả của việc quá gấp gáp chạy ra khỏi nhà là mái tóc đen ngắn ngang vai rối loạn cùng một gương mặt vẫn còn đang lấm tấm mồ hôi, tuy nhìn vào có hơi lộn xộn nhưng vẫn không che lấp được nét xinh đẹp và tươi sáng tuổi đôi mươi của cô ấy.

Soo Young sau khi ổn định lại hơi thở thì quệt nhẹ lấy trán mình, rồi nhìn về hướng xe buýt lát nữa sẽ đến mà chờ đợi. Lúc này đứng cách cô không xa là một cô gái khác cũng trạc tuổi Soo Young, cách ăn mặc tuy chỉ là áo thun quần jeans bình thường những vẫn rất thời trang và đẹp mắt. Soo Young tuy chỉ vừa nhìn lướt qua nhưng tai thì đã nghe được cô ấy nói chuyện điện thoại với đầu dây bên kia bằng tiếng Anh rất lưu loát. Không hề cố ý nhưng chỉ vỏn vẻn chừng vài phút đứng đợi xe buýt mà Soo Young có thể biết được là cô gái này cũng sẽ đi đến đại học Seoul giống như mình và cô ấy dường như không còn không hiểu tiếng Hàn nữa. Nhìn cách ăn mặc, mái tóc vàng và gương mặt tuy mang nét của người Hàn Quốc nhưng vẫn phảng phất nét phóng khoảng của phương Tây, thì Soo Young đoán nay diễn ra tại trường mình. 

Đứng ngẫm nghĩ một hồi thì chẳng mấy chốc xe buýt đã đỗ ngay trước mặt, lúc này Soo Young mới tá hỏa ra một điều rằng sáng nay do quá vội vàng mà cô đã quên mất ví ở nhà rồi, không có tiền cũng không có thẻ đi xe buýt, ngoài một gương mặt đáng thương để cầu xin người khác thì cô không còn gì hết cả, nhưng khổ nỗi một điều là điều khiển chuyến xe buýt này là một bà cô không đơn giản, khá hắc ám và rất lạnh lùng. 

Lần trước đi cùng với Kwon Yuri, cậu ta lại châm chọc bà ấy tức giận đến bốc khói cả lên, Soo Young nghĩ chắc chắn đến tận bây giờ vẫn còn nhớ mặt mình nên làm sao mà bà cô này có thể nể tình cho lên xe được. Soo Young gương mặt khổ sở đứng cười cười trước cửa xe.

-Thẻ đâu ? – Bà cô lái xe buýt khỉnh mũi lên truy hỏi.

-Quên rồi ạ.

-Vậy tiền ?

-Ở trong ví.

-200 won thì lên xe.

-Nhưng ví để ở nhà ạ - Soo Young khó nhọc nuốt nước miếng trả lời.

-Vậy thì xuống xe để cho người khác lên.

-Cô Shin cho cháu nợ lại một lần đi – Soo Young rên rĩ cầu xin, hôm nay cô nhất định phải đi chuyến xe này vì buổi kiểm tra sáng nay là cực kì quan trọng với cô.

-Hừ, đừng làm như thân thiết lắm vậy. Lần trước đứa nào gọi là Shin bụng bự hả ?

Soo Young lắc đầu quầy quậy: “Là đứa đi cùng cháu ạ, tên cậu ta là Kwon Yuri. Không phải cháu, hôm nay cháu có tiết kiểm tra rất quan trọng cô cho cháu nợ một bữa đi ạ.”

-Mặc kệ. Mau xuống xe, để cho người khác lên xe – bà cô lái xe họ Shin tuyệt tình phẩy tay xua đuổi.

Bất đắc dĩ chiêu thức cầu xin không hiệu quả, Soo Young đành quay lưng xuống xe, lòng thầm nguyền rủa sự việc lần này Kwon Yuri phải lãnh toàn bộ trách nhiệm. Bài kiểm tra hôm nay cô không làm được thì ngày sau cậu ta chắc chắn cũng đừng hòng có một ngày yên ổn. Đang thất thểu chuẩn bị dời bước đi thì Soo Young nghe thanh âm của cô gái lúc nãy và bà cô lái xe vang lên. 

-Thẻ đâu ? Sao hôm nay gặp nhiều người ngớ ngẩn thế này nhỉ ?

-Tôi không có thẻ đi xe buýt, bao nhiêu tiền vậy ?

Bà cô họ Shin nghe không hiểu liền to tiếng: “Hả ? Cô nói cái gì, không biết nói tiếng Hàn sao ? “

Cô gái bị quát liền gương mặt bắt đầu không vui, cô nhẫn nại thở dài rồi định lên tiếng thì phía sau Choi Soo Young đã vọt tới chắn trước mặt cười với cả hai người họ. 

-Cậu không biết nói tiếng Hàn phải không ? Bà cô vửa rồi hỏi là cậu có thẻ đi xe buýt không đó.

-Không có. Nhưng tôi có thể đưa tiền.

-A, vụ này dễ rồi. 400 won một người.

Cô gái kia gật đầu rồi lấy từ trong ví của mình ra 400 won đưa cho Soo Young.

-Được rồi, cậu lên xe ngồi đi. Chuyện này để tớ giải quyết.

Soo Young vui vẻ cười nói rồi quay qua bà cô họ Shin kia chìa ra 400 won đắc ý nói: “Đây này, 2 người nhé.”

-Này con bé kia dám gạt tiền người khác sao.Chỉ có 200 won thôi mà.

-Chỉ là mượn thôi, cậu ấy học cùng trường với cháu – Choi Soo Young nháy mắt đắc ý nói.

-Đúng là hai đứa bạn thân đều gian manh như nhau cả – Bà cô họ Shin tức tối xì một cái, chộp lấy tiền rồi khởi động xe đi thẳng tới đại học Seoul.

Choi Soo Young lên được xe buýt rồi thì tìm đến chỗ cô bạn lúc nãy và ngồi xuống, sự tình vừa rồi là do cô bất đắc dĩ phải làm như vậy mà thôi, khi đến trường cô sẽ mượn lại tiền của Kwon Yuri mua thứ gì đó trả cho cô ấy. Nghĩ như vậy Soo Young cảm thấy rất thỏa đáng nên yên tâm cười nói giới thiệu tên mình :

-Chào cậu, tớ tên là Choi Soo Young. 

-Kim Hyo Yeon.

-Tên của cậu…cậu là người Hàn hả ? – Soo Young nghi hoặc hỏi.

Lúc này trước gương mặt mờ hồ suy đoán của người đối diện thì cô gái kia bật cười gật đầu, nói ra vài chữ khiến sắc mặt của Choi Soo Young lập tức trở nên đen lại.

-Tớ là người Hàn. Và cũng biết tiếng Hàn nữa.

-Nhưng…nhưng lúc nãy cậu nói toàn tiếng Anh mà.

-À, cái đó là theo phản xạ thôi. Tớ mới về nước cách đây không lâu.

Soo Young lúc này thở dài một hơi thật to rồi xấu hổ đến độ mặt đều nóng ran cả lên : “Vậy…cậu không phải đã nghe hết rồi chứ ? “

Kim Hyo Yeon nhướng mày: “200 won đó hả ?”

-Aish – Soo Young giấu mặt vào hai bàn tay mình rồi thầm than trách số phận của cô vừa làm chuyện xấu một cái liền gặp báo ứng ngay. Lừa con người ta chỉ vì 200 won tiền xe buýt, nếu vụ này bị lọt ra ngoài thì danh tiếng của Choi Soo Young này còn gì nữa, chưa kể tới việc Kwon Yuri mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo cô đến chết mất. Soo Young càng nghĩ lại càng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Kim Hyo Yeon chỉ là muốn trêu chọc một lúc nhưng ai ngờ cô gái này lại phản ứng lớn đến như vậy, nhìn cái cách cô ấy than ngắn thở dài cùng với gương mặt nhăn nhó đỏ ửng của mình chỉ vì 200 won mà Hyo Yeon rất muốn cười thật to nhưng vẫn cố nén lại. Nhìn bề ngoài trông rất dịu dàng, chính chắn nhưng không ngờ cô ấy lại thật đáng yêu và cũng trẻ con quá. Nghĩ thế Hyo Yeon liền lên tiếng cười nói:

-Tôi là sinh viên mới vào nên lát nữa có gì cậu hướng dẫn giúp tôi nhé. Chuyện lúc nãy coi như là bù lại cho cậu. Được không ?

Soo Young nghe thấy vậy thì ngay lập tức gật đầu: “Được, tớ sẽ dẫn cậu đi.”

-Thật không ? – Hyo Yeon trêu đùa hỏi.

-Thật. Cứ tin ở tớ đi - Soo Young cười đến chân thành và ấm áp vô cùng khi khẳng định như vậy, cô nào có biết được rằng nụ cười cùng ánh mắt ngày ấy của mình đã vô tình trói buộc trái tim của một ai đó ngay từ phút giây ban đầu.

Thình thịch thình thịch thình thịch

Một nụ cười, một ngày mùa thu và một trái tim lần đầu tiên lỗi nhịp.

End flash back

Hyo Yeon mỉm cười khi nhớ lại những ngày ấy của hai người họ từ cuộc gặp gỡ kì lạ đầu tiên cho đến những năm tháng sau này làm bạn bè thân thiết với nhau, tuy quãng thời gian không dài nhưng lại in đậm trong tâm hồn không thể nào xóa nhòa được. Đưa mắt nhìn gương mặt nghiêm túc vẫn say sưa thuyết minh của Soo Young, Hyo Yeon cảm thấy thời gian dường như đang dừng lại, dừng ở một ngày mùa thu năm đó khi nụ cười của Choi Soo Young chính là điểm nhấn hoàn mỹ nhất tại khung cảnh con đường rợp lá vàng rơi của đại học Seoul.

-Theo tiến độ thi công trong bản kế hoạch thì chỉ cần khoảng…

-Cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không Soo Young ?

Soo Young chợt ngừng nói lại rồi nhìn Hyo Yeon, ánh mắt mơ màng nhớ đến cô gái tóc vàng trên chuyến xe buýt nhiều năm về trước, cô mỉm cười gật đầu:

-Không thể nào quên được, tới bây giờ tớ vẫn còn cảm thấy rất mất mặt đây.

Hyo Yeon cười thành tiếng trêu chọc: “Cậu còn thiếu của tôi 200 won đấy.”

-Lần đó tớ đã làm hướng dẫn viên miễn phí cho cậu rồi còn gì.

-Có sao ? Tớ không nhớ.

-Cậu thật là…Cùng lắm lát mời cậu ăn cơm là được.

-Mua về nhà đi tôi sẽ nấu, coi như trả một phần tiền nhà cho cậu.

-Được rồi – Soo Young gật đầu vui vẻ - Để xem qua Pháp vài năm tay nghề của cậu có cải thiện lên được chút nào không hay còn phải nhờ tớ giúp đỡ đây.

-Chắc chắn sẽ không làm cậu thất vọng đâu – Hyo Yeon tự tin nói rồi cả hai người cùng cười lên vui vẻ. Không khí lúc này họ mới chân chính cảm nhận được rằng đã trở về như ngày xưa.

---------------------------------

-Cậu tìm tớ có việc sao Yuri ? – Tiffany nhìn người đối diện và hỏi. Sáng nay cô đã rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của Kwon Yuri nói rằng có một số chuyện muốn hỏi mình. Mặc dù không biết chính xác là việc gì nhưng Tiffany cũng lờ mờ đoán được là việc này có liên quan tới Jessica. 

Không một chút ngần ngại Kwon Yuri liền vô thẳng vào vấn đề : “Tớ có một vài chuyện về Jessica muốn hỏi cậu. Cậu làm bạn với cô ấy được bao lâu rồi Tiffany ?”

-Từ khi chúng tớ còn nhỏ đã quen biết nhau rồi. 

-Vậy cậu biết umma của cô ấy chứ ?

-Ừ, tớ có gặp qua bà ấy được vài lần. Đó là trước khi bà ấy rời khỏi Jessica.

-Rời khỏi sao ? Bà ấy đi nơi nào ?

- Không ai biết cả Yuri à. Một vài tin đồn nói rằng bà ấy đã đi cùng một người đàn ông nào đó ra nước ngoài. Tớ cũng không rõ nữa chỉ biết là sau khi bà ấy ra đi thì Jessica cả người đều thay đổi .

Nhắc tới chuyện về umma của Jessica thì Tiffany lại chợt cảm thấy buồn bã trong lòng, một vài lần cô gặp qua bà ấy thì đó cũng chính là những lần cô nhìn thấy một cô bé Jung Soo Yeon hoạt bát và đáng yêu đến cỡ nào, trong ánh mắt của cô bé đó lúc nào cũng chỉ ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Nhưng từ sau khi bà ấy ra đi, ánh mắt đó đã không còn như xưa nữa, nó trở nên lạnh lùng và cô độc hơn rất nhiều. Cậu ấy thích giam mình trong phòng rồi làm bạn với sự cô độc, Tiffany nhớ rằng phải mất một thời gian rất dài thì Jessica mới chịu mở miệng nói chuyện và làm bạn với cô. Rồi cho đến tận khi Kwon Yuri xuất hiện, cô mới nhận thấy được là sự ưu thương trong tâm hồn Jessica đang dần thuyên giảm.

-Bà ấy vì sao lại nỡ bỏ lại con gái mình chứ ? Để cô ấy tuổi nhỏ một mình và sống trong một nhà không hề có tình thương hay sao, thật sự quá nhẫn tâm mà.

-Tớ cũng không hiểu vì sao bà ấy lại làm như vậy nữa, có một lần Jessica từng nói với tớ là thời gian đó appa và umma cậu ấy đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn với nhau và đỉnh điểm là việc appa của cậu ấy dẫn mẹ con của Lee Ji Eun về nhà của họ sống.

-Tớ muốn nghe kể về chuyện umma của cô ấy bỏ đi. Và cậu có biết cái vòng tay Jessica hay đeo bên mình là có ý nghĩa như thế nào hay không ?

-Cái vòng tay đó là do umma của cậu ấy để lại, cái đêm bà ấy ra đi bà ấy đã để lại cho cậu ấy cái vòng đó… – Tiffany nói tới đây thì gương mặt bỗng trở nên ngưng trọng, cô nhắm nhẹ mắt mình một lúc khi hồi tưởng lại ngày đó đứng ngoài phòng khách và nghe ba mẹ của mình nói chuyện với nhau -…đêm hôm đó trời mưa rất to Jessica vì đuổi theo bà ấy mà gặp phải tai nạn giao thông, dù vết thương bên ngoài không nặng nhưng vết thương sâu trong tâm hồn lại trầm trọng vô cùng. Cậu ấy… còn bị chính appa của mình bỏ mặc trong bệnh viện vài ngày nữa, nên từ đó trở đi đối với ông Lee, Jessica là chán ghét và thù hận vô cùng.

Từng câu từng chữ của Tiffany nói ra đều khiến Kwon Yuri cảm thấy lồng ngực của mình càng ngày càng nặng nề, đau đớn. Cô thử hít thở vài cái vẫn là cảm thấy một tảng đá nặng đang đè lên đó cùng một mùi vị chua xót dâng lên đến tận hốc mắt của mình.

Jessica sợ trời mưa quá lớn.

Jessica sợ đèn chiếu ô tô lao về phía mình.

Jessica sợ phải rời xa chiếc vòng đó nhưng sợ hãi nhất vẫn là khi phải nhắc về nó.

Kwon Yuri cuối cùng đã hiểu vì sao ngày đó Jessica lại chấp nhận nhiều yêu cầu của cô như vậy khi cô lấy cái vòng ra đe dọa cô ấy. Thì ra đối với Jessica cái vòng đó lại có một ý nghĩa vô cùng quan trọng, vừa giống như sự hiện diện của một ai đó lại vừa giống như lời nhắc nhở về những kí ức đau thương của tuổi thơ. Yuri càng nghĩ lại càng cảm thấy đau xót trong lòng, Jessica làm sao có thể trải qua suốt nhiều năm trời một cuộc sống không hề có tình yêu thương gia đình và cô đơn như vậy. Ban đầu cô luôn nghĩ rằng tâm hồn Jessica vốn đã lạnh lẽo và cứng cỏi nên mỗi khi bản thân cô vừa chạm vào đều là toàn thân mình sẽ trở nên đau đớn và phát ra sợ hãi. Sợ giao trái tim và con đường tương lại phía trước cho cô ấy là một sai lầm, vì bởi sợ rằng tất cả những gì mình nhận được sẽ chỉ là một trái tim mãi mãi không thể chạm vào. Nhưng hóa ra lại không phải như vậy.

Có bức tường nào không cần động đã được đựng lên và cũng có con người nào vừa sinh ra đã lạnh lẽo, vô tình.

Từ chối hết mọi tình yêu trên đời không phải là vì không sợ cô đơn mà là vì quá sợ hãi cô đơn nên buộc lòng phải làm quen với nó. 

Sợ một khi nó rời đi rồi, khi trở lại trái tim liền gục ngã không thể nào chống đỡ nổi, bởi vì những bức tường đã vô tình bị phá vỡ rồi không có đủ thời gian để tìm lại những bức tường đó, để có thể bảo vệ lấy trái tim của mình một lần nữa.

-Cô ấy chưa từng có ý định tìm lại bà ấy hay sao ?

-Chưa từng. Jessica cậu ấy nói nếu như bà ấy muốn trở về thì không cần để cậu ấy đợi lâu như vậy.

-Tớ đã hiểu rồi. Cảm ơn cậu vì đã làm bạn với Jessica trong một khoảng thời gian dài như vậy – Kwon Yuri phải mất một lúc rất lâu mới khó nhọc lên tiếng nói.

Tiffany nhìn thấy phản ứng của người đối diện thì trong lòng cũng phát ra một chút vừa ý: ” Cậu biết gì không Yuri. Từ khi Jessica gặp cậu tớ thấy cậu ấy có những cảm xúc phong phú và linh động hơn lúc trước rất nhiều, cậu ấy giận dữ nhiều hơn và cũng cười nhiều hơn nữa. Thật lòng tớ thấy Jessica bây giờ chính là tốt nhất đó.“

Kwon Yuri nghe Tiffany nói như vậy thì có chút ngớ ngẩn cười cười.

-Tớ hiểu rồi, sau này tớ sẽ đối xử với cô ấy thật tốt.

-Haha, Yuri à. Cậu cũng không cần phải hứa hẹn với tớ như hứa hẹn với phụ huynh vậy đâu. Cứ đối xử tốt với Jessica là được rồi, hai người cũng không dễ dàng đến với nhau được nên nhớ trân trọng lấy đó nha.

-Tớ hiểu mà. Tối hôm qua cũng vì chuyện cái vòng đó mà bọn tớ suýt cãi nhau với nhau, bây giờ thì biết được rồi nên lần sau tớ sẽ thận trọng hơn.

-Ừ, Jessica rất nhạy cảm mỗi khi nhắc đến chuyện năm xưa, nên nếu cậu ấy chưa sẵn sàng thì cậu cũng đừng nên thúc giục. À mà còn chuyện này nữa…- Tiffany chợt nhớ ra được điều gì đó rồi nhìn Kwon Yuri cười rất ẩn ý - …Jessica đã kể cho tớ nghe về tình huống mà câu chuyện của hai người phát sinh rồi đó nha.

-À, cậu biết rồi sao. – Kwon Yuri rất bình tĩnh tiếp nhận thông tin vừa rồi tuy nhiên trong lòng cô lại có một chút đắc ý khi nhớ về buổi tối ngày hôm đó.

-Hai cậu cũng giấu kĩ thiệt đó, rất may sáng nay Jessica tâm tình vui vẻ nên mới kể cho tớ nghe chuyện này. Đúng là có tình yêu vào thì con người cũng khác hẳn.

Tiffany nói xong thì vừa lúc đó điện thoại của Kwon Yuri reo lên một tiếng. Yuri vội vàng bắt máy khi nhìn thấy tên của Jessica rồi cũng vội vàng đứng lên chào tạm biệt Tiffany.

Khi chuẩn bị rời khỏi quán café đó Kwon Yuri liền nhìn thấy Ok TaecYeon đã từ lúc nào đạo mạo ngồi vào chiếc ghế vừa trống của cô. Hai mắt anh ta sáng rỡ cùng khóe miệng cứ giương lên cao khi nhìn thấy Tiffany. Kwon Yuri chứng kiến một màn như vậy liền thở dài tự khen mình là người tốt rồi bấm số gọi cho một ai đó. Đầu dây bên kia vừa bắt máy thì Kwon Yuri đã khôi phục lại ngữ khí bình thường của mình nhàn nhạt nói:

-Kim TaeYeon tại quán café Leo trên đường 9318, Ok TaecYeon đang dùng vẻ ngoài thân tình của mình để chặn đường về của Fany nhà cậu.

Lời nói vừa dứt đầu dây bên kia liền vang lên hàng loạt thanh âm ồn ào khác nhau rồi một tiếng ngân kéo dài báo hiệu cho Kwon Yuri biết rằng Kim TaeYeon chắc chắn chưa đầy 10p nữa sẽ phóng đến đây. Kwon Yuri nhìn màn mưa đang giăng đầy bên ngoài rồi vòng đầu xe chạy thẳng đến chỗ của Jessica.

-------------------------------------

Kwon Yuri nhìn Jessica vừa vào trong xe đã vươn người ôm lấy cô thì rất bất ngờ, sau đó cô ấy cũng không nói một lời nào chỉ lặng lặng buông cánh tay của mình ra rồi lại chủ động nghiêng đầu đặt môi mình lên khóe môi của cô. Bờ môi mềm mại của Jessica khiến Yuri chợt bừng tỉnh, cô không biết chuyện gì vừa xảy ra với cô ấy nhưng cô cảm nhận được rằng lòng Jessica dường như đang không được yên ổn. Nên chính cô cũng bắt đầu hôn trả lại Jessica bằng một phương thức dịu dàng và ngọt ngào nhất, Yuri muốn trấn an trái tim Jessica rằng cô vẫn đang ở đây và sẽ ở bên cạnh cô ấy dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa.

Họ rời khỏi nụ hôn của nhau khi cả hai đều cảm thấy không khí bắt đầu trở nên thiếu thốn, Kwon Yuri cọ nhẹ chóp mũi của mình lên chóp mũi Jessica rồi vùa đùa nói: “Em nhớ tôi đến thế hay sao, vừa gặp đã không kiềm lòng được rồi.”

Jessica thấy Kwon Yuri lại bắt đầu trêu chọc mình như thế liền không thèm trả lời mà đánh nhẹ vào vai người kia một cái đáp lại rồi ngồi thẳng người dậy. Kwon Yuri thấy gương mặt Jessica bĩu môi phụng phịu thì không kiềm lòng nổi liền đưa tay nựng nhẹ vào má cô ấy rồi tự cưởi khúc khích một mình.

-Về nhà nhé ? – Kwon Yuri nghiêng đầu hỏi.

Jessica nhìn trời màn mưa lất phất bên ngoài cũng không còn tâm tình muốn làm việc gì nữa, cô gật đầu : “Ừ, chúng ta về nhà thôi.” – nói xong liền nhắm mắt dựa người vào ghế tận đến khi cả hai về đến nhà Jessica cũng không nói thêm bất kì lời nào cả.

Jessica tỉnh dậy khi bầu trời bên ngoài đã giăng đầy một mảng tối, cô nhìn đồng hồ thì mới biết mình đã thiếp đi được vài tiếng. Hiện tại đầu óc cô lúc này cũng đã nhẹ nhàng và thư thái hơn lúc nói chuyện với Lee Sang rất nhiều. Mỗi lần gặp mặt ông ta Jessica đều cảm thấy toàn thân mình trở nên mệt mỏi, sự hiện diện của ông ta giống như một lời nhắc nhở cho cô nhớ về khoảng thời gian tuổi thơ, khi cô chỉ là một con bé luôn chỉ có thể đứng từ đằng xa nhìn ông ta và mẹ con Lee Ji Eun vui vẻ cùng nhau. 

Khoảng thời gian cô sống tại căn nhà đó đâu phải chỉ là một hai ngày, làm sao ông ta không biết được rằng cô đã cô đơn đến thế nào. Khi đó vì sao ông ta không đến bên cạnh cô và làm một người cha như ông ta mong muốn, để mọi chuyện và thời gian cứ thể trôi qua như vậy rồi đến tận bây giờ mới than lên rằng hối hận và muốn bù đắp lại cho cô. Ông ta nghĩ rằng vết thương tồn tại gần 20 năm trời sẽ dễ dàng liền da đến thế hay sao, chỉ cần hai ba lời xin lỗi, một câu nói hối hận là xong tất cả à. 

Jessica không muốn tha thứ cho những người đó, cô không muốn làm một người khoan dung với họ rồi lại đi phản bội chính nỗi đau của mình, cô đã đau quá nhiều rồi và những người đó thì không xứng đáng được tha thứ.

Kwon Yuri mở cửa vào phòng ngủ và thấy Jessica đang cuộn người trên giường nhìn miên man vào một khoảng không vô định nào đó thì tâm Yuri lại đau nhói lên. Mỗi lần cô nhìn thấy Jessica như vậy đều là bị sự ưu thương và buồn bã của cô ấy bao trùm lấy khiến cả tâm hồn cũng nặng nề theo. Kwon Yuri lặng người nhìn Jessica một lúc lâu mà cô ấy cũng không hề phát hiện ra thì mới tiến lại gần và ôm lấy cô ấy vào lòng. Vòng tay của Kwon Yuri siết chặt và ấm áp đủ để Jessica nhẹ mỉm cười rồi an tâm dựa cả vào người cô.

-Đang nghĩ gì vậy ?

Jessica thả lòng cơ thể rồi nhẹ nói: “Hôm nay em gặp qua Lee Sang, ông ta dường như không biết được rằng Lee Ji Eun lại làm trò xằng bậy.”

-Ông ấy còn nói gì nữa à ?

-Muốn cùng em thỉnh thoảng gặp nhau ăn cơm.

Kwon Yuri dịu dàng vuốt ve mái tóc của Jessica: “Em không thích phải không ?”

Jessica vùi đầu trong ngực Yuri và gật đầu.

-Không thích cũng không sao, em không muốn gặp thì đừng gặp.

-Yuri không có lời nào để nói với em hay sao ? Giống như đừng nên thù hận xa lánh gia đình của mình hay phải sống khoan dung với người khác chẳng hạn.

Kwon Yuri nâng người Jessica để cô ấy đối diện với ánh mắt của mình rồi nhướng mày cười nói: “ Em nghĩ tôi là người có khả năng có thể nói ra những lời như vậy hay sao ? “

Thấy Jessica không chút do dự lắc đầu thì Kwon Yuri liền bật cười vui vẻ nói: “Vậy em còn hỏi làm gì nữa chứ. Kwon Yuri là một người rất ích kỷ, chắc chắn sẽ không muốn quản nhiều như vậy. Đối với tôi em mới là quan trọng nhất, còn cảm nhận của người khác tôi đều không quan tâm.”

-Như vậy thì tốt – Jessica lúc này mới nở một nụ cười đúng nghĩa rồi ôm chặt lấy người kia, tận hưởng lấy hơi ấm chỉ thuộc về riêng cô mà thôi. Cô có thể cảm nhận được cho dù bên cạnh cô không còn một ai thì người này cũng sẽ không bận tâm đến những người khác mà đứng bên cạnh mình. Jessica bất chợt lên tiếng nói – Bởi vì Kwon Yuri rất lười, lười yêu một người nào khác nên chỉ có thể yêu em mà thôi. Có phải hay không ?

-Đúng vậy, yêu em đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực của tôi rồi vì thế tôi sẽ cố gắng yêu thương và giữ em vui vẻ ở bên mình để còn có ai đó để mà tôi yêu. Con mắt này của tôi đã chọn em rồi, sẽ không đời nào buông tha cho em đâu.

Kwon Yuri nói xong thì ôm lấy Jessica ngã xuống giường rồi cùng nhau chìm đắm trong một nụ hôn không hề mang chút dục vọng nào. Bên ngoài trời đã tạnh mưa nhưng hơi lạnh vẫn còn đang phủ đầy trên cảnh vật, duy chỉ có ở tại căn phòng này có hai người lại chỉ cảm nhận được sự ấm áp đáng tin tưởng mà thôi.

----------------------------------

Soo Young nhìn qua một bàn thức ăn với đủ màu sắc phong phú trên bàn rồi lại nhìn đến Hyo Yeon, người vẫn còn đang bận bịu trong bếp mà ánh mắt không khỏi ánh lên một tia nhìn ngưỡng mộ. Tuy nói về khả năng nấu nướng của mình thì Soo Young cũng khá tự hào nhưng nếu so sánh với tài nghệ hiện giờ của Hyo Yeon thì cô phải thừa nhận là mình quả thật không bằng cô ấy. 

Soo Young hít một bụng đầy mùi thức ăn đang ngập tràn trong căn hộ của mình rồi cười nói với Hyo Yeon: “Không ngờ trình độ nấu nướng của cậu bây giờ lại khá đến như vậy. Qua Pháp vài năm đúng là có thành tựu rồi đấy.”

Hyo Yeon tay vẫn đảo không ngừng cái chảo nhún vai một cái đáp: “Qua bên ấy tôi toàn phải tự lo cho mình, nếu không học nấu ăn thì có mà chết đói đó. “

-Cậu ở một mình sao ? – Soo Young nghi hoặc hỏi lại.

-Ừ ở một mình, ăn một mình, học một mình. Mấy năm nay đều tự bản thân mình kiếm sống cả.

Soo Young có chút ngạc nhiên khi nghe Hyo Yeon nói như vậy, bởi vì dù sao cậu ấy cũng là đại tiểu thư nhà họ Kim luôn được yêu chiều hết mực, lý nào ra nước ngoài lại phải tự lo cho bản thân mình cơ chứ. 

-Cậu nói thật à ?

-Nói dối cậu làm gì hả.

Soo Young nhìn lại một lượt Hyo Yeon vẫn còn đang bận rộn làm bếp, mái tóc dài của cô ấy đã được cột lên gọn gàng để lộ ra một gương mặt đang rất trầm tĩnh và nhu hòa, thao tác thành thục khiến cả người cô ấy đều toát lên một vẻ xinh đẹp chính chắn của người phụ nữ trưởng thành.

Thấy Soo Young bỗng nhiên lại yên lặng không nói nữa thì Hyo Yeon đã đoán biết được rằng cô ấy đang có điểm băng khoăng trong lòng nên cô mới lên tiếng:

-Vào thời điểm đó tôi chợt nhận ra bản thân mình đã được nuông chiều, bảo bọc quá mức đến nỗi ngay cả một ý chí sinh tồn nhỏ nhoi cũng đều không có, suốt ngày không biết làm gì cả ngoài việc chỉ suy nghĩ ngây thơ và làm những chuyện bốc đồng. Điểm này chính cậu cũng nói với tôi như vậy, có còn nhớ hay không.

Hyo Yeon nhướng mày tựa cười như không cười hỏi Soo Young rồi lại tiếp tục:

-Chính vì vậy tôi mới gọi điện về nói với appa của mình là sẽ tự nỗ lực bằng chính đôi chân của mình, nếu khi nào gặp chuyện gì đó khó khăn thì mới cần để sự trợ giúp của ông. Ban đầu mọi việc đối với tôi đều vô cùng khó khăn nhưng qua vài năm thì đâu cũng đã vào đấy rồi, bây giờ trước mặt cậu đã là một Kim Hyo Yeon rất lợi hại rồi đó – Hyo Yeon nói xong thì hồi tưởng trong đầu những thời gian đã qua mà không khỏi nở một nụ cười tự hào cùng mãn nguyện. Mãi một lúc rất lâu sau Soo Young mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng của cả hai.

-Hyo Yeon à…

-Hử ?

Soo Young mỉm cười cảm thán nói: “Cậu đã trưởng thành rồi đó. “

-Cậu nghĩ mình là umma của tôi hay sao mà nói như vậy hả ? – Hyo Yeon liếc Soo Young một cái thật sắc – Còn cậu mấy năm qua làm những gì ?

-Thì cùng Kwon Yuri mở công ty để làm ăn, nỗ lực phấn đấu như hôm nay cậu đã thấy rồi đó.

-Ít ra thì hai người các cậu cũng không làm tôi thất vọng. Vậy…cậu mấy năm qua đã yêu ai chưa ? – Hyo Yeon hỏi xong thì thản nhiên đối diện với ánh mắt của Soo Young, chỉ thấy người kia vài giây sau đã hạ tầm mắt xuống rồi quay mặt đi, lời nói ậm ờ trong cổ họng chứng tỏ rằng đối với Soo Young câu hỏi này thật sự không hề thoải mái.

-Cũng có 1 người.

Hyo Yeon ra vẻ thở dài lắc đầu nói: “Nhìn cậu là biết chắc bị ngưởi ta từ chối rồi chứ gì. ”

-Cũng có thể nói là như vậy – Soo Young nói xong thì vội chuyển chủ để, cô nhìn đồng hồ rồi nói – Chắc bọn họ sắp đến rồi đấy, để tớ dọn bàn chuẩn bị.

-Đi lấy rượu đi.

-Ừ để tớ đi lấy.

Hyo Yeon nhìn theo dáng vẻ hấp tấp rời khỏi của Soo Young mà không khỏi khinh thường trong lòng. Lát nữa đây cô thật rất muốn biết rốt cuộc cô nàng luật sư họ Jung đó có gì ghê gớm mà lại khiến Choi Soo Young trở thành một bộ dáng yếu ớt và đáng thương đến như vậy. Không thể phủ nhận là còn vì bởi một phần trong lòng cô đang sinh ra ý nghĩ ganh tị với cô gái đó, người đã chiếm được trái tim của người mà cô chưa từng một lần bắt được ánh mắt của cô ấy nhìn về phía mình.

--------------------------------------

Chẳng bao lâu sau thì chuông cửa căn hộ nhà Soo Young vang lên. Kim TaeYeon sau khi thả Seo Hyun trên tay xuống thì liền nhìn ngó xung quanh để tìm kiếm, vừa nhìn thấy Hyo Yeon đi từ trong bếp ra đã vội vàng lùi lại núp phía sau lưng Tiffany.

-Cậu…cậu về khi nào vậy ?

Hyo Yeon buồn cười nói: “Kim TaeYeon cậu vừa gặp tôi đã làm ra cái vẻ mất mặt như vậy làm gì hả ?”

-Còn không phải bởi vì hồi còn đi học cậu toàn ăn hiếp tôi hay sao ? 

-Hừ, đúng là cậu vẫn ngớ ngẩn như xưa mà – Hyo Yeon chuyển tầm mắt qua Tiffany vươn tay chào – Cậu là Tiffany phải không, tớ là Hyo Yeon bạn cũ của seobang ngốc nhà cậu.

-Xì, kẻ thù cũ thì có – TaeYeon lẩm bẩm nói.

Tiffany không quan tâm đến người đang núp ở phía sau lưng mình cười đáp lại: “Chào cậu, Hyo Yeon. Còn đây là con gái bọn tớ, tên là Seo Hyun. Hyunie chào cô đi con.”

-Cháu chào cô ạ - Seo Hyun ngoan ngoãn nghe lời umma của mình.

Hyo Yeon thấy cô bé gương mặt đáng yêu, đôi mắt to tròn ngây thơ như một thiên thần thì vui thích nựng vào đôi má phúng phính của cô bé, liếc nhìn Kim TaeYeon một cái rồi cười nói: “Hyunie đáng yêu giống umma thật đấy, đừng giống như cái người kia lúc nào cũng ngờ nghệch.”

-Này đừng nói xấu tớ trước mặt con gái tớ. Cậu đúng là vẫn đáng ghét như vậy.

-Vừa nói gì hả, Kim TaeYeon ? – Hyo Yeon một cậu sắc lẻm liền khiến TaeYeon cảm thấy rùng mình, vội vàng cười cười cho qua: “Haha, có nói gì đâu, tớ không nói gì hết.”

-Vậy thì tốt. Bữa tối hôm nay là do tôi đích thân nấu đấy nhé, lát nữa cậu phải ăn thật no đó nha.

-Bữa tối cuối cùng hả ? 

-Kim. TaeYeon.

-Haha, đùa thôi mà. Đi nào Hyunie, appa dắt còn đi ăn đồ ăn cô Hyo Yeon làm nhé – Kim TaeYeon nói xong thì vọt lẹ vào trong bếp, để lại Tiffany và Hyo Yeon nhìn nhau cười cười. 

-Cậu ta vẫn thường hay ngớ ngẩn như vậy hả ? 

Tiffany cười nói: “Tớ đã quen rồi.”

Hyo Yeon cười thành tiếng vì cảm thấy thật đáng thương cho Kim TaeYeon nếu như cậu ta nghe được câu trả lời của Tiffany. Hai người họ tiếp tục trò chuyện với nhau cho đến tận phòng bếp, chỉ qua vài câu nói mà Hyo Yeon đã cảm thấy Tiffany là một người rất thân thiện và dễ gần, nếu đứng cùng với Kim TaeYeon quả thật là một cặp xứng đôi, bất quá Kim TaeYeon cậu ta chắc chắn phải lo lắng rất nhiều về vẻ ngoài rất xinh đẹp của Tiffany.

-Kwon Yuri vẫn chưa đến sao ? – TaeYeon ngẩng đầu lên hỏi.

-Soo Young đã gọi điện cho cậu ấy rồi.

-Chắc là do kẹt xe đó.

TaeYeon bĩu môi nói: “Xì, cậu ta chắc là đang vui vẻ đến quên mất thời gian rồi chứ gì ? “ – cô vẫn còn chưa quên cái vụ cậu ta dụ dỗ Jessica nghỉ làm khiến doanh thu văn phòng luật của cô ngày hôm đó bị giảm sút đâu.

Hyo Yeon vừa định lên tiếng thì Soo Young đã đi vào cùng với Kwon Yuri và bên cạnh là một cô gái nữa mà cô đoán rằng đó chính là cô nàng luật sư họ Jung của Kwon Yuri. Hai người họ đi vào và rất tự nhiên duy trì một khoảng cách nhỏ với nhau, tuy vậy vẫn khiến người ta nhìn thấy được mối liên kết chặt chẽ giữa họ mà không ai có thể xen vào được. Hyo Yeon đưa mắt đánh giá nhìn Jessica rồi rút ra được một nhận xét rất đơn giản rằng chỉ cần vẻ ngoài của cô ấy thôi cũng đã đủ khiến cả Kwon Yuri và Choi Soo Young điên đảo rồi. Một vẻ ngoài vừa xinh đẹp lại rất kiêu kì, sự lạnh lùng phát ra từ đôi mắt trong veo kia khiến cô nghĩ rằng cô gái này chắc hẳn là một người có sự kiêu hãnh cao ngất trời, y như là Kwon Yuri vậy. 

Còn Kwon Yuri thì thậm chí còn có vẻ ngoài đáng ghét hơn ngày xưa nữa khi toát lên một vẻ âm trầm xa cách nhưng lại có sức hút quyến rũ khiến người khác muốn lao vào. Đôi mắt đen tĩnh lặng thường hay lóe lên những tia nhìn gian xảo lúc này đang nhìn cô cười cười mang nhiều ẩn ý.

-Đã lâu không gặp Hyo Yeon. Mấy ngày nay cậu sống ở đây quen chứ hả ?

-Nhờ phúc của cậu. Vẫn đang sống rất tốt đây – Hyo Yeon nhoẻn miệng cười đáp lại rồi đưa mắt nhìn người bên cạnh Kwon Yuri – Cậu không tính giới thiệu với tôi à ?

-Đây là Jessica nhà tôi – Kwon Yuri kéo Jessica lại gần mình rồi đưa tay ngăn lại – Khỏi cần bắt tay ôm chào gì cả. Tôi miễn cho cậu đấy.

-Xem ra cậu bảo vệ cô ấy thật kĩ đấy Kwon Yuri à – Hyo Yeon hướng về phía Jessica - Chào cậu, tôi là Kim Hyo Yeon. Bạn cũ của Kwon Yuri.

-Jessica – Jessica gật đầu đáp lại.

-Tôi đã nghe cậu ta nói rất nhiều về cậu, thật đáng mừng là cậu ta cuối cùng cũng đã tìm được một người chịu nổi tính khí của mình. 

-Tính khí của Yuri hình như rất xấu thì phải – Jessica liếc nhìn trêu chọc Kwon Yuri nhưng người kia chỉ nhún vai không đáp lại.

Hyo Yeon thấy vậy liền như vô tình nói: “Cậu ta lúc trước còn đi học cũng đã quen rất nhiều người lắm đó, mấy năm nay hình như không đổi thì phải. Mà những người đó cuối cùng đều như nhau cả bị cậu ta lạnh lùng vứt bỏ. Thật sự rất đáng thương.”

Jessica dù muốn vô tâm nhưng cũng không thể, bởi vì tính chất nghề nghiệp của mình nên cô rất nhạy cảm với những lời nói như vậy. Tâm tình hơi giương cao lên cảnh giác nhưng ngoài mặt Jessica vẫn thản nhiên cười đáp lại, tuy vậy ánh mắt của cô lại khiến người khác cảm thấy hơi lành lạnh: “Cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Người này tớ sẽ quản lý thật tốt, cậu không cần lo lắng đâu.”

Nói xong thì cả Jessica và Hyo Yeon đều không ngần ngại đối mắt với nhau làm không khí xung quanh thoáng chốc bỗng trở nên im ắng và ngưng trọng lại mang vẻ gì đó rất đe dọa. 

Kim TaeYeon ôm lấy Seo Hyun sát vào người rồi nói nhỏ: “Cặp này thật ngang tài ngang sức với nhau. Rất đáng để mong chờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro