Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khung cảnh lãng mạn tại một nhà hàng sang trọng, chàng trai chân thành quỳ gối xuống cầu hôn cô gái mà anh ta cho là một nửa đích thực của cuộc đời mình. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh dưới ánh đèn như không thể chờ đợi được chủ nhân của nó, chỉ cần một động tác nhẹ nhàng nữa thôi thì cô ấy sẽ là của anh mãi mãi.

Địa điểm hoàn hảo, sự chân thành hoàn hảo.

 Ánh mắt chờ đợi dịu dàng. 

Cùng nỗi lòng háo hức của những người xung quanh về một tình yêu trọn vẹn. Tất cả những thứ này có thể sẽ nhấn chìm bất kì trái tim thiếu nữ mộng mơ nào trong sự ngọt ngào bất tận đó. Chàng trai kia vẫn đang nở nụ cười về phía cô gái xinh đẹp của mình, anh ta tin chắc rằng trái tim cô sẽ tan chảy, ánh mắt trong veo cứ nhìn chằm chằm về chiếc nhẫn kim cương sẽ đảm bảo một kết quả mà anh ta mong muốn. Bàn tay xinh đẹp của cô đang dần vươn tới, chiếc vòng tay bằng bạc trên cổ tay sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nụ cười của anh ta càng đậm nét hơn. Chạm vào chiếc hộp rồi cô chạm vào chiếc nhẫn...

"Không."

Buông ra một thanh âm từ chối đơn giản, cô gái vẫn nhìn chàng trai nọ bằng ánh mắt trong veo của mình.

"Em đã nói với anh rồi, chúng ta quen nhau không phải là để kết hôn."

Chàng trai trẻ lúc này càng trở nên lúng túng "Em...em...nói như vậy là ý gì ? Tình yêu không phải để kết hôn thì để làm gì ?

 "Em. Không. Yêu. Anh, oppa à. Chuyện này chúng ta đã nói ngay từ đầu rồi mà."

"Nhưng... anh yêu em, Chaeyoung. Anh sẽ yêu em và chăm sóc cho em cả đời. Anh thề đấy, lấy anh đi Chaeyoung."

Cô gái có tên Chaeyoung chỉ nở một nụ cười cảm thông dịu dàng cứ như lời hứa mà anh chàng kia vừa nhắc đến không phải dành cho cô vậy, "Không có gì là mãi mãi cả oppa à. Em không tin và cũng không thể. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa. Bữa ăn này xem như em nợ anh."

Nói rồi cô cầm lấy túi xách lên và bước ra khỏi nhà hàng, để lại sau lưng mình dáng vẻ thẩn thờ của chàng trai nọ. Cô thấy mình không làm gì sai cả, chỉ vì người trước đây vài phút còn là bạn trai cô đã tự mình đa tình mà thôi, ngay từ đầu cô đã nói rõ là họ quen nhau trên nguyên tắc không có bất kì ràng buộc nào với nhau về quá khứ, hiện tại và cả tương lai nữa. Anh ta không hiểu, thậm chí cả những người trước trước anh ta nữa cũng không hiểu. Sự kết thúc này cũng như những lần khác, đều không thể trách cô được.

Chaeyoung nghé vào một siêu thị tiện lợi bên đường và mua thứ gì đó để ăn, rõ khổ cho cô, cứ nghĩ tối nay được ăn ngon ai ngờ phải ôm bụng đói về nhà. Lại thở dài lần nữa vì nói thật thì cô cũng hơi tiếc về chiếc nhẫn, kiểu dáng ấy rất khó tìm, chắc là hàng đặt, cô có nên gọi lại để bảo anh ta bán nó lại cho mình không nhỉ. Nhưng mà nghĩ nếu làm vậy thì có vẻ hơi quá đáng nên cô đành thôi vậy. Vừa bước vào tới nhà thì chuông điện thoại lại reo.

"Nghe đây."

"Chaengie, cậu lại đá người ta nữa hả ! Thật là vô tình quá đấy." Âm thanh gấp gáp từ đầu dây bên kia vọng đến là của một cô gái trẻ.

Chaeyoung vừa tiện tay đem đồ vào bếp vừa bình thản giải thích, "Tớ không có. Bọn mình chỉ chia tay thôi, cậu đừng cứ hễ mỗi lần như vậy đều gieo tiếng ác cho tớ."

"Người phụ nữ xấu xa" – giọng nói bên kia lầm bầm đáp trả.

"Này. Chỉ bởi anh ta thôi, ban đầu tớ đã nói trước với anh ta, chấp nhận thì quen không thì thôi, anh ta đồng ý vậy mà tối nay là thuê cả một cái nhà hàng rồi quỳ rồi hoa rồi nhẫn làm tớ sợ chết khiếp."

"Ôi Chaengie ơi Chaengie, có cô gái bình thường nào lại phát ngôn như cậu không?"

Nghe thấy tiếng than thở ảo não của bạn mình Chaeyoung chỉ cười. 

"Tớ không bình thường được chưa, nhưng mà Jennie à" – đổi giọng nũng nịu, Chaeyoung nói, "cậu cũng không thể trách bạn cậu được, tớ nghĩ là anh ta cầu hôn tớ chỉ vì nhu cầu sinh lý của anh ta thôi. Hôm trước anh ta say cứ đề nghị quan hệ với tớ, bị tớ từ chối thì hôm nay lại cầu hôn tớ. Cái thể loại đem tớ ra làm vật phẩm chiến thắng, thỏa mãn cái Tôi của anh ta thì tớ không thể chấp nhận được đâu Jennie à."

Jennie thở dài thườn thượt, nhẫn nhịn an ủi cô bạn mình, "Thôi được rồi, ai chẳng biết cái Tôi của Park Chaeyoung mới là lớn nhất chứ."

"Hì hì, cậu biết vậy thì tốt." Chaeyoung ngắm nghía bản thân mình trước gương, "Mà này tớ lại thành cô nàng độc thân vui tính rồi, tối mai cùng nhau đi chơi đi, tớ sẽ khao cậu."

"Vậy cũng được, mà lần này là lần thứ 3 trong năm rồi đó, cậu cứ tính như vậy hoài sao?"

"Cậu đừng càm ràm mãi như vậy, cả đời này tớ sẽ không kết hôn đâu." Chaeyoung khẳng định chắc nịch.

"Tớ chịu thua cậu rồi đấy, thích sau này làm bà cô già thì cứ việc, tớ không quản nữa đâu."

Chaeyoung cùng cô bạn mình bông đùa thêm vài câu rồi cúp máy, vừa hay lúc đó vợ nhà cô sau khi dỗ con ngủ xong trở về, Jisoo ôm lấy vợ mình và lên tiếng hỏi, "Em vừa gọi cho Chaeyoung đó à?"

"Hmm."

"Cậu ấy lại thế rồi phải không? Lần này là kẻ nào xui xẻo vậy?"

"Lee Dong Hae, được 3 tháng, em cứ nghĩ là anh ta trụ nổi chứ. Ai ngờ cũng như những người khác, quỳ xuống cầu hôn là bị đá đi không thương tiếc ngay. Thật là ở đâu sinh ra một người vô tình như thế chứ."

Jisoo bật cười khi nghe Jennie nói bằng chất giọng châm biếm hài hước ấy về Park Chaeyoung, bạn thân của hai người họ, một cô nàng từ khi còn học trung học cho đến tận bay giờ luôn tràn ngập ong bướm vây quanh, nhưng không kẻ nào có thể ở bên cạnh cô ấy quá một năm. Xinh đẹp, lạnh lùng và kiêu hãnh, nhưng Chaeyoung dường như lâm vào chứng bệnh khinh thường tình yêu và sợ hãi hôn nhân, hễ bất kì ai đặt vấn đề tương lai với cô nàng đều có một kết cục duy nhất đó chính là "chia tay đường ai nấy đi". Vì thế trong khi tất cả những bạn bè cùng trang lứa đều đã có đôi có cặp, hay như Jisoo và Jennie đã kết hôn và có được một baby thì Chaeyoung vẫn còn là một cô nàng độc thân kiêu kì và lãnh đạm. Nhưng ở đời hễ cái gì càng khó thì lại càng khiêu khích bản năng chinh phục của con người, vì thế bất chấp sẽ gặp muôn vàn thử thách mà nhiều người vẫn nhất quyết lao vào muốn hái cho bằng được đóa hoa hồng xinh đẹp đầy gai ấy.

 "Cứ để mọi việc tự nhiên đi em. Biết đâu sáng mai mở mắt dậy cậu ấy lại tìm được người phù hợp cho mình thì sao."

"Cũng mong là như vậy. Em chỉ sợ với tính tình cố chấp của cậu ấy cả đời sẽ cô đơn mất."

Jisoo nghiêng người nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của cô vợ xinh đẹp thì không kiềm được lòng mình, cô nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ xinh ấy rồi thuận tay tắt đèn ngủ, miệng không quên lầm bầm nho nhỏ, "Lo lắng cho người khác đủ rồi, bây giờ tới lúc em phải chăm sóc cho tâm sinh lý của vợ nhà em rồi đó."

Nụ cười hiện rõ trên khóe môi Jennie khi cô đưa tay kéo cổ người bên trên xuống, hai người cứ thế hòa quyện, quấn quít vào nhau trong không gian nồng đượm của tình yêu.

Bên ngoài bầu trời ban đêm khoác lên mình tấm áo màu đen đầy tĩnh lặng, ở một nơi nào đó cách đó không xa, cô gái tóc vàng với ánh mắt trong veo hướng nhìn lên ánh trăng dịu mát, tuy thấy lòng bình yên nhưng cũng phảng phất một nỗi cô đơn day dứt. Cô cứ nhìn mãi về phía ánh trăng ấy rồi tự hỏi cảm giác này đã tồn tại bao lâu rồi. Cứ thế để mặc thời gian trôi qua, cho đến khi một chiếc máy bay từ phương xa bay đến cắt ngang vầng trăng của cô thì cô mới rời khỏi suy nghĩ của mình và trở vô nhà. Cùng vào lúc đó trên chuyến bay ấy, từ sau khung cửa sổ ở khoang hạng nhất một ánh mắt đen láy đầy mị hoặc nhìn xuống quang cảnh bên dưới với dáng vẻ trầm lặng vô cùng. 

----------------------------------------

3 tháng sau

Quán bar EL vốn nổi tiếng tại thành phố Busan không chỉ về độ sang trọng của nó, mà còn bởi những màn thác loạn đầy dục vọng diễn ra hằng đêm ở đây. Cứ tối đến mặc cho không khí diễn ra bên ngoài như thế nào, bên trong này như đưa con người ta vào một thế giới khác, với đầy thanh âm hỗn tạp, tiếng gào rú phấn khích cùng những màn khêu gợi hoang dã. Có những kẻ có mặt ở đây vì mưu cầu lợi ích vật chất của bản thân, cũng có những kẻ đến đây chỉ vì cần một ai đó trải qua tình một đêm. Cần thì tìm đến, thỏa mãn rồi, một cái quay lưng là có thể đi tìm cái mới, thật dễ dàng và thoải mái biết bao nhiêu.

Trong góc khuất của không gian ồn ào đó, Lalisa Manoban bình thản hướng ánh nhìn của mình lên những thân ảnh bên dưới sàn nhảy, ánh sáng cuồng loạn chạy nhảy liên hồi trên cơ thể họ càng làm mọi thứ trông thật thích mắt và dung tục. Hai thanh niên có dấu hiệu bị say thuốc đang không ngừng quấn quít, tán tỉnh lẫn nhau. Một trong hai kẻ đó nghiêng ngả không thể nào đứng vững và suýt va vào một cô gái, cứ nghĩ tại cái nơi hỗn tạp này thì sẽ có một màn lườm nguýt, khó chịu nhưng cô gái ấy chỉ cúi đầu nhẹ tỏ ý không sao rồi tìm đến một góc quầy bar và ngồi xuống, chỉ một mình.

Điều này ban đầu cũng không thu hút nhiều sự chú ý của Lalisa, nhưng vài tiếng đồng hồ sau cô gái ấy vẫn ngồi ở đó, từ chối tất cả mọi lời mời của bọn ong bướm lượn lờ. Lisa bắt đầu quan sát cô gái ấy kĩ càng hơn, đôi khi thấy được nét cười thoáng qua trong đáy mắt cô ấy khiến bản thân có chút thân quen kì lạ. Cả người cô gái ấy toát lên một nét thu hút kiêu kì, thoát tục với những thứ bên ngoài, cứ như mọi chuyển động của cảnh vật xung quanh không thể nào khuấy động được tâm hồn của cô gái ấy vậy. Lalisa khẽ cười, hôm nay cô nghĩ nhiều quá rồi chăng, chỉ dựa vào quan sát bên ngoài làm sao có thể nhìn thấu được một con người. Biết đâu cô nàng ấy lại chẳng biết rằng có người đang nhìn mình nên mới làm ra vẻ như thế. Nghĩ vậy Lalisa bước đến và điềm nhiên ngồi vào chỗ trống kế bên cô gái nọ. Không nói gì, chỉ ngồi xuống và để mặc thời gian trôi qua. Thêm 1 tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cô gái lên tiếng:

-Cô nghĩ trò đó có hiệu quả hay sao ? – giọng nói thoạt đầu nghe có vẻ ngọt ngào nhưng thật ra lại cho người ta cảm nhận được một sự lạnh lùng không thể nào chạm đến.

Lalisa khẽ cười, nụ cười như có như không, cô quay người lại và nhìn trực diện vào cô gái bên cạnh, ở khoảng cách gần như thế này cô phải thừa nhận là cô gái này rất đẹp, vẻ đẹp giao hòa giữa những đường nét thuần khiết của thiếu nữ và sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành. 

-Tôi không hiểu cô đang nói gì cả ? -3 ly Purple Love trong 3 giờ có phải ý nói rằng tối nay tôi và cô đều rất nhàn hạ hay không ?

Lalisa bình thản nhấp một ít rượu trong ly của mình: "Nếu cô đã nói thế thì tôi thừa nhận rằng tối nay mình vẫn đang rãnh rỗi."

-Có lẽ cô gái bàn bên cạnh đang nhìn cô nãy giờ nghe được điều đó sẽ rất vui đấy.

-Tối nay, tôi không muốn ai vui trừ tôi cả.

Bằng tông giọng trầm ấm của mình, Lalisa nói xong câu nói ấy thì cô gái bên cạnh chỉ cười nhẹ rồi lơ đãng quay đi. Phản ứng đó làm cô có chút giật mình, thầm nghĩ rằng đây thật sự là một cô gái đăc biệt, loại con gái bộc trực bình thường sẽ không ngần ngại mà hỏi ngay rằng "Tại sao ?" và đó là loại dễ đối phó. Lalisa trước giờ luôn thích những cô gái phục tùng mình và những cô nàng bộc trực chính là loại con gái ấy. Cô không thích giữ những người phụ nữ quá thông minh và sắc sảo ở bên cạnh bởi vì họ thường cậy vào những lợi điểm ấy để làm loạn lên rồi chẳng bao lâu sẽ lại khiến bản thân mình trờ nên tầm thường và nhiễu sự. Nhưng lúc này cô lại cảm thấy cô gái này không giống như vậy, sự thờ ờ của cô ấy dường như đã gợi lên chút hứng thú trong cô. Lalisa đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào thì một anh chàng phục vụ đến nói nhỏ vào tai cô gái kia lời gì đấy rồi cả hai cùng rời đi, nheo mắt dõi theo dáng người tự nhiên đi vào căn phòng VIP của quán bar thì trong tâm thức Lalisa bỗng bật ra một câu hỏi đầy cảm thán: "Chẳng lẽ bây giờ gái bao cũng tự mang cho mình cái điệu bộ thanh cao như thế hay sao ? ".

 -Thưa cô, tiểu thư vừa rồi nói là mời cô 3 ly rượu ạ - anh chàng phục vụ quầy lễ phép bày trước mắt Lisa 3 ly Gin vẫn còn đang sóng sánh.

-Cô gái vừa rồi sao ?

-Vâng ạ.

-Cô ta còn nói gì nữa không ?

-Thưa không. Chỉ dặn mời cô 3 ly thôi ạ – Lisa nghe anh chàng ấy nói xong thì mỉm cười đưa cho anh ta chút tiền boa và cũng đi khỏi nơi đó. Trước khi đi cũng không quên ngước nhìn về phía căn phòng trên cao, lắc đầu tự nói cô gái kia quả thật kì lạ, cô trước giờ đây là lần đầu tiên bị một người con gái dùng lễ trả lễ như vậy, nên có chút cảm thấy tổn thương đến lòng tự trọng của mình.

-------------------------------------

Nhiều ngày sau đó Lalisa bận rộn với công việc vì thế cũng quên khuấy đi sự hiện diện của cô gái ấy. Là một người trẻ tuổi, có năng lực lại có tham vọng, mặc dù chưa tới 30 cô đã làm CEO của một công ty lớn trong lĩnh vực điện lạnh, LMC, là thành quả của cô và một người bạn cùng nhau tạo dựng. Minnie, hai người họ gặp nhau từ thời đại học đều là người có tham vọng và hiểu rõ tâm tính như nhau nên chẳng mấy chốc kết thân, rồi trở thành một cặp đôi ăn ý trên thương trường. Mấy năm nay, cô vất vả ở thị trường bên Mỹ, còn Minnie lo lắng tình hình ở Hàn Quốc, người trong kẻ ngoài phối hợp ăn ý với nhau nên chẳng mấy chốc đưa tên tuổi của công ty đi lên, tuy hiện thời vẫn chưa gọi là đứng đầu nhưng sức trẻ dồi dào cô tin sau này chắc chắn sẽ trở thành mạnh nhất. 

Tuổi trẻ lại thành công từ rất sớm như vậy, Lalisa cũng chẳng muốn chối rằng trong lòng luôn có chút hãnh tiến về bản thân, đôi khi nhìn thấy cái ngu ngốc của nhiều người thật sự lộ ra vẻ chán ghét chẳng thể nào che đậy được. Minnie vẫn hay nói đùa với cô rằng: "Kiêu căng như cậu thì suốt cả đời cũng chẳng thể thấy nỗi chân tình đâu."

Lúc đó Lisa cũng chỉ cười rồi cho qua, cô không phải là không tin vào tình yêu chỉ là không tin vào bản thân mình có thể chấp nhận vì một người yêu đến chết đi sống lại, dù đau khổ triền miên cũng tự nguyện lao vào, cô nghĩ loại tình cảm ấy đẹp đẽ nhưng quá phù phiếm, chỉ sợ bản thân lại chuốc thêm phiền muộn rồi lại gây đau khổ cho người khác, lần nữa mà thôi. 

Tối nay sau khi giải quyết xong hết công việc Lisa quyết định đến EL trước khi trở về Seoul. Ngồi xuống chưa được bao lâu thì cô gái hôm nọ cũng đến, so với lần trước hôm nay cô gái ấy còn thu hút hơn rất nhiều. Cô ấy mặc một chiếc váy đen gợi cảm, cẩn thận khoe ra những đường cong trên cơ thể mình mà không cần phải quá phô trương, gương mặt thanh thoát với ánh mắt trong veo đến say lòng người, bờ vai thon gầy lộ ra dưới ánh đèn cùng đường xương quai xanh đầy nữ tính, dáng vẻ vừa yếu đuối, dịu dàng lại vừa có vẻ xa cách đầy mị hoặc, hệt như một đóa hồng xinh đẹp rực rỡ nhưng đầy gai nhọn, khiến người khác muốn đến gần lại chỉ có thể khao khát nhìn nó từ xa. Khi cô gái ấy nở nụ cười, Lalisa thấy ngơ ngẩn, rồi say mê, đến quyết định rằng tối nay bằng mọi giá cô phải có được cô gái ấy trong vòng tay của mình. Là tình một đêm cũng được, là gái bao cũng được, thứ bản thân muốn có thì cô chưa bao giờ từ chối cả.

-Tôi có thể ngồi đây không ? – hỏi một câu lấy lệ rồi nhanh chóng ngồi xuống, Lisa không nghĩ là tỏ ra lịch sự hòa nhã sẽ có tác dụng với cô gái này.

-Tôi không đồng ý thì cô cũng ngồi, vậy hỏi tôi để làm gì chứ ?

Nhẹ chạm vào ly của cô gái ấy: "Để mở đầu câu chuyện thôi."

-Có tác dụng sao.

-Đương nhiên.

 -Cô vẫn luôn tự tin như vậy à ?

-Tự tin của tôi là có cơ sở. Bằng chứng là cô đã nói với tôi được 3 câu rồi trong khi tất cả những kẻ ở đây đều bị cô dọa mà sợ.

Cô gái nọ nhìn Lisa rồi nở một nụ cười quyến rũ nhưng không ngọt ngào vì nó là độc dược xuất phát từ sự lạnh lẽo tận sâu trong đáy mắt kia.

-Tôi đáng sợ như thế sao ?

-Không. Cô rất đặc biệt.

-Vậy nói cho tôi biết – thỏ thẻ như đang nói với tình nhân của mình, cô gái ấy quay người về phía Yuri, khiêu khích bắt chéo chân khoe cặp đùi thon thả trắng ngần – Tôi đặc biệt như thế nào ?

Khẽ nhếch mép cười vì nghĩ rằng đã đạt được mục đích, Lalisa tiến lại gần thổi nhẹ vào vành tai của cô gái ấy hơi thở nóng bỏng còn thoảng mùi thơm của rượu: "Đi cùng tôi, rồi em sẽ biết."

Lại là nét cười đầy mê hoặc đó, cô gái di nhẹ ngón tay mình lên từng đường nét trên gương mặt Lisa, cô có thể thấy rõ ràng từng hoa văn trên chiếc vòng tay bằng bạc của cô ấy, sự đụng chạm hờ hững này rất nhẹ nhàng nhưng sức nóng từ ngón tay đẹp đẽ kia khiến sóng lưng Lisa nhộn nhạo, trái tim khẽ đập nhanh một nhịp vì những dục vọng đang dâng cao, cô không ngờ chỉ một động tác nho nhỏ như vậy thôi mà cô gái này hầu như khơi gợi được hoàn toàn khao khát trong cô.

 Nhận thấy người đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt dường như có lửa, cô gái ấy lại có vẻ giễu cợt rời bàn tay khỏi gương mặt Lisa rồi lạnh lùng nói:

-Xin lỗi tối nay tôi không rãnh, đành từ chối vậy – nói xong thì bình thản đứng dậy và quay lưng bước đi.

Lalisa sững người trong vài giây rồi đôi chân mày hơi nhíu lại khi nhìn theo bóng lưng cô gái ấy, ngọn lửa dục vọng trong người nhanh chóng tắt ngúm để thay thế bằng cảm giác tức giận âm ỉ, cô là lần đầu tiên bị người khác bỡn cợt như vậy. Cô ta cố tình khiêu khích rồi lại tỏ vẻ khinh thường mà bỏ đi, cũng chẳng phải là con gái nhà lành bị trêu ghẹo rồi thẳng thừng từ chối, rõ ràng là một cô nàng hồ ly biết cách đùa giỡn với khát vọng của người khác. Bước nhanh vài bước đuổi theo, Lisa giữ tay cô gái ấy lại và buộc cô ta phải xoay người đối diện với mình. Rì rầm từng tiếng dứt khoát, cô nói:

-Cô nghĩ mình là ai vậy ? Cô muốn bao nhiêu, ra giá đi.

Cứ nghĩ khi nói xong những lời ấy cô gái kia sẽ tức giận đốp chát lại nhưng cô ta cũng chỉ cười lạnh rồi đáp:" Vậy một đêm của cô giá bao nhiêu ? Cứ nói đi, tôi sẽ bao."

-Cô...

Cô gái thấy Lisa tạm thời cứng họng không đáp thì dứt khoát gạt tay cô ra, nhưng chỉ vừa đi được vài bước đã bị một vòng tay siết chặt lấy hông mình, lại là giọng nói trầm ấm đầy quyến rũ đó: "Giá của tôi chỉ đúng bằng em thôi, không nhiều hơn đâu. Em hoàn toàn đủ điều kiện để trả " – cô dường như còn cảm nhận được nụ cười qua khóe miệng đang đặt nụ hôn lên vành tai của mình nữa, thật lòng kẻ này không chỉ ngạo mạn mà còn là một kẻ quá lọc lõi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác nữa. 

Từng cử chỉ và đụng chạm của kẻ đó rõ ràng đã phần nào khiêu khích được khả năng chịu đựng của cô. Không thể chối bỏ rằng vòng tay của kẻ đó vừa mạnh mẽ bá đạo lại vừa nồng ấm dịu dàng khiến cơ thể cô không khỏi sinh ra phản ứng. Chỗ của hai người họ đang đứng lúc này là một hành lang nhỏ gần cửa ra vào, vừa hẹp vừa tối mà hai người lại đứng gần nhau như thế, thân thế tiếp xúc gắt gao, vừa cảm nhận được thân nhiệt như thiêu đốt tim gan của đối phương vừa lắng nghe được nhịp thờ đầy gấp gáp của những cặp đôi đang bận mê luyến xung quanh, không những khung cảnh mà cả không khí xung quanh cũng đầy dục vọng.

 Lalisa nhận thấy người trong vòng tay mình đang chuẩn bị giẫy giụa thì xoay người cô ấy lại và từng bước chậm rãi giam giữ cô gái ấy vào bức tường bên cạnh, hơi thở đã có phần gấp gáp của cô ấy khiến Lisa cũng bắt đầu nôn nóng theo, đôi bàn tay không chịu yên phận vuốt nhẹ sóng lưng rồi lại siết chặt bên hông nhằm dán thân thể hai người dính sát vào nhau. Đôi môi nhỏ xinh vừa buông lời mỉa mai kia đã bị Lalisa nuốt gọn, môi cô ấy có mùi vị như rượu vang đỏ vậy, ngọt dịu và cũng rất thơm tho, Lalisa cắn mút rồi lại mơn trớn, vừa trêu đùa vừa tận hưởng. Cô gái này có phải là quá kiêu ngạo rồi hay không, không những không đẩy Lisa ra mà ngược lại còn phản kích trêu đùa lại cô. Cắn mạnh vào vành môi Lisa và thừa dịp tiến sau vào thách thức chiếc lưỡi của cô cùng chơi trò đuổi bắt, từng cử động của thân thể cô khiến Lalisa dường như lạc lối trong mê loạn, cứ thế đắm chìm vào cảm giác chinh phục không ngừng cô gái bướng bỉnh trong vòng tay. Hai người họ quấn quít rất lâu cho đến khi tiếng động từ bên ngoài truyền vào khiến cả hai giật mình. Một anh chàng tuổi choai choai chạy vào và la hét:

-Cảnh sát, cảnh sát đến.

Tiếng hét vừa dứt ngay lập tức chuyển động từ bên trong và bên ngoài dội thẳng vào tai Lisa, cô nhìn đám người đang chạy tán loạn kia rồi lại nhìn cô gái bên cạnh. Chuyện của bọn họ đang hồi tốt đẹp nên cô không muốn bị cắt ngang một cách vô duyên như vậy, với lại bản thân cô lại là người làm ăn kinh doanh sao thể có dính dáng đến những chuyện như thế này được. Nghĩ là làm, Lisa nắm tay cô gái ấy và trở ngược vào trong.

-Chúng ta đi đâu ? Cô không thấy là cảnh sát đến rồi sao, chạy trốn là có tội đấy.

-Dẹp bọn chúng đi, tôi với em còn chưa xong chuyện mà.

Cô gái nhìn theo dáng lưng của Yuri, đáy mắt lộ ra hai ba phần thích thú, người này dường như luôn xem bản thân mình là trung tâm của sự việc, hành sự dứt khoát có phần ngạo mạn. Dám mở miệng nói là muốn bao cô thì chắc chắn không phải là kẻ có gia thế bình thường rồi.

Lisa mở một cửa sổ lớn trong căn phòng dùng để vật dụng rồi quay lại nói:

-Trèo ra đây rồi men theo ban công tầng dưới là ra ngoài được rồi. Tôi sẽ nhảy xuống trước, em cứ theo sau nhé.

Nói xong thì cô đã mau lẹ nhảy xuống một mái hiên được xây dựng chìa ra ngoài, phủi nhẹ bụi đất xung quanh, Lisa đưa hai tay ý bảo cô gái kia nhảy xuống. Nhưng hơn một phút trôi qua cô ấy vẫn chỉ nhíu mày nhìn cô, ánh mắt thoáng biểu lộ sự lo lắng, lúc này dáng vẻ cô ấy không còn là một nàng hồ ly quyến rũ nữa mà lại giống con mèo nhỏ cần được người ta săn sóc bảo vệ hơn.

-Tôi...không nhảy đâu – giọng điệu yếu ớt ngập ngừng vang lên khiến Lalisa cảm giác trái tim mình vừa được một làn gió nhẹ thổi qua. Thấy cô gái kia định quay đầu bỏ đi thì cô liền nở một nụ cười dịu dàng như dụ dỗ một đứa trẻ, Lisa đưa hai tay lên phía trước, trầm ấm đầy tin cậy nói:

- Tin tôi. 

Tin tôi

Giữ những thanh âm ồn ào vang vọng ở phía sau, nơi này tĩnh lặng đến không thể nào chạm đến được, hai từ người kia vừa thốt lên bỗng khiến ánh mắt cô gái khẽ xao động vì cảm giác thân quen phảng phất trong tâm trí cô, dường như cũng từ rất lâu rồi cô đã từng tin tưởng như vậy. Nhưng bây giờ đứng trước một người hoàn toàn xa lạ lòng cô lại trỗi lên những rung động hoàn toàn mới mẻ đó.

-Em không muốn quay lại và gặp rắc rối với cảnh sát chứ. Ngoan, nhảy xuống đi.

Khẽ chớp nhẹ hàng mi để xua đi màn sương mỏng đang dần bao quanh khóe mắt, cô đang nghĩ gì thế này, sao lại để miệng lưỡi ngọt ngào của người kia phỉnh nịnh bản thân mình được, nắm nhẹ cổ tay mình cảm nhận sự lạnh giá từ kim loại, cô hít một hơi sâu xua đi chút yếu mềm thoáng qua rồi quyết định nhảy xuống, cơ thể chưa kịp chạm đất đã được đôi tay của người đó nhanh chóng ôm vào lòng:

-Có tôi ở đây rồi, em sẽ không sao cả.

-Sao cô lại biết lối đi này vậy ? – cô gái lên tiếng hỏi khi cả hai người họ đang đi xuống một cầu thang cũ kĩ dẫn ra bên ngoài.

-Tôi từng làm việc ở đây 1 năm, lúc trước nó chỉ là một quán bar bình thường thôi, tuy bây giờ đã khác xưa nhưng nhiều thứ vẫn không thể nào thay đổi được. Phải rồi, tôi chưa biết tên em, tôi là Lalisa Manoban, còn em tên gì ?

Cô gái nọ lại để Yuri bế mình xuống lần nữa và trả lời không hề do dự: "Ji Eun, Lee Ji Eun."

-Được rồi, Ji Eun. Bây giờ em muốn đi đâu hay là tôi đưa em về nhé ?

-Là về chỗ cô hay về chỗ tôi ?

-Sở thích của tôi vẫn là ở chỗ của mình sẽ tốt hơn.

-Vậy thì sở thích của tôi chính là không theo sở thích của người khác mới là tốt nhất.

Lalisa bật cười: "Haizz, tôi thích dáng vẻ lúc nãy của em hơn, cũng thích ánh mắt long lanh khi nãy nữa. Thật đáng tiếc, cáo thì không thể giả dạng mèo ngoan lâu được."

-Cô cũng chẳng phải là bác thợ săn, giống một con sói chờ ăn thịt con mồi hơn.

Lalisa nghe thế thì cũng không cần giấu giếm gì nữa, thuận tiện ôm lấy cô gái họ Lee vào lòng vuốt ve: "Ji Eun à, tôi thật sự tò mò muốn biết là cái miệng nhỏ này của em lúc cùng tôi sẽ như thế nào, có còn sắc sảo, đáo để như vậy hay không ?"

Cô gái vừa định mở miệng trả lời thì một anh chàng cảnh sát từ xa hét vọng tới: "Này hai người kia, có phải mới từ trong đó trốn ra không hả ?"

Lisa thầm nguyền rủa trong lòng rồi không chần chừ nắm lấy tay cô gái bên cạnh chạy đi thật nhanh, anh chàng cảnh sát ấy cũng liền dai dẳng bám theo hai người họ. 

-Đứng lại, hai người kia đứng lại. Tôi nói đứng lại.

Cô gái kia bị Lalisa kéo tay, vừa chạy vừa hổn hển:

-Này...tại...tại sao lại phải chạy vậy ?

-Nếu không thì chúng ta sẽ bị tạm giam cả đêm, với thân phận của tôi thì không được phép dính vào rắc rối. 

-Đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

-Khốn kiếp – Lisa quay đầu lại cố nhớ mặt anh chàng cảnh sát kia rồi tăng tốc.

Khí trởi ban đêm như bao bọc lấy toàn thân của cả hai khi guồng chân họ cứ nhanh mãi nhanh mãi. Đã lâu lắm rồi Lalisa không chạy như thế, không cần quan tâm đến hình tượng địa vị của mình, để mặc cho từng cơn gió lạnh ào ạt cuốn ngang qua cơ thể, giống như thời thơ ấu chạy đuổi nhau đến mệt nhoài rồi cùng cười lớn trong vui vẻ. Chợt cảm thấy người phía sau đang siết chặt lấy bàn tay mình Lalisa liền kéo cô ấy vào một con hẻm nhỏ và dùng thân người che lấy cô ấy lại. Hơi thở nặng nề cùng tiếng tim đập mạnh mẽ của cả hai hòa lẫn vào nhau. Đợi cho đến khi tiếng động ồn ào của người phía sau nhanh chóng qua đi trả lại không gian yên ắng, vắng vẻ thì cả hai nhìn nhau trong im lặng một lúc lâu rồi cùng bật cười thành tiếng. Lalisa say mê nhìn cô gái trong vòng tay mình, nụ cười tươi tắn của cô gái ấy khiến cô muốn chiếm hữu nó cho riêng mình để chỉ mình cô được nhìn thấy và thưởng thức nó mà thôi.

 -Ji Eun, em thật sự là một cô gái rất đặc biệt – Lalisa thì thầm nói.

Cô gái tên Ji Eun chưa kịp phản ứng gì thì đã bị người kia cúi người xuống chiếm trọn đôi môi cô một lần nữa, nụ hôn lần này so với lúc nãy có phần gấp gáp và ham muốn hơn rất nhiều. Mùi vị của cô gái ấy nồng đậm lên từng ngóc ngách trong khoang miệng của Kwon Yuri, cô như muốn nuốt tất cả mọi thứ của Lee Ji Eun vào bụng, đôi bàn tay tham lam không ngừng mơn trớn, phác họa từng đường nét quyến rũ kia. Sức nóng từ thân nhiệt cả hai tỏa ra như thiêu đốt mọi tế bào trong cơ thể, khiến nó liên tục kêu gào được giải thoát, được thăng hoa tại giới hạn của đam mê.

 Cô gái họ Lee không biết bằng cách nào cô lại thỏa hiệp và hưởng ứng theo cơn sóng tình của người kia như vậy, cô chỉ biết là đêm nay cô cảm thấy rất cô đơn và cần một ai đó ở bên cạnh mình. Khi tấm lưng chạm đến mặt giường êm ái thì cô mới ý thức được rằng cả hai người đã vào một khách sạn nào đó, hơi lạnh bao trùm lấy cơ thể gần như đã trần trụi khiến cô run rẩy, vòng cánh tay qua cổ người bên trên để giữa cả hai không còn một khoảng trống. Da thịt cọ sát vào nhau đầy thỏa mãn. Lalisa vẫn tiếp tục hôn cô theo cách cuồng si và đầy dục vọng nhất, bàn tay cùng cái lưỡi quái quỉ của kẻ đó dường như có lửa khi miết lên từng tấc da thịt của cô. Có dịu dàng, có đau đớn, có kích thích. Khoái cảm không thể nào kiềm nén khiến cô chỉ có thể bật ra từng tiếng rên rỉ đầy mời gọi:

-Uhmm...đừng...đùa nữa...Lalisa cười hài lòng khi nghe cái miệng nhỏ đáo để kia cất tiếng cầu xin, bản thân cô giờ đây cũng đã không thể nào kiềm chế được ngọn lửa trong người mình nữa rồi, vẫn hôn như tôn thờ lên cơ thể nữ thần kia, dưới ánh đèn mờ ảo mông lung cô nhìn thấy được một vết sẹo nhỏ trên trán của cô gái, yêu thương hôn nhẹ lên nó trong khi bàn tay đã nhanh chóng tìm đến địa phận bên dưới, vuốt ve, âu yếm đầy trân trọng.

-Lee Ji Eun, em...thật sự...thật sự rất đặc biệt...

-Uhmm...đừng...Á....Lalisa vừa hôn vừa tích cực không ngừng ra vào bên dưới để thỏa mãn cả hai người, tiếng thở nặng nhọc cùng tiếng rên rỉ liên tục vang lên khiến không gian ngày một nóng bỏng, giới hạn cuối cùng được đẩy lên cao cao mãi như đi một đoạn thác ghềnh cuối cùng đi theo tiếng hét đầy mê hoặc là sự tự do buông thả cùng những rung động khoái cảm ồ ạt tiến đến không ngừng.

Lalisa dịu dàng đưa đẩy lần cuối để cô gái bên dưới đạt được thỏa mãn cao nhất, cô nở một nụ cười yêu chiều rồi nằm phủ phục xuống, đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh đang được một lớp sương mờ bao quanh cơ thể ửng hồng, thật là một cảnh tượng đẹp đẽ và mê hoặc lòng người. Nhưng khi cô vươn tay định ôm cô gái ấy vào lòng thì nhận được một câu cự tuyệt lạnh lùng khiến cho đến nhiều năm sau khi nhớ lại vẫn không thể tin được rằng lời nói có thể dập tắt sự nồng ấm trong lòng một cách nhanh chóng và triệt để đến như vậy.

-Đừng ôm tôi. Tôi muốn ngủ.

Bạn có thể tượng tượng được rằng vài phút trước còn nồng nhiệt quấn lấy nhau, vài phút sau, khi dục vọng đã qua đi một câu từ chối cho hành động ôm ấp thì sẽ khiến tâm trạng lạnh lẽo đến cỡ nào. Nó giống như một lời nhắc cho quan hệ của hai người rằng chỉ là xác thịt mà thôi. Lalisa không còn cách nào khác là phải thu tay lại và trở mình tự tìm đến giấc ngủ, đó cũng là lần đầu tiên con người kiêu ngạo trong cô cảm thấy bản thân vô lực đến như thế.

---------------------------------------------

Trời vừa tờ mờ sáng hôm sau thì Lalisa bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình, cô uể oải bắt máy và nghe được tiếng trách mắng *** gắt từ đầu dây bên kia.

-Đồ chết tiệt họ Manoban nhà cậu, tại sao tới bây giờ vẫn chưa về công ty hả ? Cậu đang ở đâu ?

-Busan.

-Cái gì ! Không phải tối qua cậu bay chuyến bay muộn về Seoul sao ?

-Ờm, có chút chuyện.

-Chuyện gì ?

Lalisa quay đầu lại nhìn tấm lưng trắng ngọc ngà bên cạnh rồi đáp: "Một cô gái." – khi nói xong Lalisa rõ ràng là nghe được tiếng khớp xương siết chặt và cả tiếng nghiến răng ken két nữa.

-Giỏi lắm. Đồ chết tiệt, tôi bận bù đầu bù cổ còn cậu thì ở đó mà hưởng sung sướng, về ngay. VỀ NGAY CHO TÔI !

-Được rồi, tôi về liền đây – Lisa cúp máy rồi yên lặng thu dọn quần áo của mình trong khi ánh mắt vẫn không thể nào rời khỏi cô gái trên giường. Đêm qua nồng nhiệt là thế mà ngay sau đó cô nàng này có thể dội cho cô một gáo nước lạnh như vậy, giờ nghĩ lại đúng là bản thân mình giống như được cô nàng này "bao" vậy.

-Lee Ji Eun, tôi sẽ nhớ em rất nhiều đấy – nói rồi cô đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô gái ấy rồi rời đi. Ngày hôm đó, trong tâm trí cô là một ngày rất đẹp và nó cũng trôi qua rất nhanh, cũng giống như thời gian sau này, cô từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại cô gái đặc biết ấy thêm một lần nào nữa.

------------------------------

Cô gái tên Ji Eun tỉnh dậy lúc trời đã gần chiều, sau một đêm dài mãnh liệt khiến cả cơ thể cô đều mệt nhoài vô lực. Nhưng cô không thể nán lại ở đây lâu vì cô vẫn còn việc cần phải giải quyết. Khi lê tấm thân chuẩn bị bước vào phòng tấm thì vô tình nhìn thấy một mẩu giấy đặt trên bàn

Gọi cho tôi khi em tỉnh dậy. 

0211 – 327 – 0705.

Ánh mắt trong veo không biểu lộ chút cảm xúc nào khi nhìn thấy những dòng chữ ấy. So với cái nhìn long lanh ẩn sương mờ tối qua đúng thật là hai con người khác hẳn. Cô bước vào phòng tắm rồi tiện tay vứt mẩu giấy ấy vào sọt rác. Một cách vô cùng bình thản. Tình một đêm thì cần thiết phải lưu luyến làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro