CHAP 18 + 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 18

Sau khi từ nhà họ Hwang ra về, Tiffany dặn dò TaeYeon chở Seo Hyun về nhà Jessica trước, còn cô bởi vì bản thân muốn an tĩnh suy nghĩ lại mọi chuyện nên sẽ một mình trở về đó. TaeYeon đương nhiên là không dám phản đối ý kiến của Tiffany, nhưng cô vẫn mong nhìn được những nỗi niềm hiện hữu trong đáy mắt cô ấy lúc này, từ lúc bước vào nhà mẹ ruột với khí thế bừng bừng cho đến lúc nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi và thay bằng sự im lặng, trầm mặc thì Tiffany vẫn chưa cho TaeYeon có cơ hội được đối diện với ánh mắt của cô ấy lần nào. Điều này làm cho TaeYeon vừa có điểm mất mát lại vừa có điểm lo sợ nên cô cứ lẳng lẳng lái xe theo phía sau Tiffany xuống đoạn đường về nhà.

-------------------------------------

-Vậy ra Soo Young đã nhận ra được tôi ngay từ lần đầu gặp mặt, đúng không ? So với 7 năm trước thì tôi thế nào ?

Jessica vừa cười nói vừa đung đưa hai chân của mình trên xích đu, trông cô lúc này chẳng khác gì một cô con vô tư đang trò chuyện cùng với một người bạn học. Nụ cười của Jessica cũng cứ xinh đẹp như thế mà dễ dàng làm lóa mắt người bên cạnh. Có lẽ những câu chuyện vui từ nhiều năm trước và men rượu chính là một sự kết hợp hoàn hảo, khiến tâm trạng con người ta sau nhiều ngày phiền chán cũng trở nên cởi mở và thoải mái hơn. 

Ánh mắt trong veo lấp lánh dưới ánh trăng cùng gò má ửng hồng của Jessica lúc này thật khiến cho lòng Soo Young có chút loạn, khóe môi cũng vô thức mỉm cười đáp lại: “Nếu khen là Jessica so với hồi trước còn đẹp hơn thì có tính là giả tạo hay không ? Tôi thật lòng sẽ rất buồn nếu Jessica không tin lời tôi nói đấy.”

-Vậy tôi rộng lượng tin Soo Young vậy, ít nhất thì bản thân mình cũng không thiệt thòi mà. Nhưng Soo Young chưa trả lời câu hỏi đầu tiên đấy, có phải Soo Young nhận ra tôi ngay từ lúc đầu hay không ?

Thấy Soo Young thản nhiên gật đầu đồng ý rồi tung người lên cao khiến chiếc xích đu của cô ấy lắc lư bay thật xa, Jessica liền nhíu mày nói với theo: “Vậy tại sao không nói cho tôi biết chứ ? Còn chơi trò làm người xa lạ nữa.”

Soo Young có chút oan ức, liền dừng lại rồi than thở: “Nhưng thời gian qua lâu tới nỗi Jessica đã quên mất tôi từ lâu rồi, thế thì nhắc lại để làm gì.”

-Nhắc lại thì tôi sẽ nhớ. Chắc chắn đó. – Jessica kiên quyết khẳng định, trong dáng vẻ cô hiện giờ thật giống như một cô bé đang cố chứng mình với người lớn rằng nó đã lớn. Vừa đáng yêu vừa có chút trẻ con trong lời nói, Soo Young tự hỏi không biết có phải là Jessica đã say rồi hay không, mà sao lời nói cùng cử chỉ của cô ấy với cô so với thường ngày lại khác xa nhau nhiều đến như vậy. 

Thật sự thì Jessica không say, cô chỉ là hơi chếnh choáng đầu óc một chút, nhưng vì buối tối hôm nay được gặp những người bạn cũ. Cô như sống lại những tháng ngày tự do trước đây, khiến tâm trạng của bản thân vô cùng vui vẻ và thoát ly được những ý nghĩa phiền não mấy ngày qua. 

-Hôm mọi người đi, tôi đã không biết vì còn bận mua đồ trên thị trấn. Giá như lúc đó được chào tạm biệt với mọi người thì tốt biết mấy. – Soo Young đột nhiên lên tiếng nói, thanh âm trong đó mơ hồ buồn bã như vẫn còn tiếc nuối về việc ngày ấy rất nhiều.

-Vậy bây giờ nói cũng được mà. Tạm biệt và xin chào. Nói cùng một lúc sẽ rất là tiện nha. – Jessica nói xong thì chính cô cũng phải bật cười với ý tưởng ngớ ngẩn của mình.

Nhưng Soo Young lại không nghĩ là điều đó buồn cười, bởi vì tiếng cười của Jessica tựa như tiếng chuông ngân mà cô chỉ muốn nó vang mãi. Soo Young nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt trong veo của cô ấy. Tia nhìn ấm áp đến độ Jessica cảm thấy không khí xung quanh dường như có điểm kì dị, ngượng ngùng. Khi Jessica chuẩn bị quay mặt đi nơi khác thì Soo Young lại nhẹ nhàng lên tiếng, chất giọng không quá đặc biệt nhưng lại thật dịu dàng dễ nghe:

-Tạm biệt…

…và xin chào. Chúng ta đã từng gặp nhau ở Mông Cổ 7 năm về trước rồi, em còn nhớ tôi không…Jessica Jung ?

Khi nói lời tạm biệt thì có lẽ việc tiếp theo sẽ là chia xa. 

Ngày trước không nói được, thì bây giờ sẽ nói…

…sau đó lời tiếp theo chính là xin chào. 

Vậy có nghĩa là quãng thời gian dài 7 năm dài chưa từng tồn tại giữa chúng ta.

Giống như nụ cười hôm nào đó, vẫn còn vẹn nguyên, chưa phai nhạt bao giờ.

Jessica bất chợt không biết nên phản ứng như thế nào trước lời nói mang thanh âm quá dịu dàng của Soo Young, quãng thời gian họ quen biết nhau cô cũng chưa từng có cảm giác kì lạ về mối quan hệ giữa hai người họ như thế này. Đang lúng túng lựa chọn lời nói của mình thì từ trong khóe mắt, Jessica nhìn thấy có dáng người đang đi lại gần.

----------------------------------------

TaeYeon bước từng bước thật chậm rãi đi theo bóng lưng của Tiffany, nằm trong bàn tay cô hiện giờ là bàn tay nhỏ xíu của Seo Hyun. Cả ba người họ đã duy trì vị trí như vậy cũng được một lúc rồi và TaeYeon vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi Tiffany, chờ cô ấy quay lại để nói với cô những điều cô ấy muốn nói. 

Còn Tiffany thì hiện tại trong lòng cô so với lúc vừa rời khỏi nhà ba mẹ mình thì đã tĩnh lặng hơn rất nhiều. Nhưng có một việc vẫn còn khiến cô day dứt mãi không thôi, đó chính là giây phút nhìn thấy TaeYeon quỳ dưới đất và giọng nói nghẹn ngào cầu xin appa của cô. Có ai biết được rằng trái tim của Tiffany lúc đó đã đau đớn đến mức nào hay không, tựa như có ai đó dùng bàn tay của mình bóp nghẹn nó lại, khiến cô vừa nức nở vừa thấy khó thở vô cùng. 

Cô trách gia đình mình một phần nhưng lại muốn trách Kim TaeYeon tới 10 phần như vậy. Tiffany không thể tượng tượng được là trước khi cô đến đó thì TaeYeon đã chịu bao nhiêu lời trách móc và nếu như cô đến chậm vài phút hay thậm chí không đến thì Kim TaeYeon sẽ còn bị dằn vặt đến mức nào nữa. Có rất nhiều điều Tiffany không biết nhưng lại cô có thể biết chắc một điều, đó chính là TaeYeon sẽ không bao giờ chịu nói cho cô biết những uất ức trong lòng mình cả. Con người đó không ưa phản kháng, với người lạ đều luôn ôn hòa, tốt bụng nên với những người thân thiết thì càng chỉ biết nhẫn nhịn và chịu đựng mà thôi. 

Lúc trước đối với tính cách này của TaeYeon thì Tiffany yêu nhiều hơn ghét, nhưng bây giờ thì cô lại vừa ghét vừa yêu. 

Vì sao lại không chịu nói cho cô biết những ấm ức và áp lực trong lòng mình ?

Vì sao lại giấu giếm cô nhiều chuyện như vậy, để rồi vô tình chính nó đã tạo ra một khoảng cách cho cả hai người?

Vì sao lại ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng cô cần một cuộc sống phù phiếm, sa hoa hơn là chính hạnh phúc của gia đình họ ? 

Vì sao cho đến tận cùng Kim TaeYeon vẫn là một kẻ ngốc, thà để mặc cho cô trách mắng chứ không chịu nói cho cô biết nỗi lòng của mình ?

Một mình chịu uất ức, đã đau đến mức nào rồi chứ ?

-KIM TAEYEON, ĐỒ NGU NGỐC !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

TaeYeon giật mình vì Tiffany bỗng nhiên hét lên tên cô như vậy. Còn ở bên cạnh, TaeYeon cũng cảm nhận được bàn tay nhỏ xíu của Seo Hyun đang siết chặt lấy tay mình. TaeYeon nuốt khan và hạ thấp giọng rụt rè nói: “Fany à, em không sao chứ ? Nếu muốn đáng muốn mắng gì thì em cứ làm, đừng như vậy, Tae và Hyunie sợ lắm.”

Hai vai Tiffany bỗng rung lên nhè nhẹ, rõ ràng là cô ấy đang khóc. Dù không nhìn thấy được gương mặt của Tiffany lúc này nhưng chỉ cần biết được là cô ấy đang khóc thì tâm TaeYeon đã rất đau rồi. Cô vỗ nhẹ bàn tay của Seo Hyun an ủi con bé rồi một mình bước đến gần Tiffany của cô.

-Fany à… Tae sai rồi, tất cả là lỗi của Tae. Em đừng khóc nữa có được không? Em khóc làm Tae đau lòng lắm, Fan…Au…

Câu nói chưa kịp hoàn thành thì TaeYeon đã phải nhận vô số cú đánh rơi xuống vai mình từ người đối diện. Theo từng cú đánh của Tiffany là từng ấy giọt nước mắt của cô rơi xuống. 

-Đồ ngốc, đồ ngu ngốc Kim TaeYeon…Đáng ra nên nói cho tôi biết mọi chuyện…Tại sao lại giấu tôi…Tại sao lại không nói cho tôi biết là Tae đã khổ sở thế nào...Đồ ngốc này….

TaeYeon không hề né tránh mà chỉ đứng yên chịu đựng sự giận dữ của Tiffany, có trời mới biết cô thà để cô ấy đánh cô chứ không muốn nhìn thấy cô ấy khóc nức nở như thế này. 

-Tại sao phải một mình chịu khổ…tại sao lại không nói cho tôi biết…tôi mà lại cần những thứ kia hay sao…Đồ ngốc này…

Sau khoảng hơn 10 cú đánh thì sức lực trên tay Tiffany cũng giảm dần rồi cuối cùng ngừng hẳn, cô từa vào lòng của TaeYeon, chôn mặt mình trên bả vai cô ấy và tiếp tục khóc một cách dữ dội. Tựa như phiền muộn của những ngày qua đều dồn hết vào những giọt nước mắt đó để bộc phát ra bên ngoài vậy. TaeYeon đau lòng siết chặt vòng eo của Tiffany và dịu dàng vỗ về an ủi cô ấy. Được một lúc lâu sau thì ngưởi trong lòng cũng dừng thút thít lại, cất giọng nói đứt quãng vì khóc quá nhiều của mình:

-X…in…lỗi…TaeYeon ah….Em…em đã không biết…

TaeYeon nhẹ nhàng lau đi gương mặt lấm lem của Tiffany rồi mỉm cười: “Em xin lỗi gì chứ, tất cả đều là lỗi lầm của Tae…Tae chỉ mong được em tha thứ thôi Fany à.”

-Nếu hôm nay…em…em không đến thì Tae định giấu em…tất cả mọi chuyện suốt đời luôn phải không ? 

TaeYeon ngượng cười không nói, bời vì cô sợ nói ra sẽ làm Tiffany nổi giận. Vì cô biết nếu cho được lựa chọn thì cô vẫn sẽ chọn cách để một mình mình chịu khổ mà thôi.

-Đồ ngốc – Tiffany mím môi nói, thôi bỏ đi, dù sao chính là cô yêu con người này, dù vì bất kì lý do nào đi chăng nữa cũng không thể hết yêu được.

TaeYeon giữ lấy gương mặt của Tiffany và nhìn sâu vào mặt cô ấy, cuối cùng cô cũng thấy được sự ấm áp và yêu thương mà Tiffany vẫn thường dành cho cho chỉ riêng mình, TaeYeon thu hết mọi can đảm rồi nghiêm túc nói:

-Mình cùng nhau làm lại từ đầu nha em, vì chúng ta và vì Seo Hyun nữa, được không em ?

Tiffany dịu dàng nhìn người đối diện, đó vẫn luôn là người cô yêu nhất, dù sóng gió vừa rồi đã khiến cô có những giây phút tưởng chừng như chết đi, nhưng chính vì nó mà cô nhận ra được nhiều điều tồn tại ẩn giấu trong mối quan hệ của họ. Và hơn hết đó chính là cô vẫn thấy được trong tim mình cho dù thế nào cũng chỉ có một hình bóng duy nhất của một người mà thôi, đó chính là người trước mắt này, Kim TaeYeon, vẫn luôn là người đó mà thôi.

-Được, em đồng ý – Tiffany nói rồi và tặng cho TaeYeon nụ cười đẹp rạng rỡ nhất của mình.

-Yayyyyyy – TaeYeon vui mừng đến nỗi liền nhấc bổng Tiffany lên vừa quay tròn vừa hét – Tae yêu em, yêu em rất nhiều Tiffany Hwang…Haha, umma hết giận rồi Hyunie ơi, từ này cả nhà ba người chúng ta sẽ trở lại như trước…

-Yah…Kim TaeYeon bỏ em xuống…

-Không bỏ…cả đời cũng sẽ không bỏ…-TaeYeon vẫn phấn khích hét lên không ngừng, siết chặt Tiffany trong vòng tay của mình cô cũng không biết từ lúc nào từ trong khóe mắt đã ngập đầy những giọt lệ, nhưng hiện tại TaeYeon không muốn bản thân mình khóc. Những ngày qua cô đã khóc đủ nhiều rồi, giờ có được niềm vui hạnh phúc như thế này thì bất luận thế nào cũng không được khóc nữa.

----------------------------------------

Chứng kiến cảnh tượng hòa hợp đẹp đẽ trước mắt nhưng Kwon Yuri vẫn im lặng đứng một mình trong góc tối, màn đêm cùng ánh sáng của đèn đường không thể rọi đến, hoàn hảo tạo thành một màn che khuất cả thân người cô lại. Gương mặt thấp thoáng ẩn hiện khiến người bên ngoài không thể nhìn rõ được những cảm xúc của Kwon Yuri lúc này, chỉ có một đôi mắt đen sâu thăm thẳm dường như đang léo lên tia nhìn âm trầm, lạnh lẽo về phía trước. 

Việc TaeYeon và Tiffany có thể trở lại bên nhau đều nằm trong những dự đoán của cô, vì thế ngoài việc cảm thấy có chút dư vị vui mừng cho những tính toán của mình đã hoàn toàn theo đúng quỹ đạo, thì hiện tại Yuri lại không hề cảm thấy nên hoan nghênh việc có mặt ở đây lúc này của mình. Từ khi gia đình họ Kim rời khỏi nhà Tiffany thì cô đều đi theo phía sau họ, nhưng đến cuối cùng việc khiến lòng cô chấn động nhất không phải là cái ôm hạnh phúc ngay trước mắt, mà lại là hai người đang cùng nhau ở phía xa kia. 

Jessica cười vô cùng rạng rỡ với người bên cạnh là Soo Young. Yuri không quan tâm cô ấy đang cười vì điều gì mà chỉ quan tâm vì sao hai người họ lại ở cùng nhau tại một nơi thanh vắng như thế này. Đến cả một cú điện thoại của cô cũng không thèm bắt máy nhưng lại cười đến rực rỡ như vậy khi ở bên cạnh Soo Young, Yuri tự hỏi rốt cuộc có phải là Jessica đang có ý định muốn cô tức điên lên hay không, vì hiện tại Yuri cảm thấy tâm tình của mình thật sự đang khó chịu vô cùng. 

Kwon Yuri biết từ trước tới giờ bản thân mình luôn giữ trong người một lòng ích kỷ rất lớn, nếu như đó là điều cô tham muốn thì sẽ không bao giờ để người khác có thể chạm đến được, cho dù đó có là người thân cận nhất của mình cũng đều không thể. Huống hồ gì con người ta sống trên đời đến ngay cả bản thân mình đôi khi còn không thể tin tưởng nổi, thì làm sao cô tin Soo Young được kia chứ. Cậu ấy muốn bề ngoài thì có bề ngoài, muốn ngọt ngào liền có ngọt ngào, một con người ôn hòa, ấm áp như cậu ta cơ bản chính là loại người dễ gây thiện cảm với những người xung quanh nhất. Và lại dựa vào ánh mắt Soo Young nhìn Jessica, Kwon Yuri có thể khẳng định đó không phải là chút tình cảm vô vị thoáng qua, mà nó mang sự lắng đọng và trìu mến dịu dàng, tựa như ánh mắt dành cho một người mình đã thầm yêu mến từ lâu vậy. 

Nghĩ đến những điều đó thì lần đầu tiên trong đời, Yuri cảm thấy một sự đe dọa thật sự và mơ hồ có chút sợ hãi trong đó. Từ trước tới giờ cô và Soo Young chưa từng tranh giành bất kì điều gì với nhau, nhưng nếu lỡ như điều đó xảy ra thì Yuri không nghĩ là mình có thể giữ được bình tĩnh hay nắm chắc bao nhiêu phần thắng trong tay. Choi Soo Young hoàn toàn không giống với những người khác, cậu ấy thông minh và trầm tĩnh hơn rất nhiều, hơn hết cậu ấy còn là người bạn thân nhất của cô nữa. Càng nghĩ Yuri lại càng thấy tâm tình của mình trở nên buồn bực không thôi, ánh mắt đen thẫm nheo lại khi nhìn thấy cảnh Jessica ở bên cạnh Soo Young có bao nhiêu vui vẻ liền không thể chịu đựng thêm được nữa, dứt khoát quay lưng, một mạch bỏ đi khỏi nơi đó.

Jessica ngẩn người nhìn TaeYeon và Tiffany hồi lâu liền hiểu ra được vấn đề, màn la hét loạn xạ và giọng nói nghèn nghẹn vì xúc động của họ khiến cô bật cười rạng rỡ như chính niềm hạnh phúc kia đang giành cho bản thân mình vậy. Lỗi lầm thuộc về ai không còn quan trọng nữa, mà quan trọng chính là tình yêu thì cần phải có sự chân thành xuất phát từ cả hai người mới có thể hoàn hảo được. Cô đã từng nói với Tiffany rằng Kim TaeYeon rất giống với Lee Sang, nhưng lại không nói cho cô ấy biết giữa hai người họ có một điểm khác biệt rất to lớn, đó chính là cậu ấy yêu Tiffany thật lòng, vì thế đoạn tình cảm này giữa TaeYeon và Tiffany cho dù đã xảy ra sóng gió đến như thế nào thì Jessica vẫn mong hai người họ đừng nên tách rời nhau ra.

Cô quay qua nói với Soo Young, người từ nãy tới giờ cũng đang ngây người ra như mình: “Hai người đó đã làm lành rồi, thật tốt quá, tôi mừng thay cho họ đấy”

-Ừ, thật tốt quá – Soo Young lẩm bẩm nói theo, trong lòng cô có chút khâm phục người bạn của mình, thì ra Kwon Yuri thật sự có thể giúp TaeYeon và Tiffany trở về bên nhau lần nữa.

Jessica nhẹ thở ra: “Ahh, không ngờ Kim TaeYeon cũng thật lợi hại, dỗ dành được Tiffany tha thứ cho mình. Bất quá sau này chính tôi nên giáo dục cậu ta lại một chút mới được.”

-Thật ra thì, chuyện này là do…

-Chúng ta cùng nhau đi uống rượu chúc mừng đi Soo Young. 

-Hả ?

-Nào, đi nào. Chuyện vui như vậy không thể không ăn mừng được - Jessica kéo tay Soo Young đứng dậy cùng mình. 

Soo Young thấy cô ấy đột nhiên có hứng thú như vậy chỉ đành bất đắc dĩ cười nói: “Jessica, tâm tình hôm nay của em dường như rất vui vẻ.”

Jessica quay người lại trả lời: “Đương nhiên rồi, mừng cho hai người kia đã cho nhau thêm một cơ hội nữa. Hai người họ đều là bạn của tôi, cứ dằn vặt nhau mãi thì chính tôi cũng cảm thấy đau lòng mà.”

Cho nhau một cơ hội để cùng trở về bên nhau một lần nữa. 

Đó chính là điều Jessica mong muốn hay chính là ước nguyện sâu kín trong tận đáy lòng của cô. Con người ta đều là tỉnh táo trước chuyện của người khác nhưng lại thường mơ hồ trong chuyện của chính mình. 

Jessica vẫn luôn nói rằng mình không tin tưởng vào tình yêu, nhưng tự bản thân cô lại vô thức hướng sự tin tưởng của mình đến một hình mẫu tình yêu chân thành và sâu đậm. 

Điều đó có phải chăng là quá mâu thuẫn hay không ?

-Nhưng hiện tại chính là em lúc nãy đã uống rất nhiều rượu rồi, không nên uống nữa.– Soo Young nhẹ nhàng ngăn cản, mặc dù trong lòng cô mong muốn được ở bên cạnh Jessica nhiều một chút, nếu có thể như vậy thì sẽ tốt biêt bao.

-Nghĩ tôi dễ say đến thế hay sao ? Tôi nói, Soo Young đừng xem thường tôi quá đấy.

-Được rồi, được rồi, không xem thường thì không xem thường. Bây giờ tôi tiễn em lên nhà được không, ngày mai chúng ta còn cuộc hẹn với nhau nữa, hôm nay không nên uống quá nhiều.

Jessica ngẫm nghĩ lời Soo Young, cô cảm thấy rất đúng liền mỉm cười gật đầu đồng ý: “Được rồi, không cần tiễn đâu, Soo Young về đi. Hôm nay tôi đã rất vui, hẹn mai gặp lại.”

Soo Young cảm thấy đúng là không phải Jessica say mà là chính cô đang say. Say rất nhiều lần trong buổi tối ngày hôm nay bởi vì một Jessica với nụ cười rực rỡ và đáng yêu mang cảm giác ngọt ngào đến sâu tận vào tim cô. Soo Young nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần dần khuất dạng mà không thể ngăn được nụ cười mãn nguyện trên môi của mình, quả thật đã lâu lắm rồi cô không có một buổi tối đẹp như thế này.

-------------------------------

Jessica vừa bước vào nhà nhìn thấy Kwon Yuri ở trong phòng khách, thì tâm trạng vui vẻ của cô lập tức đã có phần thuyên giảm đi một chút. Jessica vẫn chưa quên được sự việc xảy ra ngày hôm qua giữa hai người họ, gương mặt xinh đẹp nhanh chóng thu lấy nét cười nơi khóe môi và trở về với dáng vẻ thờ ơ, lạnh lùng của thường ngày, cô xem như người kia không hề tồn tại trong mắt mình mà bỏ đi vào phòng ngủ, tối nay cô không muốn cùng người đó tranh cãi bất cứ điều gì cả. 

Khi Jessica thay xong đồ ngủ và bước ra khỏi phòng tắm thì đã thấy Kwon Yuri đang tựa người yên vị trên giường của mình. Ánh mắt người đó âm trầm nhìn theo cô soi xét, tựa như không muốn nhìn thấu tất cả tâm tư của cô lúc này vậy. Jessica mặc kệ hiện giờ Kwon Yuri là đang có tâm tình gì, cô ngồi trước bàn trang điểm làm việc riêng của mình và tiếng rè rè của mấy sấy tóc vang lên rõ ràng chứng tỏ bầu không khí lúc này là có cỡ nào im ắng.

-Tối hôm nay, em đã đi đâu vậy ? 

Jessica vẫn không hề quay đầu lại, nhìn người kia qua tấm gương, cô trả lời:

-Có liên quan gì à ? Tôi nghĩ mình không có nhiệm vụ trả lời cho Yuri biết.

-Jessica…em vừa đi đâu về vậy ? – Kwon Yuri vẫn kiên nhẫn hỏi lại.

Động tác trên tay Jessica chợt khựng lại, một lúc sâu cô cũng miễn cưỡng nói: “Đi với một vài người bạn.”

-Có cả Soo Young à ? Cậu ta từ khi nào cùng em lại trở nên thân thiết đến như vậy.

Cạch.

Tiếng máy sấy tóc được đặt xuống bàn một cách khô khốc, Jessica có chút bực bội gắt lên: “Kwon Yuri, thôi ngay cái kiểu nói chuyện tra xét người khác đi. Xin nhắc lại là tôi đi với ai và làm gì không cần có nghĩa vụ thông báo cho cô biết.” 

Jessica nghĩ rằng khi mình nói xong thì chắc chắn Kwon Yuri sẽ như mọi lần, trở nên khó chịu với cô và bá đạo nói ra những lời áp đặt gì đó. Nhưng lần này lại không giống như Jessica đã nghĩ, Kwon Yuri chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều nỗi niềm của mình. Không phải là sự nhàn nhạt chế giễu của thường ngày khi đọc được tâm tư người khác, cũng không phải là sự sắc lạnh, kiêu ngạo trong từng ánh nhìn mà nó có chút gì đó mềm mại, ôn hòa hơn. Trong phút chốc Jessica như cảm thấy rằng chính cô mới là người gây sự, quá quắt trước tiên.

-Tôi chỉ muốn quan tâm tới em thôi. Không cần nóng giận lên như vậy – Kwon Yuri bất chợt mỉm cười rồi lại bình thản nói – Lúc nãy tôi thấy em và Soo Young đi cùng nhau, hai người dường như rất vui vẻ nên tôi mới tò mò hỏi qua thôi.

Thấy ngữ điệu nói năng của người kia có vẻ rất thoải mái thành ra Jessica cũng không muốn giương cung bắn súng làm gì. Nghĩ lại thì dù sao Choi Soo Young và Kwon Yuri cũng là bạn thân với nhau, nên không có lý do gì người này sẽ gây sự với cô cả.

-Soo Young và tôi từng gặp nhau ở Mông Cổ trong chuyến đi tình nguyện hồi đại học. Hôm nay có một vài người bạn làm trong tổ chức đó đến Hàn Quốc, nên mọi người cùng rủ nhau đi gặp mặt một chút.

-Vậy à. Đúng là Soo Young đã từng ở nơi đó một năm khi cả hai chúng tôi vừa tốt nghiệp Đại học. Trái đất thật tròn nhỉ.

-Ừ - Jessica tuy không rõ Kwon Yuri có cất giấu những ẩn ý gì sau lời nói của mình hay không, cô chỉ gật đầu đồng ý khi nhớ tới Soo Young của 7 năm về trước – Soo Young đúng là vừa giỏi lại vừa rất có tấm lòng nữa.

Chân mày Kwon Yuri trong một thoáng liền nhíu lại vào nhau, nhưng rất nhanh sau nó đã khôi phục về với trạng thái thường ngày của mình. Yuri biết đối với Jessica thì không nên suy tính quá nhiều hay hành động dựa theo sự áp đặt của mình lên cô ấy, kinh nghiệm đã cho thấy chắc chắn kết quả cuối cùng chỉ có thể là có tác dụng ngược lại mà thôi.

-TaeYeon và Tiffany đã làm lành với nhau rồi đấy – Kwon Yuri bất chợt đề cập đến chuyện của hai người kia.

-Ừ, tôi biết rồi – Jessica mỉm cười khi nhớ lại dáng vẻ của hai người kia lúc nãy, vừa ôm vừa nghẹn ngào hét lên, trông họ thật sự hạnh phúc biết bao.

Kwon Yuri bước lại gần và ngồi xuống trước mặt Jessica, cử chỉ cực kì dịu dàng khiến người đối diện bỗng nhiên ngây người: “Vậy bây giờ em tha lỗi cho tôi được không, Jessica ? Thật sự tôi và Jin Ae không có gì với nhau hết.”

-Sica, là Kim TaeYeon, không phải tôi. Là chuyện của họ, không phải chúng ta, tôi như có cảm giác em đang đặt tôi vào sai lầm của Kim TaeYeon vậy.

Tiếng gọi “Sica” đó của Kwon Yuri như chạm vào đến sâu tận tâm hồn của Jessica, trái tim cô một lần nữa rung rẩy khi đối diện với người này, tâm trí cô một lần nữa dù biết sẽ day dứt, đau đớn vẫn không thể nào ngăn được trong mắt cô lúc này chỉ có thể chứa đựng được một mình Kwon Yuri. Jessica tự trách mình hết lần này tới lần khác, đều cứ như vậy mà bị con người này làm cho xao động.

-Sica…tha lỗi cho tôi được không ? - Kwon Yuri tựa đầu lên đùi của Jessica, hai tay ôm lấy vòng eo của cô ấy, trong thoáng chốc cả không gian như trầm lắng lại, dường như chỉ có tiếng thở đều đặn của hai người cùng tồn tại mà thôi.

Jessica biết trái tim cô không bao giờ biết nói dối, nên quyết định sẽ đánh cược với nó một lần khi lên tiếng hỏi Kwon Yuri: “Yuri…chúng ta rốt cuộc là gì của nhau vậy ?”

Giọng nói của Jessica chỉ tựa như tiếng thì thầm khe khẽ vì cô không dám cùng nó đối mặt một cách rõ ràng, con người này tựa như một cơn gió, mà cô vốn luôn chỉ muốn là một ngọn cỏ có thể bình thản mà sống, không quan tâm và cũng không muốn những phiền muộn trên cuộc đời này tìm đến mình. Jessica hiểu tính cách của Kwon Yuri, nếu một ngày nào đó việc ở bên cạnh cô sẽ là tổn hại đến lòng kiêu hãnh của người đó thì chắc chắn người đó sẽ ra đi. Tựa như cơn gió không bao giờ muốn lưu lại ở một nơi nào đó quá lâu, cả hai người họ đều có nỗi sợ hãi của riêng mình.

…là tình nhân hay là tình yêu ?

Tất cả cũng lại là sự im lặng .

Bây giờ họ rất giống như tình nhân của nhau, là tình nhân thì có phải mỗi người đều có thể giữ lại một góc khuất trong tâm hồn của mình hay không. Đó là sẽ bí mật, là bất khả xâm phạm kể cả người kia cũng không thể nào chạm đến được. Như vậy chẳng phải rất nhẹ nhàng thoài mái hay sao. Nhưng là tình nhân thì một ngày nào đó Jessica cũng có thể ở trong vòng tay một kẻ khác, Kwon Yuri lại không muốn như vậy, cô muốn Jessica mãi mãi thuộc về mình và chỉ được nhìn duy nhất một mình cô mà thôi. Vậy cô có nên gọi đó là tình yêu hay không ? Rốt cuộc, họ là gì của nhau ? Yêu…có thật là có thể sẽ trọn một đời chỉ yêu chung thủy với một người hay không ?

Kwon Yuri bất chợt nhớ tới lời TaeYeon từng nói với mình, chỉ cần chân thành đón nhận và cho đi thì mọi tình yêu trên thế giới này đều sẽ trở nên hoàn hảo. Nếu lúc này cô nói yêu Jessica thì cô ấy có sẵn sàng đón nhận lấy nó hay không ?

-Yuri không trả lời được sao ?

Jessica đặt bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt của cô gái đang ôm lấy mình, ánh mắt trong veo của cô vương nét buồn khiến Kwon Yuri cảm thấy lòng mình cứ đau nhói lên từng chút một, nó day dứt và dồn dập tựa như cơn sóng lớn cứ không ngừng vỗ vào bờ. Một giây lại một mạnh hơn. Yuri chợt nhận ra mình thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Jessica như lúc này. 

Phải, cả đời này cô cũng không hề muốn nhìn thấy nó. 

Một tiếng “cả đời” khiến trái tim Yuri bất chợt thanh tỉnh, sáng rõ vô cùng. 

-Jessica, tôi...

Rengggggggg

Nhưng lời chưa kịp nói thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên đột ngột, gấp gáp tựa như muốn hung hăng phá vỡ phút giây này vậy. Kwon Yuri định lơ nó đi nhưng Jessica đã lắc đầu đứng dậy.

-Nghe điện thoại đi.

Kwon Yuri thầm nguyền rủa trong lòng người nào lại phá đám vào lúc này, nếu như không phải là có người sắp thiệt mạng thì chắc chắn chính cô sẽ giết cái người đang gọi điện đến này.

-Có chuyện gì ? – Kwon Yuri vừa cầm lấy điện thoại đã khó chịu gắt lên.

-Yuri ahh – giọng nói của Song Jin Ae từ đầu dây bên kia nức nở rồi nghẹn ngào òa khóc - Appa của em…ông ấy…mất rồi…

-Jin Ae… – Kwon Yuri theo phản xạ tự nhiên liền kêu lên, vô tình lại làm tổn thương trái tim của một ai đó, Jessica không nói một lời liền lẳng lặng bỏ ra ngoài. Với cô, mối quan hệ này hiện giờ thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Nếu như trước sau gì họ cũng sẽ đường ai nấy đi, vậy thì cứ hãy để nó diễn ra ngay bây giờ đi vậy.

….

Kwon Yuri nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen của mình mà lòng ngổn ngang bối rối, lần đầu tiên cô biết thế nào gọi là lỡ một khoảnh khắc thì sẽ quên hết lòng can đảm của mình. Hiện tại Yuri không biết nên nói gì với Jessica nữa, lời nói ngay tại đầu lưỡi lúc vừa rồi đã chưa kịp thốt ra, mà chính cô hiện giờ lại phân vân rằng liệu nó có thích hợp để Jessica tiếp nhận ngay lúc bây giờ hay không, bởi vì Kwon Yuri chưa bao giờ thấy bản thân mình lại trở nên mất tự tin như lúc này cả.

-Jessica, chuyện của chúng ta ngày mai hãy nói có được không, bây giờ thì em đi ngủ trước đi. Tôi có việc cần phải làm. – Kwon Yuri e dè nói vì cô nửa muốn đi nửa lại muốn ở lại.

-Tùy – Jessica nhẹ hẫng buông ra một chữ rồi mặc kệ Kwon Yuri, nhưng khi người đó vừa quay đầu rời khỏi thì ánh mắt cô lại vô thức nhìn theo. 

Hàng mi chớp nhẹ để giọt nước mắt khẽ khàng rơi xuống. Chạm vào nền đất rồi tựa như tiếng vỡ của thủy tinh, tuy chỉ là trong một khoảng khắc, nhưng thanh âm của nó sẽ vang vọng mãi không ngừng.

“Chúng ta” là một đại từ rất khó khăn, đừng thốt ra nó nếu như có thể dễ dàng quay lưng đi như vậy. Bởi vì chẳng phải ai cũng có đủ kiên nhẫn để tiếp nhận nó và chờ hình dáng ấy toàn tâm toàn ý quay trở về bên mình đâu.

-------------------------------------- 

Kwon Yuri mệt mỏi cả đêm vì phải chạy đến bệnh viện và giúp đỡ Song Jin Ae làm một số thủ tục cần thiết. Vốn dĩ mối quan hệ của họ nếu nói tốt thì chỉ có thể là quen biết thông thường, nhưng vì Song Jin Ae đã từng bất chấp nguy hiểm mà góp phần giúp Yuri tống khứ Park Junho vào tù, thêm nữa hiện giờ nhìn thấy cô ấy tiều tụy và suy sụp vì đau buồn như thế này, Kwon Yuri cũng cảm thấy rất không nỡ để cô ấy một mình xoay sở. Nhất là với điều kiện kinh tế gia đình khá khó khăn, lại vướng mắc một người mẹ đeo không ít món nợ trên người. Vì thế Yuri mới tận tình ở bên cạnh và giúp đỡ cô ấy những chuyện nằm trong khả năng của 

mình.

-Cám ơn Yuri vì tất cả. Thật sư nếu chỉ có một mình em thì em thật không biết phải nên xoay sở thế nào. - Song Jin Ae nhỏ giọng nói.

-Được rồi, đừng quá đau buồn. Cố gắng khóc ít đi một chút, nghỉ ngơi nhiều một chút – Kwon Yuri tạm thời chỉ có thể dùng những lời như vậy để an ủi Song Jin Ae mà thôi.

-Yuri bây giờ muốn đi sao ?

-Tôi phải về công ty có chút việc, tối tôi sẽ ghé qua…cùng với Jessica.

-Cùng với…luật sư Jung à ? – Song Jin Ae ánh mắt càng trở nên thê lương nhìn người đối diện, chỉ mong người đó hiểu được phần nào tâm ý của mình.

Nhưng Kwon Yuri muôn đời vẫn luôn là Kwon Yuri, cho dù có biết cô cũng sẽ lựa chọn cách thức tuy lạnh lùng khiến người khác đau lòng này nhưng về sau có thể sẽ giúp lòng cả hai đỡ vướng bận hơn. 

-Cô ấy chắn chắc cũng đang rất lo lắng cho em đấy – Kwon Yuri thản nhiên nói bừa, sau khi liếc nhìn về phía người phụ nữ đang ủ rũ trong góc phòng thì cô lại nói – Thôi em ở lại đây an ủi mẹ mình, tôi về đây.

-Em tiễn Yuri ra cổng – Song Jin Ae lí nhí nói.

-Không cần đâu, tôi tự đi một mình là được.

Kwon Yuri nói rồi không chút ngần ngại mà quay đi, mặc dù dáng vẻ yếu đuối, đau thương phía sau cô vẫn nhìn thấy được, nhưng chính là nếu đã không chịu trách nhiệm được một đời thì tốt nhất đừng bao giờ lãnh lấy trách nhiệm đó. Đối với Song Jin Ae thì cảm tình của Kwon Yuri chỉ có thể dừng lại ở mức độ suy nghĩ như thế này mà thôi.

Sau khi giao phó mọi việc cho nhà tang lễ và gọi điện để Ji Woo đến đây thay mình trông coi thì Kwon Yuri liền không kịp nghỉ ngơi mà chạy một mạch đến công ty tham dự một cuộc họp quan trọng, cho dù tình trạng tinh thần và thể xác hiện tại đều đang vô cùng mệt mỏi. Tới nỗi trong một cuộc họp mà cô phải yêu cầu người trình bày nhắc lại mấy lần mới có thể theo kịp nội dung đó được. Điều đó khiến tất cả những người có mặt trong cuộc họp đều rất ngạc nhiên bởi vì lần đầu tiên họ thấy Giám đốc của mình lại thiếu tập trung và đầu óc rệu rã đến như vậy. 

Vì lẽ đó mà sau khi cuộc họp kết thúc, Soo Young liền nhìn Kwon Yuri với ánh mắt kì lạ:”Cậu tối qua không ngủ sao ? “

Yuri xoa xoa hai thái dương của mình gật đầu nói:” Tối qua appa của Jin Ae vừa mất nên tôi đã chạy qua giúp đỡ họ.”

Soo Young hơi giật mình một chút rồi chuyển qua thở dài: “Vậy lát nữa tôi sẽ đến viếng. Cậu nhớ cho tôi cái địa chỉ nơi đó.”

-Không cần đâu, tối nay đi cùng tôi là được rồi.

-Tối nay hả ? Không được, tối nay tôi có hẹn.

-Là buổi tiệc chiêu đãi của tòa soạn báo phải không ? Không quan trọng, hủy đi – Kwon Yuri thản nhiên nói.

-Không phải, là hẹn với Jessica.

-Jessica ? Hai người hẹn nhau làm gì ? – Yuri nhướng mày hỏi, động tác trên tay cũng ngừng lại, cô chăm chú nhìn Soo Young chờ đợi câu trả lời mà trong lòng không khỏi bồn chồn, lo lắng.

Soo Young dường như không để tâm đến câu hỏi của bạn mình cho lắm, ánh mắt vẫn nhìn vào đống tài liệu trên tay, cô thản nhiên đều đều noi: “ Là Jessica, nhưng hẹn để làm gì thì không liên quan tới cậu.”

Kwon Yuri vẫn dõi theo những sắc thái biến chuyển trên gương mặt của Soo Young lúc này, hoàn toàn không hề có một chút giấu diếm và giả dối, ánh mắt của cậu ta còn đặc biệt có mười phần rất thoải mái và thư thái nữa.

-Hai người từng gặp nhau ở Mông Cổ, đúng không ?

-À, phải. Đã gặp rồi.

-Cậu đã từng nói với tôi rằng 7 năm trước ở Mông Cổ cậu đã gặp được một cô gái có nụ cười đẹp tựa như ánh mắt trời….- Kwon Yuri nghĩ ngợi một lúc rồi chần chừ lên tiếng, ngay từ tối hôm qua thì đây chính là điểm khiến cô băn khoăn, thắc mắc nhất, bản thân rất muốn hỏi Soo Young ngay từ đầu nhưng lại có chút sợ câu trả lời sẽ là sự xác nhận của cậu ta. Hai người họ làm bạn với nhau đã lâu như vậy rồi, chắc chắn cũng sẽ biết những gì mà trong lòng người kia quý trọng. Vì thế Yuri biết kí ức những ngày ở Mông Cổ của Soo Young chính là một trong những điều đó và kí ức đó dường như có gắn với một người.

-Cô gái đó…là Jessica, có phải không ?

Soo Young lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn người bạn của mình, cô biết có những chuyện xảy ra giữa họ chính là nên nói thì hãy cứ nói, bởi vì cái họ sợ không phải là những mâu thuẫn vì nói ra sự thật mà chính là sự khó chịu vì giấu diếm nó. 

Bởi vì đối với họ, bạn thân chính là một định nghĩa như thế. 

-Đúng vậy, cô gái đó là Jessica. – Soo Young mỉm cười bình thản nói – Nhưng có lẽ năm đó tôi không gây được ấn tượng khiến cô ấy nhớ tới mình thì phải. Bởi vì cho đến tận hôm qua cô ấy mới nhớ ra là chúng tôi đã từng gặp nhau.

-Cậu còn muốn cô ấy nhớ tới mình à ? – Kwon Yuri có chút bực tức sẵng giọng.

-Tại sao lại không chứ ? - Soo Young hỏi vặn lại, sau đó lại cười nói – Nhưng mà cậu yên tâm đi, tôi không phải là người thích giở trò sau lưng người khác đâu, tôi với cô ấy hiện giờ chỉ là bạn bè bình thường thôi.

-Hừ, có điên mới tin cậu.

Soo Young bật cười thành tiếng rồi bước lại gần Kwon Yuri, khi người kia chưa kịp phản ứng thì cô đã dùng sấp hồ sơ trên tay mình đánh cái bốp vào đầu người đó.

-Yah, cậu dám…

-Tôi thường đối xử rất tốt với người điên, nhưng nếu như cậu không điên thì tôi sẽ không khách sáo đâu.

-Cậu định làm gì, muốn giành cô ấy sao ?

Soo Young nhìn vẻ mặt tức giận của Kwon Yuri mà nhún vai cười không đáp.

-Không được. Tôi tuyệt đối sẽ không nể tình nếu cậu làm như vậy đâu.

-Vậy cho hỏi hiện giờ giữa hai người là mối quan hệ gì hả ? 

-Là…

Kwon Yuri có chút chần chừ trước câu hỏi của Soo Young, bởi vì thậm chí chính cô cũng đang phân vân về điều đó rất nhiều. Thấy vẻ trầm mặc băn khoăn của người đối diện, Soo Young thở dài rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc vô cùng: 

-Nếu là tình yêu xuất phát từ cả hai phía thì cho dù có hơn một chục người thứ 3 thì cũng không ảnh hưởng gì cả, nhưng bằng không thì chỉ cần nửa người cũng đã không yên rồi…

…Yuri, chúng ta làm bạn với nhau đã hơn 10 năm, tôi cũng không ngần ngại nói cho cậu biết là tôi yêu Jessica, lúc trước không nói bởi vì tôi nghĩ cậu cũng yêu cô ấy. Nhưng hiện tại thì ngay cả chữ “yêu” cậu cũng không rõ nó có hình dạng như thế nào, thì làm sao khiến tôi yên tâm, tình nguyện mà rút lui được ?

Kwon Yuri từng nghĩ rằng mình gặp gỡ Jessica trước Soo Young, dù không nói ra nhưng trong lòng cũng có chút kiêu ngạo vì việc đó, nhưng sự thật thì ra Soo Young thậm chí còn gặp gỡ Jessica trước cô rất nhiều năm và cô ấy lại là cô gái trong lòng cậu ta cũng từng ấy năm đó. 7 năm trước và 7 năm sau, cũng vẫn là một người, Choi Soo Young lần này thật khiến Kwon Yuri vừa thán phục cũng vừa lo lắng không yên.

-Vậy thì…tùy cậu.

-Chuyện này không nằm trong quyền hạn của cậu đâu, Kwon à. – Soo Young xoa đầu Kwon Yuri chế giễu, đúng là chỉ có một mình Choi Soo Young mới có thể thẳng thắn và lấn lướt được Kwon Yuri như thế thôi.

-Này, tối nay buổi tiệc chiêu đãi đó cậu đi đi. Đừng có trốn việc.

Soo Young nhếch môi cười, rồi khinh thường nói: “Thật tội nghiệp, Kwon Yuri. Lúc nãy chính cậu đã nói là nó không quan trọng mà, đừng có hòng ở đó mà giở trò với tôi.”

-Vậy là bây giờ cậu muốn công khai theo đuổi Jessica hả ?

-Đừng có xác nhận một việc đến 2 3 lần như vậy. Thật nhàm chán đó.

-Được rồi – Kwon Yuri thản nhiên buông ra hai chữ rồi tập trung trở lại vào những số liệu trên bàn của mình, tỏ ý muốn đuổi khách đi. 

Còn Soo Young thì hiểu rằng 2 từ đó có nghĩa là cậu ta muốn tuyên chiến, cô bật cười càng thoải mái hơn lúc nãy khi nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra bận rộn và gương mặt không vui của Kwon Yuri hiện giờ. Biết đó là giới hạn cuối cùng dành cho mình nên Soo Young không nấn ná ở lại thêm nữa, tự mình không cần mời mà biết ý liền rời khỏi văn phòng của cậu ta.

--------------------------------------

Sáng nay, văn phòng luật của TaeYeon nhận được 2 tin tức lớn, 1 vui và 1 buồn. Vui là vì phu nhân luật sự Kim, Tiffany đã đi làm trở lại. Buồn là vì chủ sở hữu tòa nhà bỗng nhiên đưa ra yêu cầu thu hồi lại tầng lầu mà họ đang thuê mướn. Không khí vui vẻ đón chào Tiffany phút chốc bỗng bị tin tức bất ngờ đó phá tan hết. Jessica coi lại một lượt điều kiện chấm dứt hợp đồng của phía bên kia rồi lên tiếng nghi vấn:

-Cậu có nghĩ là có người đang cố tình làm khó chúng ta hay không ? Chấp nhận tiền bồi thường hợp đồng cao như vậy chỉ để chúng ta dọn đi vào cuối tháng thôi sao.

-Tớ cũng nghĩ là có vấn đề, nhưng nhằm vào mục đích gì thì tớ thật không hiểu nổi – TaeYeon chau mày nói.

-Tiền bồi thường hợp đồng rất cao, nhưng từ giờ tới cuối tháng chỉ còn nửa tháng, với số tiền và thời gian đó thì chúng ta rất khó để tìm một văn phòng khác. Tae à, Tae định làm thế nào đây ?

-Hay là chúng ta thử nói chuyện với họ lần nữa xem sao, TaeYeon.

-Sáng giờ tớ đã gọi điện đến chủ sở hữu tòa nhà này rồi, nhưng họ đều từ chối không gặp mặt.

Không khí im lặng liền bao trùm lấy cả ba người, TaeYeon, Tiffany và Jessica đều rất luyến tiếc nơi này, bời vì nó gắn với những bước đường thành công của họ trong sự nghiệp, từ 1 2 văn phòng nhỏ ban đầu, đến một nửa tầng lầu và sau đó thì trọn một tầng đều là của họ. Cả 3 người đã trải qua vất vả nhiều biết bao mới được như ngày hôm nay, nếu như phải rời bỏ nơi này thật sự không nỡ chút nào. Vả lại hiện giờ tình trạng bất động sản ở Hàn Quốc đang vô cùng bất ổn, tìm được một văn phòng vừa ý lại vừa có giá cả hợp lý thì không phải là chuyện dễ dàng gì.

TaeYeon nhìn thấy gương mặt đăm chiêu, lo lắng của Tiffany và Jessica thì mỉm cười trấn an họ: “Để chiều nay tớ tới chỗ của họ nói chuyện xem thế nào, giao tình hợp tác cũng đã lâu như vậy rồi, không có lý gì họ lại không nể mặt mà làm khó chúng ta.”

-Tớ đi cùng cậu – Jessica không ngần ngại nói.

-Không cần đâu, một mình tớ đi là được rồi.

-Một mình cậu không biết ăn nói.

-Jessica à, tớ là luật sư đấy. Sau này tớ không để cái định kiến của cậu áp dụng lên người tớ nữa đâu, tớ vừa mới trưởng thành rồi đó.

Jessica hiểu ý tứ trong lời nói của TaeYeon, có mỉm cười rồi đành chấp nhận nghe theo lời cậu ấy. Xem ra lời đe dọa cô chưa kịp nói ra đã bị chuyện này cuốn phăng đi mất rồi, chỉ hy vọng sau này TaeYeon có thể sẽ luôn mạnh mẽ xác định được cái gì mới là quan trọng nhất với mình.

TaeYeon trong lòng cũng có chút vui vì từ khi cô và Tiffany giận nhau thì Jessica cũng xem cô như một người xa lạ, cô biết vốn trong lòng cậu ấy luôn có một vết sẹo không thể nào lành được, mà việc của cô vô tình lại khiến cho cậu ấy nhớ tới những kí ức không vui trước đây của mình. Vì thế khi Jessica lạnh nhạt không hề có ý muốn nói giúp cô với Tiffany thì cô cũng không hề giận cậu ấy. Nhưng khi nghe Tiffany kể lại những lời Jessica đã nói thì TaeYeon mới biết rằng thì ra cậu ấy đã luôn tin tưởng vào tình yêu của cô dành cho Tiffany, vì thế mới nói giúp cô nhiều như vậy.

-Thôi được rồi, có gì nhớ báo cho tớ đấy nhé. – Jessica nói rồi thì ra ngoài nhận một cuộc điện thoại của khách hàng gọi đến.

TaeYeon nhìn gương mặt vẫn chưa có dấu hiện giãn ra của Tiffany thì nhẹ thở dài, cô ôm cô ấy vào lòng rồi thì thầm nói: “Tae sẽ mạnh mẽ để vượt qua khó khăn này, sẽ không làm em thất vọng đâu.”

Tiffany tựa đầu vào vai TaeYeon, lắc đầu không đồng ý: “Cả em và Hyunie đều sẽ cùng mạnh mẽ. Không chịu thua bất kì khó khăn nào cả.”

-Được, cả nhà chúng ta cùng mạnh như nhau – TaeYeon cười nói rồi càng siết chặt lấy Tiffany vào lòng. Tuy hiện giờ thử thách đang trước mắt, nhưng lòng cô lại an tĩnh và cảm thấy vững vàng vô cùng.

---------------------------------

Kwon Yuri cả ngày hôm ấy đều cảm thấy không yên, sau khi đến viếng tang lễ một chút liền chạy thẳng về nhà, vừa nhìn thấy Jessica trang phục quần jean, áo thun đơn giản chuẩn bị bước ra ngoài thì lập tức hỏi: “Em đi đâu vậy ? “

-Ra ngoài cùng với Soo Young sao ?

Jessica vẫn không trả lời, cô chuyên tâm mang giày thể thao của mình mà không nhìn Kwon Yuri lấy một lần. Rồi trước đi ra khỏi nhà còn bấm điện thoại gọi xuống phòng bảo vệ nói: “Cháu sắp ra ngoài rồi ạ, nhờ bác lên đây thay dùm ổ khóa. Thẻ khóa mới thì chừng nào về, cháu sẽ ghé qua phòng bảo vệ lấy ạ.”

-Vâng, cảm ơn bác.

Kwon Yuri xoay người Jessica lại để cô ấy đứng đối diện với mình: “Bây giờ còn thay cả ổ khóa, em rốt cuộc muốn cái gì đây hả ? Em muốn tôi làm như thế nào thì mới vừa lòng đây.”

-Kwon Yuri, làm ơn đừng nói theo kiểu oán trách như vậy nữa. Chúng ta không là gì của nhau cả. Sau này, không cần thiết phải gặp mặt, vì thế tôi muốn thay ổ khóa là chuyện đương nhiên thôi.

Chứng kiến sự lạnh lùng của Jessica đối với mình, Kwon Yuri cảm thấy lòng mình nỗi lên một sự sợ hãi thật sự. Bề ngoài vẫn là dáng vẻ bình tĩnh đó nhưng thật ra bên trong đã trở nên rối bời từ lâu rồi. Cô đưa tay giữ lấy gương mặt của cô gái đối diện và nở nụ cười mang vẻ dỗ dành:”Jessica, bây giờ em cứ đi cùng với Soo Young. Lát nữa khi em về thì chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện, có được hay không ?”

-Chúng ta thì có chuyện gì để nói với nhau – Jessica gỡ tay người kia ra và nhàn nhạt nói, nhưng khi cô vừa quay lưng đi được vài bước thì nghe giọng nói trầm thấp của Kwon Yuri từ phía sau vang lên.

-Nếu tôi nói rằng tôi yêu em thì sao ?

Jessica sững người trong giây lát, nhưng khi nhận ra được lời nói đó với người kia khó khăn nói ra tới mức nào thì liền nghiêng đầu đáp trả, giọng nói của cô lạnh lùng, dửng dưng vô cùng: “Nếu chán ghét nó như vậy thì đừng nói ra làm gì. Chúng ta đều rất giống nhau, cô đã từng nói như vậy mà, không nhớ hay sao ?”

Và tất cả những gì Kwon Yuri có thể làm lúc đó, chính là vô lực nhìn theo bóng lưng Jessica từ từ rời xa mình. Ánh mắt sâu thăm thẵm phút chốc không còn âm trầm hay tĩnh lặng nữa, mà thay vào đó là một làn hơi nước mỏng của nỗi đau lần đầu tiên đã mạnh dạn dày xéo trong tim.

-----------------------------------

TaeYeon lững thững ngồi vào quầy bar bên cạnh Kwon Yuri, gọi một ly cocktail nhẹ rồi chậm rãi thưởng thức nó. Đến khi hết gần một ly cô mới lên tiếng hỏi:

-Gọi tôi ra đây làm gì ? Nếu muốn chúc mừng việc tôi làm lành với Tiffany thì chỉ cần trả tiền ly này cho tôi là được. – TaeYeon đắc ý nói, nhưng Kwon Yuri lại không như mọi lần kiêu ngạo đốp chát lại mà chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, thấy lạ nên TaeYeon chuyển qua nghiêm túc hỏi – Này, cậu sao vậy ? Nếu có chuyện buồn thì tôi đây còn buồn hơn cậu đấy. Có gì thì cứ nói đi.

-Kim TaeYeon, cậu yêu Tiffany chứ ? 

-Đương nhiên. Có phải cậu và Jessica đang giận nhau không ?

Kwon Yuri phớt lờ câu hỏi của TaeYeon: “Vậy nếu cậu nói yêu cô ấy mà cô ấy vẫn không tin thì sao ?”

-Thì cố gắng biểu lộ hết sự chân thành của mình ra cho cô ấy hiểu chứ sao, giống như chuyện của chúng tôi vừa rồi vậy đó. Biết sai thì sửa, yêu thì nói, nên cuối cùng Tiffany đã chịu tha thứ cho tôi.

Kwon Yuri có điểm khinh bỉ quay qua nhìn TaeYeon: “Nếu không nhờ có tôi thì hôm qua cậu có thể thuận lợi như vậy hay sao ?”

-Xì, tôi còn chưa tính sổ cái chuyện cậu lừa tôi để tôi bị appa Tiffany mắng té tát, vậy mà cậu còn ở đây kiêu căng cho được.

-Cái đó gọi là phí làm lành đó, hiểu chưa ?

TaeYeon liếc Kwon Yuri một cái rồi ánh mắt chợt sáng lên tia nhìn trêu chọc: “Ha, vậy thì giờ cậu cũng nộp phí đi, biết đâu Jessica tha thứ cho cậu thì sao ? “

-Cậu đang đánh đố tôi đấy à – Thử hỏi Kwon Yuri làm sao dám giở những trò ma mãnh trước Jessica lần nữa, một lần làm cô ấy giận, cô đã nhớ suốt đời rồi.

-Không phải cậu rất giỏi giải đố hay sao ? Nghe lời tôi đi, chỉ cần chân thành là được. À mà sao cậu không chịu gọi Soo Young ra đây vậy ?

-Cậu ta…đang đi cùng với Jessica rồi.

TaeYeon ngạc nhiên mở to mắt nhìn Kwon Yuri đang uống ly rượu trên tay mình. Hình như là nói thật, không phải lừa cô, nghĩ thấy TaeYeon liền cười trêu chọc, không ngần ngại nói thẳng: “Thì ra đây chính là nguyên nhân thật sự khiến cậu lo lắng. Mà nghĩ lại cũng đúng, Soo Young tốt hơn cậu rất nhiều, vừa có vẻ ngoài lại ôn hòa, gần gũi, rất thích hợp với một người lạnh lùng và luôn có cảm giác thiếu an toàn như Jessica.”

Kwon Yuri nhíu mày vì những chữ cuối cùng của TaeYeon, nó cho cô một cảm giác thua cuộc ngay khi vừa mới bắt đầu nhận ra mọi chuyện: “Cậu nghĩ rằng hai người họ hợp với nhau à ?”

TaeYeon không vội trả lời câu hỏi đó của Yuri.

-Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện. Đó là có một cô bé từ khi mới sinh ra đã là công chúa trong một gia đình giàu có. Nhưng rồi một hôm lâu đài của công chúa nhỏ bỗng nhiên sụp đổ, người mẹ bỏ đi trong một đêm mưa gió, cô bé chạy đuổi theo bà ấy thì gặp phải tai nạn giao thông. Người cha trong lúc cô bé đang nằm ở bệnh viện liền dẫn bà mẹ kế cùng với một đứa em gái cùng cha khác mẹ chưa sinh ra đời về sống tại lâu đài. Ông ta chỉ một lần đến thăm cô bé và lần đó là để nói rằng ông ta không quan tâm và không muốn nhìn thấy cô bé nữa. Vậy đó, chỉ trong vòng một đêm, tất cả đều đã sụp đổ, hai người yêu thương nhất đều rời bỏ mình đi, lâu đài của công chúa nhỏ không còn mang tên Hạnh phúc nữa, cô bé đó phải trải qua một tuổi thơ lạnh giá trong một ngôi nhà luôn không có tiếng cười dành cho mình. Rồi 20 năm sau, cô bé đó cuối cùng cũng lớn, trở nên lạnh lùng và bản lĩnh hơn. Nhưng từ sâu tận trong tâm hồn, vết sẹo năm nào cũng theo thời gian mà lớn dần lên, không thể quên nó, cũng không thể rũ bỏ bời vì nó chính là tất cả khái niệm về gia đình mà cô bé đó đã khắc sâu trong tim mình. Một vết sẹo đau đớn và xấu xí biết bao, có phải hay không ?

Kwon Yuri không nói, ngay cả tiếng thở cũng không hề nghe được. Mọi thứ lặng đi trong tâm trí cô vì từng câu từng chữ của TaeYeon.

-Cậu biết cô bé đó là ai phải không Yuri ? Jessica từ trước khi gặp cậu luôn kiên quyết chán ghét tình yêu, nhưng cậu ấy lại đồng ý để cậu xuất hiện trong cuộc đời mình. Vậy cậu nghĩ đó là vì lý do gì hả, Yuri ? 

Phải rồi, đó là vì lý do gì chứ ?

Ngay từ ban đầu, mối quan hệ của họ xuất phát từ sự mơ hồ và lòng kiêu hãnh của cả hai người. Kwon Yuri chưa từng tự hỏi Jessica vì sao lại chấp nhận mình ? 

Cô cứ ngang nhiên như vậy mà bước vào cuộc đời cô ấy, cứ nghĩ rằng trong mối quan hệ này chỉ cần mình cô sắp đặt hết là được. Kwon Yuri không nói, Jessica cũng chưa bao giờ hỏi. Cứ như thế cô để mọi thứ trôi qua, nhưng lại chưa từng tự hỏi rằng vì sao Jessica lại chấp nhận để mình bước vào cuộc đời cô ?

TaeYeon thở dài rồi lại nói tiếp: “Tớ đã từng ngốc một lần rồi, tớ không có tư cách dạy bảo cậu gì cả. Tớ chỉ muốn nói với cậu một điều, đó chính là đừng làm những gì để sau này bản thân mình phải hối hận. Nhận ra được người quan trọng nhất đối với mình và giữ chặt lấy người đó.”

Nhận ra được người quan trọng nhất đối với mình và giữ chặt lấy người đó

Chap 19

9 ngày sau, California – Mỹ

Hoàng hôn đang bao phủ lên khắp không gian của bờ biển.

Mặt biển trong xanh lúc này cũng đã biến thành một vạt màu lấp lánh giao hòa với phía chân trời đang ngập tràn sắc hồng rực rỡ. Cảnh vật rung động lòng người đó ánh vào trong mắt người ta một nỗi niềm thỏa mãn và yên bình, những cũng hàm chứa bên trong một nỗi buồn man mác của thời khắc ánh tà dương sắp tàn. 

Có người nói rằng họ thích hoàng hôn, nhưng cũng có một vài người cho rẳng bản thân mình chỉ thích hợp với ánh bình mình của ngày mới. Kwon Yuri chính là một người như vậy. Cô không thích cái cảm giác mất mát có chút ưu sầu mỗi khi con người ta nhìn thấy ráng chiều đang đến. Kwon Yuri thích buổi bình minh vì nó là dấu hiệu của ngày mới, của những nhịp sống sôi nổi mà nơi đó mọi thứ đều chuyển động rất rõ ràng, không tản mác và vương một chút nỗi niềm day dứt. 

Nhưng hoàng hôn thì lại khác, vẻ đẹp rực rỡ này luôn khiến con người ta rơi vào trạng thái quá thiên về tình cảm và có chút buồn u uẩn. Có thể Kwon Yuri chưa từng thấy hoàng hôn đẹp bởi vì những lúc đó cô đều đang bận rộn với những bữa tiệc chiêu đãi sa hoa hay dành thời gian cho những bề bộn trong công việc hoặc có thể là vì Kwon Yuri sống hơn 20 năm trên đời đều muốn dùng lý trí để phán xét nhiều hơn con tim của mình nên rất ít khi nào cô để lòng mình đắm chìm trong những khoảng lặng mơ hồ đó. Vô hình chung, điều đó cũng đã khiến Yuri quên mất đi việc cảm nhận những cảm xúc riêng của trái tim mình và làm thế nào để nắm giữ được nó, cô quả thật cũng đã quên mất rồi. 

Tựa như con người ta tuy biết rằng hoàng hôn sẽ rất đẹp nếu như đắm chìm vào nó, nhưng cuối cùng lại không quen với cảm giác tâm tình vấn vương nên đành ngoảnh mặt quay đi.

Chính vì lẽ đó, mà khi đối diện với tình cảm bản thân dành cho Jessica thì cô trở nên bối rối với một con người khác đang tồn tại bên trong mình. Con người đó rất hay xao động, luôn phiền muộn và dễ dàng vui buồn bất chợt vì cô gái đó, thậm chí con người đó đã từng nghĩ rằng sẽ chấp nhận bất cứ giá nào để có thể khiến bóng dáng người con gái ấy sẽ thôi không quay lưng về phía mình nữa. Cái ý nghĩ rằng yêu đến chết đi sống lại, yêu đến điên cuồng chiếm giữ khiến Kwon Yuri gần như chán ghét chính bản thân mình. Và thà nghĩ rằng hai người họ đến với nhau dựa trên một mối quan hệ cởi mởi và lòng kiêu hãnh đó vẫn sẽ chỉ là của riêng cô mà không phụ thuộc vào bất kì ai khác cả. 

Yêu một người phải chăng chính là trao cho người đó cái quyền làm đau trái tim mình ? Hay yêu một người chính là tình nguyện vì người đó giao trọn trái tim và khát vọng của chính mình ? 

Khi Jessica hỏi cô rằng rốt cuộc họ là gì của nhau, lúc đó Kwon Yuri cảm thấy mình tựa như một người từ trước tới giờ luôn quen với việc giữ thăng bằng trên một sợi dây bất ngờ bị đứng trên mặt đất và phải đưa ra lựa chọn khi phía trước mặt là hai sợi dây dẫn đến hai con đường khác nhau. Đứng ở đấy con người ta thăng bằng nhưng cũng xa lạ lắm và hai sợi dây kia cũng đâu phải là sợi dây cô đã từng đi, làm thế nào cô biết để cách không bị ngã trên một thứ mà từ trước tới giờ cô chưa hề biết đến sự tồn tại của nó là gì. 

Cảm giác e ngại điều lạ lẫm đó vẫn kéo dài cho đến tận khi cô hỏi Jessica rằng nếu cô nói yêu cô ấy thì cô ấy có đồng ý chấp nhận tình yêu đó không và liệu cô ấy có đồng ý sẽ không vứt bỏ nó bởi sự lạnh lùng của mình. 

Một trái tim, đổi lấy một tình yêu. Rất công bằng. 

Kwon Yuri chính là người từ trong cốt tủy luôn muốn đòi hỏi người khác đem những điều tốt đẹp nhất đặt lên người mình, cô không thích mạo hiểm nếu như không nắm chắc phần thắng trong tay, chính vì lẽ đó cô đúng thật không hiểu nổi được sự chân thành là gì hay chưa từng có khái niệm gì về nó cả. Cô đã hỏi rằng: “Vì sao phải phơi bày hết tâm tư cho người khác để mong họ hiểu lòng mình, ngay khi cậu luôn biết rằng người đó chỉ có 1/100 khả năng sẽ không làm tổn thương cậu mà thôi.”

Và lúc đó, Kim TaeYeon đã nhìn cô bằng ánh mắt có thể gọi là khinh rẻ nhất của cậu ta với cô rằng:

-Kwon Yuri. Cậu làm người quá sức thất bại rồi. Vì sao cậu lúc nào cũng có thể giữ lấy cái kiêu hãnh của mình mà không chịu nghĩ rằng người ta dù nói cứng rắn thế nào cũng chỉ chờ mong chút chân thành từ cậu thôi ? 

Sống trên đời, đừng nên cứ mãi hỏi rằng vì sao là tôi, không phải họ ? 

Đều chỉ chờ mong một sự chân thành, một chút hối lỗi. Vì sao ta lại không thể là người thấp giọng trước tiên ?

Tự hãnh là điều ai cũng có, nhưng nếu cứ mãi ngoảnh mặt đi, cao giọng nói rằng vì sao là tôi, không phải họ ? Thì khi tâm thức mệt mỏi rồi, những điều đó có quan trọng hay không ? Hay là hoàn toàn không thể so bì được với sự tiếc nuối khi quay đầu lại, bên cạnh mình đã chẳng còn một ai.

Nhận ra được người quan trọng nhất đối với mình và giữ chặt lấy người đó.

Câu nói ấy của TaeYeon vẫn luôn không ngừng vang lên trong đầu Yuri từ nhiều ngày nay. Ban ngày chỉ là những thanh âm vang vọng xa xăm, nhưng đêm đến khi chỉ còn lại một mình tĩnh lặng, Yuri lại không ngừng tự hỏi, làm thế nào để cô có thể giữ lấy người quan trọng nhất của mình bây giờ. Lần cuối cùng gặp nhau giữa họ, những gì Jessica lưu lại trong tâm trí cô chính là bóng lưng vô cùng xa cách của cô ấy, đến nỗi bây giờ mỗi khi nhớ đến Kwon Yuri lại không thể nào ngăn được sự lạnh giá cứ lan dần trong tim. Ngay từ giây phút đó, cô chợt nhận ra rằng thì ra Jessica đã từ lâu chiếm giữ tâm trí của mình nhiều đến như vậy. Nếu như cô ấy không phải là người quan trọng nhất với mình thì còn có thể là ai được nữa. 

Cô gái tóc đen đưa tay bắt lấy mảng mây hồng đỏ rực ở phía chân trời, nhìn thấy rất rõ ràng nhưng chính là không bao giờ đo được khoảng cách bao xa của nó. Giống như Jessica, có thể nhìn thấy nhưng tựa như mãi mãi không bao giờ có thể chạm đến được….trái tim của cô ấy.

-Yuri.

Tiếng gọi của một chất giọng dịu dàng, nhã nhặn vang lên khiến Kwon Yuri đang thất thần từ nãy tới giờ liền được đưa trở về hiện tại. Cô mỉm nhìn người phụ nữ ngồi vào chiếc ghế dựa bên cạnh rồi nhẹ giọng nói:

-Umma, về từ khi nào vậy ạ ?

-Vừa về thôi, con làm gì lại ngẩn người ra như vậy ? 

-Con đang ngắm biển mà.

-Thật không đó ? Umma từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe là cô gái họ Kwon tên Yuri thích hoàng hôn trên biển đấy. Con gái à, mắt nhìn nhưng tâm không nhìn thì mãi mãi cũng không thể thấy cảnh vật đẹp được đâu.

Bà Kwon ánh mắt ngập tràn ý cười nói, từ ngày con gái một mình trở về nhà đều là một dáng vẻ ưu tư, phiền muộn hỏi gì đều cũng cười cười không nói. Bất quá từ trong ánh mắt của cô, bà nhìn thấy không phải là sự bản lĩnh tới kiêu ngạo thường thấy, mà có chút gì đó yếu đuối và day dứt hơn. Nên trong lòng bà càng quả quyết vấn đề đó chỉ có thể là vấn đề tình cảm mà thôi. Nhưng bà cũng hiểu Kwon Yuri là một đứa trẻ từ trước tới giờ rất ít khi nào chịu chia sẽ suy nghĩ của mình cho người khác biết, thậm chí càng lớn lại càng đạt tới trình độ khiến người khác không thể nhìn ra được đằng sau vẻ thân thiết chừng mực đó rốt cuộc là một con người như thế nào. Tuy Bà Kwon biết để có thể đứng vững trên thương trường thì tính cách đó là rất cần thiết, nhưng đứng trên cương vị một người mẹ thì bà cũng rất muốn nhìn thấy một Kwon Yuri nhiệt thành với một trái tim ấm nóng, bốc đồng cũng được, sai lầm cũng được nhưng đặc biệt chính là có thể tìm được cho mình một tình yêu đẹp đẽ trong lòng.

Thấy Kwon Yuri lại đưa mắt nhìn xa xăm không đáp, bà Kwon liền trìu mến vuốt mái tóc đen dài mềm mại của cô: “Người đó là người như thế nào ? Có phải là đang ở Hàn Quốc hay không ?”

Biết là không thể qua mặt nổi umma của mình, Kwon Yuri nhẹ giọng nói, thanh âm trong đó không hề che giấu chút tự hào: “Cô ấy là một luật sư rất tài năng ở Hàn Quốc, một cô gái mạnh mẽ tựa như đóa hồng có gai vậy.”

-Và cũng rất xinh đẹp có phải không ?

Kwon Yuri cười thành tiếng đáp: “Umma nên tin vào mắt thẩm mỹ của con.” – khi lời vừa dứt cô lại chợt thấy nhớ đến Jessica, nhớ từng lời nói, cử chỉ của cô ấy, nhớ gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng tỏ ra lãnh đạm, thờ ơ với mình mà trong lòng bất giác không khỏi thở dài.

Bà Kwon vẫn đang nhìn chăm chú con gái mình, thấy nét cười trên gương mặt cô ấy hé mở rồi cũng nhanh chóng lặng đi bằng một chút ưu tư, chưa bao giờ bà thấy Yuri lại dành những lời nói và tâm tư như vậy khi nhắc về một người khác cả, bà lại lên tiếng hỏi: 

-Con hiện giờ có phải là có chuyện khó nghĩ trong lòng hay không ? 

-Rõ ràng nhìn ra đến thế hay sao ạ. 

-Con vì sao lại đột ngột trở về đây điều này không cần nói thì umma cũng đã đoán ra đường phần nào rồi. Khiến con chịu bỏ mặc tất công việc mà trốn về đây chắc hẳn là một người rất quan trọng với con, có phải không ?

-Vâng ạ - Kwon Yuri khẽ gật đầu, trước mặt umma của mình cô không cần phải che giấu những cảm xúc thật trong lòng, ánh mặt ngập tràn sự dịu dàng yêu thương khi nhớ tới Jessica, cô lại nói - Con đã không nhận ra cô ấy quan trọng đến mức nào với mình, vì thế mới khiến mọi việc trở nên như vậy.

Bà Kwon mỉm cười: “Không phải bây giờ con đã nhận ra rồi sao. Con gái à, yêu là một từ ngữ nói thì rất khó khăn nhưng thật ra cũng rất dễ dàng, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, hãy cứ yêu là được.”

-Nhưng đột nhiên có một người quá ảnh hưởng tới mình xuất hiện trong đời, đôi khi con lại có cảm giác muốn xa lánh và rũ bỏ nó đi. 

-Con sợ bản thân mình không còn thuộc về chính mình nữa có phải không ?

Bị bà Kwon nói đúng suy nghĩ, Kwon Yuri chỉ đành cúi đầu không đáp. Nói cô kiêu ngạo, nói cô ích kỷ, nhưng cô cũng đã như thế hơn 20 năm rồi, bây giờ lại vì một người mà vứt bỏ tất cả thì đúng là có chút đáng sợ. 

-Kwon Yuri tài giỏi của chúng ta không ngờ lại sợ “yêu” đấy – bà Kwon có chút trêu đùa nói, bà thật rất muốn gặp cô gái có thể khiến cho đứa con này của bà trở nên rối trí như vậy. Nhiều lúc bà nghĩ có lẽ từ nhỏ vì đứa trẻ này mất đi mẹ ruột của mình quá sớm nên mới trở nên lãnh đạm và đôi khi có chút vô tình với người khác. Mà bà dù sao cũng không phải là người mẹ đã sinh ra nó, nên nhiều lúc cũng đành không biết nên làm gì với tính cách trời sinh đó của Kwon Yuri.

-Umma…Con không sợ. - Kwon Yuri nhíu mày trước lời nói của mẹ mình, cô lớn từng này rồi lại bị đem gán với chữ sợ, mà là “sợ” yêu nữa chứ.

-Vậy điều con lo sợ là gì ? – bà Kwon nén cười hỏi lại, nhưng không đợi Kwon Yuri trả lời, bà đã nói tiếp – Điều con lo sợ chẳng lẽ không thể là điều cô gái kia lo sợ hay sao, nếu cả hai người đều chỉ vì e ngại sợ đánh mất bản thân mình mà không dám tiến đến, thì chẳng phải trên đời này sẽ chẳng còn ai yêu nhau nữa à. 

-Giao tương lai của mình cho một người khác, con chỉ sợ là chính mình làm khổ chính mình thôi.

-Con phải biết rằng nếu hai người yêu nhau thật lòng thì sẽ làm mọi cách để bảo vệ lấy người kia, bảo vệ cho lòng tự tôn và trái tim của người mình yêu thương. Với điều kiện con đủ chân thành để cho cô gái ấy thấy rằng con chính là có thể vì cô ấy làm những việc như thế, nếu như vậy thì cô ấy cũng sẽ tình nguyện vì con mà giao trái tim của mình ra và cũng sẽ không bao giờ muốn làm tổn thương con cả. 

Bà Kwon khi nói những lời đó với Kwon Yuri, đều là dùng một ngữ điệu dịu dàng, đầy tình yêu thương để nói, đúc kết từ chính cuộc đời của mình. Từng câu từng chữ của bà như tiếng chuông ngân đánh thức tâm trí Kwon Yuri trở lại, mọi thứ trước mắt cô hiện tại đã sáng tỏ vô cùng. 

Vì sao cô lại nghĩ quá nhiều như vậy, nếu như Jessica thật sự rời khỏi cuộc sống của cô thì Kwon Yuri có còn muốn giữ lòng kiêu hãnh của mình hay không ? 

Nếu để người nắm giữ lấy tương lai và hiện tại là Jessica thì cô có can tâm tình nguyện hay không ? 

Câu trả lời là có, bởi vì chỉ có như thế thì cô cũng sẽ có được trái tim của Jessica và sẽ không để cho bất kì ai khác chạm vào nó ngoài cô cả. Kwon Yuri đã từng nói mình sẽ là con nhím tự bỏ hết gai nhọn của mình để được ở bên cạnh Jessica, bất quá bây giờ cô sẽ thực hiện lời hứa đó của mình và nếu như trong lòng Jessica cũng có một con nhím thì cô cũng sẽ tình nguyện ôm lấy cô ấy dù bị gai nhọn đâm vào người. Bời vì Kwon Yuri không thể chịu đựng nổi ý nghĩ Jessica sẽ không thuộc về mình hoặc cô ấy thuộc về bất kì một ai khác cả. 

-Umma, con hiểu rồi ạ. 

-Con hiểu được điều gì ? – bà Kwon mỉm cười hỏi lại, bà muốn Kwon Yuri luôn giữ được ánh mắt sáng lấp lánh như thế này.

-Chân thành đổi lấy sự chân thành. Một vụ làm ăn cũng không tệ ạ - Kwon Yuri nói xong liền thích chí cười lên – Ngày mai con sẽ trở về Hàn Quốc, cưỡng chế cô ấy nhận lấy sự chân thành của mình.

Bà Kwon đánh nhẹ vào đầu Kwon Yuri một cái, không hiểu nổi đầu óc có phải là đã bị tha hóa thương mại rồi hay không, mà sao lại nói về vấn đề tình cảm cũng sặc mùi kinh doanh: “Cái đứa nhỏ này, vì sao lúc nào cũng cứ thích quyền hành, bá đạo như vậy. Nếu con làm gì quá đáng thì chắc chắn cô gái ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con đâu.”

-Umma không biết đấy thôi, ban đầu cô ấy cũng đâu có chấp nhận con. Bất quá bây giờ con đã hiểu ra mọi chuyện rồi, hành động cũng sẽ khôn ngoan lên một chút.

Kwon Yuri sau khi nhận ra được vấn đề liền khôi phục lại dáng vẻ kiêu hãnh, tự tin của mình. Ý cười đắc ý vẫn không chịu rời khỏi khóe môi, cô hôn nhẹ vào má bà Kwon rồi nói: “Con phải đi đặt vé máy bay đây ạ, ngày mai con sẽ trở về Hàn Quốc. Cảm ơn umma.”

Bà Kwon nghe vậy liền nói với theo bộ dạng hấp tấp của Kwon Yuri: “Này, tối nay cả nhà chúng ta qua nhà Jett ăn cơm đấy nhé. Con mà không đi appa con lại giận đấy.”

-Ok ạ. 

Phì cười trước tâm trạng bỗng dưng vui vẻ của Kwon Yuri, ánh mắt bà Kwon ngập tràn sự yêu thương và hạnh phúc, nhưng từ sâu trong đáy mắt không hiểu vì sao sau đó lại thóang hiện lên một chút buồn miên man. Đôi mắt bà rất đẹp, trong veo và sáng rõ tựa như ánh trăng rằm, bó đang nhìn xa xăm đuổi bắt những ráng chiều dần tắt hết rồi bỗng nhiên không thể giấu nỗi tiếng thở dài phiền muộn.

Có lẽ hoàng hôn quả thật có thể khiến lòng con người ta chợt mang một nỗi buồn day dứt không yên về một thời quá khứ xa xăm nào đó ?

----------------------------------

-Giám đốc à, không phải là Giám đốc nhìn đường kém như vậy chứ. Từ nãy tới giờ mà còn chưa tới được đây nữa sao ? – Kim Ji Woo lên tiếng chê bai.

-Rẽ trái. Rẽ trái. Rẽ phải rồi lại rẽ trái.

-Haha, em đâu có quát lên đâu, Giám đốc nghe nhầm rồi đó ạ. Giám đốc nhớ đường chưa ạ ?

….

-Vângggg, em cúp máy đây – người ở đầu dây bên kia dường như nói thêm gì đó rồi Kim Ji Woo nhìn ra phía xa xa có hai người và lắc đầu nói – Theo quan xét của em thì không có gì đặc biệt cả. Nhưng Giám đốc cũng phải cẩn thận, Giám đốc Choi dạo gần đây thường xuyên đi cùng với Jessica unnie. Giám đốc mau đến đây đi ạ.

TaeYeon và Tiffany ngồi bên cạnh thấy cô gái kia cứ thấp giọng nhỏ to tựa như gián điệp thông báo tình hình thì không khỏi buồn cười. Khi thấy Kim Ji Woo vừa cúp máy với người ở đầu dây bên kia thì TaeYeon liền lên tiếng trêu chọc:

-Ji Woo à, Kwon Yuri là Giám đốc, Choi Soo Young cũng là Giám đốc. Em không sợ sẽ đắc tội với Soo Young sao hả ?

-Nhưng em là trợ lý của Giám đốc Kwon mà, tất nhiên em phải ở bên phe của Giám đốc chứ. Với lại…- Kim Ji Woo cười có hơi gian nói – Đắc tội với Giám đốc Choi còn có thể có đường sống, chứ đắc tội với Giám đốc Kwon thì chắc chắn sẽ hết đường ạ.

-Haha, đúng vậy. Kwon Yuri chính là kẻ hẹp hòi hay để bụng như vậy đó – TaeYeon liền đắc ý bổ sung vào. 

Tiffany đang ôm Seo Hyun ngồi bên cạnh nhìn Jessica và Soo Young đang chơi đùa cùng với những đứa trẻ trong viện mồ côi rồi quay qua hỏi Kim Ji Woo: “Vậy là Yuri về nước rồi sao. Nghe nói cậu ấy mấy ngày nay đều ở bên Mỹ.”

-Dạ phải, Giám đốc vừa xuống sân bay là chạy đến đây ngay.

TaeYeon chống cằm cười tủm tỉm, ánh mắt cô thích thú nhìn cảnh tượng ở đằng xa rồi chép miệng nói : “Sắp có phim hay để coi rồi. “

-A, cá cắn câu, cá cắn câu rồi – bọn trẻ vui mừng reo lên khi nhìn thấy dây câu của Soo Young run lên nhè nhẹ. 

Soo Young như một người câu cá chuyên nghiệp liền làm vài động tác đơn giản đã kéo được một con cá từ dưới nước bay vòng một cái rồi đáp thật gọn gàng xuống đất.

-Jessica, mang cái thau lại đây đi.

-Soo Young giỏi thật đấy, con này là con thứ 9 rồi – Jessica mỉm cười khi nhìn thấy con cá vừa câu được ngoan ngoãn vào chung một chỗ với những con cá khác.

-Lúc rãnh rỗi tôi thường bị appa kéo đi câu cá. Dần dần cũng học được một chút.

Một đứa nhóc mặt mày sáng sủa hô lên: “Soo Young nuna, hôm nay chúng ta ăn cá nướng được không ạ ?”

-Đương nhiên là được rồi, Dong Soo.

-Em sẽ làm – bé gái xinh xắn đứng bên cạnh Jessica giơ tay nói.

-Xì, cậu mà biết làm cái gì ? Lần trước suýt nữa đốt luôn cả bếp của sơ Mi Ran.

-Hứ, Dong Soo xấu. Lúc đó là tại cậu.

-Đã không biết mà còn cố làm, Ha Rang ngốc. – cậu bé tên Dong Soo bĩu môi nói khiến cô bé tên Ha Rang mắt trở nên đo đỏ cúi gằm mặt xuống.

Jessica thấy vậy liền lên tiếng dỗ dành: “Thôi được rồi, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau làm. Bây giờ mang thau ca này vào đi cái đã.”

-Unnie hứa nhé.

-Được rồi. Unnie hứa. – Jessica mỉm cười gật đầu.

-Yay, vậy em mang cá vào trong nha – cô bé Ha Rang chuyển sang vui vẻ gọi các bạn của mình - Mang vào đi các cậu.

Jessica vừa định bước tới phụ giúp thì Soo Young đã nắm tay ngăn cô ấy lại: “Những đứa trẻ này tự lập hơn em tưởng nhiều đó, điều chúng cần là sự tin tưởng chứ không phải là giúp đỡ đâu.”

Hiểu được ngụ ý trong lời nói của Soo Young, Jessica gật đầu cười nói: “Vậy mấy đứa mang vào trong đi, nhớ đừng làm đổ đấy.”

-Vâng ạ - cả bọn nghe thấy thế liền đồng thanh hô rồi ì ạch bước đi một cách cẩn thận.

Jessica nhìn theo những bóng dáng nhỏ nhắn kia mà như chợt thấy lại hỉnh ảnh trước đây của mình. Tuổi thơ cô đơn khiến cô luôn muốn bản thân trở nên độc lập và vững vàng hơn, luôn thích làm mọi việc một mình và sẽ làm ầm lên nếu ai đó nói rằng cô chỉ là một đứa con nít. Nhưng không giống như những đứa trẻ này, Jessica mong trưởng thành thật nhanh là bởi vì cô muốn thoát khỏi căn nhà đó, trở nên mạnh mẽ hơn để không bị người khác nhìn dưới con mắt đáng thương, tội nghiệp nữa.

-Đang nghĩ gì vậy ? – giọng nói của Soo Young đưa sự chú ý của Jessica trở về.

-Không có gì cả - Jessica lắc đầu rồi lại ngồi xuống nhìn ngắm mặt hồ. Cô cảm thấy nơi đây thật đẹp và bình yên, một hồ nước trong xanh và một cây cầu gỗ dài từ bên trong chìa ra, vừa có thể ngắm cảnh cũng vừa có thể câu cá ở đây. Bao quanh khu này còn có những rặng cây xanh miết, hòa với bầu trời xanh xanh trên cao, tạo thành một bức tranh tuy nhìn rất giản đơn nhưng lại mang cho con người ta cảm giác xao động.

Soo Young mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh hai chân đung đưa còn ánh mắt lại nhìn xa xăm ở nơi nào: “Rất đẹp phải không ? “

-Ừ, rất đẹp. Soo Young nói nơi này là của giáo sư Choi sao ?

-Phải, appa của tôi dùng tiền cả đời giảng dạy của ông để mua khu đất này. Đúng là rất đáng giá.

Xa xa có tiếng bọn trẻ con vui đùa vọng lại. Gia đình TaeYeon, Tiffany cùng với Ji Woo cũng đang bận rộn làm cơm ở cái bàn đằng xa, có vẻ như hôm nay họ sẽ có một bữa ăn thật thịnh soạn ngoài trời.

-Xem chừng bọn trẻ rất thích nơi này, sau này có dịp sẽ đưa chúng tới đây nữa.

Jessica gật đầu đồng ý: “Bọn trẻ rất đáng yêu và biết nghe lời. Mà Soo Young đến giúp đỡ nhà thờ của sơ Mi Ran lâu chưa ?”

-Từ khi tôi trở về từ Mông Cổ. Tính tới bây giờ cũng gần được 7 năm rồi.

-Những lúc rãnh rỗi tới đó phụ giúp sơ cũng tốt. Sau này tôi sẽ làm như vậy – Jessica gật gù như nói với chính mình.

-Chắc sơ ấy sẽ vui lắm đấy.

-Jessica.

-Hử?

-Chuyện vài ngày trước tôi nói với em, em nghĩ sao ?

Flash back

-Jessica, có thể cho tôi một cơ hội được theo đuổi em có được không ?- Soo Young dịu dàng nhìn vào mắt Jessica nói, hai người họ hiện đang ở trong xe của cô, không gian xung quanh đều hoàn toàn tĩnh lặng.

-Soo Young sao vậy ? Say rồi à ?

Soo Young lắc đầu cười nói :”Dù say thì đây cũng là lời nói thật lòng của tôi. Có thể điều này em sẽ cho là nực cười nhưng Choi Soo Young chưa bao giờ đem chuyện tình yêu ra đùa giỡn cả. Jessica từ 7 năm trước tôi đã muốn theo đuổi em rồi, hiện giờ có thể cho tôi cơ hội được không ?”

Ánh mắt trong veo của Jessica trở nên vô cùng bối rối trước ngữ điệu ngọt ngào và yêu thương đó. Cô không biết nên phản ứng thế nào nên chỉ đành lẩn trốn bằng cách nhìn ra bên ngoài xe. Soo Young không phải như những người khác, cô ấy rất tốt, rất dịu dàng, Jessica có cảm tưởng rằng nếu ai làm người yêu của cô ấy sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng cô chưa từng nghĩ người đó có thể là cô cả.

Soo Young thấy Jessica như vậy, biết là mình có điểm hấp tấp làm khó cô ấy, nên cô liền nhẹ giọng nói:

-Tôi sẽ đợi câu trả lời của em. Hãy cho tôi biết đáp án sau vài ngày nữa.

End flash back

Bỗng nhiên Soo Young nhắc đến chuyện đó khiến Jessica lại không biết phải nói sao, đúng là cô đã có suy nghĩ đến lời bày tỏ của Soo Young nhưng chính là cô vẫn không thể tìm được một câu trả lời thỏa đáng. Nói sao được khi mọi chuyện lại diễn ra quá đột ngột và bất ngờ, chuyện này chưa xong thì chuyện khác đã tới. Cơ hồ như đầu óc Jessica vì nó mà muốn loạn lên mất rồi.

Dưới ánh mắt dịu dàng chờ mong của Soo Young, Jessica có chút khó xử cắn môi dưới của mình suy xét hồi lâu ngay khi cô vừa định lên tiếng nói thì một cơn gió không biết từ đâu đến đã vô tình thổi qua khiến đôi mắt Jessica cay xè và rất xót, theo bản năng Jessica liền cúi đầu và nhắm chặt mắt mình lại.

-Aaa

-Jessica em không sao chứ, ngẩng mặt lên để tôi lấy nó ra dùm em – Soo Young vội vã đặt bàn tay lên gò má của Jessica rồi nâng gương mặt của cô ấy lên. Thổi nhè nhẹ lên khóe mi cô ấy, Soo Young bỗng phát hiện hai người họ đang ở khoảng cách quá gần nhau, ánh mắt cô có chút không kiềm chế được mà cứ nhìn chăm chú hồi lâu vào những đường nét trên gương mặt của Jessica.

-Xong chưa vậy ?

-À…sắp… - Soo Young vội vàng nói rồi cố không suy nghĩ lung tung nữa. 

Một hành động lo lắng thông thường nhưng với một khoảng cách xa và góc độ nhìn của người ngoài thì có thể suy diễn đó là một nụ hôn ngọt ngào đang diễn ra giữa hai người họ. Đặc biệt nếu cảnh tượng này dưới ánh nhìn của một người như Kwon Yuri thì mọi chuyện còn được suy diễn thêm một khoảng cách rất xa so với thực tế nữa. Ánh mắt đen sâu thăm thẵm nhìn về phía Jessica và Soo Young mà phát ra tia nhìn âm trầm, lạnh lẽo, tuy tĩnh lặng nhưng lại khiến người ta có chút bất an.

Cả 3 người, TaeYeon, Tiffany và Ji Woo hết nhìn hai người ở phía xa rồi lại nhìn người mới đến. Tiffany thở dài, Ji Woo ánh mắt lo lắng còn TaeYeon lại cười rộng ngoác tới mang tai. Trong lòng mọi người đang không ngừng suy đoán Kwon Yuri sẽ làm gì tiếp theo đây, Tiffany nghĩ là Kwon Yuri sẽ bỏ đi, Ji Woo chắc chắn Giám đốc của mình sẽ cười như không có chuyện gì rồi sau đó sẽ tìm cách đáp trả, trong khi đó Kim TaeYeon lại rất muốn nhìn thấy một Kwon Yuri nóng giận tới phát điên, chỉ cần nghĩ tới thôi đã cảm thấy cảnh tượng đó vô cùng thú vị rồi. Nhưng có một người trong khung cảnh đó lại đang ngơ ngác không hiểu vì sao mọi người lại đột nhiên im lặng, bất quá vừa nhìn thấy Kwon Yuri, Seo Hyun đã vui mừng reo lên. Vô tình biến thành sứ giả hòa bình xua đi bầu không khí u ám đang từ trên người Kwon Yuri lan rộng khắp nơi.

-A, cô Yuri, cô Yuri tới rồi.

Kwon Yuri cúi người ôm lấy Seo Hyun vào lòng, lúc này Jessica và Soo Young cũng nghe thấy tiếng gọi đó nên liền quay lại. Ánh mắt của cả ba người không hẹn mà gặp đồng thời giao nhau. Kwon Yuri cảm nhận sự khó chịu lại càng đè nặng bên trong lòng ngực khi cô gái đằng xa chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại ngoảnh mặt quay đi tựa như cô chỉ là một người xa lạ. Lòng Kwon Yuri lập tức có thêm chút bất mãn không yên, rõ ràng là cô nhớ cô ấy nhiều đến chừng nào. Vậy mà khi gặp nhau, ôm hôn người khác đã đành lại còn lãnh đạm với cô nữa. Nhìn theo bóng lưng của hai người kia, ngồi gần nhau như vậy, liền cho Kwon Yuri có cảm giác hơi thấy chột dạ, tự hỏi chẳng lẽ chỉ trong vòng vài ngày đã để cho Choi Soo Young tận dụng được cơ hội rồi hay sao .

-Nè, đừng nhìn nữa. Lại đây ngồi đi – tiếng TaeYeon vang lên mang đầy vẻ trêu chọc, khi Kwon Yuri vừa ngồi xuống thì cô đã vội hỏi ngay – Cậu bỏ qua Mỹ làm gì vậy ?

Tất nhiên câu trả lời mà TaeYeon muốn nghe nhất chính là Kwon Yuri bỏ qua Mỹ để làm con rùa rụt đầu vì không biết làm thế nào với tình cảm của mình và Jessica, nói ra chính là TaeYeon vẫn còn ghi hận vụ Kwon Yuri lừa cô đến nhà Tiffany để bị ăn mắng, cho dù kết quả sau này vô cùng tốt đẹp. Nhưng tới tận bây giờ khi nghĩ lại, TaeYeon vẫn không khỏi run lên vài cái vì sợ hãi, tất cả đều là do Kwon Yuri ban tặng cả.

Nhưng bất quá Yuri chỉ cần nghe qua ngữ điệu là biết ngay ý tứ của TaeYeon là gì, khóe miệng cô vẫn bình thản cười nói: “Về thăm gia đình, không được sao ?”

-A, cậu thật là có hiếu nha, bất ngờ bỏ cả công việc ở đây chỉ để về thăm gia đình thôi sao – TaeYeon vẫn tiếp tục trêu đùa.

-Có hiếu cũng không bằng cậu, nghe nói lần trước cậu ghé thăm nhà, hai bác Hwang đã đối xử với cậu rất tốt. Đến nỗi khi Tiffany đến mới lôi cậu về được, có phải hay không ?

Lời nói của Kwon Yuri vừa dứt sắc mặt TaeYeon lập tức đen lại, hai môi cô mím chặt thầm tự trách chính mình, đáng lẽ lúc này không nên trêu vào Kwon Yuri, cậu ta đang tức giận ai đó nên có thể có khả năng đem mình ra biến thành bao cát. Lời lẽ độc địa như vậy, TaeYeon tự nghĩ mình không phải là đối thủ của cậu ta. Trước sau gì cũng sẽ có người trị được cái bản tính xấu xa của Kwon Yuri mà thôi, cô sẽ chống mắt lên chờ xem ngày đó cậu ta sẽ khổ sở đến mức nào.

Tiffany và Ji Woo ở bên cạnh đều như giả điếc không nghe thấy gì, tập trung vào việc chuẩn bị bữa ăn của họ. Tiffany vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Jessica và Soo Young mà không khỏi lắc đầu, cô không biết rốt cuộc bạn của cô nên giải quyết chuyện này như thế nào đây. Vài ngày trước, Tiffany có kể cho Jessica nghe vì sao mình và TaeYeon có thể làm lành với nhau, một phần trong đó là nhờ công của Yuri. Jessica từ đầu đến khi nghe xong hết câu truyện đều im lặng không nói gì, cũng không hề tỏ ra có bất kì thái độ nào cả. 

Vì Tiffany trước đó được nghe TaeYeon kể lại chuyện của cô ấy và Kwon Yuri nên sau khi nói xong cô liền tổng kết lại một chuyện cho Jessica. Đó chính là Kwon Yuri ngoài mặt tuy là một kẻ hờ hững, kiêu căng nhưng sẽ rất thật lòng đối xử với những người mà mình quan tâm. Những người như vậy một khi đã yêu ai thì sẽ yêu đến trọn đời, bời vì họ yêu bản thân mình tới nỗi yêu một người đã là khó lắm rồi, làm sao còn có thể yêu thêm nhiều người được nữa. Lúc đó ánh mắt Jessica chỉ khẽ xao động đôi chút rồi lại bình thản lạnh lùng nói: “Con người đó chỉ có thể dừng lại ở chữ “quan tâm” thôi, còn chữ “yêu” thật khó có thể đặt nó lên người của Kwon Yuri được.”

-Fany à – TaeYeon thấy Tiffany cứ bỏ mặc mình bị nói xấu thì liền kéo tay cô ấy, đáng thương nói – Cậu ta ăn hiếp seobang của em.

Nhìn gương mặt mang nhiều nét trẻ con của TaeYeon đang méo mó lại thì Tiffany không khỏi bật cười: “Ai biểu Tae muốn gây sự với cậu ấy làm gì. Những kiểu nói như vậy không thích hợp với Tae đâu.”

-Ý em nói là Tae không phải là đối thủ của cậu ta sao ? – TaeYeon nổi máu sĩ diện đứng bật dậy.

-Tiffany unnie nói đúng đấy, Giám đốc Kwon ngoài Giám đốc Choi ra thì ai cũng không nói lại đâu ạ.

-Hứ, Kwon Yuri, cậu giỏi lắm, có dám…Ê, đi đâu vậy.

Kwon Yuri không thèm nói lời nào liền đứng bật dậy, theo hướng cửa của biệt thự mà đi thật nhanh.

Lúc này Soo Young cũng vừa mới nhập bọn cùng mọi người, tuy đã ngồi xuống nhưng ánh mắt cô vẫn đăm đăm dõi theo cánh cửa nơi Kwon Yuri vừa mất dạng, từ trong đáy mắt hiện rõ một chút suy tư và mất mát.

-------------------------------------

Jessica vào phòng tìm kiếm điện thoại của mình, một chút tin tức cô cho người điều tra giờ này chắc cũng đã gửi đến nơi rồi. Ngay khi đang lục tìm điện thoại di động để trong túi xách thì đằng sau vang lên tiếng mở cửa rồi khóa cửa. Vô cùng lưu loát và nhanh chóng. 

Jessica quay người lại thấy Kwon Yuri đang đứng ở phía sau mình, dù đã cố dặn lòng nhiều lần cô vẫn không ngăn được cảm giác xao động vì hai người họ đã nhiều ngày không gặp nhau. Nhưng Jessica cũng rất nhanh chóng khắc chế được cảm xúc của chính mình, điều chỉnh lại nét mặt cô tiếp túc tỏ ra như Kwon Yuri không hề tồn tại. 

Rồi đôi bàn tay đang lục lọi bỗng nhiên bị nắm lại bời những ngón tay thon dài của một bàn tay khác. Ánh mắt đen thẫm thẫm nhìn cô lúc này cũng ấm nóng tựa như nhiệt độ từ bàn tay ấy truyền sang vậy. Cứ muốn đắm chìm trong đó mãi không thôi.

-Buông ra – Jessica thốt ra lời nói hoàn toàn trái ngược với cảm giác của mình.

Kwon Yuri không buông, ngược lại còn nắm chặt hơn, trầm giọng lên tiếng: “Không nhớ tôi sao ? Tôi thì rất nhớ em đó.”

-Buông ra. Tôi và cô không thích hợp cho những lời nói đó. 

Kwon Yuri chính là tiếp tục phớt lờ lời nói của Jessica: “Sica, em sau này tránh xa Choi Soo Young một chút có được không. Tôi không thể làm gì cậu ta được, nhưng nếu em cứ để cho cậu ta hôn như vậy, tôi sẽ rất khó chịu. “ 

-Ai hôn ai hả ? – Jessica gắt lên - Tôi và Soo Young không có gì với nhau hết, cô đừng…Mà sao tôi lại phải nghe theo lời cô chứ. 

Jessica không thể hiểu nổi Kwon Yuri, ngày trước một câu yêu thương cũng không muốn nói ra. Bỏ đi biệt tích vài ngày, rồi khi trở về lại đối với cô một dạng dịu dàng, mềm mỏng như thế này. Bất quá hiện tại Jessica không muốn đùa nữa, cũng không muốn day dưa nữa, thử thì cũng đã thử rồi, hiện tại chấm dứt được thì cứ chấm dứt, đỡ cho ngày sau phải suy nghĩ nhiều.

Còn Kwon Yuri ngược lại cảm thấy trong lòng có chút đắc ý vì cậu giải thích dở dang vừa rồi của Jessica, chứng tỏ cô ấy có quan tâm tới cảm nhận của cô mới vì câu nói của cô mà buộc miệng nói ra như vậy.

-Jessica, tôi đã hiểu ra được mọi chuyện rồi. Tôi tuyệt đối không muốn em rời khỏi cuộc đời tôi đâu, cho tôi một cơ hội được không ?

Cơ hội ? Lại là cơ hội, vì sao ngày hôm nay ai cũng hỏi cô về vấn đề đó vậy.

Jessica rút tay ra khỏi bàn tay Kwon Yuri: “Không cần miễn cưỡng bản thân mình, đối với chúng ta tình yêu không phải là một loại gánh nặng hay sao ?”

-Chính là vì chúng ta giống nhau, em chắc cũng đã từng không muốn một người xa lạ như tôi bước vào cuộc đời em có phải hay không ? Tôi cũng vậy, Jessica à. Nhưng nếu người đó là em thì tôi sẽ hoàn toàn tình nguyện. 

-Chỉ trong vài ngày mà cô đã nhận ra rất nhiều điều đó. Nhưng Kwon Yuri như thế này thì tôi thật không quen chút nào cả.

Yuri nhíu mày trước lời lẽ lạnh lùng của Jessica, cô gái này chính là rất giỏi trong việc làm trái tim có rối bời và đau nhói.

-Tôi vẫn là tôi mà thôi, chỉ là tôi bây giờ rất sợ mất em. Sợ đến nỗi phải chạy qua Mỹ trốn nhiều ngày, đến khi bình tĩnh rồi mới trở về đây.

-Kwon Yuri, rốt cuộc cô muốn cái gì đây ? – Jessica có chút khổ sở hỏi lại, mắng không đi, lạnh lùng cũng không nổi giận. Người này không giống với cái con người kiêu ngạo trước đây của mình.

Kwon Yuri nâng gương mặt của Jessica lên rồi trầm ấm, chân thành nói:

-Jessica, chúng ta yêu nhau đi. Tôi thật lòng yêu em. Đừng ngoảnh mặt với tôi như vậy nữa.

Kwon Yuri vừa dứt lời Jessica toàn thân lập tức chấn động, đầu óc cô tựa như vừa nghe phải một tiếng sấm nổ vô cùng lớn, khiến mọi thứ đều lóa lên còn xung quanh tai cô hoàn toàn không nghe được rõ ràng gì nữa. Cô nhìn sâu vào ánh mắt của Keon Yuri, nghe những lời người đó nói. Tâm trí cô một lần nữa gần như đắm chìm trong viễn cảnh tình yêu của họ. Cô thấy được sự chân thành và kiên quyết trong đó. Là cô đã nhìn lầm hay Kwon Yuri đang thật lòng dùng chính trái tim của mình để hướng về cô.

-Cô đang…cầu xin đó hả ? – Jessica vì quá bất ngờ nên không biết dùng từ gì cho thích đáng. 

Chỉ thấy ánh mắt Kwon Yuri nheo lại, lực tay cũng mạnh hơn một chút, nghĩ rằng cô gái này thật quá tàn nhẫn với cô, có cần phải nói mọi chuyện ra rõ ràng đến như vậy hay không. Cô đã khó khăn thế nào mới nói ra được những lời ấy, vậy mà Jessica chỉ một câu đã không chút nhân từ phá tan không khí lãng mạn đó đi mất.

-Kwon Yuri cô đang cầu xin hay là muốn bóp chết tôi vậy ? – Jessica nghiến răng nói.

Kwon Yuri chính là cũng không vừa, liền lớn tiếng gắt lên: “Tỏ tình, là tỏ tình đó. Em muốn tức chết tôi hả ?”

-Tỏ tình cái gì mà tỏ tình. Buông ra coi. Đau chết được.

Lúc này tiếng của Soo Young vang lên ngoài cửa: “Jessica à, em có ở trong đó không, ra ngoài ăn cơm đi.”

-Được rồi, Soo Young…em ra ngay.

-Em ? – Kwon Yuri cao giọng hỏi lại – Từ bao giờ hay người đã trở nên thân thiết như vậy, lúc nãy vừa hôn nhau, bây giờ lại xưng hô thân mật. Jessica, em không phải nhanh như vậy bị cậu ta chinh phục rồi chứ.

Kwon Yuri có chút lo lắng, đứng lẩm bẩm một mình.

-Nhiễu sự - Jessica khinh thường nói rồi bỏ mặc người kia quay lưng bước ra ngoài, rất nhanh khóe môi cô liền hiện lên một nụ cười. Vừa có chút thẹn thùng, vừa có chút đắc ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro